Pháp hội Trung Quốc | Đại gia đình đồng tu cùng bước đi trên con đường của Thần
Bài viết của đệ tử Đại Pháp Nội Mông Cổ
[MINH HUỆ 14-11-2025] Gia đình tôi là một gia đình tu luyện, tôi, vợ và con trai đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Có những đồng tu bị lưu lạc không nơi nương tựa, hoặc thân thể xuất hiện trạng thái bệnh nghiệp đến nhà tôi ở tạm. Các đồng tu cùng nhau tạo thành một đại gia đình, nhưng tính khí và bản tính của mỗi người một khác, vì vậy cũng xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn về tâm tính. Nhưng chúng tôi đều có thể kịp thời quy chính lại tâm thái của mình, hướng nội tìm, và thăng hoa trong Pháp. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, giao lưu, giúp đỡ lẫn nhau, kiên định bước đi trên con đường tu luyện Chính Pháp.
—— Trích trong bài
* * * * * * *
Con xin kính chào Sư tôn từ bi vĩ đại!
Kính chào các đồng tu!
Nhân dịp Pháp hội trang nghiêm của Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ, tôi xin viết ra quá trình tu luyện và thể ngộ của mình trong một khoảng thời gian, để báo cáo lên Sư tôn và giao lưu cùng các đồng tu.
1. Cung cấp môi trường an thân cho đồng tu
Gia đình tôi là một gia đình tu luyện, tôi, vợ và con trai đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Có những đồng tu bị lưu lạc không nơi nương tựa, hoặc thân thể xuất hiện trạng thái bệnh nghiệp đến nhà tôi ở tạm, nhà tôi đã cung cấp cho các đồng tu một nơi an thân và môi trường tu luyện. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, giao lưu, giúp đỡ lẫn nhau, kiên định bước đi trên con đường tu luyện Chính Pháp.
Mấy đồng tu ở địa phương tôi bị bức hại, trong bản phán quyết phi pháp có tên của đồng tu A. Sau khi nghe tin này, cô đã đến nhà tôi, ở lại nhà tôi hôm ở hôm không trong vài tháng. Sau đó, cô lại ở nhà đồng tu B. Trong thời gian dịch bệnh virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán), thân thể của đồng tu A xuất hiện trạng thái không đúng đắn nghiêm trọng, ho, sốt, triệu chứng rất không tốt, cô ấy lại đến nhà tôi. Chúng tôi cùng nhau học Pháp, hơn một tháng sau, thân thể đồng tu A đã hồi phục bình thường.
Đồng tu D sức khỏe không tốt phải nhập viện, rồi lại trốn khỏi bệnh viện đến nhà tôi. Lúc đó, có người họ hàng ở nhà tôi, không biết đồng tu D là ai, thấy trạng thái của cô ấy rất không tốt, nên không dám cho cô vào nhà. Tôi và vợ đi làm về, thấy đồng tu D đang ngồi trước cửa nhà, gầy đến mức biến dạng, chúng tôi vội vàng đưa cô vào nhà. Đợt đó, trong thời gian đi làm, tôi và vợ cần phải ở lại cơ quan. Chúng tôi bèn đón đồng tu vào nơi chúng tôi ở, chăm sóc cô ấy ngày đêm, bưng nước, rửa chân, lau mặt, và nấu cháo riêng cho cô.
Vì đồng tu D trốn khỏi bệnh viện, bệnh viện không tìm thấy bệnh nhân, khiến gia đình cô ấy báo cảnh sát, mọi người đi khắp nơi tìm cô. Sau đó, có đồng tu hỏi chúng tôi: “Người ở nhà anh à? Mọi người đang tìm đấy, đã huy động cả cảnh sát đi tìm rồi.” Vợ tôi nghe xong nói: “Nếu cảnh sát đến, em sẽ ở đây xử lý.” Đợi đến 1 giờ sáng, cảnh sát cũng không đến. Sau đó, người thân của đồng tu D đã đón cô về nhà. Mọi việc đều sóng yên biển lặng, không có chuyện gì xảy ra cả.
