Pháp hội Trung Quốc | Sư phụ đang thành tựu chúng ta trên con đường 26 năm qua
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-11-2025] Trong những năm tháng điên cuồng của tà đảng, từng đóa hoa nhỏ diễm lệ (điểm chân tướng tại nhà) đã vượt lên đầu sóng ngọn gió nở rộ như mưa. Khi khởi kiện tên đầu sỏ bức hại Pháp Luân Công, Giang Trạch Dân, đồng tu điều phối nhiều việc, cực kỳ bận rộn. Dưới sự gia trì của Sư phụ từ bi vĩ đại, tôi đã giúp đồng tu xung quanh chỉnh lý, in ấn những bản mẫu cáo trạng “tố Giang” trên Minh Huệ Net. Sau vài lần giao lưu, mọi người đã cùng phối hợp, gửi bản cáo trạng “kiện Giang” đến viện kiểm sát và tòa án tối cao đầy thuận lợi, còn được ký nhận. Các đồng tu phối hợp chỉnh thể, đề cao chỉnh thể, phát ra chính niệm mạnh mẽ, các đồng tu tham gia “kiện Giang” của khu vực chúng tôi không có một ai bị tà ác can nhiễu bức hại.
—— Trích trong bài
* * * * * * *
Từng chút từng điểm trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi cũng như những giọt nước trong hồng lưu trợ Sư chính Pháp của các đệ tử Đại Pháp khác, tuy bình thường, đạm bạc, không có gì kỳ lạ, nhưng lại trong suốt long lanh. Đệ tử hai tay hợp thập, nhân dịp Pháp hội Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ net, xin dâng lên Sư phụ từ bi vĩ đại!
Tôi đã tĩnh tâm sắp xếp lại con đường tu luyện chính Pháp suốt 26 năm tuy dài mà ngắn ngủi của mình, từng màn từng màn như mới hôm qua, còn nguyên như mới.
Khi Trung Cộng mới bức hại Pháp Luân Đại Pháp, một người gầy yếu với cân nặng chưa đến 50 kg như tôi, đạp xe đạp, vác theo bao tài liệu chân tướng còn nặng hơn chính mình, đi khắp các con ngõ nhỏ nơi thôn quê. Mỗi khi gặp đường dốc, cảm thấy như người như bị sức nặng phía sau xe kéo xuống vậy. Tôi dùng lực giữ vững xe, trong lòng cầu xin Sư phụ, lần nào cũng bình an mang tài liệu chân tướng trở về.
Vào lúc đêm khuya thanh vắng, tôi thường phối hợp với đồng tu đưa tài liệu chân tướng đến cửa nhà mỗi từng chúng sinh. Một đêm mùa đông lạnh giá, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi vừa bước vào một con hẻm nhỏ, hai con chó ngao Tây Tạng lớn màu đen đột nhiên nhảy ra từ một cánh cổng nhà khép hờ, hướng thẳng về phía tôi. Tư tưởng của tôi như bị ức chế lại, không có niệm đầu nào, giơ ra tài liệu trong tay, nói nhỏ với chúng: “Về đi!” Hai chú chó ngoan ngoãn nghe lời, quay người đi, không sủa một tiếng nào.
Khi ấy tôi không sợ, nhưng sau khi ra khỏi con hẻm, mới bắt đầu thấy sợ. Khi gặp lại đồng tu, tôi vẫn còn sợ run lập cập, không cách nào dừng lại. Đồng tu thấy tôi đổ mồ hôi lạnh, tay đông cứng, liên tục nói: “Đừng sợ, không sao rồi, chúng ta có Sư phụ!”
Một lần nọ, đồng tu dẫn theo tôi lúc ấy đang mang thai hơn sáu tháng, đi treo biểu ngữ lên cây tại một con đường quốc lộ. Khi thấy ánh đèn xe cảnh sát từ xa chiếu đến, chúng tôi nhanh chóng nằm xuống kênh thoát nước bên vệ đường. Đồng tu nằm đè lên người tôi, sợ tôi bị lộ. Chúng tôi sau khi về nhà an toàn, mới nhìn nhau cười, cười ra nước mắt. Đồng tu nói: “Tôi thật ngốc, khi ấy lại quên mất cô (mang thai) bụng to thế, khi ấy chỉ nghĩ làm sao để cô không xảy ra chuyện. Thật ra, nếu tôi bị phát hiện, thì chẳng phải cô cũng bị phát hiện sao?!” Chúng tôi cứ cười mãi, sau thì rơi nước mắt, tôi đã thấy được tấm lòng vàng ngọc vì người khác của đồng tu.
Khi khởi kiện tên đầu sỏ bức hại Pháp Luân Công, Giang Trạch Dân, đồng tu điều phối nhiều việc, cực kỳ bận rộn. Dưới sự gia trì của Sư phụ từ bi vĩ đại, tôi đã giúp đồng tu xung quanh chỉnh lý, in ấn những bản mẫu cáo trạng “tố Giang” trên Minh Huệ Net. Sau vài lần giao lưu, mọi người đã cùng phối hợp, gửi bản cáo trạng “kiện Giang” đến viện kiểm sát và tòa án tối cao đầy thuận lợi, còn được ký nhận. Các đồng tu phối hợp chỉnh thể, đề cao chỉnh thể, phát ra chính niệm mạnh mẽ, các đồng tu tham gia “kiện Giang” của khu vực chúng tôi không có một ai bị tà ác can nhiễu bức hại.
