Pháp hội tại Đại lục | Giảng chân tướng bằng từ bi và thiện niệm (Phần 1)
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-11-2025] Thấy các đồng tu đều bận giảng chân tướng cứu người, trong tâm tôi rất sốt ruột. Đồng tu biết tôi thời gian đi làm eo hẹp, bèn làm tài liệu chân tướng đầy đủ, khi tôi có thời gian thì đi cùng đến các tiểu khu để phát. Cứ vậy liên tục được gần ba năm, tôi và đồng tu phối hợp rất ăn khớp, nhưng như thế toàn là đồng tu phải nghĩ cho tôi, tôi cần phải tự đi thành con đường của mình —— trước đây vì tôi có tâm lo lắng, tâm sợ bị người ta tố giác, mà vẫn chưa giảng chân tướng cho mọi người xung quanh. Bao nhiêu khách hàng tôi tiếp xúc trong công việc cũng đều là người hữu duyên với tôi, tôi cần phải giảng chân tướng cho nhóm người này, không thể chỉ cuộc hạn ở việc ra ngoài phát tài liệu chân tướng được. Ngộ ra rồi thì phải biến thành hành động.
—— Trích trong bài
* * * * * * *
Con xin kính chào Sư tôn từ bi vĩ đại!
Kính chào các đồng tu!
Pháp Luân Đại Pháp hồng truyền ra thế gian, khiến hơn 100 triệu người có được thân thể khỏe mạnh, thiện giải vô số mâu thuẫn gia đình. Tôi là đệ tử Đại Pháp lâu năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ cuối năm 1998. Sau khi tu luyện, bệnh đau buốt hệ thần kinh khắp người ngoan cố dày vò tôi gần chục năm đã biến mất không tung tích, mỗi ngày tôi đều được đắm trong niềm vui sướng của trạng thái thân nhẹ nhàng vô bệnh.
Thông qua học Pháp, tôi đã minh bạch rằng ân oán giữa người với người đều có nguyên nhân cả, mối hận khiến tôi và bác gái ở quê không thèm lai vãng đã được thiện giải. Bao năm qua, cả nhà chúng tôi mấy thế hệ được chung sống trong không khí hòa thuận.
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, Trung Cộng bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Ác đảng Trung Cộng đầu độc thế nhân, dựng lên vụ án giả “Tự thiêu trên Thiên An Môn”, huy động bộ máy tuyên truyền toàn quốc để vu khống Đại Pháp, báo chí, truyền hình tung tin dối trá rợp trời dậy đất. Đại Pháp cứu người bị tà đảng phỉ báng, trong tâm tôi sốt sắng vạn phần, lúc nào cũng nghĩ đến giảng rõ chân tướng cho thế nhân. Nhưng hồi đó tôi đi làm bận quá, ban ngày gần như không có thời gian, tối đến còn phải tăng ca đến 7-8 giờ, có lúc còn phải làm đến 10 giờ.
Thấy các đồng tu đều bận giảng chân tướng cứu người, trong tâm tôi rất sốt ruột. Đồng tu biết tôi thời gian đi làm eo hẹp, bèn làm tài liệu chân tướng đầy đủ, khi tôi có thời gian thì đi cùng đến các tiểu khu để phát. Cứ vậy liên tục được gần ba năm, tôi và đồng tu phối hợp rất ăn khớp, nhưng như thế toàn là đồng tu phải nghĩ cho tôi, tôi cần phải tự đi thành con đường của mình.
Sư phụ giảng:
“Các đệ tử Đại Pháp không được cô phụ trách nhiệm vĩ đại đã được giao phó cho chư vị trong Chính Pháp, càng không được để bộ phận chúng sinh đó phải thất vọng; chư vị đã là hy vọng duy nhất cho việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không; vậy nên, tất cả các đệ tử Đại Pháp, học viên mới và cũ, đều phải có hành động; bắt đầu toàn diện giảng thanh chân tướng.” (Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân, Tinh Tấn Yếu Chỉ III)
Trước đây vì tôi có tâm lo lắng, tâm sợ bị người ta tố giác, mà vẫn chưa giảng chân tướng cho mọi người xung quanh. Bao nhiêu khách hàng tôi tiếp xúc trong công việc cũng đều là người hữu duyên với tôi, tôi cần phải giảng chân tướng cho nhóm người này, không thể chỉ cuộc hạn ở việc ra ngoài phát tài liệu chân tướng được. Ngộ ra rồi thì phải biến thành hành động. Dưới đây là câu chuyện giảng chân tướng cứu thế nhân trong công việc và cuộc sống của tôi.
