Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 09-11-2025]

Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!

Tôi đắc Pháp trước năm 1999, nhưng vì mê trong danh lợi tình của người thường, nên năm 2003 mới hạ quyết tâm chân chính bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trong nhiều năm tu luyện, tôi ngộ ra rằng những người mình gặp đều là người hữu duyên. Sư tôn từng giảng rằng con người hiện nay đều đã từng là người thân của Sư phụ, từ thẳm sâu trong tâm, tôi muốn cứu độ hết mỗi từng người mình gặp, kể cả đồng nghiệp.

Thuận theo việc không ngừng học Pháp và đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ, giao lưu cùng đồng tu, những năm gần đây, tôi mới dần dần nhận thức ra mình có cái tâm làm việc “có tiếng vang”, tìm ra tâm tranh đấu, tâm tranh cường, tâm đối đầu, cho mình là trung tâm, chứng thực tự ngã. Cùng với việc buông bỏ chấp trước và đề cao tâm tính, những chúng sinh xem chừng có vẻ khó tiếp nhận chân tướng trước kia, cuối cùng, dưới sự an bài từ bi của Sư tôn, đã minh bạch chân tướng. Cùng với việc thấy an tâm cho những sinh mệnh ấy, tôi càng thể ngộ được một cách thiết thực sự từ bi hồng đại của Sư tôn, cũng như sự coi sóc bảo hộ và điểm ngộ dành cho đệ tử.

Bí thư kiểm tra kỷ luật của đơn vị thoái đảng

Đơn vị tôi thuộc cơ cấu thể chế doanh nghiệp nhà nước, bí thư kiểm tra kỷ luật của đơn vị tên là Trương Mẫn (hóa danh). Khoảng những năm 80-90, cảnh sát từng đến đơn vị tìm tôi, Trương Mẫn được cấp trên sắp xếp cùng cảnh sát đến văn phòng của tôi. Khi ấy, cảnh sát muốn cưỡng chế đưa tôi đi, cô ấy ngồi đó không nói lời nào. Khi ấy, tâm tranh đấu, tâm tranh cường của tôi rất mạnh, nhưng bản thân lại không ngộ ra, còn cảm thấy ấy là chính niệm.

Sau này, tôi hỏi Trương Mẫn: “Cảnh sát đến bắt tôi, sao chị không nói gì?” Cô ấy hỏi ngược lại tôi: “Cô nghĩ tôi làm được gì chứ?” Tôi nói: “Cô quay phim lại tình huống khi ấy đi.” Cô ấy nghe xong, nhìn tôi không nói gì. Sau này, có mấy lần tôi đến văn phòng của Trương Mẫn để giảng chân tướng cho cô ấy, khuyên tam thoái (thoái xuất khỏi tổ chức đảng đoàn đội của Trung Cộng), cô ấy đều một mực từ chối.

Qua mấy năm sau, tôi mới ý thức ra cái tâm của mình năm ấy bất thiện đến mức nào. Trương Mẫn năm ấy chưa từng tiếp xúc qua những chuyện thế này, cô ấy căn bản có thể là chưa lý giải được chân tướng Đại Pháp, thấy đệ tử Đại Pháp bị bức hại thì càng thêm sợ hãi, hoang mang. Tâm thái của cô khi ấy thật ra rất sợ hãi, căn bản không biết nên đối diện thế nào, chỉ là tại vị trí công việc ấy thì phải phối hợp một cách bị động. Sau này, tôi không những không an ủi Trương Mẫn, không giảng chân tướng thêm cho cô ấy, mà lại đi chất vấn cô, với tâm thái loại này mà giảng chân tướng thì cô ấy có thể tiếp nhận được chăng? Nghĩ đến đây, trong lòng tôi thấy rất buồn, cảm thấy ở một mức độ nào đó, tôi lại trở thành một chướng ngại để cô ấy được cứu. Trong lòng tôi cứ canh cánh mãi việc giảng chân tướng lại cho cô ấy, nhưng không cách nào đột phá được. Sư phụ thấy cái tâm này của đệ tử, đã an bài cho Trương Mẫn được cứu.

