[MINH HUỆ 15-11-2025] Hồi đó, sách Đại Pháp rất khó thỉnh được, một người bạn đưa cho tôi một cuốn “Tinh Tấn Yếu Chỉ”, bảo tôi đọc. Tôi về nhà đọc ngay. Đọc đến đoạn Sư phụ giảng về vấn đề nghiệp lực, có một dòng chữ phát sáng, tôi tưởng là do bóng đèn, nên ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn lại thì thấy bóng đèn không có vấn đề gì, tôi cũng không biết tại sao. Đọc xong tôi trả lại sách cho bạn, bà ấy bảo tôi rằng có một người đã thỉnh được một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, nhưng người đó không học. Tháng 1 năm 1999, tôi gặp người đó trên phố, tôi nói: “Cuốn sách chị thỉnh được tạm thời không học thì đưa cho tôi nhé.” Bà ấy về nhà liền mang sách đưa cho tôi.

—— Trích trong bài

* * * * * * *

Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã hơn 20 năm, năm nay tôi 92 tuổi. Tôi chưa bao giờ viết bài chia sẻ, cũng không biết viết. Lần này, Minh Huệ tổ chức Pháp hội cho các đệ tử Đại Pháp ở Đại lục, tôi nghĩ dù mình tu tốt hay không, cũng nên báo cáo với Sư phụ về quá trình tu luyện của mình.

Cuối năm 1998, có một người bạn rủ tôi học công, nói rằng có ba người đang học công ở nhà bà ấy, và rủ tôi đến học cùng. Tôi nói: “Công gì tôi cũng không muốn học.” Nhưng tối nào bà ấy cũng đến rủ tôi, không từ chối được, nên tôi đành đến xem sao. Ngày đầu tiên ôm bánh xe rất mệt, tôi nói: “Tôi không học nổi đâu, mệt quá.” Nhưng bà ấy vẫn ngày ngày đến rủ tôi, tôi thấy ngại, nên nghĩ thôi thì cứ đi học vậy.

Hồi đó, sách Đại Pháp rất khó thỉnh được, một người bạn đưa cho tôi một cuốn “Tinh Tấn Yếu Chỉ”, bảo tôi đọc. Tôi về nhà đọc ngay. Đọc đến đoạn Sư phụ giảng về vấn đề nghiệp lực, có một dòng chữ phát sáng, tôi tưởng là do bóng đèn, nên ngẩng đầu lên nhìn. Nhìn lại thì thấy bóng đèn không có vấn đề gì, tôi cũng không biết tại sao. Đọc xong tôi trả lại sách cho bạn, bà ấy bảo tôi rằng có một người đã thỉnh được một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, nhưng người đó không học. Tình cờ tôi lại quen người đó.

Tháng 1 năm 1999, tôi gặp người đó trên phố, tôi nói: “Cuốn sách chị thỉnh được tạm thời không học thì đưa cho tôi nhé.” Bà ấy về nhà liền mang sách đưa cho tôi.Tôi thấy giá trên sách là 12 tệ, tôi liền về nhà lấy 12 tệ mang đến cho bà ấy.

Về nhà, tôi đọc “Chuyển Pháp Luân”, nhưng có nhiều chữ tôi không biết, bèn ghi lại để hỏi đồng tu. Vừa mới nhận biết được những chữ lạ, đồng tu đã rủ tôi đến nhóm học Pháp để học Pháp tập thể. Nhóm học Pháp tôi tham gia học tại văn phòng của nhà máy, các đồng tu học Pháp rất nghiêm túc.

Có một lần, tôi đến nhà một đồng tu xem video giảng Pháp của Sư phụ, lúc đó tôi nghĩ: “Sao mình lại chẳng có duyên phận thế này, đắc Pháp muộn như vậy. Bây giờ, mình cũng đã đắc Pháp rồi, vậy thì mình phải học cho tốt.” Học được không lâu thì đến Tết. Mùng 7 Tết Âm lịch, tôi đến điểm luyện công ở Công viên Thiếu nhi, người đông như vậy thật là tốt, Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho tôi.