Một hôm, tôi và vợ đến một vùng nông thôn rất xa để thăm đồng tu C. Tôi và anh ấy từng cùng bị bức hại trong hang ổ tà ác, quen nhau ở trong đó. Vừa vào nhà, chúng tôi thấy đồng tu C đang ngồi trên giường, thân thể có triệu chứng huyết khối não, không ra khỏi giường được, nói cũng không rõ. Vợ anh ấy nói, năm ngoái đồng tu C đã phải nằm bẹp giường rồi, trước Tết suýt nữa thì chết. Đồng tu C cũng tự nói: “Tôi không được rồi, tay không giơ lên được, chân không đứng vững, cũng không luyện công được nữa.”
Về nhà, tôi kể với vợ và con trai về tình hình này, con trai tôi nói: “Cứ đón bác ấy về nhà mình là được rồi.” Hôm đó, tuyết rơi dày, con trai tôi không nói đến câu thứ hai, liền lái xe đi đón đồng tu C về nhà tôi.
Đồng tu C sức khỏe không tốt, đã lâu không luyện công. Anh ấy đứng không vững, tay không giơ lên được, buổi sáng không muốn luyện công. Để giúp đồng tu C luyện công được, lúc luyện công buổi sáng, tôi đứng sau anh ấy, giúp anh giơ tay lên, và không ngừng động viên anh: “Kiên trì nào, kiên trì nào.” Đồng tu C thật sự đã kiên trì được. Luyện công xong, chúng tôi cùng đồng tu C không ngừng học Pháp, phát chính niệm, và luyện công. Bảy ngày sau, thân thể đồng tu C đã hoàn toàn hồi phục. Trước đó, là con trai tôi lái xe đón đồng tu C đến nhà; bảy ngày sau, anh ấy vậy mà lại có thể tự đạp xe đạp của con trai tôi về nhà cách đó hơn 30 dặm. Vợ anh ấy vô cùng kinh ngạc, vô cùng cảm động, gọi điện đến nói: “Anh ấy về đến nhà rồi, hồi phục nhanh quá! Anh ấy thay đổi lớn quá! Ở nhà còn không xuống được giường, giờ lại có thể đạp xe quãng đường xa như vậy về nhà. Đây thật sự là một kỳ tích, cảm ơn! Cảm ơn!”
Các đồng tu cùng nhau tạo thành một đại gia đình, nhưng tính khí và bản tính của mỗi người một khác, vì vậy cũng xuất hiện rất nhiều mâu thuẫn về tâm tính. Nhưng chúng tôi đều có thể kịp thời quy chính lại tâm thái của mình, hướng nội tìm, và thăng hoa trong Pháp.
Có một đồng tu E ở nơi khác, chồng cô bị bức hại, cô buộc phải lưu lạc không nơi nương tựa, sau đó đến nhà tôi, ở nhà tôi hơn nửa tháng. Đồng tu E là người nông thôn, thói quen sinh hoạt của chúng tôi rất khác nhau, đôi khi tôi không quen với một số việc làm của cô ấy, nên thể hiện sự không vui trong lời nói. Tôi lập tức hướng nội tìm: Đồng tu lưu lạc không nơi nương tựa đã rất không dễ dàng, đã khó khăn như vậy rồi, lời nói của mình đã làm tổn thương đồng tu. Dù tôi không quen với lối sống của cô ấy, nhưng tôi phải nhẫn. Sau đó, tôi đã có thể bao dung với một số việc làm của đồng tu E, để cô ấy cảm thấy ở nhà tôi cũng không xa lạ, giống như ở nhà của mình vậy.
Tôi và vợ tôi từng bị tà đảng Trung Cộng kết án tù nặng một cách oan uổng, từ một hộ nông nghiệp lớn có chút tiếng tăm ở địa phương mà bị bức hại đến mức nhà không còn gì. Vì bị bức hại, lúc đó nhà tôi còn nợ rất nhiều bên ngoài, tiền đi làm của tôi và vợ đều dùng để trả nợ. Trong thời kỳ khó khăn nhất trong cuộc sống, mấy năm liền đều có các đồng tu mang nghiệp bệnh hoặc bị lưu lạc không nơi nương tựa đến ở nhà tôi. Tà đảng bức hại các đồng tu của tôi, chúng tôi phải nắm chặt tay đồng tu để cùng tiến bước. Tâm của các đồng tu hợp lại với nhau, giúp đỡ lẫn nhau bước đi trên con đường tu luyện Chính Pháp.