1. Khách hàng liễu giải chân tướng khi đang tâm sự chuyện nhà
Cô Tiểu Lý là một khách hàng của tôi, một lần đến cơ quan tôi, sau khi làm việc xong thì kể với tôi chuyện nhà. Tôi hẹn cô ấy chiều tan làm thì tâm sự, cô ấy cũng đồng ý. Tan làm, tôi lặng yên nghe cô ấy dốc bầu tâm sự, mâu thuẫn với nhà chồng cô đã căng thẳng đến mức đánh chửi nhau, hiện giờ cô ấy khi làm người trong nhà họ, nên suốt ngày gắt gỏng, trong tâm lo lắng vô cùng. Tôi kể cho cô ấy nghe câu chuyện về văn hóa truyền thống đọc được trên trang Minh Huệ, đứng từ góc độ của cô ấy để phân tích ngôn hành, cử chỉ của mỗi người trong mỗi câu chuyện đó, nếu đổi phương pháp xử lý sự việc, thì phải chăng kết quả sẽ không như vậy? Cô ấy hết sức đồng tình với cách nói của tôi, còn ngỏ ý sẽ thử thay đổi theo lời khuyên của tôi xem sao.
Mấy hôm sau, lúc tan làm, cô ấy lại tới cơ quan tôi để kể về cách hành xử của cô ấy mấy hôm nay, hiệu quả không tệ, nhưng mà cứ cảm thấy vô cùng ủy khuất. Tôi khen cô ấy làm tốt, rồi lại kể mấy mẩu chuyện về nhẫn nhịn trong văn hóa truyền thống, động viên cô ấy tiếp tục làm tốt, Tiểu Lý vui vẻ ra về.
Trong khoảng một tháng, Tiểu Lý thường xuyên đến chỗ tôi trò chuyện, cô ấy nói ở bên tôi rất thư giãn, rất dễ chịu. Tôi đã giảng một cách rất tự nhiên về Pháp Luân Công, về Chân-Thiện-Nhẫn, về việc tà đảng Trung Cộng bức hại các đệ tử Đại Pháp như thế nào, bịa đặt vụ án giả “Tự thiêu tại Thiên An Môn” để lừa gạt người dân ra sao. Cuối cùng, Tiểu Lý đã làm tam thoái, thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn, Đội của Trung Cộng.
Sau khi giảng chân tướng thuận lợi cho Tiểu Lý, tôi đã minh bạch ra rằng, nơi làm việc của tôi chính là môi trường tu luyện của tôi, tôi không chỉ làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn ở đơn vị, mà tôi còn phải cứu hết những người hữu duyên trong khả năng của mình. Thế là với những người đến đơn vị tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp đỡ họ trong công việc, khách hàng rất tin tưởng tôi, coi tôi như một người bạn tri kỷ, trong lúc trò chuyện với họ, tôi đã thuận theo tự nhiên mà giảng chân tướng cho họ.
2. Các tổng giám đốc của các công ty chuỗi nghe chân tướng
Đơn vị của tôi là một chuỗi công ty trên toàn quốc, mỗi năm khi tổ chức hội nghị thường niên đều có các tổng giám đốc từ các nơi tham gia. Tổng giám đốc công ty tôi luôn yêu cầu tôi cùng cô ấy đến trụ sở chính ở Bắc Kinh, vì công ty của tổng giám đốc từ khi gia nhập đến nay đều do tôi quản lý và điều hành. Từ biên tập quảng cáo đến vận hành thị trường, từ thu chi tài chính đến thuế vụ công thương, từ thu mua đến bán hàng, ngay cả việc sửa chữa điện nước, tuyển dụng, đào tạo nhân viên, tiếp đón khách ngoài cũng đều do tôi quản lý, mọi việc lớn nhỏ, đâu vào đấy. Trong gần 300 công ty chuỗi trên toàn quốc, tình hình kinh doanh của công ty tôi rất ổn định.
Mỗi lần họp thường niên, về cơ bản đều là tôi báo cáo với trụ sở chính. Các tổng giám đốc của các công ty khác thường hỏi tổng giám đốc công ty tôi: “Làm sao chị tuyển được một nhân viên tốt như vậy?” Hơn chục năm qua, các tổng giám đốc gia nhập chuỗi đều rất tò mò về tôi, luôn muốn hỏi tôi một số vấn đề, tôi cũng muốn tìm cơ hội để giao lưu với các tổng giám đốc, thuận thế giảng chân tướng. Nhưng hội nghị chỉ có ba ngày, lịch trình khá sít sao, không có nhiều thời gian rảnh để giảng chân tướng cho các tổng giám đốc. Tôi đang tiếc nuối, thì người phụ trách trụ sở chính đã nói với các tổng giám đốc: “Có thể đến công ty của cô ấy tham quan học hỏi.” Thật sự cảm tạ sự an bài từ bi của Sư phụ!
