Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 19-11-2025] Sư phụ thấy tôi có cái tâm muốn viết bài chia sẻ, liền ban cho tôi trí huệ, gia trì cho tôi. Tôi cầm bút lên bắt đầu viết, chữ nào không biết viết thì tôi viết đại một chữ khác thay thế. Tôi cũng không biết cách viết bài, tôi làm thế nào thì cứ viết ra thế đó. Tôi đã viết xong một cách thuận lợi, vô cùng mừng rỡ, bàn tay cầm cuốc này của tôi cũng có thể viết văn được rồi!

—— Trích trong bài

* * * * * * *

Con xin kính chào Sư tôn từ bi vĩ đại!
Kính chào các đồng tu!

Tôi là một người nông dân, chưa từng đi học, năm nay 62 tuổi, đắc Pháp tu luyện vào năm 1996, tu luyện Đại Pháp đã 29 năm. Mỗi lần Pháp hội, tôi cũng muốn viết bài chia sẻ, nhưng lần nào viết cũng cảm thấy chưa được, viết đi viết lại mấy lần mà vẫn chưa xong, cuối cùng đều bỏ đi cả.

Lần này, sau khi đọc thông tri về Pháp hội giao lưu tu luyện lần thứ 22 của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục, trong tâm tôi rất sốt ruột! Tôi thầm nghĩ, tôi là bà già thô kệch chẳng biết được mấy chữ, Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ, bây giờ tôi có thể đọc tất cả các sách Đại Pháp, còn có thể truy cập trang web Minh Huệ, đọc các bài chia sẻ của đồng tu trên Minh Huệ, tải bài viết, làm sách nhỏ, v.v. Lần này, tôi phải tự tay viết một bài chia sẻ để dâng lên Sư tôn từ bi vĩ đại một bài thi. Tôi bèn cầu Sư phụ giúp tôi.

Sư phụ thấy tôi có cái tâm muốn viết bài chia sẻ, liền ban cho tôi trí huệ, gia trì cho tôi. Tôi cầm bút lên bắt đầu viết, chữ nào không biết viết thì tôi viết đại một chữ khác thay thế. Tôi cũng không biết cách viết bài, tôi làm thế nào thì cứ viết ra thế đó. Tôi đã viết xong một cách thuận lợi, vô cùng mừng rỡ, bàn tay cầm cuốc này của tôi cũng có thể viết văn được rồi!

Trong lúc cao hứng, tôi lại gặp khó khăn, làm thế nào để hoàn thành bài viết? Làm thế nào để gửi đến Minh Huệ? Tôi đều không biết, điều này lại làm khó tôi. Một đồng tu sau khi biết chuyện, đọc bài viết của tôi xong, nói: “Tuy chưa thành một bài hoàn chỉnh, có nhiều chữ sai, nhưng qua từng câu chữ có thể thấy được niềm tin kiên định vào Sư phụ và Pháp, và sự lương thiện tu luyện xuất ra từ Đại Pháp của chị.” Đồng tu đã không ngần ngại nhận lời giúp tôi chỉnh sửa bản thảo và gửi cho trang Minh Huệ.

Tảng đá trong lòng tôi đã được hạ xuống. Cảm tạ Sư phụ đã từ bi khổ độ! Cảm ơn đồng tu đã giúp đỡ.

Dưới đây tôi xin viết ra trải nghiệm tu luyện của mình để báo cáo lên Sư phụ và chia sẻ cùng các đồng tu. Tầng thứ có hạn, có chỗ nào chưa phù hợp với yêu cầu tiêu chuẩn của Đại Pháp, mong các đồng tu chỉ ra và chỉnh sửa.

Lựa chọn tốt nhất

Năm 2000, tôi từ quê ở nông thôn lên thành phố. Vì ở quê chúng tôi đất ít, thu nhập cả năm chẳng được bao nhiêu nên gia đình rất khó khăn. Lên thành phố, tôi cũng không làm được việc gì, để nuôi sống gia đình, tôi kiếm sống bằng nghề nhặt rác. Người khác thấy gia đình chúng tôi sống bần cùng quá, mệt quá, khổ quá. Trong mắt họ, cuộc sống như vậy không thể nào sống nổi, nhưng tôi ngày nào cũng vui vẻ, vì tôi biết mình là người may mắn nhất, tôi có Sư phụ, có Đại Pháp, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vui sướng! Trong Đại Pháp, tôi đã hiểu được đạo lý làm người, hiểu được rằng chúng ta đến thế gian này không phải để kiếm bao nhiêu tiền, càng không phải để làm quan lớn, phát tài lớn, sống cuộc sống an nhàn, mà sứ mệnh của chúng ta là trợ Sư Chính Pháp, cứu độ chúng sinh, tu luyện viên mãn, phản bổn quy chân.

