Pháp hội Trung Quốc | Học sinh trường trung học phổ thông trọng điểm cấp tỉnh: Tu Đại Pháp đề cao tâm tính
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 10-11-2025] Tôi là đệ tử Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu tu luyện vào năm 2021, hiện đang học lớp 12 tại một trường trung học phổ thông trọng điểm cấp tỉnh ở Trung Quốc. Trong quá trình tu luyện, tôi đã thể ngộ được rất nhiều điều thần kỳ và mỹ hảo, không ngừng chứng kiến sự huyền diệu và thù thắng của Đại Pháp. Nay, tôi may mắn có cơ hội được tham gia Pháp hội lần này để báo cáo với Sư tôn về tình hình tu luyện của mình và giao lưu cùng các đồng tu.
1. Phá trừ quan niệm và hành vi hiện đại, bảo trì đầu óc thanh tỉnh
Sư phụ giảng:
“Nhìn ngoài thì thấy xã hội rất phồn vinh, muôn màu muôn vẻ, [thực ra] đều đang cám dỗ nhân tâm, làm bại hoại nhân loại; các vị không bị hấp dẫn cũng không được.” (Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018)
Trong xã hội Trung Quốc Đại lục, dưới sự thống trị của tà đảng Trung Cộng, văn hóa biến dị hoành hành. Từ khi học tiểu học, tôi đã bị ảnh hưởng sâu sắc, chạy theo cái gọi là trào lưu, đắm chìm trong việc theo đuổi thần tượng, chơi game, đọc tiểu thuyết trên mạng, v.v. Tư tưởng của tôi cũng biến dị lúc nào không hay: sống là phải hưởng thụ kịp thời, lấy mình làm trung tâm, sống trên đời là để tranh hơn thua… Lúc đó, tôi ngày ngày chìm đắm trong đó, khó mà thoát ra, ngây ngô dại dột sống qua ngày mà không tự biết.
Mãi đến năm lớp 8, khi may mắn đắc Pháp, tôi mới bừng tỉnh khỏi cơn mê và thoát thai hoán cốt. Sau khi học Pháp, tôi không do dự xóa đi các phần mềm giải trí mà trước đây không thể buông bỏ, giống như cuối cùng đã thực sự lấy lại được quyền kiểm soát tư tưởng của mình, không còn để cho ma quỷ trong văn hóa biến dị tùy ý thao túng, khống chế nữa. Giờ đây, dù áp lực học tập ở trường cấp ba rất lớn, văn hóa biến dị hoành hành trong trường học, tư tưởng của đa số bạn học đã bị ảnh hưởng và ma biến, nhưng tôi vẫn có thể giữ cho mình thanh tỉnh nhờ được Đại Pháp gột rửa, không ngừng quay trở về, nội tâm cảm thấy vô cùng may mắn và biết ơn.
2. Quay về truyền thống, chứng thực Đại Pháp
Từ nhỏ, tôi đã có một cảm giác đặc biệt và thích nghiên cứu văn hóa truyền thống. Lớn lên một chút, do bị nhồi sọ bằng văn hóa đảng và ảnh hưởng của văn hóa biến dị hiện đại, tôi đã dần rời xa. Hơn nữa, dưới sự nhồi sọ lừa dối và mô hình giáo dục độc hại của Trung Cộng, tôi đã nảy sinh ác cảm với môn Ngữ văn, từ nhỏ thành tích môn này của tôi đã không tốt.
Mãi đến khi gặp được đồng tu vào năm cấp hai, tôi mới hiểu được văn hóa truyền thống chân chính của Trung Hoa, và một lần nữa bị thu hút sâu sắc, bắt đầu quan tâm và tìm hiểu lại, thường xuyên cảm thán trước sự đặc sắc và tốt đẹp của văn hóa Thần truyền. Giờ đây, dù không áp dụng phương pháp học vẹt, thành tích môn Ngữ văn của tôi vẫn thuộc top đầu của khối, đồng thời một bài văn với chủ đề về cuộc đời và tinh thần của người xưa, tôi còn đoạt giải trong cuộc thi cấp tỉnh. Tôi biết mình cũng có thể dùng văn hóa chính thống để chứng thực Đại Pháp.
3. Trừ bỏ tâm tật đố, đối xử thiện với mọi người
Sư phụ giảng:
“Bởi vì tâm tật đố biểu hiện cực kỳ mạnh mẽ ở Trung Quốc, mạnh mẽ đến mức đã trở thành tự nhiên, bản thân không cảm giác thấy.” “Ai có điều tốt mà biểu lộ ra, thì người khác lập tức [ganh tỵ] tật đố đến mức khó chịu; ở trong đơn vị [công tác] hoặc ngoài đơn vị mà được thưởng, hay được điều gì tốt thì về không dám nói năng gì, [e rằng] người khác biết sẽ thấy bất bình trong tâm.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã từng bị tâm đố kỵ quấy nhiễu ghê gớm, trong tâm thường bùng lên ngọn lửa đố kỵ, khiến bản thân kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần. Mãi đến năm lớp 11, cuối cùng dưới sự dẫn của Đại Pháp, tôi mới phá trừ được tâm đố kỵ.