Đôi khi nhà tôi không còn tiền mua đồ, chúng tôi lo lắng đồng tu sẽ bị áp lực, hoặc sợ đồng tu biết tình hình này sẽ không ở lại nữa. Chúng tôi biết bản thân các đồng tu đã ở trong hoàn cảnh khó khăn, tôi và vợ chịu đựng sự khó khăn trong cuộc sống, tươi cười đối mặt với đồng tu, không để đồng tu nhận ra sự túng thiếu của chúng tôi, những vật dụng sinh hoạt cần thiết phải mua đôi khi chúng tôi mua chịu ở tiệm tạp hóa. Mặc dù chúng tôi rất khó khăn, nhưng vẫn đảm bảo việc ăn uống, chi phí sinh hoạt hàng ngày cho các đồng tu đến và đi. Để tiết kiệm điện, mùa đông tôi và vợ không dùng nước nóng, nhưng lại lén đun nước nóng cho đồng tu, không để đồng tu phát hiện. Mỗi khi đồng tu hỏi về tình hình sinh hoạt của gia đình tôi, chúng tôi đều nói cuộc sống không có vấn đề gì, để xóa tan lo lắng của đồng tu, để các đồng tu có thể yên tâm ở nhà tôi mà vượt qua giai đoạn chuyển tiếp khó khăn.
Bây giờ, mọi thứ trong cuộc sống của chúng tôi đều đã tốt hơn, môi trường tu luyện cũng ngày càng thoải mái hơn, chúng tôi có nhiều thời gian và sức lực hơn để toàn tâm toàn ý giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh.
2. Con đường cứu người
Cuộc sống của chúng tôi từng rất khó khăn, nhưng việc cứu người không hề bị trì hoãn. Tôi và vợ thường xuyên đi xe máy ra ngoài phát tài liệu chân tướng, treo biểu ngữ chân tướng, chưa từng dừng bước cứu người, trong quá trình cứu người cũng đã xảy ra rất nhiều kỳ tích.
Vào một ngày tuyết rơi dày của một năm nọ, tôi và vợ đi theo đường núi đến các thôn làng lân cận để phát tài liệu chân tướng và treo biểu ngữ. Vì đi rất xa, lúc trở về đã là đêm khuya, tuyết lớn trên đường đã phủ kín lối đi, nên chúng tôi không tìm được đường về nhà. Đúng lúc chúng tôi đang hoang mang, nhờ ánh sáng trên tuyết, tôi phát hiện có mấy dấu chân trên mặt đất, chúng tôi đi theo chuỗi dấu chân đó, đi đến cuối đường thì phát hiện đã về đến cửa nhà.
Một hôm, tôi và vợ đi xe máy đến vùng nông thôn để phát tài liệu chân tướng, vừa đi vừa phát tài liệu cho các thôn làng ven đường. Trời dần tối, đường càng đi càng xa, cũng không biết đã đến nơi nào. Chúng tôi nghĩ, đi đến đâu thì phát đến đó vậy. Chúng tôi phát xong tài liệu chân tướng, chuẩn bị tìm đường về nhà, đúng lúc này, phía trước có một chiếc xe đi tới, đèn xe chiếu đúng vào con đường chúng tôi đã đi lúc đến, đó lại còn là một con đường tắt về nhà.
Chúng tôi thường đến các vùng nông thôn vào ban đêm để phát tài liệu chân tướng. Có một lần trên đường đi phát tài liệu, chúng tôi thấy có ánh đèn ở nơi rất xa đường quốc lộ, chúng tôi nghĩ đó chắc chắn là một thôn làng, nhưng chúng tôi không quen môi trường quanh đó, không biết đường vào làng. Đột nhiên, từ rất xa có một chiếc xe đi về phía có ánh đèn đó, chúng tôi cũng đi theo hướng chiếc xe đó và tìm thấy thôn làng này. Chúng tôi vô cùng cảm khái vì chúng sinh ở đây có thể được cứu rồi.
Dưới sự bảo hộ của Sư phụ, trong quá trình phát tài liệu chân tướng, chúng tôi cũng đã gặp rất nhiều kỳ tích hữu kinh vô hiểm.
