Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-11-2025]

Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các đồng tu!

Trong 28 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đệ tử được đắm mình trong hồng ân hạo đãng của Sư phụ, đệ tử vô cùng biết ơn sự từ bi cứu độ của Sư phụ. Pháp hội Minh Huệ của Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 đã bắt đầu, tôi xin viết ra đây một chút về con đường tu luyện của mình để báo cáo lên Sư phụ.

1. Làm bảo mẫu

Vì kiên định tu luyện Đại Pháp mà tôi bị bức hại đến mức phải lưu lạc không chốn nương thân, sống cuộc sống lang bạt suốt chín năm. Đầu tiên, tôi tìm được một công việc trông trẻ với mức lương 200 Nhân dân tệ một tháng. Tôi nghĩ: “Chỉ cần có nơi nương thân, có cơm ăn là được rồi.” Khi đến nhà này, công việc của tôi là trông trẻ. Vì đứa bé mới một tuổi, ngủ rất nhiều nên khi bé ngủ, tôi liền giúp gia đình họ giặt giũ, nấu cơm.

Gia đình này là ngôi nhà ba tầng, có một khoảng sân nhỏ. Họ còn thuê hai người em trai của bà chủ để dọn dẹp vệ sinh và trông cửa, nhà bà chủ có rất nhiều người qua lại. Tôi nghĩ: “Mình đã đến đây, chứng tỏ những người này đều có duyên phận với mình, mình phải cứu họ.” Tôi tận dụng mọi cơ hội tiếp xúc với những người đến nhà bà chủ để họ minh bạch chân tướng Đại Pháp và được cứu độ.

Tôi đã giảng cho hai người em trai của bà chủ minh bạch chân tướng và làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng). Không lâu sau, hai người em trai của bà ấy rời đi, tôi nghĩ họ đến đây là để nghe chân tướng. Sau khi họ đi, ngoài việc trông trẻ và nấu cơm, tôi còn chủ động đảm nhận việc dọn dẹp tầng ba, sân và khu vực ngoài cổng. Mỗi sáng, sau khi luyện công xong, lúc họ còn chưa thức dậy, tôi đã dọn dẹp mọi thứ sạch sẽ tinh tươm.

Một buổi sáng, tôi khóa cổng từ bên ngoài rồi đi đổ rác. Ông chủ có việc dậy sớm, không ra ngoài được, tưởng tôi khóa cổng từ bên ngoài rồi lén bỏ trốn. Một lúc sau, tôi đổ rác xong và trở về, ông chủ tức giận hỏi tôi: “Tại sao cô lại khóa cổng từ bên ngoài?” Tôi đáp: “Mọi người đều chưa dậy, nếu tôi không khóa, có người vào nhà làm mất đồ thì sao (vì nơi đổ rác rất xa)?” Ông chủ nghe xong, vui vẻ nói: “Cô làm rất đúng, suy nghĩ rất chu đáo, dùng cô là yên tâm nhất.” Tôi nói: “Vì tôi là đệ tử Đại Pháp, Sư phụ của tôi dạy chúng tôi phải nghĩ cho người khác, làm người tốt.”

Bà chủ đôi khi rất ghê gớm, nhưng sau khi tôi giảng chân tướng cho bà, bà rất công nhận Đại Pháp. Một lần đi du lịch, bà đã bảo chồng và con gái thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”.

2. Nhân viên rửa bát ở nhà ăn

Do hoàn cảnh thay đổi, tôi đến một trường trung học tư thục và làm công việc rửa bát trong nhà ăn. Công việc của tôi là dọn dẹp sau khi học sinh ăn xong, nhưng tôi là đệ tử Đại Pháp, phải yêu cầu bản thân theo Chân-Thiện-Nhẫn. Dù không phải việc của mình, tôi cũng giúp họ làm, vì vậy mỗi ngày khi nhà ăn bắt đầu làm việc, tôi đều xuống giúp đầu bếp thái rau, giúp bếp trưởng làm bánh bao, giúp họ dọn dẹp vệ sinh nhà ăn. Tôi còn giúp họ chia các món ăn đã nấu xong ra từng phần, sau này việc chia thức ăn này trở thành việc của tôi.

Vì các đầu bếp đều là con trai, sau giờ làm tôi giúp họ giặt quần áo, khâu chăn, đan áo len, khâu lót giày, và chung sống với họ như người thân trong gia đình. Nhờ vậy, tôi đã tự nhiên tạo ra một môi trường để giảng chân tướng cứu người, tôi có thể đường đường chính chính giảng chân tướng cho họ, và tất cả họ đều đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái không sót một ai.

