Pháp hội Trung Quốc | Đồng hóa với Đại Pháp, thực tu, giành người cứu người
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-11-2025] Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp đã gần tuổi cổ lai hy, tu luyện được hơn 26 năm. Mẹ tôi thích nghe Pháp, còn thuộc được một bài thơ trong “Hồng Ngâm” mà tôi dạy cho bà. Cha tôi tuy đã sớm thoái xuất khỏi các tổ chức của tà đảng, nhưng vẫn bán tín bán nghi về Đại Pháp. Mẹ tôi không biết chữ nhưng đã chủ động mang tài liệu chân tướng Đại Pháp cho những người ở nhóm chơi mạt chược xem; cha tôi sau một đêm nhìn thấy một bóng ma bị hồng quang bảo hộ mẹ tôi dọa cho chạy mất, ông cuối cùng cũng đã có nhận thức chính diện về Pháp Luân Công. Mặc dù mỗi ngày tôi giảng đến khô cả họng, nhưng khoảnh khắc được nhìn thấy niềm vui của chúng sinh khi minh bạch chân tướng và được cứu là lúc tôi cảm thấy vui mừng nhất. Bởi vì tôi đã làm những gì Sư phụ bảo tôi làm, và chúng sinh được cứu chính là điều Sư phụ muốn.
——Trích trong bài
* * * * * * *
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính!
Kính chào các đồng tu!
Pháp hội của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 đã bắt đầu nhận bài. Đây là ngày thần thánh mà các đệ tử Đại Pháp tại Đại lục chúng con mong đợi, là diễn đàn giao lưu đặc biệt mà Sư tôn đã khai sáng cho các đệ tử Đại lục trong thời kỳ lịch sử đặc thù này, chúng con vô cùng trân quý, tham gia vào đó lại càng thể hiện sự thần thánh, thù thắng, vinh diệu. Dưới đây, con xin báo cáo lên Sư phụ một chút thể ngộ tu luyện của mình, để chứng thực sự thù thắng và siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp, cũng như thánh ân và lòng từ bi vô hạn của Sư phụ.
1. Học Pháp tu tâm, đề cao cá nhân vĩnh viễn là ở vị trí hàng đầu
Tôi là một nữ đệ tử Đại Pháp đã gần tuổi cổ lai hy, tu luyện được hơn 26 năm. Giống như các đệ tử Đại Pháp khác, tôi đã trải qua những năm tháng gió tanh mưa máu, kinh tâm động phách, cũng đã trải qua những quan, nạn lớn nhỏ. Dưới sự dẫn dắt và bảo hộ của Sư phụ suốt chặng đường, dựa vào tín niệm vững chắc bất phá đối với Sư phụ và Đại Pháp, tôi đã đi được đến ngày hôm nay, dù là có va vấp nhấp nhô, lảo đảo loạng choạng.
Kể từ khi kết thánh duyên với Đại Pháp, tôi luôn hết sức chú trọng việc học Pháp. Bởi vì bất kể tôi học kinh văn nào của Sư phụ cũng thấy điều Sư phụ nhấn mạnh nhiều nhất chính là căn dặn đệ tử phải học Pháp nhiều, học Pháp cho nhiều. Tôi nghe lời Sư phụ, học Pháp rất nghiêm túc, chưa bao giờ qua loa chiếu lệ.
Nhớ một buổi chiều nọ, tôi chuẩn bị ra ngoài giảng chân tướng, do vội nên khi ra ngoài tôi đã khóa trái cửa lại mà không hay biết, trong khi chồng tôi vẫn còn ở trong nhà. Ông ấy sức khỏe không tốt, bị nhồi máu não, đi đứng chậm chạp, nhưng ngày nào ông cũng ra ngoài đi dạo. Khi tôi trở về đã là 5 giờ chiều. Tôi vừa về đến dưới lầu, hàng xóm đã hỏi tôi: “Bà khóa chồng bà ở trong nhà à?” Tôi sững người: “Đâu có, tôi chỉ khép cửa thôi mà.” Tôi thầm nghĩ: Hỏng bét rồi, ông ấy nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận. Tính khí của chồng tôi vốn khá nóng.