Có một lần, chúng tôi đến một nơi cách xa hơn 100 dặm để phát tài liệu chân tướng. Lúc đó, trời vẫn còn sáng rõ, chúng tôi đang phát tài liệu chân tướng ở một thôn làng, phát được một nửa thì có một người phụ nữ đang ngồi ngay ở cổng lớn. Vợ tôi đi qua, đưa cho bà ấy một bản tài liệu chân tướng để xem, không ngờ bà ấy lại hét lớn: “Bắt Pháp Luân Công! Bắt Pháp Luân Công!” Bà ấy còn gọi cả người đàn ông trong nhà mà vợ tôi vừa phát tài liệu chân tướng ra. Người đàn ông đó nói với vợ tôi: “Cô cầm cái này (tài liệu chân tướng) đi đi!” Vợ tôi lúc đó đã để tài liệu chân tướng vào trong buồng lái có cửa xe đang mở của ông ta, nhưng ông ta lại đóng cửa xe lại, đồng thời ép vợ tôi cầm tài liệu đi; vợ tôi bảo ông ta mở cửa xe, ông ta lại không mở. Trong quá trình đó, người phụ nữ kia không ngừng la hét: “Bắt Pháp Luân Công!” Hơn nữa bà ta còn chặn các xe đi ngang qua đường, không ai dừng lại, cuối cùng có một chiếc xe bị bà ta chặn lại, người lái xe có vẻ là cán bộ thôn. Người phụ nữ đó tố cáo chúng tôi với người trong xe, một người trong xe lấy điện thoại di động ra định gọi điện.
Tình hình rất nguy cấp, vợ tôi hét lớn: “Sư phụ cứu con!” Lúc này, cô ấy lại kéo cửa xe của người đàn ông đó, cửa xe không ngờ lại mở ra được ngay. Vợ tôi lấy tài liệu chân tướng ra, quay người nhanh chóng thoát khỏi những người đó, đi về phía một con hẻm nhỏ. Vợ tôi đi xuyên qua một chuồng cừu, rồi lại xuyên qua một cánh đồng ngô, bắt kịp tôi đang phát tài liệu ở một con đường khác. Vợ tôi kể cho tôi nghe chuyện vừa xảy ra, hai chúng tôi cùng cầu xin Sư phụ cứu chúng tôi! Dưới sự gia trì của Sư phụ, hai chúng tôi đã thoát khỏi những người đó và đi thoát một cách an toàn. Chúng tôi tìm một nơi an toàn, giấu tài liệu chân tướng đi, đợi đến ngày hôm sau quay lại lấy.
Không ngờ, tối hôm sau trời đổ mưa lớn, hai chúng tôi đội mưa đi xe máy đến nơi cách nhà 70-80 dặm để lấy tài liệu chân tướng. Mưa càng lúc càng lớn, trên đường về, một đoạn nền đường mà chúng tôi phải đi qua khá trũng, đã ngập nước, tạo thành một con sông nhỏ, sâu hơn một mét, nếu xe máy đi qua sẽ bị ngập nước chết máy. Lúc này đã là 1 giờ sáng, trời âm u, trên đường không một bóng người, mà còn cách nhà hơn 70 dặm. Chúng tôi hơi sốt ruột, đi đi lại lại bên bờ nước. Đúng lúc này, một chiếc xe xúc lớn loại 60 vừa cao vừa to chạy tới từ phía sau. Chúng tôi vội vàng đi theo chiếc xe xúc, nó rẽ nước mở ra một con đường phía trước, chúng tôi đi theo và qua được con sông nhỏ. Khi chúng tôi đến được vùng đất cao ở phía đối diện, con đường nước bị rẽ ra lại hợp lại thành một biển nước mênh mông. Tôi và vợ đều cười, nghĩ rằng giữa đêm hôm khuya khoắt, đã hơn 1 giờ sáng lại còn mưa to, lấy đâu ra xe xúc chứ? Chúng tôi biết Sư phụ đang giúp các đệ tử.
Trong nhiều năm giảng chân tướng cứu người, chúng tôi đã gặp quá nhiều chuyện như vậy, đều là Sư phụ hết lần này đến lần khác bảo hộ chúng tôi, chúng tôi biết rõ rằng Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng tôi mọi lúc mọi nơi, hết thảy đều là sự an bài từ bi của Sư phụ.
Cảm tạ Sư phụ từ bi cứu độ!
(Bài viết được chọn đăng trong Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/14/502323.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/20/231389.html




