Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-11-2025] Anh ta liếc nhìn tôi rồi nói: “Tin thì có ích gì? Đảng Cộng sản không cho tin, cô tin thì sẽ bị Đảng Cộng sản làm cho thiệt thôi!” Tôi vẫn mỉm cười, nhìn anh ta và nói: “Chính vì Đảng Cộng sản không cho người ta tin, nên xã hội mới thành ra hỗn loạn như vậy, giữa người với người không còn sự tin tưởng, thiên tai nhân họa cũng nhiều.”… Vẻ mặt người tài xế trở nên nghiêm túc, một lúc lâu sau, anh ta mới nói với tôi: “Vấn đề này tôi phải về nói chuyện lại với anh rể hai của tôi cho đàng hoàng mới được, chúng tôi không thể khờ dại như vậy nữa, suýt chút nữa là bị Đảng Cộng sản lừa rồi. Thế cô nói xem, tôi thoái Đảng có tác dụng không? Chị hai bảo tôi thoái Đảng, khuyên tôi mấy lần rồi. Tôi ở trong quân đội phải nhờ vả, tốn tiền mới vào được Đảng, nói bỏ là bỏ ngay sao?”

——Trích trong bài

* * * * * * *

(Tiếp theo Phần 1)

5. Giảng chân tướng cho người nhà, bạn bè thân hữu

Trước đây tôi là người rất nóng tính, bất kể là chuyện gì, chỉ cần có chút vấn đề là tôi sẽ lớn tiếng quát mắng, chưa bao giờ sợ chuyện gì, nên người nhà và họ hàng đều khá e dè tôi. Sau này, sức khỏe của tôi có vấn đề, tôi rất lo lắng, tính tình càng tệ hơn, đến nỗi sau này anh chị em, kể cả các em họ bên nhà dì, nhà cậu đang làm gì, nói đùa những chuyện không hợp với quan điểm của tôi, chỉ cần thấy tôi đến là có người nói ngay: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, chị cả đến rồi.” Hoặc nói: “Đừng để chị cả biết.”

Từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi luôn dùng pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn để yêu cầu bản thân, tính nóng nảy không còn nữa, lúc nào cũng tươi cười. Bác gác cổng già ở đơn vị tôi luôn nói với người khác: “Cô xem, sao tính tình của cô ấy lại tốt như vậy, hễ nói là cười.” Nhờ học Đại Pháp, tâm thái của tôi tốt hơn, sức khỏe cũng tốt, người thân đương nhiên đều thấy cả. Tôi nghĩ Đại Pháp tốt như vậy, tôi nhất định phải nói cho người thân của mình biết.

Sức khỏe của dì ba tôi có vấn đề, phải trải qua một cuộc đại phẫu, cơ thể rất yếu, gầy như da bọc xương. Tôi mang theo đồ bổ đến nhà dì ba, trò chuyện thân mật với dì, nói với dì có một môn công pháp tốt giúp cơ thể hồi phục nhanh chóng, đó chính là Pháp Luân Công. Dì ba nói dì không biết chữ, cũng không dậy khỏi giường được, không thể luyện công, tôi liền bảo dì thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’. Dì bảo dượng ba ghi lại, nói rằng sẽ chăm chỉ niệm. Nhưng dượng ba là đảng viên Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), ông nói: “Đây là mê tín, Đảng Cộng sản lại không cho luyện, thôi không ghi nữa.” Dì ba nói: “Cháu gái cả của tôi nói tốt thì chính là tốt, là có tác dụng.”

Tôi nghĩ: Nhân cơ hội này giảng chân tướng cho dượng ba, phá trừ thuyết vô thần trong đầu ông. Tôi nói với dượng ba: “Trước đây, sức khỏe và tính tình của cháu như thế nào, dượng biết cả. Trước đây, cháu cũng không tin có Thần có Phật, để chữa bệnh, cháu đã đến bao nhiêu bệnh viện mà không chữa khỏi. Dượng là bác sỹ, dượng cũng nói bệnh của cháu khó chữa. Nhưng cháu luyện Pháp Luân Công chưa đầy nửa tháng, tất cả bệnh tật trên người đều biến mất, dượng dùng y học hiện đại giải thích giúp cháu đi.”