Tôi luyện công ở Công viên Thiếu nhi được hơn ba tháng, một buổi sáng sau khi luyện công xong về nhà, tôi thấy buồn ngủ quá nên nằm thiếp đi. Tôi có một giấc mơ, Sư phụ khảo tôi ba câu hỏi: một là vấn đề sát sinh, một là vấn đề bất nhị pháp môn, và một là vấn đề tín Sư tín Pháp, tôi đều trả lời đúng cả.

Tôi học Đại Pháp muộn, lại học chưa sâu chưa thấu. Tôi mới học “Chuyển Pháp Luân” được 18 lần thì đến ngày 20 tháng 7 năm 1999. Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công một cách rợp trời dậy đất, một người phụ nữ ở ủy ban khu phố dẫn theo người của đồn công an đến cưỡng chế lấy đi sách Đại Pháp của tôi. Không còn sách Đại Pháp, tôi không thể học Pháp được nữa. Vì tôi đắc Pháp muộn, nên cũng không có ai liên lạc với tôi.

Cuối tháng 5 năm 2000, một đồng tu cao tuổi nói với tôi: “Kinh văn của Sư phụ đến rồi, là bài “Tâm tự minh”.” Tôi chép lại một bản, và học thuộc ngay trong đêm đó. Mấy tháng sau, tôi nhặt được một tờ tài liệu chân tướng, là thư gửi cho các nhân viên công an, kiểm sát, và tòa án. Tôi thấy rất hay, liền nói với một đồng tu: “Chị xem này, chúng ta đi in rồi phát nhé.” Chị ấy nói: “Được.” Tối đến, chúng tôi đến một tiệm photocopy, người ta sắp đóng cửa, tôi nói: “Anh in giúp tôi ít tài liệu nhé.” Anh ấy hỏi: “In gì vậy?” Tôi nói: “Anh không cần xem đâu, cứ in là được, dù sao cũng trả tiền cho anh mà.” Anh ấy đã in cho tôi 40 bản.

Tối hôm sau, tôi đến hai đồn công an và ba cổng trường học, mỗi nơi phát một tờ. Số còn lại, tôi và đồng tu đi phát vào buổi tối, vì tài liệu chân tướng ít nên chúng tôi chỉ phát được ở ba khu dân cư, phát xong thì về nhà. Sau đó, các đồng tu khác biết chuyện, nói: “Chị đừng ra ngoài in nữa, tôi sẽ đưa cho chị.” Từ đó, tôi và đồng tu này cùng nhau đi phát tài liệu chân tướng, chưa từng ngừng nghỉ.

Đến nay, tôi đã bị ĐCSTQ bắt cóc chín lần. Lần đầu là vào một buổi tối năm 2002, tôi cùng một đồng tu và chồng chị ấy, ba chúng tôi đang dán “Pháp Luân Đại Pháp hảo” lên cột điện ven đường thì bị người ta tố giác. Cảnh sát đồn công an bắt chúng tôi đi, thẩm vấn chúng tôi ở đâu. Lúc đó, tôi nghĩ trong nhà vẫn còn sách và tài liệu Đại Pháp, tôi muốn để vợ chồng đồng tu kia về nhà cất giấu sách và tài liệu Đại Pháp, nên tôi nói: “Để hai người họ về đi, tất cả là chuyện của tôi, tôi ở đây là được rồi.” Cảnh sát không cho hai người họ về, sau khi thẩm vấn phi pháp, họ nhốt chúng tôi vào ký túc xá của họ. Chúng tôi không ai ngủ được, cứ ngồi như vậy suốt đêm.