Đầu tiên là một vị tổng giám đốc ở Giang Tô đến, cô ấy ở lại công ty tôi ba ngày. Ban ngày tham quan, buổi tối trò chuyện với tôi. Cô ấy là công chức nhà nước, công ty gia nhập chuỗi là nghề tay trái của cô. Vì phó tổng giám đốc mà cô tuyển đột nhiên mang theo ba nhân viên đắc lực và rất nhiều khách hàng của cô, nhảy việc sang một công ty đối thủ khác, hơn nữa công ty đối thủ này lại ở ngay đối diện công ty cô, mỗi ngày đi làm đều gặp, vị phó tổng giám đốc cũ mấy lần gặp cô không những không có cảm giác tội lỗi, mà còn nói những lời khiêu khích, khiến cô tức đến phát bệnh mấy ngày.
Cô ấy vừa nói vừa khóc, nói: “Giá mà tôi có thể tuyển được một phó tổng như cô thì tốt quá.” Tôi nói với cô ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ chúng tôi dạy rằng làm bất cứ việc gì cũng phải nghĩ cho người khác, không được làm những việc tổn hại đến người khác.” Tôi giảng cho cô ấy rằng Pháp Luân Công là công pháp thượng thừa của Phật gia, và tôi đã làm theo pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn như thế nào. Nếu tà đảng Trung Cộng không bức hại Pháp Luân Đại Pháp, mọi người đều tin vào Đại Pháp, thì mọi ân oán đều sẽ được thiện giải, sẽ không có chuyện phó tổng giám đốc của công ty cô phản bội cô. Cô ấy đã minh bạch chân tướng.
Một hôm, có hai người đàn ông đến công ty tôi, họ là người Giang Tô, nói là nghe danh mà đến, muốn mời tôi ăn cơm trưa. Tôi nghĩ, đây là những người hữu duyên từ xa đến, không thể bỏ lỡ cơ hội giảng chân tướng, nên đã đồng ý. Trên bàn ăn, họ nói: “Chúng tôi là công ty cùng ngành, hy vọng cô có thể giúp chúng tôi thành lập công ty mới theo mô hình vận hành của công ty cô, thù lao một tháng bằng lương một năm hiện tại của cô. Chỉ cần cô chỉ đạo những vấn đề mấu chốt, không ảnh hưởng đến công việc hiện tại của cô.”
Tôi không bị lay động bởi tiền bạc, tôi nói với họ rằng tôi học Pháp Luân Đại Pháp, làm việc gì cũng phải lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm nguyên tắc, tôi không thể làm những việc gây tổn hại đến lợi ích của công ty mình. Tôi mời họ đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ: “Các anh có muốn nhân viên của mình làm những việc như vậy không?” Cả hai đều cười. Tôi đã giảng chân tướng cho họ một cách rất tự nhiên, hai người đã được cứu. Sau đó, hai người này lại đến một lần nữa, nói rằng công ty đã thành lập, muốn mời tôi qua đó với mức lương cao, tôi đã khéo léo từ chối.
Có một lần, tôi đến công ty ở Liêu Ninh để giải quyết công việc, tổng giám đốc ở Thẩm Dương rất nhiệt tình. Trong bữa ăn, tôi hỏi vị tổng giám đốc: “Tô Gia Đồn có xa đây không?” Vị tổng giám đốc sửng sốt, hỏi tôi: “Hỏi Tô Gia Đồn làm gì?” Tôi bèn dùng ngôi thứ ba để kể: “Có người nói với tôi rằng, bệnh viện Tô Gia Đồn đã bí mật giam giữ rất nhiều học viên Pháp Luân Công, sau khi mổ cướp nội tạng xong thì thiêu hủy thi thể. Khi quốc tế điều tra, bệnh viện lại lén lút chuyển những học viên Pháp Luân Công còn lại đi trong đêm.”
Vị tổng giám đốc kinh ngạc trợn tròn mắt, một lúc lâu sau mới nói với tôi: “Đừng hỏi những chuyện này, có thể sẽ rước họa vào thân.” Tôi thuận thế giảng Pháp Luân Công là gì, tà đảng Trung Cộng đã bức hại các học viên Pháp Luân Công như thế nào, và những điểm đáng ngờ trong vụ án giả “Tự thiêu tại Thiên An Môn”. Vị tổng giám đốc đã minh bạch, cảm ơn tôi đã có thể chân thành nói với cô ấy những điều này.