Dượng ba nói: “Chuyện này thật sự không giải thích được.” Thế là tôi bắt đầu nói từ việc Pháp Luân Đại Pháp là công pháp thượng thừa của Phật gia, cho đến việc ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Đại Pháp và các đệ tử Đại Pháp như thế nào. Dượng ba nghe xong, lặng lẽ lấy giấy bút ra, cẩn thận viết từng nét chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Tôi thấy trên tường nhà dượng còn dán ảnh ma đầu họ Mao, liền nói với dượng và dì: “Ma đầu họ Mao đã chết bao nhiêu năm rồi, trong nhà dán thứ này không tốt đâu, nhà ai lại đi dán ảnh người chết? Âm khí nặng nề lắm! Thảo nào dì ba lại mắc phải căn bệnh này, chịu tội lớn như vậy!”

Dượng ba nói: “Người ta còn nói Mao gì đó có thể bảo hộ con người mà.” Tôi nói: “Dì ba, dượng ba ơi, hai người bị lừa rồi, ma đầu họ Mao này không cho người ta tin Thần Phật, giảng thuyết vô thần, nó làm sao có thể bảo hộ hai người được? Từ xưa đến nay, chỉ nghe nói Thần Phật bảo hộ con người, chứ chưa nghe nói người chết giảng thuyết vô thần mà còn có thể bảo hộ con người.”

Dì ba vội vàng nói với dượng ba: “Mau xé nó xuống, giữ cái thứ đó làm gì?!” Lúc ra về, tôi đưa cho hai ông bà mỗi người một chiếc thẻ bình an chân tướng Đại Pháp.

Sức khỏe của dì ba dần dần tốt lên. Sau này gặp tôi, dì liền nắm tay tôi nói: “Là cháu gái cả cứu dì đó!” Tôi vội vàng sửa lại: “Là Sư phụ Đại Pháp đã cứu dì đó!” Dì liền nói “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.

Ông nội tôi lúc sinh thời vẫn luôn ở nhà tôi, lúc qua đời cũng ở nhà tôi. Ngôi nhà cũ của ông nội ở quê đã được cháu trai út của ông (con trai út của bác cả) xây lại thành nhà mới, nối liền với nhà của cậu ấy, tổng cộng hơn chục gian. Lúc xây nhà, cậu ấy dỗ dành ông nội rằng xây xong sẽ để ông ở nhà cao cửa rộng. Nhưng khi xây xong thật rồi thì lại không cho ông ở nữa. Ông nội đành phải đến nhà bố tôi. Bố tôi ở nhà lầu, ông nội đã hơn 80 tuổi không quen ở, nói rằng cả ngày bí bách, không nhìn thấy trời, thường một mình lén lau nước mắt. Sau khi biết chuyện, tôi đã dọn dẹp lại ngôi nhà cấp bốn trước đây của gia đình tôi và để ông nội vào ở. Ông nội rất vui, bố mẹ tôi cũng rất vui. Nơi này rất gần nhà bố tôi, ngày ba bữa đều do mẹ tôi nấu xong, bố tôi mang qua.

Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, tôi sẽ không cho ông nội ở. Vì hồi tôi còn nhỏ, ông nội trọng nam khinh nữ, đặc biệt thiên vị gia đình bác cả, mẹ tôi hiền lành nên không được ông nội đối xử tốt. Bác gái vì sinh được hai con trai nên được ông nội hết mực yêu thương, vì thế bác thường xuyên bắt nạt mẹ tôi. Khi tôi bênh mẹ, cũng thường bị bác gái đánh mắng, cũng từng bị ông nội xách cổ áo ném ra ngoài cổng.

Sau này, vì công việc của bố, cả gia đình tôi chuyển lên thành phố, tôi và mẹ cũng cạch mặt gia đình bác cả. Nếu tôi không tu luyện Đại Pháp, khi em họ lừa lấy nhà của ông nội, tôi không những không cho ông ở nhà mình mà còn đến nói lý lẽ với em họ, hơn nữa còn để ông nội xem gia đình bác cả mà ông đã thiên vị cả đời đối xử với ông như thế nào, như vậy oán thù giữa hai nhà chúng tôi sẽ càng sâu đậm hơn.

Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã dùng pháp lý để trao đổi với mẹ. Mẹ tôi là người hiểu chuyện, trong một lần có tang sự ở quê, hai gia đình chúng tôi đã bắt tay làm hòa, chính là Pháp Luân Đại Pháp đã thiện giải oán duyên của chúng tôi.