Một lần, tôi thi không tốt, trong khi người bạn thân có trình độ tương đương với tôi hồi cấp hai lại đạt được thứ hạng cao trong khối. Trong tâm tôi có chút bất bình, đúng lúc đó, bạn ấy lại hỏi tôi mà không biết tình huống: “Cậu thi tốt chứ?” Thế là, những oán khí và đố kỵ tích tụ trong lòng không kiểm soát được mà tuôn ra, giọng điệu của tôi trở nên méo mó, kỳ quái, và còn nói ra lời cay độc: “Tớ nhất định sẽ vượt qua cậu.”
Nhưng lời vừa nói ra tôi đã cảm thấy không ổn, trong đầu hiện lên một đoạn Pháp:
“Kẻ ác do tâm tật đố sai khiến, ích kỷ, nóng giận, mà tự thấy bất công. Người Thiện thường trong tâm từ bi, không oán, không hận, lấy khổ làm vui. Bậc Giác Giả không có tâm chấp trước, tĩnh nhìn thế nhân đang lấy điều huyễn hoặc làm cõi mê.” (Cảnh giới, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Đây chẳng phải là tâm đố kỵ sao? Sao trong tâm tôi lại có thể đầy oán khí như vậy? Tất cả những điều này chẳng phải đều có quan hệ nhân duyên sao? Sư phụ giảng:
“Nó có thể dẫn đến tâm tật đố: người khác nếu [có điều gì] tốt, thì thay vì cảm thấy mừng cho họ, người ta lại thấy bất bình trong tâm.” (Chuyển Pháp Luân)
Đây chẳng phải chính là trạng thái của tôi vừa rồi sao? Thế là tôi lập tức phát một niệm thanh trừ tâm đố kỵ. Nhưng trong tư tưởng dường như luôn có một giọng nói phản bác: Không sao đâu, giữa bạn bè nên có sự cạnh tranh, có đố kỵ mới có động lực. Dựa vào đâu mà bạn ấy thi tốt hơn cậu?! Dựa vào đâu?!… Tôi kiên định loại bỏ nó, ngọn lửa đố kỵ cũng dần bị dập tắt, nội tâm bắt đầu trở nên sáng sủa.
Sau đó, tôi đã xin lỗi bạn tôi, và bạn ấy cũng tỏ ra thông cảm. Kể từ đó, trong lòng tôi không còn bị tật đố chiếm hữu nữa, cũng không còn cảm thấy buồn bực, mà cả ngày vui vẻ, cảm nhận được sự nhẹ nhõm và vui sướng sau khi buông bỏ.
4. Hướng nội tìm, đề cao tâm tính
Có một lần ở trường cấp ba, khi đổi chỗ ngồi, bạn ngồi cạnh tôi vì chỗ mới không để vừa thùng sách nên đã đặt thùng sách ở lối đi. Tôi thấy vậy liền nhắc nhở: “Cậu cất thùng sách đi, không thì người khác sẽ có ý kiến đấy.” Bạn ấy lại cho rằng tôi nhiều chuyện. Tôi không nhịn được mà biện minh cho mình, kết quả là phản ứng của bạn ấy ngày càng kích động. Cảm xúc của tôi cũng trở nên kích động, lời lẽ gay gắt, gần như sắp cãi nhau với người ta, chuông vào lớp vang lên mới cắt ngang cuộc tranh cãi, cuối cùng chúng tôi giải tán trong sự không vui.
Sau khi về chỗ ngồi, tôi bình tâm suy nghĩ kỹ lại: Tại sao bạn ấy lại kích động như vậy? Tại sao mình cũng kích động như vậy? Đây chẳng phải là cố ý để mình gặp phải sao? Người tu luyện phải làm được như Sư phụ giảng trong “Chuyển Pháp Luân” là “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu”, “nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành”, sao tôi bị kích động một chút là không nhịn được? Đây có phải là bộ dạng của người tu luyện không? Trong tâm tôi vô cùng hối hận, nhưng lại cảm thấy chủ động xin lỗi thì quá mất mặt. Nhưng nghĩ lại, người tu luyện sao có thể coi trọng mặt mũi như vậy? Chẳng lẽ sống để tranh hơn thua như người thường sao? Sau khi nghĩ thông suốt, tôi quyết định tan học sẽ đi xin lỗi bạn ấy.