Có một đầu bếp theo đạo Cơ Đốc, cậu ấy nói: “Chị đã thay đổi hoàn cảnh, còn tôi lại bị hoàn cảnh thay đổi, chị mới là người tu chân chính.” Vợ của ông chủ là người Hồng Kông, và ông chủ cũng đã từng sang Hồng Kông. Vì ở Hồng Kông, tu luyện Pháp Luân Công được công khai, nên ông chủ đã minh bạch chân tướng, biết những người tu luyện Pháp Luân Công đều là người tốt. Ông ấy bảo tôi chỉ cần giặt quần áo cho hai đứa con của ông là được rồi, không cần làm việc ở nhà ăn nữa. Tôi nói: “Thưa ông chủ, nếu tôi không làm thì ông lại phải tìm người khác. Sau giờ làm, tôi rảnh rỗi nên sẽ giặt quần áo cho các cháu.” Ông chủ nghe xong rất vui.

Một lần, em rể của ông chủ nói với tôi: “Chị ơi, chị tìm giúp em một người giống như chị nhé.” Sự công nhận của anh ấy đối với tôi cũng chính là sự công nhận đối với Đại Pháp.

Một lần, hiệu trưởng thấy tôi đẩy một xe đầy bát đĩa, vì trường có mấy trăm giáo viên và học sinh, ông hỏi tôi: “Cô có mệt không, có thấy phiền không?” Tôi cười nói: “Không sao đâu, làm nghề nào, yêu nghề ấy mà!” Ông ấy cũng cười và nói: “Không còn gì để nói, cô thật giỏi.”

Vì các đầu bếp đều đã minh bạch chân tướng, nên họ còn bảo vệ tôi. Một lần, bếp trưởng nói: “Chiều nay, có người hình như tìm chị, em nói: ‘Ở đây chúng tôi không có người này.’” Tôi nói: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, cậu đã tích được đại đức rồi.” Sau khi những người này minh bạch chân tướng, họ lần lượt rời đi, nhà bếp chỉ còn lại mình tôi. Vì tôi đã sống cùng họ một thời gian dài nên trong lòng rất buồn, tôi biết đây là để tu cái tình của tôi, đã đến lúc phải bỏ đi cái tâm này rồi. Sứ mệnh của tôi là đến để cứu người, họ đã được cứu rồi thì nên có một nhóm người khác đến để được cứu, đây là an bài của Sư phụ.

Một nhóm đầu bếp mới lại đến. Ban đầu, họ cùng một phe, nên xa lánh tôi, nhưng tôi không để tâm. Qua lời nói và hành động của mình, tôi đã cảm hóa được họ, họ cũng đã minh bạch chân tướng, sau đó, tôi đã thuận lợi khuyên tam thoái cho tất cả họ. Có một đầu bếp làm mỳ, dù tôi giúp anh ta thế nào, anh ta cũng không hài lòng, sau lưng còn nói: “Tại sao ông chủ lại giữ chị ta lại?” Người khác kể lại cho tôi, tôi biết đây là khảo nghiệm đối với mình, tôi không động tâm, vẫn giúp đỡ anh ta như thường lệ.

Những đầu bếp này làm được một tháng, ông chủ nói cơm không ngon nên lại thay người. Thực ra là vì những người này đã minh bạch chân tướng, đã đến lúc nhóm người tiếp theo đến để được cứu. Cứ như vậy, một nhóm mới lại đến, tôi giảng cho họ minh bạch chân tướng và nhanh chóng khuyên thoái cho từng người một. Nhóm người này nhận thầu nhà bếp, bên nhận thầu muốn kiếm lời nhiều hơn nên dùng ít người. Tôi nghĩ họ cũng không dễ dàng gì, nên đã chủ động rời đi.

3. Nhân viên vệ sinh

Tôi đến một viện dưỡng lão, công việc là dọn dẹp hành lang. Ở đây, một phòng có nhiều người ở, không có môi trường để học Pháp, luyện công. Tôi nghĩ thầm phải làm sao đây? Trong hành lang có một căn phòng dành cho nhân viên trực. Vì nhân viên ở đây đều là các cô gái, không ai muốn trực đêm cả. Tôi nghĩ mình là người luyện công, nên phải nghĩ cho người khác, tôi nhận trực thay họ, các cô gái ấy rất vui, và tôi cũng có môi trường để học Pháp, luyện công. Tôi biết là Sư phụ thấy đệ tử có tâm tu luyện tha thiết nên đã giúp tôi. Sau đó, cô kế toán đã chủ động sắp xếp cho tôi ở một mình một phòng. Con xin cảm tạ Sư phụ đã hao tâm vì đệ tử!