Trước dịp Tết năm nay, tôi muốn giảng chân tướng cho Trương Mẫn, nhưng không biết làm sao để tháo gỡ tâm kết, tôi nghĩ mình phải xin lỗi về thái độ của mình với cô ấy trước kia. Sắp đến thời gian nghỉ Tết, bình thường công việc cô ấy rất bận, tôi đã tặng cô ấy bộ phim “Trở lại thành Thần”, để cô ấy xem trong kỳ nghỉ, cô cũng là sinh mệnh đến vì Pháp, hy vọng cô ấy có thể xem hiểu, có thể được cứu.

Hôm ấy, tôi đến văn phòng tìm Trương Mẫn, chân thành xin lỗi cô ấy, tôi nói: “Trước đây, tôi còn nhiều chỗ thiếu sót, hy vọng cô không bị những thiếu sót của tôi làm ảnh hưởng. Cô hãy tìm hiểu thêm về chân tướng, tôi thật lòng trân quý duyên phận của chúng ta. Thật ra, con người không phải tiến hóa từ loài vượn, con người rất đáng quý. Tặng cô bộ phim này xem thử, tên là “Trở lại thành Thần”.

Tôi đưa USB cho cô ấy, cô ấy không nhận, quay đầu nhìn máy tính, nói: “Tôi còn việc gấp”. Tôi nói: “Vậy cô làm việc đi, bộ phim này cô xem xong muốn giữ lại thì cứ giữ lại, rất khó tìm; nếu cô không muốn giữ lại thì đưa lại tôi, không cần lo lắng”. Sau đó, tôi đặt USB lên bàn cô ấy, mỉm cười rồi rời đi. Khi tôi rời đi, cô ấy vẫn đang nhìn màn hình máy tính như cũ.

Sau khi kết thúc kỳ nghỉ quay lại làm việc, khi vô tình gặp Trương Mẫn dưới văn phòng, tôi phát hiện thái độ của cô ấy đã khác, khi chúng tôi chào xã giao, biểu cảm của cô ấy rất rõ ràng, không chỉ trên bề mặt, là từ sâu trong nội tâm, tôi cảm thấy cô ấy đã có hy vọng rồi.

Một hôm, tôi đến phòng ban khác, nhưng người tôi tìm không có ở đây, đồng nghiệp bàn đối diện nói: “Chắc là đi vệ sinh rồi”. Thế là tôi đến phòng kế bên xem thử. Khi tôi đang ở trong phòng bên cạnh, nghe được bên ngoài có tiếng động, tôi nhanh chóng bước ra xem thử có phải người tôi đang tìm đã trở về hay không. Tôi vô tình ngó ra hai bên xem thử, vừa hay nhìn thấy cửa phòng Trương Mẫn mở nhẹ, đưa đầu nhìn ra ngoài.

Bốn mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy có lẽ cũng thấy động tác của mình khi ấy có chút buồn cười, liền cười nói với tôi: “Nghe có tiếng động, nên xem thử tiếng gì”. Tôi ngộ rằng đây là mặt minh bạch của cô ấy đang tìm tôi, là cơ duyên Sư phụ an bài.

Khi này, người tôi cần tìm cũng đã về, tôi nói cô ấy đợi tôi một lát. Sau đó, tôi sang phòng của Trương Mẫn, nói thẳng với cô ấy: “Hãy thoái thôi, ai chấp chính đều là thiên ý, không phải chúng ta nói là được. Chúng ta cùng nhau làm việc là duyên phận lớn biết bao, công việc chỉ là công việc, chúng ta vẫn cần chịu trách nhiệm cho sinh mệnh chân chính của bản thân!” Cô ấy đã đồng ý thoái đảng, mặt cười tươi như hoa.