Chỉ cần có thể chứng thực Pháp, giảng chân tướng cứu chúng sinh, thì tôi làm công việc gì cũng được. Có bạn bè và người thân tìm việc cho tôi, như làm ở nhà hàng, làm bảo mẫu, nhưng tôi đều từ chối. Tôi nghĩ những công việc đó không phù hợp với mình, ảnh hưởng đến việc tu luyện và cứu người của tôi. Tôi vẫn chọn nghề nhặt phế liệu, công việc này bề ngoài trông vừa bẩn vừa mệt, rất thấp kém, nhưng đối với tôi thì không gì tốt hơn. Việc này không cần vốn, mà quan trọng hơn là khi tôi đi khắp các ngõ hẻm để nhặt phế liệu, thì rất tiện phát tài liệu chân tướng, sách nhỏ, treo biểu ngữ, giảng chân tướng trực diện, làm những việc mà một đệ tử Đại Pháp nên làm. Đây là lựa chọn tốt nhất của tôi.

Đặt giảng chân tướng lên hàng đầu

Hồi đó, khi mới lên thành phố này, tôi không quen ai, cũng không liên lạc được với đồng tu, trong lòng rất sốt ruột! Tôi liền về quê lấy tài liệu rồi quay lại phát. Sau đó, Sư phụ đã an bài cho tôi quen một đồng tu là tài xế xe khách, anh ấy có thể mang tài liệu qua lại cho tôi. Sư phụ đúng là không gì không thể!

Cả ngày tôi không nghĩ gì khác, chỉ một lòng muốn chứng thực Pháp, làm việc cứu người. Tôi không quan tâm mình nhặt được bao nhiêu phế liệu, có kiếm được tiền hay không, tôi hoàn toàn không để ý. Tôi đặt việc giảng chân tướng cứu người lên hàng đầu, trong túi luôn mang theo tài liệu chân tướng và sách nhỏ, đi đến đâu phát đến đó. Gặp người hữu duyên, tôi liền giảng chân tướng và làm “tam thoái” cho họ. Trong tâm tôi có Sư phụ, có Đại Pháp, tôi không biết sợ là gì. Tôi đã nhặt phế liệu chục năm, không biết đã phát bao nhiêu tài liệu chân tướng, cứu được bao nhiêu người, tôi cũng không nhớ rõ nữa. Đây đều là con đường Sư phụ đã trải sẵn cho tôi, tôi chỉ đang thực hành mà thôi.

Cảnh sát quên mất là đến để làm gì

Một buổi sáng mùa thu năm 2003, có hai người đến nhà tôi, họ vào mà không gõ cửa. Tôi hỏi họ: “Các anh làm gì vậy?” Cả hai nói họ ở đồn cảnh sát, một người nói: “Có người tố cáo nhà chị có người luyện Pháp Luân Công.” Tôi mỉm cười không nói gì, đúng lúc thấy trên bàn có một hộp thuốc lá, tôi liền cầm thuốc đưa cho họ, mời họ hút. Lúc đó, tôi không nghĩ gì cả, cũng không sợ gì. Hai viên cảnh sát nhìn quanh trong nhà, dường như đã quên mất họ đến để làm gì, nói vài chuyện khác rồi bỏ đi.

Chồng tôi lúc đó đang ở nhà, thấy cảnh đó thì sợ lắm, ông ấy nói: “Thôi xong rồi, cảnh sát biết bà luyện Pháp Luân Công rồi. Chúng ta mau chuyển nhà đi.” Tôi nói: “Chúng ta không cần chuyển nhà, tôi không thừa nhận (can nhiễu của họ), đây là khảo nghiệm tâm tính đối với tôi, ông yên tâm đi! Tôi có Sư phụ quản, không sao đâu.”