Đến giờ ăn ở nhà ăn, tôi giúp họ bưng cơm cho các cụ ông, cụ bà. Sau khi ăn xong, tôi thấy một cụ ông đứng dậy không đi được, liền vội chạy tới dìu cụ ra ngoài. Lần nào ăn xong cụ ông này cũng nhìn tôi, và tôi lại đến dìu cụ. Cụ cảm động nói: “Cô đúng là Bồ Tát sống!” Tôi nói: “Cụ hãy cảm tạ Sư phụ Đại Pháp nhé! Là Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm như vậy.”

Khi có thời gian, tôi còn giúp các cụ bà rửa chân, cắt móng tay. Chăn đệm ở viện dưỡng lão có mùi khai rất nồng, từ lâu chưa được tháo ra giặt, tôi bảo họ tháo ra cho vào máy giặt, rồi tôi tận dụng thời gian nghỉ trưa để khâu lại. Các cụ ông cụ bà đều khen tôi, viện trưởng cũng rất vui. Nhờ vậy, tôi đã tạo ra được môi trường để giảng chân tướng, mỗi ngày giảng cho một người. Các cụ già không nhớ được, tôi liền viết chín chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo” vào một mẩu giấy rồi bỏ vào túi của họ.

Một hôm, có hai người đến sửa mái nhà, tôi liền lên giảng chân tướng cho họ, kết quả là hai người này xuống báo cho văn phòng và tố giác tôi. Ngày hôm sau, viện trưởng dẫn hai cảnh sát đến gõ cửa phòng tôi, lúc đó chính niệm của tôi rất vững, hoàn toàn không sợ hãi. Hai người này hỏi này hỏi nọ, yêu cầu tôi hợp tác, tôi nói: “Tôi không biết gì cả, hợp tác cái gì?” Họ hỏi nửa ngày mà không thu được gì nên đã bỏ đi.

4. Làm đầu bếp

Tôi lại đến một trường nghệ thuật tư thục, ban đầu làm phụ bếp cho bếp trưởng. Một tháng sau, đầu bếp nghỉ việc, ông chủ bảo tôi nấu ăn, nhưng tôi chưa nấu cơm bao giờ, lại còn là cơm cho mấy chục người, tôi tự hỏi: “Mình có làm được không?” Nhưng lại không có ai làm, tôi nghĩ mình là đệ tử Đại Pháp, ở đâu cũng nên làm người tốt, việc gì cũng có thể làm, và còn phải làm tốt, thế là tôi đồng ý.

Vì tôi đã theo bếp trưởng một tháng, cũng học được đôi chút, cộng thêm tự mình tìm tòi, kết quả là các món ăn tôi nấu nhận được giáo viên, phụ huynh và học sinh khen ngợi. Sau này khi tuyển sinh, có học sinh đến đây học là vì cơm tôi nấu ngon. Thực ra tôi biết, chính là Sư phụ đã dẫn những người có duyên đến chỗ tôi để họ được cứu, là Sư phụ đã gia trì cho tất cả những gì đệ tử làm. Ngay cả bản thân tôi cũng không thể tin được rằng một mình tôi có thể nấu ăn cho mấy chục người mà lại ngon như vậy, tôi thực sự cảm nhận được Sư phụ đang ở ngay bên mình.

Tất nhiên, sứ mệnh của tôi là cứu người, đi đến đâu cũng không được quên. Để các em học sinh có thể minh bạch chân tướng, khi các em bị ốm, sau giờ làm tôi mua đồ ăn ngon đến ký túc xá thăm, quan tâm các em từ cuộc sống đến mọi phương diện khác. Các em coi tôi như người thân, không có gì là không kể với tôi, có chuyện phiền lòng gì cũng đều kể cho tôi nghe, tôi liền dùng Pháp lý của Đại Pháp để dẫn dắt các em, bảo các em trước hết phải làm người tốt thì mới có tương lai tốt đẹp. Cứ như vậy, tôi đã rất tự nhiên giảng chân tướng và khuyên thoái cho tất cả các em.

Có học sinh bị rách quần áo, tôi giúp các em khâu lại. Còn có một câu chuyện: Một lần, một học sinh nhờ tôi khâu quần áo, có bốn em cùng đến. Tôi hơi nóng vội, đã vào ký túc xá giảng chân tướng cho cả bốn em cùng một lúc, trong khi trước đây tôi thường giảng riêng. Kết quả là cả bốn em đều đồng thời gọi điện cho phụ huynh, nói rằng tôi là người tu luyện Pháp Luân Công.