Vé máy bay ngày hôm sau là vào buổi chiều, tôi từ biệt vị tổng giám đốc ở Thẩm Dương từ sáng sớm. Tôi bắt một chiếc taxi, sau khi lên xe thì trò chuyện với tài xế, nhân tiện giảng chân tướng Đại Pháp, giảng về tội ác của tà đảng Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công và mổ cướp nội tạng của các học viên Pháp Luân Công. Khi đến bưu điện, người tài xế đã làm tam thoái.
Tôi đến bưu điện gửi mười lá thư chân tướng đã chuẩn bị sẵn, rồi lại bắt một chiếc taxi khác đến bưu điện ở một nơi khác, trên đường cũng giảng chân tướng cho tài xế. Đến nơi, tôi lại gửi thêm mười lá thư chân tướng. Cả buổi sáng, tôi đã đi bốn chiếc taxi, ba chiếc đến các bưu điện ở những nơi khác nhau, gửi 30 lá thư chân tướng, những lá thư này đều được gửi đích danh đến một số quan chức chính quyền, người phụ trách doanh nghiệp ở địa phương tôi. Còn một chiếc taxi là đi ra sân bay, bốn người tài xế hữu duyên đều đã lựa chọn cho mình một tương lai tốt đẹp.
Sau này, hễ có công ty mới gia nhập chuỗi hoặc công ty nào gặp vấn đề gì, trụ sở chính đều đề nghị họ đến công ty tôi. Hễ ai đến, tôi đều giảng rõ chân tướng cho từng người một.
3. Tổng giám đốc công ty tận mắt chứng kiến thần tích của Đại Pháp
Tổng giám đốc công ty tôi là một phụ nữ, nhân phẩm rất tốt, năng lực học tập và làm việc đều rất mạnh, việc gì cũng có chính kiến riêng, nhưng tính cách khá cố chấp. Cô ấy tốt nghiệp đại học, đi làm được hai năm thì từ chức ra ngoài làm kinh doanh, kiếm được không ít tiền. Cô ấy tin có Thần Phật, lần đầu tiên tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho cô ấy, cô ấy nói nhà cô ấy có một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, cô ấy đã đọc qua, và vẫn luôn để trên giá sách.
Một lần có cơ hội ở riêng với cô ấy, tôi bắt đầu giảng từ ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn. Cô ấy nhìn tôi và nói: “Tôi tự cho rằng mình chưa bao giờ làm việc xấu. Đảng Cộng sản không cho luyện, cô lại cứ luyện, còn đi nói khắp nơi (là do tổng giám đốc ở Thẩm Dương nói cho cô ấy biết), cô làm vậy sẽ chịu thiệt đó.” Mấy lần sau, tôi giảng chân tướng cho cô ấy, cô ấy đều tìm cớ lảng tránh.
Một buổi tối mùa đông khoảng hơn 8 giờ, tổng giám đốc hẹn tôi đến nhà cô ấy để bàn một việc rất gấp của công ty. Chúng tôi đang lái xe nhanh trên đường, đột nhiên một chiếc xe phía đối diện do người lái say rượu bẻ lái mạnh, lao thẳng về phía xe chúng tôi. Hai chiếc xe va chạm quá nhanh, khiến tôi ngồi ở ghế phụ không kịp phản ứng đã ngất đi.
Khi tôi tỉnh lại, tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi vừa định mở mắt thì đầu đau đến mức muốn nôn. Tôi nhắm mắt, thầm nghĩ: “Mình đang ở đâu đây? Tại sao đầu lại đau thế này?” Lại nghĩ: “Mình là đệ tử Đại Pháp mà, tại sao lại đau đầu như vậy?” Tôi nhắm mắt niệm ba lần “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, đầu tôi hết đau ngay lập tức. Tôi mở mắt ra, vừa cử động phần thân trên, cơn đau khắp thân trên lập tức khiến lồng ngực tôi cuộn trào, tôi liền niệm ba lần “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, thân trên cũng hết đau. Tôi ngồi thẳng dậy định nhấc chân lên, ngay lập tức chân tôi đau dữ dội đến toát mồ hôi, lại muốn nôn, tôi vội vàng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, chân cũng hết đau. Tôi cử động cơ thể một chút, muốn xem mình đang ở đâu, nhưng trước mắt mờ mịt, tôi không tìm thấy kính của mình đâu.