Khi đồng tu bị giam giữ bức hại, để phát chính niệm ở cự ly gần, đồng tu điều phối đã đến thương lượng với luật sư và thẩm phán, hy vọng có thể dùng thân phận người nhà đến dự thính. Khi luật sư đến trại giam để thương lượng với thẩm phán, sáu đồng tu chúng tôi đang đỡ bố mẹ già đã hơn 80 của đồng tu bị bức hại, dùng thân phận thật của mình để đăng ký ngoài cổng bảo vệ. Chúng tôi phát chính niệm, đường đường chính chính vào trong trại giam, hơn nữa còn nghe được xét xử tại tầng nào, đi qua cửa điện tử có người canh giữ ở tầng dưới đầy kỳ tích, thuận lợi ngồi tại tòa phát chính niệm.
Khoảng 20 phút sau, có một người dáng vẻ như lãnh đạo bước đến, to tiếng hỏi: “Ai cho các người vào đây? Mau ra ngoài!” Thấy không ai trong chúng tôi quan tâm, ông ấy liền xông ra cửa hỏi: “Ai cho họ vào đây?” Bảo vệ gác cổng nhanh chóng chạy vào, người có dáng vẻ cán bộ kia lớn tiếng la mắng chỉ trích. Người bảo vệ kinh ngạc nhìn chúng tôi, đột nhiên xoay người, gần như phát điên đuổi chúng tôi, chúng tôi chỉ đành bước ra ngoài.
Ngoài cổng, bảo vệ vẫn không ngừng hùng hổ mắng chửi. Tôi đi trước một bước, bước lên phía trước, bình thản nói: “Anh trai, anh đừng tức giận nữa. Nhà ai gặp phải chuyện này mà không lo lắng đâu? Hơn nữa, họ hàng tôi là người tốt, anh ấy không hề phạm tội, anh thấy bố mẹ anh ấy không.” Tôi nói xong, bảo vệ liền ngừng mắng chửi, cúi đầu bước đến nơi râm mát bên dưới lầu, lặng yên đứng đó.
Vào những năm tháng điên cuồng của tà đảng, từng đóa hoa nhỏ diễm lệ (điểm chân tướng tại nhà) đã vượt lên đầu sóng ngọn gió nở rộ như mưa. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, dưới sự giúp đỡ của đồng tu, tôi cũng trở thành một đóa trong nghìn vạn đóa hoa. Khi ấy, tôi không có chút kiến thức căn bản nào về máy tính, tất cả đều bắt đầu từ con số 0, cảm thấy mình thật giống như đang đứng tại vị trí số “0”, không biết bước đi từ đâu.
Đồng tu kỹ thuật bị bức hại phải lưu lạc khắp nơi, rất lâu mới được gặp một lần. Lần đầu, đồng tu kỹ thuật đã chỉ tôi vài thao tác máy tính cơ bản, cách sử dụng chuột, tên gọi các phím trên bàn phím, cùng các ứng dụng. Đồng tu vừa nói vừa thao tác, trước khi đi còn dặn dò tôi luyện tập thao tác cho nhiều. Sau khi đồng tu đi, trong đầu tôi vẫn là một khoảng trắng, không nhớ nổi những điều đồng tu đã chỉ, ngoài mở máy, tắt máy, tôi không dám đụng vào đâu nữa. Tối nào tôi cũng buồn rầu ôm máy tính.
Một hôm, khi đi làm, thấy xưởng trưởng đang khiển trách một thanh niên tỉnh khác mới đến xưởng tôi làm việc. Xưởng trưởng nói nếu buổi tối cậu ta còn chạy ra ngoài chơi game đến nửa đêm, thì sẽ đuổi việc, vì nghỉ ngơi không tốt, vận hành máy sẽ xảy ra vấn đề an toàn. Tôi vừa nghe thấy anh ta biết dùng máy tính, liền tìm cơ hội làm quen, hỏi: “Cậu thích chơi game à, ai dạy cậu máy tính đấy?” Cậu ta rất tự hào nói với tôi: “Dì à, máy tính không cần học, dì cầm chuột bấm bấm là được, không hỏng đâu. Dì mà dùng chuột bấm hư được máy, thì dì cũng thành cao thủ máy tính rồi.”
Tôi không hiểu lời của chàng trai ấy, nhưng vẫn thử dùng, những chỗ nào bấm được tôi đều bấm mở toàn bộ từng cái từng cái một. Dần dần, tôi không còn sợ máy tính nữa, cuối cùng, tôi đã bước ra được khỏi con số “0” rồi.