Tôi tự nhủ phải trấn tĩnh lại: Mình là người tu luyện, không thể bị người thường dẫn động. La Hán gặp chuyện gì cũng có thể vui vẻ cười ha ha. Mình muốn tu lên tầng thứ cao hơn thì phải dùng Pháp lý cao hơn để yêu cầu bản thân.
Tôi thầm nói với Sư phụ: Sư phụ, con muốn đề cao, con muốn thăng hoa. Tôi rất bình tĩnh lên nhà. Chồng tôi thấy tôi về liền gầm lên: “Bà sao lại khóa tôi trong nhà?! Điện thoại cũng không mang, bà có ý gì hả?!”
Tôi thiện ý nói: “Ông đừng giận, tôi ngày nào cũng ra ngoài, cũng chưa từng xảy ra chuyện này, chắc là do vội quá nên thuận tay khóa luôn, tôi đâu có cố ý. Ai da, đã gần 70 tuổi rồi, khó tránh có lúc lẩm cẩm. Con người ta sống một đời không dễ dàng gì, hai chúng ta phải cùng nhau gánh vác, bao dung lẫn nhau, sức khoẻ ông không tốt càng phải bớt tức giận…”
Nghe đến đây, ông ấy lập tức cười xởi lởi nói: “Tôi không giận, tôi không giận.” Tôi kinh ngạc, vừa rồi còn sóng to gió lớn, mà nháy mắt đã sóng yên biển lặng. Đại Pháp thật quá thần kỳ! Sư phụ ơi, Ngài thật quá vĩ đại! Tôi thực sự thể ngộ được rằng, chỉ cần chúng ta thời thời khắc khắc không quên mình là người tu luyện, dùng Đại Pháp nghiêm khắc yêu cầu bản thân, thì sẽ không ngừng đề cao và thăng hoa trong Đại Pháp.
Còn một lần nữa là mấy năm trước cải mả cho mẹ chồng. Chồng tôi có ba chị gái và hai anh trai, chị cả và hai anh trai đều đã qua đời, chỉ còn lại chồng tôi và hai chị gái. Theo truyền thống, việc bốc mộ là việc của đàn ông, nên tự nhiên việc này rơi vào tay chồng tôi. Tôi rất thấu hiểu, hơn nữa còn chủ động gánh vác. Tối hôm trước khi làm lễ, tôi đã viết tên những người có thể tới tham gia vào một cuốn sổ nhỏ, lo rằng ngày hôm sau làm việc, lúc người ta đưa tiền phúng sẽ không nhớ hết. Thật buồn cười là tôi bận túi bụi mà vẫn cảm thấy mình làm rất đúng. Đợi đến ngày hôm sau khi mọi việc đã xong xuôi, lúc mọi người đang ăn cơm ở một nhà hàng lớn, ngồi kín một bàn to, chỉ có hai người chị chồng đưa tiền. Lúc đó, tôi bật cười thầm. Cái cười đó rất không có tư vị — tâm lợi ích rành rành như vậy sao lại không nhận ra chứ? Thật hổ thẹn vì mình tu kém quá, để Sư phụ phải bận lòng. Đã được Sư phụ điểm hóa vậy thì tôi phải tu bỏ nó đi thôi.
Thực ra, tu luyện chính là trong các loại khảo nghiệm, trong thực tu, vấp ngã như vậy mà đi qua. Vượt quan tốt hay không tốt, tâm tính giữ được hay không giữ được, đó chính là tu luyện vậy. Sau này, tôi phải nỗ lực tinh tấn hơn nữa, học Pháp cho tốt, thực tu bản thân không buông lơi, bởi vì đề cao cá nhân vĩnh viễn là ở vị trí hàng đầu.