Lúc này, tôi nghe có người nói: “Nhìn kìa, nhìn kìa, người trong xe tỉnh rồi!” Tôi lơ mơ cố sức đẩy cửa xe (cả chiếc xe đã bị đâm biến dạng) và bước ra ngoài. Nhìn xem, phía trước và sau xe đều là xe cộ đông nghịt, không thấy đầu cuối, xung quanh tôi còn có một đám người đang đứng. Tôi hỏi một người đàn ông cao lớn gần tôi: “Đây là đâu? Có chuyện gì xảy ra vậy?” Một người phụ nữ bên cạnh nói: “Mau xem xe của cô đi!” Tôi nhìn xem, nắp capo và kính chắn gió phía trước đã biến mất hoàn toàn. Tôi lập tức nhận ra chúng tôi đã gặp tai nạn trên đường về nhà, vội vàng cúi người vào khung cửa sổ không còn kính của ghế phụ để xem tổng giám đốc thế nào, nhưng ghế lái trống không. Tôi hỏi người đàn ông cao lớn: “Người lái xe đâu rồi?” Người đàn ông chỉ tay về phía Nam nói: “Cô ấy không tìm thấy điện thoại di động, đi về hướng đó để gọi điện thoại công cộng rồi.”
Tôi băng qua dòng xe cộ tắc nghẽn không thấy điểm cuối, tìm thấy bốt điện thoại công cộng đó. Tổng giám đốc đã gọi xong điện thoại, đang yếu ớt dựa vào thành bốt, ngay cả sức để lấy tiền trả phí điện thoại cũng không còn. Tôi trả tiền, thử dìu tổng giám đốc đi về, nhưng chân cô ấy không còn nghe lời, không đứng dậy được, toàn thân đau đến run rẩy. Tôi đành phải cõng tổng giám đốc lên, từng bước một đi qua dòng xe cộ tắc nghẽn để trở về xe của mình. Toàn thân tổng giám đốc nằm trên lưng tôi, đầu yếu ớt gục trên vai tôi, chờ người nhà đến.
Khoảng hơn 20 phút sau, chồng và hai người em trai của tổng giám đốc đều đến. Họ lập tức dìu tổng giám đốc vào xe, tôi cũng ngồi vào xe, cùng đến Bệnh viện Nhân dân thành phố. Tại bệnh viện, tổng giám đốc được đưa vào phòng kiểm tra, làm đủ các loại kiểm tra từ trong ra ngoài. Tôi ngồi chờ ở khu vực chờ, chồng và hai người em trai của tổng giám đốc liên tục bảo tôi cùng đi kiểm tra, nhưng tôi đều từ chối. Họ rất lo lắng, nói tôi quá bướng bỉnh, lại nói với tôi rằng, có rất nhiều trường hợp người bị xe đâm lúc đó không sao, nhưng qua hai ngày thì qua đời, nhất định phải để tôi kiểm tra thì họ mới yên tâm, họ còn định dùng sức kéo tôi vào phòng kiểm tra.
Tôi thấy tình hình như vậy, thầm nghĩ họ quả thực là có trách nhiệm với tôi nên mới bắt tôi đi kiểm tra. Trước đây, tôi chưa từng giảng chân tướng Đại Pháp một cách chính diện cho họ, tôi quyết định không kiểm tra, chuyện tối nay chính là cơ hội tốt để họ biết Pháp Luân Đại Pháp hảo. Thế là tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi bị đâm, toàn thân tôi đau nhức, chính là nhờ niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ mà khỏi. Tôi chắc chắn cơ thể không có vấn đề gì. Bây giờ toàn thân tôi nhẹ nhõm, không có một chút khó chịu nào, chị (chỉ tổng giám đốc) còn là do tôi cõng từ bốt điện thoại công cộng về, bốt điện thoại đó cách nơi xảy ra tai nạn phải hơn 400 mét.”
Họ cũng thấy được trạng thái tinh thần của tôi, người em út nhìn kỹ mặt tôi rồi nói: “Sắc mặt chị tối nay quả thực rất đẹp, trắng trẻo hồng hào”, rồi không còn ép tôi đi kiểm tra nữa. Thực ra bình thường da mặt tôi hơi vàng, nhưng tối hôm đó quả thực là trắng trẻo hồng hào.