Từ bỏ tâm đối đầu, đồng nghiệp trong văn phòng đảng ủy tam thoái

Lý Giai (hóa danh) là chủ quản phụ trách công tác của đảng đoàn đội của Trung Cộng trong công ty tôi. Lần ấy, khi cảnh sát đến đơn vị bắt tôi đi, cô ấy thấy cảnh sát cưỡng chế bắt tôi. Tôi ngồi trên sàn nhà không đi, mấy người cảnh sát nắm tay nắm chân lôi tôi đi. Lý Giai nói với cảnh sát: “Các anh buông cô ấy ra đã, chúng tôi sẽ nói chuyện với cô ấy”. Nghe cô ấy nói thế, cảnh sát liền dừng tay và ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại tôi và mấy người trong đơn vị mà thôi. Lý Giai thấy tôi đứng dậy, cũng không biết nói gì. Do dự hồi lâu, cô ấy nói: “Nhà tôi còn có việc, tôi đi trước đây”. Cứ thế rồi rời đi.

Trước đó, tôi và Lý Giai chỉ gặp một lần trong văn phòng của cô ấy, không thân thiết, nghe nói cô ấy là sinh viên cao học mới đến chưa lâu. Sau này, tôi luôn muốn giảng chân tướng cho cô ấy, nhưng vẫn chưa có cơ duyên thích hợp. Những tiếp xúc trong công việc giữa chúng tôi thường chỉ là cô ấy cần báo cáo hay tài liệu, và chỉ gửi bằng fax mà thôi.

Hồi đó, tôi tuy đã tu luyện Đại Pháp nhiều năm, nhưng rất nhiều tâm chưa tu bỏ, đặc biệt tâm đối đầu với tà đảng Trung Cộng. Có những năm, những hoạt động do bộ phận của tà đảng trong đơn vị phát động tôi đều không tham gia, không phối hợp.

Sau này, nhờ tu luyện, đọc bài chia sẻ của đồng tu, tôi đã nhận ra tâm thái của mình không đúng, không nhận thức rõ thực chất của trường bức hại này. Rất nhiều người tuy làm các công việc của tà đảng, nhưng ấy chỉ là công việc, họ cũng là sinh mệnh đến thế gian vì Pháp. Tôi với họ có duyên phận lớn như thế, mà tôi lại không tiếp xúc với họ vì tính chất công việc của họ, đẩy họ ra ngoài, vậy thì làm sao cứu họ đây.

Những người này bình thường rất khó được tiếp xúc với chân tướng Đại Pháp, hơn nữa tôi lại vì nhân tâm mà khiến họ mất đi cơ duyên được cứu độ, thật hổ thẹn với Sư tôn, hổ thẹn cùng chúng sinh! Hơn nữa, về bản chất rất nhiều sự việc đều là chức trách công việc của tôi, tôi lại thoái thác, đây cũng là không phù hợp với yêu cầu của Pháp.

Tôi liên tục nhắc nhở bản thân, cần chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp ở đâu cũng làm người tốt, thiện đãi với những người mình gặp. Thuận theo việc buông bỏ chấp trước, đối với những công việc do các phòng ban của tà đảng sắp xếp, tôi không còn từ chối nữa, cũng có những giao tiếp công việc qua lại với Lý Giai.

Tâm tính của tôi đã đề cao lên, Sư phụ liền an bài cơ duyên. Một ngày nọ, tôi từ trong văn phòng đi xuống tầng dưới, đúng lúc Lý Giai đang lên lầu, tại chỗ vòng xuống cầu thang, chúng tôi đã chạm mặt nhau. Tôi nói với Lý Giai: “Gần đây, công việc của tôi có chút biến động”. Lý Giai nói: “Thật sự rất đáng tiếc cho chị. Tôi và đồng nghiệp đều nói được phối hợp làm việc với chị thật tốt, cảm thấy thật thông thuận”. Cô ấy còn thật lòng kể cho tôi nghe chi tiết về hoạt động thể dục mà cô ấy đã tổ chức trước đây.