2. Đại Pháp thần kỳ và siêu thường vậy đó
Một lần, bốn chị em chúng tôi về nhà cha mẹ để đốn củi. Mùa thu muỗi rất nhiều, bay “vo ve” quanh người, chưa đầy hai tiếng đồng hồ, chị cả đã dẫn chúng tôi về. Mẹ tôi nói: Sao mới đó đã về rồi? Chị cả đáp: Muỗi sắp ăn thịt chúng con rồi. Kết quả là lưng của chị cả và em gái tôi đầy những nốt sưng đỏ to tướng. Mẹ tôi vội dùng nước muối lau lưng cho hai người, còn định lau cho tôi. Tôi bảo mẹ: “Không cần lau cho con đâu, muỗi không đốt con, mẹ xem này.” Mẹ tôi nhìn, quả nhiên không có một nốt nào. Mọi người đều cảm thấy thần kỳ, liền hỏi: “Tại sao muỗi không đốt con?” Tôi nói: “Con là người tu luyện, thân thể có năng lượng; Sư phụ còn đặt một cái lồng phòng hộ lên thân mỗi đệ tử Đại Pháp, những thứ không tốt thì không vào được.” Họ đều cảm khái: “Pháp Luân Công thật tốt!”
Kể thêm những chuyện thần kỳ xảy ra với cha mẹ tôi. Khi cha mẹ tôi còn sống, mỗi dịp lễ Tết, bốn chị em chúng tôi lại đưa cả gia đình về nhà cha mẹ đoàn tụ, tôi đều không bỏ lỡ cơ hội để giảng chân tướng Đại Pháp. Cả gia đình đều rất tán đồng, chỉ có cha tôi là đảng viên của tà đảng Trung Cộng, mặc dù ông đã sớm thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng, nhưng vẫn bán tín bán nghi đối với Đại Pháp.
Những năm cuối đời, mẹ tôi thường phải nhập viện vì bệnh tim, bốn chị em chúng tôi thay phiên nhau chăm sóc mẹ, mỗi người một ngày một đêm. Tôi cho mẹ nghe băng ghi âm giảng Pháp tại Quảng Châu của Sư phụ. Tôi bảo cha: “Dù đến lượt ai trực cũng phải cho mẹ nghe Pháp.” Mẹ tôi cũng thích nghe Pháp, còn kể cho tôi nghe một câu chuyện khiến người ta không nhịn được cười:
Mẹ kể, lúc chưa bị bệnh, bà thích chơi mạt chược. Một hôm, ra khỏi nhà, thấy trên tay nắm cửa nhà có treo một cuốn sách (tài liệu chân tướng Đại Pháp), bìa rất đẹp, mẹ liền cầm đến phòng mạt chược. Vừa vào phòng mạt chược, ông chủ liền hỏi mẹ: “Bà lão cầm cái gì thế?” Mẹ bảo ông ấy: “Không biết ai treo trên nắm tay cửa nhà tôi, thấy đẹp nên tôi cầm đến đây.” Ông chủ cầm lấy xem, rồi lớn tiếng nói: “Bà lão đến tuyên truyền (Pháp Luân Công) này!” Bởi vì họ đều biết mẹ tôi không biết chữ, mọi người đều cười phá lên. Cũng có người cầm lấy cuốn sách chân tướng này, xem một cách chăm chú.
Mẹ tôi không chỉ thích nghe Sư phụ giảng Pháp, mà còn học thuộc một bài thơ trong “Hồng Ngâm II” mà tôi dạy bà, đến phiên tôi chăm bà, bà lại đọc thuộc cho tôi nghe:
“Tu bất nan
Tâm nan khứ
Kỷ đa chấp trước hà thời đoạn
Đô tri khổ hải tổng vô ngạn
Ý bất kiên
Quan tự sơn
Trách xuất phàm”Tạm dịch:
Tu không khó
Tâm khó bỏ
Bao nhiêu chấp trước thời nào đoạn
Đều biết bể khổ không có bờ
Ý không kiên
Quan như núi
Sao xuất phàm(Đoạn – Nguyên Khúc, Hồng Ngâm II)
Tôi động viên mẹ. Đồng thời tôi nghĩ, cha tôi ngày nào cũng ở bên mẹ, nhờ phúc của mẹ chắc cũng nghe lọt được một chút Pháp chứ.
Một hôm, lại đến phiên tôi trực, vừa vào phòng, em gái tôi đã nóng lòng nói với tôi: “Chị hai, cha vừa kể cho em nghe chuyện xảy ra đêm qua, giờ cha vẫn còn sợ hãi đây này.” Em tôi kể cho tôi nghe chuyện xảy ra đêm hôm trước:
Nhà mẹ tôi ở là căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách rộng 100 mét vuông, ở tầng một. Phòng phía Nam có hai chiếc giường, một giường đôi, một giường đơn, mẹ tôi ngủ giường lớn, cha tôi ngủ giường đơn, phòng phía Bắc thì ai trực người đó ở.