Sau khi ông nội đến nhà tôi, ông thường mang theo một chiếc ghế đẩu nhỏ ra ngoài tìm người chơi cờ tướng. Ông thường nói với mọi người trong sân: “Cái tư tưởng trọng nam khinh nữ cũ kỹ này của tôi thật là sai lầm, cháu ruột của tôi lừa lấy nhà của tôi, về già rồi, tôi đến một cái tổ cũng không có. Đứa cháu gái này của tôi từ nhỏ khô khan gầy gò, tôi chẳng coi trọng nó, không ngờ cuối đời tôi lại có thể nhờ vả được nó.”

Tôi nói với ông nội rằng Đại Pháp tốt, tai ông lãng quá không nghe rõ, tôi liền cắm tai nghe vào chiếc loa nhỏ, cho ông nghe băng ghi âm bài giảng của Sư phụ.

Ông nội tôi qua đời thanh thản ở tuổi 92, giống như đang ngủ. Tang lễ của ông được tổ chức ở quê nhà. Vì Đại Pháp đã thiện giải oán duyên của đại gia đình chúng tôi, sau khi về quê, chúng tôi không có chút ngăn cách nào với cô dì chú bác, anh em họ hàng. Lúc đó, tôi nghĩ, bình thường không có thời gian giảng chân tướng cho họ hàng, tôi nhất định phải nắm bắt cơ hội gặp mặt lần này, giảng được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Trong thời gian tang lễ của ông nội, đoạn đường từ nhà đến nghĩa trang rất dài, mỗi đoạn đường nhỏ lại có một nghi lễ, lúc đó tôi cảm thấy nếu mình không tham gia vào quá trình này, sẽ có không ít người không hiểu, khó mà giảng chân tướng. Tang lễ của ông nội kéo dài ba ngày. Trong ba ngày này, có rất nhiều thời gian để trò chuyện với họ hàng, tôi thường giảng chân tướng cho một nhóm ba, năm người, hoặc bảy, tám người, giảng rằng Pháp Luân Đại Pháp là công pháp thượng thừa của Phật gia, làm thế nào để trở thành người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, ĐCSTQ tà ác đã bức hại Pháp Luân Công như thế nào, những điểm đáng ngờ trong vụ án giả “Tự thiêu Thiên An Môn”, tại sao phải tam thoái, v.v..

Tâm thái của tôi rất tốt, bố mẹ tôi cũng rất ủng hộ tôi, ngay cả anh cả và em út nhà bác cả sau khi hiểu rõ cũng nói lại với người khác, những người họ hàng hiền lành chất phác ai nấy đều lắng nghe rất chăm chú. Trong ba ngày, ngoài bác gái không thoái xuất khỏi tà ĐCSTQ, những người khác từng gia nhập các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ đều đã thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng.

Do giai đoạn đầu giảng chân tướng đã đến nơi đến chốn, tôi và đồng tu phối hợp, lắp đặt cho mỗi gia đình họ hàng ở quê một bộ chảo thu vệ tinh, mọi người đều đặc biệt thích xem các chương trình truyền hình của Tân Đường Nhân. Một lần về quê, em họ nói với tôi: “Chị ơi, lần sau về chị mang thêm cho em ít tài liệu nữa nhé. Em và vợ em đi chợ phiên, người ở chợ đó đều muốn xem tài liệu của các chị. Lần trước, em đưa cho họ mấy cuốn sách nhỏ em đã xem xong, họ xem vẫn chưa đã.” Sau này, mỗi lần về quê, tôi đều mang cho em họ một thùng tài liệu chân tướng, em họ đều vui vẻ nhận lấy.

6. Đối xử từ bi với những bệnh nhân cùng phòng khi mẹ nằm viện

Một mùa đông, mẹ tôi bị bệnh phải phẫu thuật nằm viện, suốt thời gian đó, tôi đã ở bên chăm sóc mẹ. Trong phòng bệnh, tôi đối xử với các bệnh nhân và người nhà đi cùng phòng bằng tâm thái của người tu luyện, tùy theo tình hình thực tế mà giảng chân tướng vào thời điểm thích hợp.

Một bác trai hơn 60 tuổi bị ung thư dạ dày, nhà ở nông thôn, có ba người con trai. Bác nằm viện hơn 20 ngày, chỉ có ngày phẫu thuật thì con trai cả đến một lần, con trai thứ ba đến một lát, còn lại đều do vợ bác chăm sóc. Bác gái chăm sóc ngày đêm, mệt đến nỗi chân sưng cứng. Tôi bèn giúp bác lấy nước, trông chừng chai truyền dịch, để bác gục xuống thành giường chợp mắt một lát.