Tôi thấy mình đã sai, đã có tâm nóng vội, không nên giảng cho cả bốn em cùng lúc, hơn nữa các em cũng chưa hiểu rõ về tôi. Ngày hôm sau, phụ huynh của hai em đã đến đón con về. Rất may là ông chủ minh bạch chân tướng, và anh chị em của ông chủ cũng đều minh bạch chân tướng, đã làm tam thoái.

Trong hai em không về, có một em chính là học sinh tôi đã khâu quần áo cho. Em ấy gọi điện cho phụ huynh, phụ huynh nói: “Con cứ quan sát một thời gian xem sao, đó là tín ngưỡng cá nhân của người ta.” Sau đó, em này bị rách quần áo lại tìm tôi khâu giúp, trong cuộc sống tôi cũng chăm sóc em. Hễ rảnh rỗi, em lại vào bếp tìm tôi, tôi giảng cho em đạo lý làm người, bảo em phải học hành chăm chỉ, phải hiểu tấm lòng của cha mẹ. Sau này, em ấy gọi điện cho phụ huynh nói: “Cô nấu cơm đối xử với con rất tốt, còn khâu quần áo cho con nữa.” Phụ huynh nói: “Bố đã bảo đó là tín ngưỡng cá nhân của người ta mà.” Chuyện này sau đó phụ huynh của em đã nói với ông chủ. Sau khi em này thi đỗ đại học, năm thứ hai, bố mẹ em lại gửi em gái của em đến trường này; năm thứ ba, lại gửi cả em trai của em đến đây. Tôi cũng đã giảng chân tướng và khuyên thoái cho các em ấy. Tôi vui mừng vì phụ huynh của em đã có thể lựa chọn điều thiện trong thiện và ác, lựa chọn một tương lai tốt đẹp.

Trong sáu năm qua, từng lớp học sinh, giáo viên ở đây đã minh bạch chân tướng và lựa chọn một tương lai tốt đẹp.

Có một nữ sinh khi còn học ở đây, tôi giảng thế nào em cũng không chịu thoái. Sau khi thi đỗ đại học, em đến thăm tôi, lần đầu đến vẫn không thoái. Lần thứ hai đến, tôi lại khuyên em: “Dì làm vậy là vì tốt cho con, con không cảm nhận được sao?” Cuối cùng, em đã vui vẻ đồng ý. Tôi còn tận dụng thời gian nghỉ trưa và tối để đến bệnh viện, trạm xe buýt gần đó để giảng chân tướng.

Trong công việc, tôi luôn ghi nhớ mình là người tu luyện, luôn nghĩ cho ông chủ. Mùa đông, hệ thống sưởi của trường là tự đốt, ông chủ mỗi ngày đều phải dậy từ rất sớm để khơi lò. Tôi mỗi sáng thức dậy lúc 4 giờ để luyện công, sau đó tôi chủ động khơi lò giúp ông chủ, như vậy ông chủ không cần phải dậy sớm nữa.

Hàng năm, sau khi thi xong chuyên ngành nghệ thuật, các em học sinh sẽ trở về trường cũ để học các môn văn hóa. Cứ một phòng có học sinh rời đi là tôi lại dọn dẹp phòng đó. Khi các em đã đi hết, ông chủ gọi tôi cùng dọn dẹp phòng, tôi nói: “Tôi dọn sạch sẽ hết rồi.” Ông chủ mở cửa ra xem, vui vẻ nói: “Sao cô không gọi tôi dọn cùng.” Tôi nói: “Ông bận mà.”

Tôi thu gom phế liệu lại rồi bán đi, đưa toàn bộ số tiền cho ông chủ, ông chủ nói: “Số tiền này cô cứ cầm lấy.” Tôi nói: “Tôi không lấy đâu, vì đây không phải là đồ của tôi.” Hàng năm vào cuối năm, ông chủ muốn thưởng cho tôi 5.000 Nhân dân tệ, tôi chưa bao giờ nhận, tôi nói: “Các ông cũng không dễ dàng gì.” Ông chủ nói: “Biết tìm đâu ra người như cô chứ?!” Đây chính là sự công nhận của người đời đối với Đại Pháp.

Trong những năm qua, dù phải chịu khổ nạn, tôi vẫn không ngừng bước chân cứu người, bởi vì đây là đại nguyện tiền sử của tôi. Sau này, dù con đường tu luyện còn dài bao nhiêu, tôi đều sẽ làm tốt ba việc, cứu nhiều người hơn, thực hiện thệ ước, viên mãn theo Sư phụ trở về. Tôi cũng hy vọng người đời đều có thể minh bạch chân tướng, lựa chọn một tương lai tốt đẹp.

Đệ tử khấu bái Sư tôn!

(Bài viết chọn đăng trong Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/12/502317.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/20/231388.html