Khoảng 12 giờ đêm qua, mẹ đã ngủ say, cha vẫn chưa ngủ được. Đột nhiên từ cửa phòng có một người đi vào, toàn thân đen sì, không thấy mặt, cũng không thấy mở cửa, liền đến đứng bên giường cha tôi. Cha tôi kinh hãi tột độ, không nói được, cũng không cử động được. Cái bóng đen này đứng một lúc, rồi đi về phía mẹ tôi, còn chưa kịp đến gần giường bà, thì thấy bốn phía giường bà hồng quang xung lên cao ngút, vô cùng chói mắt, cái bóng người màu đen đó trong nháy mắt đã bỏ chạy qua cửa. Một lúc sau, cha tôi mới hoàn hồn sau cơn kinh hãi.
Toàn bộ quá trình mẹ tôi không hề hay biết, em gái tôi ngủ ở phòng phía Bắc cũng không biết gì.
Tôi nói với cha: “Cha, cái cha thấy là ma đó, là ma thật sự đó. Cha là đảng viên Đảng Cộng sản, bị thuyết vô thần tẩy não, trúng độc quá sâu. Sư phụ từ bi, dùng hiện tượng này để phá trừ quan niệm vô thần của cha. Lúc đó, cha không nói được, cũng không cử động được, không phải là do sợ đâu, mà là bị ma khống chế. Cha xem con ma đó, nó hoàn toàn không cần mở cửa đóng cửa gì, nó có thể tùy ý xuyên qua bất kỳ nơi nào. Cha xem mẹ con kìa, ngày nào cũng nghe Sư phụ giảng Pháp, Sư phụ liền bảo hộ bà. Lần này, cha đã tin có Phật có ma, có thiên đường, địa ngục rồi chứ.”
Trải nghiệm thiết thân này đã khiến cha tôi có nhận thức chính diện về Pháp Luân Công.
3. Đồng hóa Đại Pháp, cứu độ chúng sinh gấp như cứu lửa
Các đệ tử Đại Pháp đều cảm thấy Chính Pháp của Sư phụ đã gần đến hồi kết, đồng hóa với Đại Pháp, cứu độ chúng sinh là việc vô cùng cấp bách.
Sư phụ đã nhắc nhở các đệ tử:
“Chư vị không được đợi, chúng sinh đang bị bức hại, đạo đức đang trượt xuống nhanh chóng, những người chư vị cần cứu độ càng ngày càng ít, càng ngày càng khó; do vậy không được đợi.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007”)
“Và cuối cùng, tôi hy vọng rằng mọi người chớ nản lòng. Chư vị chẳng phải đã từng thấy ánh bình minh phải không? Tà ác cũng hết rồi, càng đến cuối cùng càng cần phải phấn chấn tinh thần. Hoàn thành những việc mà đệ tử Đại Pháp cần phải hoàn thành, cứu độ nhiều chúng sinh; đó chính là uy đức.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York năm 2009”)
Là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, là đệ tử được Sư phụ đích thân truyền thụ, tôi cảm thấy trách nhiệm nặng nề, và sự cấp bách của việc trợ Sư Chính Pháp.
Mỗi buổi sáng sau khi làm xong việc nhà, tôi đều học Pháp. Đến 11 giờ, tôi mới nấu cơm, đồng thời nấu luôn cả bữa tối. Vì buổi chiều ra ngoài giảng chân tướng lâu, thường 5 giờ mới về nhà, về nhà mới nấu cơm thì chồng tôi không đợi được. Cứ như vậy, sau khi phát chính niệm buổi trưa xong là tôi xuất phát, tôi thường ra công viên. Trên đường, gặp người hữu duyên thì giảng chân tướng, có lúc tôi tự đi giảng một mình, có lúc đi cùng đồng tu.