Vào buổi sáng trước ngày phẫu thuật, bác sỹ yêu cầu thay một bộ đồ ngủ rộng rãi, người nhà bác gái không ai đến, cũng không mua cho. Không còn cách nào, bác nói với tôi: “Cháu gái à (cách gọi thân mật của người địa phương đối với phụ nữ trẻ không quen biết), lát nữa bác trai cháu truyền dịch, cháu trông giúp bác một chút, bác ra ngoài mua cho ông ấy một bộ đồ ngủ.” Tôi biết ngoài bệnh viện có bán đồ ngủ, còn chợ bên ngoài thì cách bệnh viện rất xa, liền hỏi bác gái: “Bác ơi, bác đi đâu mua ạ? Có dùng đồ của bệnh viện không? Bác gọi điện thoại cho các con mua đi. Bác không biết đường đâu, chợ ở xa đây lắm.” Bác gái nói: “Không dùng đồ bệnh viện đâu, đắt lắm, ngày mai các con mới đến, bác sỹ yêu cầu hôm nay phải mua, bác ra ngoài xem có chỗ nào bán không.”

Tôi nghĩ: Bác gái này tự mình đi ra ngoài không biết có tìm được chợ không, bác không biết đi taxi, cũng không có xe đạp để đi, khó quá, liền nói với bác gái: “Bác ơi, bác ở lại với bác trai đi. Bác không tìm được chợ đâu, lát nữa cháu đi xe đạp ra chợ đầu mối mua, quần áo ở đó không đắt, không làm lỡ việc của bác trai đâu.” Bác gái khóc, lấy trong túi ra 100 tệ đưa cho tôi, tôi nói: “Đợi cháu mua về rồi đưa cho cháu cũng được.”

Đợi mẹ tôi truyền dịch xong, tôi nhờ bố tôi trông chừng, rồi đạp xe ra chợ đầu mối, mua một bộ đồ ngủ rộng rãi chất lượng khá tốt. Tôi mang về nhà giặt sạch, vắt khô, đặt lên lò sưởi cho khô rồi mang đến bệnh viện. Hai bác rất cảm động nói: “Cháu tốt quá, tốt hơn ba đứa con trai nhà bác nhiều.” Tôi nói: “Cháu tu Pháp Luân Đại Pháp, Đại Pháp dạy cháu làm việc gì cũng nghĩ cho người khác. Đại Pháp là Phật Pháp, sẽ bảo hộ những người tin vào Ngài. Hai bác hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, Phật sẽ bảo hộ hai bác.”

Hai ông bà vội vàng nhờ tôi dạy kỹ cho họ. Tôi đã dạy họ từng chữ một. Tôi thấy họ rất khó khăn, nên không lấy tiền bộ đồ ngủ. Bác gái rất chất phác, nói sau này nhất định sẽ qua lại thăm hỏi. Tôi liền xin số điện thoại của họ, dự định sau khi xuất viện sẽ đến nhà họ một chuyến riêng để giảng chân tướng cặn kẽ hơn.

Mẹ tôi nằm viện hơn một tháng, các bệnh nhân xung quanh bà đã đến đi mấy lượt, tôi và những bệnh nhân này cùng người nhà chăm sóc đều giúp đỡ lẫn nhau, để lại số điện thoại của nhau. Sau khi mẹ tôi xuất viện, tôi mang theo tài liệu chân tướng và thẻ bình an Đại Pháp, mua quà, đến từng nhà thăm hỏi các bệnh nhân cùng phòng. Mỗi khi đến một nhà, các bệnh nhân đều gọi người nhà đến, tôi biết họ đều đến để nghe chân tướng, mỗi gia đình đều hiểu rõ chân tướng trong tiếng cười vui vẻ.

7. Người tài xế nghiêm túc lại: “Suýt chút nữa là bị Đảng Cộng sản lừa rồi”

Ngoài giảng chân tướng theo kế hoạch trong các môi trường cố định như nơi làm việc, gia đình, tôi cũng giảng chân tướng ngẫu nhiên khi đi mua sắm, tụ tập bạn bè, đi xe ra ngoài, nhất là khi đi mua đồ, tôi thường mua ở hai nơi: một là siêu thị, hai là chợ. Đến siêu thị là để mua một số vật phẩm mà mua ở chợ sẽ tốn thời gian, chủ yếu là để đổi tiền mệnh giá lớn lấy tiền giấy mệnh giá nhỏ để làm tiền chân tướng. Còn ở chợ thì mua nhiều thứ hơn, bạn bè thân hữu đều bận rộn công việc, cần mua gì, tôi đều nhiệt tình mua giúp, vừa tiện cho cuộc sống của họ, vừa tiện cho tôi giảng chân tướng.