Chúng tôi không chuyển nhà. Đêm 30 Tết, một nhóm người đến gõ cửa nhà tôi. Chồng tôi nhát gan, lại sợ. Tôi vội ra mở cửa, thì thấy một chàng trai cao lớn. Tôi hỏi anh ta: “Anh đến có việc gì không?” Anh ta nói: “Không có gì, thấy mọi người trong nhà bác đều rất tốt, tôi đến tặng câu đối cho các vị.” Tôi nói chúng tôi không cần, nhưng anh ta cứ nhất định muốn cho, không còn cách nào khác, tôi đành nhận lấy, rồi anh ta bỏ đi.

Vào trong nhà, chồng tôi hỏi: “Họ lại đến làm gì thế? Có phải lại không có ý tốt gì không?” Tôi nói: “Ông yên tâm đi, nhà chúng ta có Sư phụ bảo hộ, sợ gì chứ, anh ta nói nhà chúng ta là người tốt nên mới tặng.” Bất kể ý định của anh ta là gì, tôi là người tu luyện, nên đối xử tốt với mọi người, đây cũng là điều Sư phụ dạy chúng tôi làm.

Nhà tôi thành lập điểm học Pháp

Năm 2006, tôi liên lạc được với các đồng tu trong khu vực. Vì lúc đó nhiều đồng tu bị bắt giữ và bức hại, trong hoàn cảnh khắc nghiệt, không nhà ai dám thành lập điểm học Pháp. Một đồng tu nói với tôi: “Chúng tôi muốn đến nhà chị học Pháp, được không?” Tôi nói: “Được chứ! Tốt quá!” Thế là bảy, tám đồng tu đã thành lập điểm học Pháp tại nhà tôi. Sau đó, người đến nhà tôi học Pháp ngày càng đông, lên đến hơn 20 người. Sau này, tại nhà tôi lại nở thêm một đóa hoa nhỏ (điểm sản xuất tài liệu chân tướng). Chúng tôi mỗi ngày đều được đắm mình trong Phật ân hạo đãng.

Năm 2007, một đồng tu khi phát tài liệu chân tướng đã bị người không minh bạch chân tướng tố cáo, bị cảnh sát bắt giữ và khám nhà. Dưới áp lực, đồng tu đã phối hợp với tà ác, dẫn cảnh sát đến nhà tôi. Lúc đó lại đúng lúc tôi không có ở nhà. Khi tôi trở về, người nhà nói: “Cảnh sát bảo họ sẽ còn quay lại.” Tôi tâm thái rất bình tĩnh nói: “Sẽ không quay lại nữa đâu, họ bị ma quỷ đằng sau khống chế, đó là lời của ma quỷ nói. Con cầu xin Sư phụ bảo hộ, không cần sợ, họ sẽ không quay lại nữa đâu.” Trong tâm tôi phát một niệm: Diệt nó!

Sau đó, họ cứ cách một khoảng thời gian lại đến nhà tôi một lần, nhưng lần nào đến, tôi cũng không có ở nhà.

Vì cảnh sát nhiều lần đến nhà tôi mà không gặp được tôi nên nổi nóng. Một buổi tối tháng 3 năm 2008, khoảng hơn 7 giờ, cảnh sát đã bắt giữ tất cả những người không tu luyện trong nhà tôi đến đồn cảnh sát, trong đó có chồng, con gái, con rể, và con trai tôi, v.v. Chồng tôi vì sự an toàn của tôi đã gọi điện cho tôi, chỉ nói rằng ông ấy đang ở đồn cảnh sát. Khi biết tin này, tôi vội vàng cho sách Đại Pháp và tài liệu vào túi, cất giấu đi, không để cảnh sát phạm tội với Đại Pháp.

Sau đó, tôi đến nhà một đồng tu, nói với bà ấy: “Người nhà tôi đều bị cảnh sát bắt đến đồn rồi, hai chúng ta cùng phát chính niệm, giải cứu người nhà tôi, để cảnh sát lập tức thả họ ra.” Hai chúng tôi bình tĩnh ngồi xuống phát ra chính niệm mạnh mẽ, đồng thời cầu xin Sư phụ gia trì. Đến hơn 11 giờ trưa hôm sau, tôi vẫn không nhận được tin tức gì. Tôi bèn đến nhà người thân hỏi thăm, mới biết người nhà tôi đã về từ lâu.

Họ đều rất sợ, không dám gặp tôi, sợ bị cảnh sát theo dõi; cũng không dám về nhà, họ đều bắt taxi về quê. Tôi gọi điện nói: “Mọi người cũng không vi phạm pháp luật, cũng không làm gì xấu, chạy đi đâu chứ? Mau về cả đi.”