Tôi giảng chân tướng trực diện đã gần chục năm rồi, trước đây tôi làm các hạng mục khác. Lúc mới bước ra giảng chân tướng trực diện, tôi thường bị ngắc ngứ, rất khổ tâm, học theo đồng tu cũng không học được. Tôi cứ từng chút từng chút mày mò, cộng thêm xem các bài chia sẻ của đồng tu về phương diện này, dần dần đã thành thục hơn nhiều. Các bài viết của đồng tu đã giúp tôi rất nhiều. Giảng chân tướng là một quá trình tu tâm rất tốt của tôi, cũng là quá trình tôi đề cao và thăng hoa.
Tôi nhớ trong thời kỳ dịch bệnh nghiêm trọng nhất, tôi đến một con phố thương mại thường ngày rất sầm uất, lác đác chẳng có mấy người, mà còn đứng cách xa nhau. Đi một lúc, tôi thấy một ông cụ hơn 70 tuổi, dáng người cao, cũng không đeo khẩu trang. Tôi vội bước tới vài bước chào hỏi: “Bác ơi, chỉ có bác là gan lớn không đeo khẩu trang.” Ông ấy trả lời: “Đáng phải chết thì đeo khẩu trang cũng vô dụng, không đáng chết thì có muốn chết cũng không được.”
Tôi nói: “Bác à, tôi rất thích câu này. Nhiều người thường nói, không làm gì thẹn với lương tâm thì không sợ quỷ gõ cửa. Tà đảng cộng sản làm đủ loại việc xấu xa cùng cực, ông Trời sắp diệt nó rồi, nó không chạy thoát được đâu, một mống cũng không thoát được. Tà đảng Cộng sản đã làm ra bao nhiêu cuộc vận động, hại chết bao nhiêu đồng bào Trung Quốc, nhất là đại kiếp nạn Cách mạng Văn hóa đã phá hủy hết nền văn minh 5.000 năm của Trung Quốc, dùng thuyết vô thần để tẩy não con người. Trước đây, người dân Trung Quốc đều kính sợ trời đất thần linh, người ta kết hôn trước hết đều phải bái thiên địa. Xem bây giờ, Trung Hoa đại địa ô yên chướng khí, cờ bạc, ma túy, mại dâm khắp nơi, hàng giả tràn lan, quan tham nhũng hủ bại cực độ. Đặc biệt là bức hại người tu Phật (Pháp Luân Công), ông Trời có thể tha cho nó sao? Thần ôn dịch chính là nhắm vào nó mà đến. Người không trị thì trời trị. Bác là đảng viên phải không?”
Ông nói: “Phải, còn là đảng viên lão thành đấy.” “Bác à, bác mau thoái từ trong tâm thoái đi, lúc Trời diệt nó sẽ không phải làm vật chôn theo nó. Chúng ta gặp nhau là duyên phận, tôi tu Pháp Luân Phật Pháp, Đại Pháp đến để cứu nhân loại, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ cơ duyên này. Trong tâm bác hãy thường niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, thì có thể tránh được trường đại nạn này, bảo đảm bình an. Tôi dùng hóa danh ‘Bình An’ giúp bác thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng nhé? Chúc bác bình an, hạnh phúc, vui vẻ.” Ông cụ liên tục nói: “Được, được, mượn lời tốt lành của cô.”
Lúc đó, trong suốt cuộc đối thoại tôi đều không đeo khẩu trang. Đợt đó, một ngày cũng chỉ giảng được cho hai, ba người. Bây giờ thì tốt rồi, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Đầu năm nay, một buổi chiều tôi ra ngoài giảng chân tướng như thường lệ. Đi ngang qua một tiệm bánh ngọt, tôi định mua cho chồng ít bánh. Thấy người xếp hàng khá đông, tôi không mua nữa, không có thời gian. Tôi đi tiếp chưa đầy 50 mét, lại có một tiệm bánh ngọt khác, nhưng bánh bày ở đó không có một người nào mua. Tôi ra chỗ cửa sổ, nữ chủ tiệm thấy có người đến vội ra chào mời: “Bác ơi, bác mua bánh ạ?” Tôi thắc mắc hỏi: “Tiệm bánh đằng trước người ta xếp hàng dài để mua, sao nhà cháu không có một ai thế? Bánh đều giống nhau, sao nhà cháu lại không có ai mua?”