Tôi đi đủ loại chợ, chủ yếu là tiêu tiền chân tướng. Ở chợ rất dễ giảng chân tướng, bất kỳ cơ hội nào cũng có thể giảng rõ. Dù ở trong môi trường nào, tôi cũng luôn coi việc bảo vệ Đại Pháp là sứ mệnh của mình.

Có một lần đi mua đồ về, tôi bắt một chiếc taxi, tài xế là một quân nhân giải ngũ. Tôi có chút e ngại khi giảng chân tướng cho người này, sau một lúc phát chính niệm, thanh lý những can nhiễu cản trở người này minh bạch chân tướng, tôi lấy ra một tờ tiền chân tướng năm tệ, cười nói với anh ta: “Anh xem, lúc nãy tôi mua rau, người ta thối lại cho tôi một tờ tiền có chữ, nói về Pháp Luân Công.” Người tài xế quay mặt lại, hỏi với vẻ mặt không cảm xúc: “Chữ gì?” Tôi liền đọc to: “Thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, nguy nạn đến thì được bảo toàn tính mệnh.” Người tài xế không nói gì.

Tôi mỉm cười hỏi tiếp: “Anh có tin không?” Anh ta nói: “Không tin!” Tôi hỏi: “Tại sao?” Anh ta nói: “Cô tin à?!” Tôi nói nhẹ nhàng: “Nhìn bề ngoài, ba chữ Chân-Thiện-Nhẫn thật tốt đẹp biết bao! Xã hội hiện nay thiếu chính là Chân-Thiện-Nhẫn.”

Anh ta liếc nhìn tôi rồi nói: “Tin thì có ích gì? Đảng Cộng sản không cho tin, cô tin thì sẽ bị Đảng Cộng sản làm cho thiệt thôi!” Tôi vẫn mỉm cười, nhìn anh ta và nói: “Chính vì Đảng Cộng sản không cho người ta tin, nên xã hội mới thành ra hỗn loạn như vậy, giữa người với người không còn sự tin tưởng, thiên tai nhân họa cũng nhiều.”

Chưa đợi tôi nói xong, anh ta đã ngắt lời: “Cô cũng là người luyện Pháp Luân Công phải không?” Tôi vẫn mỉm cười hỏi: “Sao anh lại nghĩ vậy?” Người tài xế nói: “Giọng điệu, vẻ mặt của cô rất giống chị hai tôi. Chị hai tôi luyện Pháp Luân Công, bị Đảng Cộng sản giam ba năm, chịu đủ mọi khổ cực. Về nhà vẫn luyện, ai nói cũng không nghe! Có một buổi trưa, anh rể hai tôi gọi điện bảo tôi đến nhà anh ấy khiêng chị hai đi. Tôi đến, một bàn cơm không ai ăn, chị hai đang ngồi khoanh chân trong phòng ngủ như thế này.”

Anh ta tay trái cầm vô lăng, tay phải làm động tác dựng thẳng bàn tay. Tôi nhìn là biết chị hai anh ta đang phát chính niệm lúc 12 giờ trưa. Anh ta tiếp tục nói: “Cô nói xem, cả nhà đang đợi ăn cơm, chị hai lại một mình đi luyện công, có bình thường không? Tôi và anh rể hai đi tới, mỗi người khiêng một bên, khiêng chị ấy sang phòng khác, đặt xuống chị ấy vẫn đang luyện công! Mắt cũng không mở, cô nói có tức không?!”

Tôi bật cười thành tiếng, hỏi người tài xế: “Bàn cơm đó là ai nấu?” Anh ta nói: “Chị hai tôi.” Tôi hỏi: “Chị ấy có làm việc nhà không?” Anh ta nói: “Có, việc gì cũng là của chị ấy, còn phải trông cháu, trông đứa lớn xong lại trông đứa nhỏ, cơm nước cho cả nhà già trẻ đều do chị ấy nấu.”