Thuở đầu đóa hoa trưởng thành không hề thuận lợi, tuy đồng tu trên diễn đàn kỹ thuật Thiên Địa Hành đã cung cấp sự hỗ trợ kỹ thuật rất chi tiết, nhưng vì tôi không có kiến thức máy tính gì, không hiểu những thuật ngữ căn bản; tiếng Anh ngoài các chữ cái, còn lại không biết gì cả, thế nên cơ bản về kỹ thuật chỉ có xem giáo trình, làm theo hình ảnh, đoán đoán mà làm.
Mỗi khi gặp khó khăn, tôi thậm chí còn muốn bỏ cuộc, “sau khi bấm vài phím, nghe thấy như tiếng chim kêu, thì ấn tiếp mấy phím nữa”, câu này đã luôn động viên tôi không bỏ cuộc. Ấy là nhờ giao lưu với đồng tu hải ngoại, khi một hạng mục tại hải ngoại mới được thành lập, vì thiếu nhân viên kỹ thuật, rất nhiều đồng tu lớn tuổi không hiểu kỹ thuật, không hiểu tiếng Anh, đã dán những miếng giấy nhỏ hướng dẫn đó khắp tường, dựa vào những hướng dẫn trên các mẫu giấy để thao tác thiết bị.
Vì để giảm nhẹ gánh nặng cho các đồng tu kỹ thuật, những đồng tu có thể lên mạng đã quyết định cùng nhau học hệ thống máy tính, cài đặt phần mềm, và những sửa chữa cơ bản. Một chị đồng tu học cùng chúng tôi mới học đến lớp ba, hơn nữa lại sống vào thời cách mạng văn hóa, phiên âm Hán ngữ gần như đã quên sạch, càng không biết tiếng Anh. Khi chúng tôi cùng nhau học, trong khi giao lưu cần chuyển đổi nút bấm qua lại giữa tiếng Anh và tiếng Trung. Như: sau khi đồng tu kỹ thuật nói nhập “N”, ấn “quay lại”. Khi chị đồng tu thao tác, chị ấy sẽ nói nhập “n” (trong pinyin) rồi “quay lại”. Những chữ cái chị ấy đọc được đều chỉ là pinyin trong tiếng Hán, chúng tôi buộc phải nhanh chóng dịch sang tiếng Anh trong đầu rồi mới cài đặt tiếp.
Chính vị đồng tu chỉ biết đọc pinyin tiếng Hán ấy không những gánh vác việc tải tài liệu từ trên mạng xuống cho địa phương, mà còn in tài liệu, chép tài liệu vào đĩa quang, còn học được cách cài đặt hệ thống máy tính, cơ bản đều biết sửa chữa máy tính, máy in.
Vào thời gian dịch bệnh Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) bị phong tỏa, tiếng loa bên lầu dưới ngày nào cũng vang vọng không ngừng. Mọi người không dám ra khỏi nhà, không dám nói chuyện với nhau, chúng sinh đang trong nguy nan. Trong lòng tôi nhẩm đọc Pháp của Sư phụ để vượt qua tâm sợ hãi mỗi ngày:
Sư phụ giảng:
“Đại Pháp đồ thị chúng sinh đắc cứu đích duy nhất hy vọng”. (Duy nhất đích hy vọng, Hồng Ngâm III)
Tạm dịch:
“Đồ [đệ] Đại Pháp là hy vọng duy nhất được cứu cho chúng sinh”. (Hy vọng duy nhất, Hồng Ngâm III)
Một năm trước khi xảy ra dịch bệnh, tà đảng Trung Cộng từng mở phiên họp tại thành phố tôi ở, khoảng một tuần ấy tôi bị theo dõi sát sao 24/24, đêm nào dưới khu nhà tôi cũng bị kẹt xe. Người trong cả tiểu khu đều biết tôi học Đại Pháp, hơn nữa khu này cũng chỉ có 6 tòa nhà, mà có đến 13 camera theo dõi.
Tiểu khu bị đóng cửa, canh phòng nghiêm mật, người ngoài rất khó vào, khi ấy nếu phát tài liệu chân tướng, chẳng phải họ sẽ biết là tôi làm sao? Tôi liên tục học Pháp, phát chính niệm, cuối cùng đã dùng chính niệm từ trong Pháp để chiến thắng tâm sợ hãi, đem phúc âm chúng sinh đang chờ đợi đến cửa từng nhà. Dù phong tỏa thế nào, các đồng tu cũng có thể trí huệ lan tỏa kinh văn của Sư phụ và chia sẻ tin tức.
Nhớ lại con đường đã qua, tôi đột nhiên phát hiện: mình đã từ tự tư lãnh cảm trở nên rộng mở độ lượng; từ người yếu đuối nhát gan trở thành dũng cảm dám gánh vác. Hết thảy những điều này, nào phải do chúng ta tự làm, đều là Sư phụ đang thành tựu chúng đệ tử! Những việc tại chốn người thường xem chừng không thể mà chúng ta đều có thể làm được, đều vì chúng ta có Sư phụ, có Đại Pháp, chúng ta là những sinh mệnh do Đại Pháp thành tựu, chúng ta là những đồ đệ Đại Pháp đang trợ Sư chính Pháp!
(Bài được chọn đăng cho Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/15/502324.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/16/231338.html