Cô chủ tiệm cười khổ bất lực nói: “Thỉnh thoảng cũng có người mua.” Tôi ngẩng đầu lên nhìn, trên bức tường đối diện quầy hàng có dán một bức ảnh lớn của Mao. Tôi vội nói với nữ chủ tiệm: “Bác biết tại sao việc kinh doanh của nhà cháu lại ế ẩm như vậy rồi.” Cô ấy dùng ánh mắt mong đợi chờ tôi nói ra nguyên do. “Nhà cháu thờ ảnh của người chết, hơn nữa ông ta còn là ma quỷ chuyên nói rằng đấu trời đấu đất, nhân định thắng thiên, trái nghịch với ông Trời. Thế thì việc làm ăn sao mà tốt được?! Ông ta đã mang lại cho nhân dân Trung Quốc tai họa lớn biết bao! Xem bây giờ Trung Quốc đã biến thành dạng gì rồi, xã hội này đã biến thành cái dạng gì rồi? Nhân, nghĩa, lễ, trí, tín đều bị tên tặc già họ Mao phá sạch cả. Bây giờ, vợ chồng sống với nhau còn giấu giấu diếm diếm, ai tin ai nào, tất cả đều nhìn vào tiền. Truyền thống Trung Quốc nói: Người chết thì phải nhập thổ vi an. Cháu xem tên tặc già Mao đó chết gần 50 năm rồi mà vẫn còn để trưng bày ở đó, ngũ tạng đều bị móc rỗng rồi. Đất nước Trung Quốc rộng 9,6 triệu ki-lô-mét vuông mà không có chỗ nào để chôn nó sao!”
Nghe đến đây, cô chủ tiệm chạy vào phòng trong, một lúc sau từ cửa phòng trong thò ra đầu người đàn ông, nhìn ngó rồi lại rụt vào phòng trong. Cô chủ tiệm lập tức đi ra, lao thẳng đến bức ảnh lão tặc Mao, đưa tay xé bức ảnh xuống, vò lại rồi ném đi.
Tôi nói với cô ấy: “Bây giờ, đạo đức nhân loại bại hoại rồi, thiên tai nhân họa thì nhiều, nhân loại còn có đại nạn nữa. Trong tâm cháu nhất định phải thường niệm Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo, Thần Phật nhìn nhân tâm. Cháu là đảng viên, đoàn viên, hay đội viên?”
Cô ấy nói mình từng vào Đoàn, Đội. Tôi nói: “Bác dùng cái tên ‘Hưng Long’ (phát đạt, thịnh vượng) giúp cháu thoái xuất khỏi tổ chức Đoàn, Đội nhé. Chúc cháu bình an vui vẻ, kinh doanh phát đạt.” Cô chủ tiệm vui mừng liền nói “Cảm ơn, cảm ơn!”
Mặc dù mỗi ngày tôi giảng đến khô cả họng, nhưng khoảnh khắc được nhìn thấy niềm vui của chúng sinh khi minh bạch chân tướng và được cứu là lúc tôi cảm thấy vui mừng nhất. Bởi vì tôi đã làm những gì Sư phụ bảo tôi làm, và chúng sinh được cứu chính là điều Sư phụ muốn.
Lại có một lần, tôi và đồng tu cùng đi xe buýt ra công viên giảng chân tướng. Lên xe, hai chúng tôi ngồi ở hàng ghế đôi phía sau, hàng ghế trước chúng tôi có hai bà cụ khoảng ngoài 70 tuổi, một trong hai người nói chuyện rất to, dõng dạc nói: “Trung Quốc giờ hùng mạnh rồi, giàu có rồi, không ai dám động vào, Mỹ cũng không dám động, năm nay nhất định sẽ lấy lại Đài Loan!”
Bà ấy vừa nói vừa nhìn tôi (chúng tôi ngồi ở ghế chéo nhau). Đồng tu dùng chân huých tôi, ra hiệu cho tôi đừng giảng chân tướng cho bà ấy, cho rằng bà ấy không thể cứu được.