Tôi nói: “Vậy sức khỏe của chị ấy có chịu nổi không?” Người tài xế nói: “Khỏi phải nói, trước đây chị ấy là người ốm yếu, tiền trong nhà đều dùng để tiêm thuốc cho chị ấy, giặt giũ nấu nướng đều là việc của anh rể hai. Sau khi luyện Pháp Luân Công, chị ấy không có việc gì là không làm được, lúc nào cũng tràn đầy tinh thần.”

Tôi nói: “Thế thì tốt quá rồi, luyện Pháp Luân Công, không cần uống thuốc tiêm thuốc nữa, không cần anh rể hai giặt giũ nấu nướng nữa, còn có thể trông hai đứa cháu, đây là phúc lớn biết bao!” Người tài xế không nói gì.

Tôi cười hỏi: “Tôi thấy kỳ lạ thật đó, chị ấy nấu cơm xong để cả nhà ăn trước, chị ấy chỉ đi đả tọa 15 phút, đả tọa xong chị ấy sẽ đi ăn cơm rửa bát. Nếu mọi người muốn đợi, thì đợi 15 phút; nếu không muốn đợi, thì ăn trước, tại sao lại phải khiêng chị ấy từ phòng này sang phòng khác?” Người tài xế nhất thời không nói nên lời.

Tôi lại nói: “Chị hai của anh thật sự là người tốt theo Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn. Anh nghĩ xem, chị ấy lo toan trong ngoài nhà cửa sạch sẽ, chăm sóc người già, rồi lại chăm sóc trẻ nhỏ, không cần các anh phải lo lắng điều gì. Đây không phải đều là Đại Pháp đã cho chị ấy sức khỏe tốt mới làm được sao? Các anh còn yêu cầu chị ấy thế nào nữa? Nếu chị ấy thật sự không học Đại Pháp nữa, sức khỏe trở lại như người ốm yếu trước đây, thì đối với chị ấy, đối với cả gia đình các anh có lợi ích gì không?”

Vẻ mặt người tài xế trở nên nghiêm túc, một lúc lâu sau, anh ta mới nói với tôi: “Vấn đề này tôi phải về nói chuyện lại với anh rể hai của tôi cho đàng hoàng mới được, chúng tôi không thể khờ dại như vậy nữa, suýt chút nữa là bị Đảng Cộng sản lừa rồi. Thế cô nói xem, tôi thoái Đảng có tác dụng không? Chị hai bảo tôi thoái Đảng, khuyên tôi mấy lần rồi. Tôi ở trong quân đội phải nhờ vả, tốn tiền mới vào được Đảng, nói bỏ là bỏ ngay sao?”

Tôi nói: “Đương nhiên là phải thoái rồi, anh xem Đảng Cộng sản đã xấu xa đến mức nào rồi, trời sớm muộn gì cũng sẽ diệt nó. Anh không thoái xuất khỏi tổ chức của nó, thì không phải là một phần tử của nó sao? Chúng ta đều là người lương thiện, bị chôn theo nó thì không phải là quá thiệt thòi sao?” Anh ta liền nói: “Thoái, thoái, tôi tên là Lý XX, thoái bằng tên thật! Cô thoái cho tôi!”

Tôi nói: “Được! Có thời gian anh bảo chị hai tìm cho anh cuốn ‘Cửu Bình Cộng sản Đảng’ mà đọc, anh sẽ càng hiểu rõ hơn.” Anh ta cười toe toét: “Chị hai đã đưa cho tôi từ lâu rồi, tôi vẫn chưa đọc, về nhà tôi sẽ đọc ngay!” Khi tôi xuống xe, người tài xế vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt tôi.

Lời kết

Trên con đường tu luyện không có con đường nào bằng phẳng, trên suốt chặng đường tôi đi loạng choạng, vấp váp, nhưng tôi luôn ghi nhớ ba việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm, dùng trí huệ mà Đại Pháp ban cho để giảng rõ chân tướng, trợ Sư Chính Pháp. Con xin cảm tạ Sư tôn từ bi vĩ đại đã bảo hộ đệ tử, cảm ơn sự tin tưởng, khích lệ và nhắc nhở của các đồng tu.

Trong thời gian cấp bách sắp tới, con sẽ nghiêm túc tuân theo lời dạy của Sư tôn, dũng mãnh tinh tấn, thực tu bản thân, làm tốt ba việc, hoàn thành đại nguyện tiền sử, theo Sư tôn về nhà!

(Bài viết được chọn đăng trong Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/16/502433.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/19/231370.html