Sau khi tổng giám đốc kiểm tra xong, tôi và cô ấy về nhà cô ấy, lúc đó đã hơn 12 giờ đêm. Tôi và tổng giám đốc ở chung một phòng, cô ấy yếu ớt nằm trên giường. Tôi giúp cô ấy uống thuốc, rồi đả tọa dưới giường, bù lại thời gian phát chính niệm. Đây là lần đầu tiên tôi đường đường chính chính phát chính niệm trước mặt tổng giám đốc, tôi nghĩ mình phải quang minh chính đại thể hiện thân phận là một đệ tử Đại Pháp.
3 giờ 40 phút sáng hôm sau, tôi đúng giờ dậy luyện năm bài công pháp, rồi phát chính niệm lúc 6 giờ sáng. Tổng giám đốc đã đau đến tỉnh giấc từ sớm, cô ấy đau khắp người không thể xuống giường. Thấy tôi phát chính niệm xong, cô ấy hỏi tôi: “Cô thật sự không đau chút nào sao?” Tôi nói: “Không đau ạ.” Cô ấy không tin, cô ấy nói, lúc xảy ra tai nạn, tôi ngồi ở ghế phụ không thắt dây an toàn. Khi xe va chạm, cô ấy tận mắt thấy tôi bị hất lên, đầu đập vỡ kính chắn gió phía trước, nửa người văng ra ngoài xe, suýt nữa thì bay ra ngoài, nhưng không hiểu sao, dường như lại bị một lực nào đó kéo lại, hai chân tôi lại ngồi về vị trí cũ. Cô ấy thấy tôi ngồi xuống rồi thì bản thân cũng ngất đi. Khi tỉnh lại, thì thấy tôi gục đầu, không biết gì nữa.
Cô ấy biết tôi không đi kiểm tra, rất không yên tâm. Cô ấy đau đến mức cả đêm không ngủ được, thấy tôi vừa luyện động công vừa đả tọa, không tin đây là sự thật. Cô ấy nhìn đầu tôi rồi nói: “Đầu của cô sao mà cứng thế, đập vỡ cả kính mà vẫn không sao?” Cô ấy lại bảo tôi cởi áo ra, cô ấy muốn xem trên người tôi rốt cuộc có vết thương nào không. Tôi cho cô ấy xem, cô ấy kinh ngạc nói: “Sao lại có thể như vậy? Ngay cả một vết bầm tím cũng không có!” Cô ấy bảo tôi xem vết thương của cô ấy, tôi nhìn xem, quả thực giật mình một cái, tổng giám đốc ngoài khuôn mặt không đổi màu, toàn thân đều là màu tím bầm, đặc biệt là hai chân, đen đến đáng sợ, toàn thân không tìm được một mảng da bình thường, thảo nào mà đau đến không ngủ được.
Tôi nghĩ mình phải giảng cho tổng giám đốc nghe về việc Pháp Luân Đại Pháp là công pháp thượng thừa của Phật gia chân chính, chỉ cần thực sự tin vào Đại Pháp, vào thời khắc quan trọng sẽ được bảo hộ bình an. Tôi liền kể chi tiết cho cô ấy nghe về tình trạng cơ thể tôi sau khi tỉnh lại trên xe, và việc niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” đã xuất hiện kỳ tích như thế nào. Tôi nói: “Chị thấy tôi bị một lực nào đó kéo trở lại ghế ngồi, đó là Sư phụ đã cứu tôi. Nếu tôi bị đâm bay ra ngoài xe, thì thật sự là khó giữ được mạng sống. Chị tuy toàn thân đau nhức, nhưng không bị thương nội tạng và xương cốt, cũng là may mắn, điều này cũng có quan hệ rất lớn với việc chị đã đọc “Chuyển Pháp Luân”, Sư phụ cũng đã bảo hộ chị rồi.”
Tôi đề nghị cô ấy hãy đọc lại cuốn sách “Chuyển Pháp Luân” một cách nghiêm túc mà không mang theo bất kỳ quan niệm nào, cô ấy đã đồng ý. Lần này, cô ấy nghe rất chăm chú, từ đầu đến cuối không ngắt lời tôi, tôi biết cô ấy đã nghe lọt tai. Sáng hôm đó, tôi nấu một bữa ăn đơn giản, rồi cho tổng giám đốc uống thuốc, sau đó đi làm.