Tôi không dao động, tìm kiếm thời cơ. Khi bà ấy lại nhìn tôi và lặp lại: “Thật đấy, Trung Quốc bây giờ không ai dám động vào, trên toàn thế giới là lợi hại nhất, Mỹ cũng không làm gì nổi.” Tôi mỉm cười hỏi lại bà ấy: “Trung Quốc cái gì lợi hại nhất? Tôi biết Trung Quốc làm giả là đệ nhất thế giới, lợi hại nhất.”
Nghe tôi nói vậy, bà ấy lập tức quay ngoắt 180 độ, giọng cũng trở nên trầm thấp và bình ổn: “Chẳng phải thế sao, cô xem sữa bột độc hại đã hại bao nhiêu trẻ em…” Cuộc đối thoại của chúng tôi được các hành khách xung quanh im lặng lắng nghe, tiếc là đã đến trạm.
Trùng hợp là, hai bà cụ này cũng xuống xe cùng chúng tôi, cũng đổi chuyến ở đây. Biết được cả hai đều là giáo viên, tôi tiếp tục giảng chân tướng cho bà ấy, từ truyền thống đến khi tà đảng cướp chính quyền, từ các cuộc vận động đến bức hại (Pháp Luân Công), bà ấy rất đồng tình. Đồng tu cũng giảng chân tướng cho bà cụ còn lại. Cuối cùng, cả hai đều minh bạch chân tướng, vui vẻ thoái xuất khỏi tổ chức tà đảng.
Thực ra, mỗi đệ tử Đại Pháp chúng ta trong khi giảng chân tướng đều sẽ gặp các dạng chúng sinh, có người chửi mắng, người đòi tiền, người tố cáo, thậm chí có người đánh đập… Tôi ngộ ra rằng, chỉ cần chúng ta buông bỏ tự ngã chuyển biến quan niệm, thì sẽ không bị những thứ của người thường dẫn động. Bởi vì chúng ta đến đây là để trợ Sư Chính Pháp cứu độ chúng sinh, thành tựu nên sinh mệnh vị tha. Đây đều là điều Sư phụ yêu cầu chúng ta làm cho được, cũng là điều Sư phụ muốn.
Nhìn lại chặng đường tu luyện của mình, sự đề cao và thăng hoa của chúng ta, trí huệ trong khi giảng chân tướng, hay mỗi quan, mỗi nạn mà chúng ta vượt qua, đều thấm đẫm tâm huyết và phó xuất của Sư tôn. Nếu không có điểm hóa mọi lúc mọi nơi của Sư phụ, không có sự bảo hộ và dẫn lối của Sư phụ, chúng ta có thể làm được gì?! Chính là Thánh ân của Sư phụ, Pháp lực vô biên của Đại Pháp đang thành tựu hàng triệu triệu các vị vương chủ của đại khung. Chúng ta chỉ có thể tinh tấn gấp bội, nỗ lực tiến về phía trước.
Có quá nhiều điều muốn báo cáo với Sư phụ, nhưng con xin tạm dừng ở đây. Xin Sư phụ yên lòng, trong quá trình không ngừng học Pháp thâm sâu hơn, con sẽ không ngừng đồng hóa với Đại Pháp. Có sự dẫn dắt và gia trì của Sư phụ, con sẽ đi tốt, đi vững, đi ngay chính đoạn đường trợ Sư Chính Pháp cuối cùng, gia tăng lực độ làm tốt ba việc mà Sư phụ yêu cầu. Mặc dù thỉnh thoảng vẫn còn xuất hiện một số nhân tâm và quan niệm, nhưng nó đã không còn gốc rễ nữa. Sư phụ giảng:
“Gốc của bệnh đã được dứt bỏ, chỉ còn chút dư khí đen kia để nó tự chạy xuất ra” (Chuyển Pháp Luân).
Bây giờ tôi có cảm giác như vậy.
Sư phụ còn bảo chúng ta:
“Giảng chân tướng, cứu chúng sinh, đó chính là điều chư vị cần làm, trừ đó ra thì không có điều chư vị cần làm, trên thế gian này không có điều chư vị cần làm” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)
Sư phụ, đệ tử đã nhớ rồi! Đã nhớ rồi!
Khấu bái ân Sư! Cảm tạ Sư phụ!
(Bài viết chọn đăng trong Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/14/502328.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/17/231341.html