Vì cảnh sát thường xuyên đến sách nhiễu, nên sau đó chúng tôi lại chuyển nhà.

Tà ác không nhìn thấy

Chuyển đến nhà mới không lâu, đồng tu lại tìm đến tôi, vẫn muốn học Pháp ở nhà tôi. Tôi không nói đến câu thứ hai: Cứ đến đi. Lần này rất tốt, suốt hai năm không bị sách nhiễu lần nào.

Một ngày năm 2015, một đồng tu sau khi học Pháp ở nhà tôi xong, thì mang theo tài liệu chân tướng và đề can đi, vừa đi vừa phát vừa dán đề can. Khoảng hơn 10 giờ sáng, đồng tu bị cảnh sát bắt đến đồn, rồi lại dẫn cảnh sát đến nhà tôi. Lúc đó, cả tôi và chồng đều không có ở nhà, cửa nhà khóa. Khi họ đang gõ cửa, tôi và chồng đang lái xe ba bánh về nhà, vừa hay chạm mặt nhau. Đó là một con hẻm nhỏ, rất hẹp, chồng tôi nói: “Xong rồi, gặp phải họ rồi.” Tôi nói: “Không sao, chúng ta có Sư phụ bảo hộ, đừng sợ.” Tôi thầm cầu Sư phụ: “Sư phụ, xin mau cứu đệ tử! Đệ tử gặp ma nạn rồi!” Tôi phát ra chính niệm mạnh mẽ: Để tà ác không nhìn thấy tôi, đừng để chúng phạm tội với đệ tử Đại Pháp. Đồng thời, tôi cầu xin Sư phụ tạo một cái lồng bảo hộ. Cứ như vậy, cảnh sát đi qua hai bên xe ba bánh của chúng tôi, và thật sự không nhìn thấy chúng tôi. Sư phụ lại một lần nữa bảo hộ đệ tử, cảm tạ Sư tôn!

Còn một lần khác, cảnh sát lại đến nhà tôi gõ cửa. Tôi nghe thấy có khá nhiều người đến. Nhà tôi ở tầng một, có ba cửa, cửa trước và sau là cửa ra vào hành lang, phòng khách có một cửa. Họ gõ cửa rất mạnh và dồn dập, làm chồng tôi sợ hãi, toàn thân run rẩy. Tôi bảo con gái ra mở cửa, còn tôi vào phòng ngủ phát chính niệm, cửa phòng ngủ vẫn mở. Con gái mở cửa, bốn người xông vào, bên ngoài cửa trước và sau đều có người canh gác. Tôi cầu xin Sư phụ mau cứu đệ tử, không thể để cảnh sát vào, hãy để họ mau đi! Kết quả, họ giống như những chú cừu con ngoan ngoãn, đứng trong nhà, nhìn một lúc rồi bỏ đi.

Những chuyện hữu kinh vô hiểm như vậy xảy ra ở nhà tôi rất nhiều, ở đây tôi chỉ kể vài ví dụ. Đệ tử biết rõ rằng, chính là Sư phụ đã ban cho tôi trí huệ của Thần và sự bảo hộ, mới giúp tôi có thể vững vàng bước đi trên con đường trợ Sư Chính Pháp cho đến ngày hôm nay. Đệ tử cảm tạ ơn cứu độ từ bi của Sư phụ!

Lời kết

Trong 29 năm tu luyện, tôi đã thực sự thể ngộ được điều Sư phụ giảng:

“Đệ tử chính niệm túc, Sư hữu hồi thiên lực” (Sư đồ ân, Hồng Ngâm II)

> “Là chư vị mà nói, các đệ tử Đại Pháp, càng đến cuối càng nên bước đi cho tốt con đường của mình, tận dụng thời gian tu bản thân cho tốt.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

“Nhất định phải học Pháp cho tốt, đó là bảo đảm căn bản cho sự quy vị của chư vị.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Đệ tử xin ghi nhớ lời dạy của Sư tôn, trong thời gian không còn nhiều của giai đoạn tu luyện cuối cùng này, con sẽ học Pháp nhiều hơn, học Pháp cho tốt, đồng hóa với Đại Pháp, cứu nhiều người hơn, không cô phụ sự từ bi cứu độ của Sư tôn. Khấu bái Sư tôn!

(Bài viết được chọn đăng trong Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/19/502440.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/20/231393.html