Sáng sớm, trời còn chưa sáng hẳn, tôi thấy một người từ ngoài cửa đi vào, đến trước mặt tôi cách khoảng một mét, nói với tôi “Nhân Giác chi phân” (Nhân Giác chi phân, Hồng Ngâm). Tôi vừa nhẩm lại, liền ngộ ra là Sư phụ bảo tôi làm Giác Giả chứ không phải làm người, vậy thì tôi nhất định phải làm cho tốt. Tôi đáp một tiếng, người vừa vào liền biến mất ngay lập tức. Tôi nhìn đồng hồ, đúng 5 giờ sáng.

Buổi sáng 8 giờ, cảnh sát dẫn tôi đi, đầu tiên là lục soát nhà tôi một cách phi pháp, sau đó đưa chúng tôi vào trại tạm giam. Tôi nghĩ dù sao cũng đã vào đây rồi, vợ chồng đồng tu kia cả hai đều phải chịu khổ, còn tôi chỉ có một mình, vậy thì tôi sẽ gánh vác. Ngày hôm sau, họ lại thẩm vấn phi pháp tôi, cảnh sát hỏi tôi: “Tài liệu của bà ấy đều là do bà đưa phải không?” Tôi nói: “Phải.” Lại hỏi tôi: “Bà thử đoán chừng xem, tài liệu của bà là do ai đưa?” Tôi nói: “Anh bảo tôi ‘đoán chừng’ thì vô lý quá, tôi đoán là do các anh đưa, có đúng không?” Cảnh sát nói: “Bà về đi.”

Năm 2005, tôi lại bị bắt giữ phi pháp, và lại bị đưa vào trại tạm giam. Hôm đó, tôi không về nhà đúng giờ, con tôi biết lại có chuyện, liền cất giấu hết Pháp tượng của Sư phụ và các đồ của Đại Pháp. Lần này vào trại, tôi không ăn gì trong hai ngày. Tối tôi đả tọa, Sư phụ liền cho tôi đồ ăn; tôi không nhìn rõ là gì, miệng cũng không động, mà đã ăn xong. Ăn xong không khát không đói, rất thoải mái.

Sau khi tôi về nhà, con trai tôi nhất quyết không cho tôi luyện công nữa, cất sách Đại Pháp đi, tôi đòi thế nào cũng không đưa. Con trai tôi quỳ xuống đất dập đầu: “Con xin mẹ, mẹ đừng luyện nữa.” Tôi nói thế nào nó cũng không đứng dậy, tôi đau lòng rơi nước mắt, phải làm sao đây? Cuối cùng, tôi nói: “Con đứng dậy đi, Đại Pháp này mẹ nhất định phải tu rồi. Nếu con cần mẹ, thì con đứng dậy; nếu con không đứng dậy, mẹ sẽ đi.” Con trai tôi hết cách, liền gọi điện cho em trai nó đến. Con trai út nói: “Mẹ, mẹ học Pháp luyện công chúng con không cản, chỉ là đừng ra ngoài nữa.” Tôi nói: “Mẹ biết phải làm thế nào, các con yên tâm.”

Từ đó, trong nhà không còn ai cản tôi nữa, tôi đường đường chính chính làm ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Có lúc, con trai tôi nói: “Mẹ, mấy hôm nay tình hình căng thẳng, mẹ chú ý một chút.” Tôi nói: “Mẹ biết rồi.” Từ đó về sau, phát tài liệu chân tướng trở thành công việc của tôi. Ban đầu, tôi phát trên đường phố, trong giỏ xe, trong các tòa nhà; sau đó tôi đến các vùng nông thôn phát đến từng nhà; rồi đến các công trường xây dựng phát tài liệu, khuyên tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc). Sau này công trường ít đi, tôi đến các khu chợ để phát tài liệu chân tướng, giảng chân tướng cho đến tận bây giờ.