Tôi đi làm ở công ty mấy ngày, tổng giám đốc vẫn nghỉ ở nhà, không ai biết tôi và tổng giám đốc đã gặp một tai nạn xe hơi lớn như vậy. Khoảng một tuần sau, tôi nghĩ phải dành thời gian để giảng chân tướng cho cô ấy một cách cặn kẽ. Sau giờ làm, tôi lại đến nhà tổng giám đốc, những vết bầm tím trên người cô ấy vẫn chưa tan hết, vẫn còn đau, người mệt mỏi không có sức lực. Tối hôm đó, chúng tôi đã trò chuyện đến tận khuya. Trong lúc đó, tôi đã nói về việc tam thoái. Sau đó, tôi lại đưa cuốn sách “Cửu Bình” cho tổng giám đốc xem, để cô ấy hiểu một cách toàn diện hơn về tà đảng Trung Cộng là gì. Lần này, tổng giám đốc đã minh bạch rằng tà đảng cộng sản là một ác ma muốn hủy diệt nhân loại.
4. Cách xử lý của tôi, các đồng nghiệp đều nhìn thấy
Dần dần, các đồng nghiệp đều biết tôi là một học viên Pháp Luân Công, làm người theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, làm việc gì cũng nghĩ cho người khác. Lúc đó, ở đơn vị tôi là phó tổng giám đốc, dưới một người trên vạn người, rất nhiều việc không cần phải qua quyết định của tổng giám đốc, tôi phụ trách rất nhiều phương diện. Tôi cố gắng đứng trên góc độ của nhân viên để sắp xếp công việc, các nhân viên rất cảm kích sự sắp xếp này của tôi.
Các đơn vị khác gần như ngày nào cũng tăng ca, trong khi nhân viên của chúng tôi đều có thể về nhà sớm để tránh giờ cao điểm. Còn tôi thì ở lại đơn vị, xử lý các loại báo cáo, tính toán tài chính, xử lý sai sót trong công việc của nhân viên, sắp xếp công việc cho ngày hôm sau, v.v. Đối mặt với mâu thuẫn giữa các nhân viên, những lời phàn nàn vô lý của khách hàng, tôi đều mỉm cười, dùng pháp lý mà tôi học được, rồi dùng đạo lý mà người thường có thể hiểu để xử lý một cách thỏa đáng. Tôi từng nghe ba nhân viên đang thì thầm với nhau: “Cậu nói xem chị ABC (chỉ tôi) có phải là không biết tức giận không?”
Có một lần, một khách hàng vì một chút lợi ích nhỏ không được đáp ứng mà làm ầm ĩ ở công ty tôi, chửi mắng té tát nhân viên ở các bộ phận, còn rút cả dây điện thoại bàn của đơn vị. Nhân viên thấy không thể kiểm soát được tình hình nên đã tìm tôi. Sau khi tôi đến hiện trường, tôi mỉm cười hỏi anh ta: “Có chuyện gì chúng ta hãy ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng nhé, đừng tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu.” Người đó tức giận chỉ vào mũi tôi nói: “Cô còn cười, cô còn cười, lát nữa tôi sẽ làm cho cô khóc!” Tôi ôn hòa nhìn vào mắt anh ta, nói: “Dù tôi khóc hay tôi cười, đều không thể giải quyết được vấn đề. Tôi là người phụ trách ở đây, chúng ta hãy vào văn phòng nói chuyện đàng hoàng, như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề.”
Trong văn phòng, anh ta hậm hực nói nhân viên của chúng tôi không biết cách làm việc, nếu đáp ứng yêu cầu của anh ta thì đã không có chuyện này xảy ra. Tôi đã dùng tâm thái của một đệ tử Đại Pháp để nói chuyện với anh ta hơn hai tiếng đồng hồ, tôi đưa ra vài phương án cho anh ta lựa chọn, anh ta đã chọn một phương án. Nhưng cuối cùng anh ta lại được đằng chân lân đằng đầu, đòi chúng tôi bồi thường 5.000 nhân dân tệ phí tổn thất tinh thần, nếu không sẽ kiện chúng tôi. Nghe xong, tôi bình thản và nghiêm túc nói với anh ta: “Phương án tôi đưa ra anh đã lựa chọn rồi, còn về khoản phí tổn thất tinh thần 5.000 nhân dân tệ, anh có thể về nhà suy nghĩ một cách lý trí, chúng ta sẽ liên lạc bất cứ lúc nào.” Tôi nghĩ đợi sau này khi tâm trạng anh ta ổn định, có cơ hội sẽ giảng chân tướng cho anh ta một cách cặn kẽ.
Sau khi anh ta đi, anh ta không bao giờ đến công ty tôi nữa. Sau đó, vợ anh ta đến công ty tìm tôi, thay mặt anh ta xin lỗi, và nói rằng anh ta không còn mặt mũi nào để đến công ty tôi nữa.