Kết quả là vừa tan học, bạn ấy đã chủ động đến tìm tôi xin lỗi: “Xin lỗi, lúc nãy giọng điệu của tớ không tốt lắm.” Tôi cũng vội vàng bày tỏ lời xin lỗi của mình, đồng thời kinh ngạc trước sự thay đổi thái độ của bạn ấy. Sau này nghĩ lại, tôi nhận ra rằng chính vì mình đã buông bỏ tâm chấp trước, nên cũng đã ảnh hưởng, thậm chí thay đổi người khác, vấn đề tự nhiên được giải quyết một cách dễ dàng, thật đúng như Sư phụ đã giảng:
“Vạn sự vô chấp trước, cước hạ lộ tự thông” (Vô trở, Hồng Ngâm II)
“Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh” (Chuyển Pháp Luân)
5. Nghĩ cho người khác, thiện đãi chúng sinh
Giờ đây, khi đã lên lớp 12, tôi đã có sự thay đổi thoát thai hoán cốt. Tuy nhiên, nhìn những hành vi sai lệch mà không tự biết của các bạn học xung quanh, tôi cảm thấy đáng thương và đáng tiếc cho sự lạc lối của họ. Một lần, trong lớp chuyền tay nhau xem bảng điểm, tôi phát hiện một số dữ liệu trong bảng có vấn đề, liền hỏi lớp trưởng, nhưng lại bị chặn họng: “Lúc nãy tớ chưa nói à? Lúc nãy tớ chưa nói à?” Lớp trưởng liên tục chất vấn tôi. “Nhưng tớ thấy dữ liệu có vẻ có vấn đề, cậu chắc chắn…”, tôi chưa nói hết câu đã bị ngắt lời, lớp trưởng không cho tôi cơ hội giải thích nào.
Trong lòng tôi thấy tủi thân, đang định tiếp tục lý luận, thì nhớ lại lời Sư phụ giảng:
“Đối đích thị tha Thác đích thị ngã Tranh thậm ma”
(Thuỳ thị thuỳ phi, Hồng Ngâm III)Tạm dịch
“Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa”
(Ai thị ai phi, Hồng Ngâm III)
Thế là tôi vội ngậm miệng không tranh cãi nữa. Sau đó, tôi nghĩ lại chuyện này, đột nhiên nhận ra, lớp trưởng bây giờ chẳng phải giống như tôi trước đây sao? Tôi trước đây chẳng phải cũng hùng hổ dọa người, tự cho mình là đúng sao? Mà tôi bây giờ đã may mắn đắc Pháp, bước trên con đường tu luyện chân chính, nhưng có biết bao học sinh, dưới sự tẩy não nhồi sọ của tà đảng, đã lệch khỏi con đường quay về văn hóa chính thống mà Thần đã an bài? Sư phụ giảng:
“Trong quá trình diễn hoá của vũ trụ, nhất là hiện nay từ khi tiến nhập vào trào lưu kinh tế hàng hoá mạnh mẽ ấy, rất nhiều người đạo đức đã trở nên bại hoại, càng ngày càng xa rời đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn của vũ trụ; những người ở cõi người thường trong trào lưu ấy cũng trôi theo mà không cảm nhận được mức độ đạo đức bại hoại đến đâu; do vậy có người còn cho rằng như thế là tốt; chỉ ai có tâm tính tu luyện lên trên rồi sau đó ngoảnh lại nhìn, mới có thể nhận ra rằng đạo đức của nhân loại đã bại hoại đến mức độ đáng sợ như thế nào.” (Chuyển Pháp Luân)
Nghĩ đến đây, tôi không còn chút oán hận nào đối với lớp trưởng, chỉ hy vọng không vì hành vi bộp chộp của mình mà đẩy chúng sinh ra xa. Vì vậy, chiều hôm đó, tôi đã chủ động bắt chuyện với lớp trưởng và truyền đạt thiện ý của mình.
Trước đây, tôi thấy ai cũng là kẻ thù, chỉ muốn sống vì lợi ích của bản thân. Sau khi tu luyện, tôi đã hiểu được ý nghĩa đích thực của cuộc đời, lấy Chân-Thiện-Nhẫn làm tiêu chuẩn để cố gắng làm tốt, làm đúng. Dù trên con đường tu hành có những vấp váp, nhưng dưới sự bảo hộ của Sư phụ, cũng như sự giúp đỡ, nhắc nhở của các đồng tu, tôi luôn có thể ngộ Đạo và thăng hoa.
Thể ngộ cá nhân, có chỗ nào chưa thỏa đáng, kính mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Khấu bái Sư tôn từ bi vĩ đại!
Cảm ơn các đồng tu!
(Bài viết được chọn đăng cho Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/10/502311.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/16/231329.html