Có một lần, tôi đến một khu chợ ở huyện để khuyên tam thoái, bị người không minh bạch chân tướng tố giác, và bị cảnh sát đồn công an bắt đi. Trên xe cảnh sát, tôi liền phát chính niệm, giải thể tà ác trong trường không gian của họ. Đến đồn công an, cảnh sát hỏi tôi: “Tên gì? Họ gì?” Tôi nói: “Anh tên gì?” Anh ta nói: “Tôi họ Mỗ, là đồn trưởng.” Tôi nói: “Các anh đưa tôi đến đây làm gì? Tôi cũng không làm chuyện xấu, chỉ biết rằng tai nạn sắp đến, phát tài liệu để mọi người biết chân tướng, được bình an, có gì không tốt?”

Tôi lại nói: “Pháp Luân Công dạy người ta học Chân-Thiện-Nhẫn, làm người tốt, có việc gì thì trước tiên tìm ở bản thân mình, vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã, đều là người tốt, anh nói xem như vậy tốt biết bao. Các anh đều có điện thoại di động, các anh lấy ra mở trang web Baidu, rồi gõ ba chữ ‘Tàng Tự Thạch’, trên đó có rõ sáu chữ lớn ‘Trung Quốc Cộng sản Đảng vong’. Đảng Cộng sản làm đủ loại việc xấu, Trời muốn diệt nó, đây không phải là do người ta khắc lên. Các anh nghĩ xem, hết cuộc vận động này đến cuộc vận động khác của Đảng Cộng sản là nhằm vào ai? Giang Trạch Dân bức hại Pháp Luân Công, các học viên Pháp Luân Công ở nước ngoài đã kiện ông ta ra tòa, truy nã ông ta, ông ta cũng không dám đến một số quốc gia nữa. Anh nói xem ai chính ai tà?”

Đồn trưởng Mỗ nói: “Dì ơi, dì đi đi.”

Tôi nói: “Tôi còn chưa nói xong.” Tôi lại nói về việc hiện nay trên thế giới có hơn 100 quốc gia có người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, sách “Chuyển Pháp Luân” đã được dịch ra hàng chục thứ tiếng. Anh ta tiễn tôi ra ngoài, ra đến cổng lớn là trạm xe buýt, tôi lên xe về nhà.

Còn một lần khác, tôi cũng đến một khu chợ ở một huyện rất xa và bị bắt. Tôi vừa vào chợ thì thấy mấy người bán cây, tôi đã giảng và thoái được cho năm người. Tôi lại đi vào trong, đi được nửa chợ thì đã phát hết tài liệu chân tướng. Một đồng tu cao tuổi cũng đến đó, tôi nói: “Chúng ta về thôi.” Bà ấy lại đưa cho tôi một ít tài liệu, tôi vừa bỏ vào túi thì cảnh sát đã đến bắt cả hai chúng tôi đi. Chúng tôi lại đi qua chỗ những người bán cây, họ đều nhìn tôi, tôi liền hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”

Đến đồn công an, chúng tôi mỗi người một phòng. Tôi vừa ngồi xuống, một người vào nói muốn lấy máu của tôi, tôi đứng dậy ngăn lại và nói: “Anh lấy máu của ai?” Anh ta nói: “Không lấy thì thôi.” Rồi quay đi. Một chàng trai trẻ lại đến máy tính định tra dữ liệu về tôi, tôi liền nói với máy tính: “Máy tính, ngươi cũng là một sinh mệnh, nếu ngươi để anh ta đánh ra chữ, thì ngươi sẽ không có tương lai. Trời sắp diệt Trung Cộng, ngươi đừng để bị lợi dụng, thì ngươi sẽ có một tương lai tốt đẹp.” Tôi không ngừng phát chính niệm, kết quả là chàng trai trẻ đó đánh thế nào cũng không ra chữ. Anh ta loay hoay mãi, mà vẫn không đánh được. Tôi nói: “Chàng trai trẻ, máy tính hỏng rồi.” Anh ta nói: “Không hỏng, vẫn tốt mà, sao lại không đánh được nhỉ?” Tôi nói: “Anh cũng đừng đánh nữa, ông Trời thấy anh cũng không tệ, không muốn để anh đi theo tà đảng.”