Cách xử lý của tôi là dựa trên sự chỉ đạo của pháp lý Pháp Luân Đại Pháp, các đồng nghiệp đều nhìn thấy, tôi biết đã đến lúc phải giảng chân tướng cho các đồng nghiệp. Tôi chọn thời điểm thích hợp, phần lớn là giảng riêng cho từng người, các đồng nghiệp đều rất đồng tình, về cơ bản đều đã làm tam thoái, và đều vui vẻ nhận thẻ bình an chân tướng Đại Pháp mà tôi tặng.
Có một nhân viên trẻ, tự tìm được một đối tượng hẹn hò, nhưng cả nhà đều không đồng ý. Cô ấy mấy lần khóc lóc với tôi, hỏi tôi phải làm sao? Tôi giảng cho cô ấy rằng duyên phận giữa người với người là do trời định, người nhà cũng là do ân ân oán oán từ đời trước kiếp trước mà thành, bảo cô ấy hãy thuận theo tự nhiên, đừng lo lắng, hãy để cả hai bên bình tĩnh một thời gian xem sao.
Một buổi trưa, nhân viên này gọi điện cho tôi, khóc và nói rằng bạn trai cô ấy bị xe đâm, rất nghiêm trọng, hiện đang ở bệnh viện, vẫn còn hôn mê, bác sỹ nói có thể sẽ bị tàn tật suốt đời, hỏi tôi phải làm sao? Tôi lập tức an ủi cô ấy: “Đừng lo, em còn nhớ chị đã nói với em ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ không?” Cô ấy nói: “Em nhớ.” Tôi nói: “Em hãy thành tâm nói với bạn trai em trong tâm, bảo cậu ấy nhất định phải nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, cậu ấy sẽ cảm nhận được.” Nhân viên đã đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, nhân viên trẻ này đã vui vẻ gọi điện cho tôi: “Chị ơi (nhân viên đều nói tôi rất trẻ, nên thân mật gọi tôi là chị), bạn trai em tỉnh rồi. Anh ấy nói anh ấy nghe thấy em nói, anh ấy cũng đã nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Em nói cho chị nghe này, chị nói xem sao lại thần kỳ như vậy? Lúc em nhìn bạn trai em niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, mấy chữ này hiện ngay trước mắt em, đây đúng là Phật Pháp!” Tôi rất vui mừng, khuyến khích cô ấy tiếp tục cùng bạn trai niệm, nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện.
Một tháng sau, nhân viên trẻ và người bạn trai đã hồi phục đã mua hoa quả đến cảm ơn tôi, nhân tiện kể cho tôi nghe một chuyện xảy ra ba ngày trước: Đó là buổi chiều ba ngày trước, hai người họ đi dạo trong công viên, thấy trên chiếc ghế sắt trong công viên có một chiếc ba lô, bên trong có hơn 2.000 nhân dân tệ và một số thông tin địa chỉ cá nhân, không có số điện thoại. Hai người họ quyết định mang chiếc túi đến nhà người bị mất, sau nhiều lần hỏi đường, mất hơn ba tiếng đồng hồ mới tìm được nhà của người mất đồ.
Người mất đồ vì mất chiếc ba lô mà lo lắng, thấy đôi trẻ này mang đến trả cho mình không thiếu một đồng nào, cảm kích muốn đưa tiền cho hai người họ, nhưng họ đều khước từ. Nhân viên trẻ kể với cả nhà người mất đồ: “Công ty cháu có chị học Pháp Luân Công, chị ấy xưa nay nhặt được tiền đều không giữ, còn tự lấy tiền của mình để giúp sinh viên đại học mới đi làm. Nếu không thấy chị ấy làm vậy, cháu cũng không mang trả lại tiền cho chú đâu. Bạn trai cháu mới xuất viện chưa được mấy ngày, tốn không ít tiền, cũng đang thiếu tiền đó!”
Tôi rất mừng, khen hai người họ đã làm được như vậy. Họ nói còn có một tin tốt nữa muốn kể với tôi, rằng qua lần tai nạn xe cộ này, gia đình hai bên đã thấy họ thật lòng yêu thương nhau, nên đều đồng ý tác thành hôn sự này. Tôi chân thành chúc phúc cho họ, đây là phúc phận mà Đại Pháp ban cho họ đó!
Từ khi tôi khai sáng ra hoàn cảnh giảng chân tướng ở công ty, thời gian làm việc của tôi lại không nhiều nữa, dường như hết thảy đều đến xoay quanh làm ba việc, công việc và tu luyện đã hòa làm một rồi.
(Còn nữa)
(Bài viết được chọn đăng cho Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/16/502432.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/17/231342.html