Ở đồn công an, chúng tôi đã ở từ 10 giờ sáng đến hơn 4 giờ chiều. Họ hết cách, liền gọi điện cho gia đình chúng tôi, bảo người nhà đến đón. Khi con trai tôi đến đón, đồn trưởng nói: “Đừng để mẹ anh ra ngoài nữa, tuổi đã cao thế rồi.” Con trai tôi nói: “Bà là bậc cha mẹ, tôi (là bậc con cháu) thì không nói được. Mẹ tôi đã hơn 20 năm không phải uống thuốc rồi, sẽ không nghe tôi nói đâu.” Cháu trai tôi đợi chúng tôi ở xa, chúng tôi lên xe về nhà.

Năm 2015, tôi thấy trên trang Minh Huệ có tin tức về việc kiện Giang, tôi rất vui, tôi cũng muốn kiện Giang, nhưng không biết viết. Tôi hỏi một đồng tu biết lên mạng, chị ấy nói: “Việc đó cần có chính niệm rất mạnh mới kiện được.” Chị ấy cũng không nói cho tôi biết viết như thế nào.

Tôi về nhà nghĩ: “Hai ngày nay không ra ngoài giảng chân tướng nữa, ở nhà viết.” Viết một tờ, không được, lại viết một tờ khác, không được, cứ thế không viết được. Ở nhà không ra ngoài cứu người cũng không được. Sau khi phát chính niệm lúc 12 giờ đêm, tôi nói với Pháp tượng của Sư phụ: “Sư phụ, con muốn kiện con quỷ Giang, con không biết viết, xin Sư phụ giúp con.” Tôi lại viết đến 2 giờ sáng thì xong. Ngày hôm sau, tôi nhờ đồng tu in ra giúp, rồi gửi đến hai Viện tối cao (Viện Kiểm sát Tối cao, Tòa án Tối cao). Hai ngày sau, hai Viện tối cao đã gửi giấy báo nhận cho tôi, và tôi cũng đã nhận được.

Từ khi tu luyện đến nay, tôi đã gặp mấy lần tai nạn xe hơi, đều là đến để đòi mạng. Tháng 3 năm 2008, tôi bị một chiếc ô tô đâm thẳng từ phía sau, hất tôi văng xa bốn, năm mét. Người lái xe sợ quá, vội ra đỡ tôi dậy, nói: “Dì ơi mau dậy đi, cháu mới học lái xe, cháu đi nhầm đường, cháu đưa dì đến bệnh viện.” Tôi nói: “Không sao đâu. Tôi là người luyện Pháp Luân Công, Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi học ‘Chân-Thiện-Nhẫn’, làm người tốt, không ăn vạ người khác.” Tôi liền giảng chân tướng cho anh ta, anh ta đã thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn, Đội của Trung Cộng, rồi tôi để anh ta đi. Bên đường có một người phụ nữ nhìn thấy rất rõ, bà ấy nói: “Bà cứ để anh ta đi như vậy sao?” Tôi lại giảng chân tướng cho bà ấy, bà ấy cũng đã thoái Đội.

Tháng 3 năm 2020, vì dịch virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) bắt đầu phong tỏa khu vực, phong tỏa thành phố, xe buýt trong thành phố đều dừng hoạt động, tôi liền đi xe điện ba bánh ra chợ giảng chân tướng. Có một lần, trên đường về, đi được nửa đường, trên đường không có ai, không biết làm sao tôi bị ngã, bị xe đè lên không dậy được. Người đi phía sau dựng xe của tôi lên, và đỡ tôi ra cạnh xe. Lần ngã này cũng rất nặng, quần áo rách, chân tay đều bị trầy xước, cũng không dám để người nhà nhìn thấy. Hai ngày sau, tôi lại ra ngoài giảng chân tướng.

Cảm tạ Sư phụ!

Cảm tạ các đồng tu đã giúp đỡ!

(Bài viết được chọn đăng trong Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/15/502325.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231379.html