Vì đang đứng ở lối đi, thỉnh thoảng có đồng nghiệp lên xuống lầu, nên tôi đã nhỏ giọng giảng chân tướng cho cô ấy, khuyên tam thoái, Lý Giai đã đồng ý. Cô ấy còn nói với tôi: “Hiện nay, chúng ta chỉ là đang làm lung tung mà thôi, nghiệp vụ lại không rõ, mà cái gì cũng phải tham gia, cái gì cũng quan hệ, loạn hết cả lên”. Chuyện gì cũng lên mạng thành phong trào, khiến người ta ai ai cũng thấy bất an, không nhìn thấy hy vọng”. Tôi luôn cho rằng Lý Giai đã làm công việc đảng vụ của tà đảng nhiều năm như thế, có lẽ giảng chân tướng sẽ có khó khăn, nhưng khi này mới biết ấy toàn là quan niệm của tôi.

Tu bỏ tâm phân biệt và tâm thể diện, giảng chân tướng cho tổng giám đốc công ty

Sau khi nghe tin tổng giám đốc đơn vị sắp bị điều đi, tôi nghĩ chúng tôi cộng tác nhiều năm như thế, mà vẫn chưa giảng chân tướng được cho ông ấy, duyên phận này đã sắp kết thúc, nhưng không thể để ông ấy lỡ mất cơ duyên đắc cứu được. Tổng giám đốc bình thường rất bận, rất ít khi cơ hội tôi và ông ấy tiếp xúc riêng. Trong thể chế doanh nghiệp nhà nước, tâm bảo vệ bản thân của mọi người rất mạnh, thông thường tôi giảng chân tướng cho đồng nghiệp đều là giảng cho từng người, tránh làm họ có tâm lo lắng bất an.

Tổng giám đốc tính khí không tốt lắm, hay mắng chửi, mọi người thường hay nghe tiếng mắng chửi của ông ấy từ trong văn phòng hoặc phòng họp vang ra ngoài hành lang. Có lần, tôi báo cáo công việc, chưa nói được mấy câu, giám đốc đã không hề khách sáo mà khiển trách tôi trước mặt những người xung quanh, lý do trách mắng rất không rõ ràng, khi ấy tôi chực trào nước mắt. Sau này, khi học Pháp, mới biết rằng ông ấy đang giúp tôi tu bỏ tâm không để người khác nói, tâm thể diện. Tôi là tôn trọng nhưng không gần, khi có việc bắt buộc thì mới tìm đến ông ấy, chứ bình thường luôn cố gắng tránh né ông ấy.

Qua mấy ngày cân nhắc, tôi quyết định không thể để ông ấy mất đi cơ duyên đắc cứu. Tôi nhắn tin cho ông, nói có việc muốn đến văn phòng tìm ông ấy. Ông ấy từ chối tôi hai lần, nói rất bận, không có thời gian. Trong lòng tôi có hơi sốt ruột, sợ lỡ ngày nào đó văn kiện điều động đến rồi, ông ấy sẽ phải rời đi, vì ông ấy không phải người địa phương này, nhà ông ở nơi khác.

Một hôm, sau khi tan làm, tôi vừa ra hành lang, thì gặp một đồng nghiệp, người ấy chủ động nói với tôi rằng mới họp xong. Tôi hỏi: “Ông tổng cũng họp xong rồi phải không?” Người này nói: “Đúng thế. Giờ chắc đang về văn phòng rồi”. Tôi quay đầu chạy vào trong, gõ cửa văn phòng của ông ấy. Tôi vừa mở cửa đã nói thẳng với ông: “Nghe nói ông sắp bị điều đi, tôi muốn gặp ông một lát. Không có ý gì khác, chỉ là muốn cảm ơn ông bao năm qua đã chiếu cố tôi. Đặc biệt là với việc tôi tu luyện Đại Pháp, ông là tổng giám đốc doanh nghiệp nhà nước đã bảo vệ tôi.” Trong thời gian ông ấy làm tổng giám đốc, có hai lần người của đồn công an đến tìm tôi, ông ấy chưa từng nói gì về việc ấy.

Tôi đã giảng một ít chân tướng Đại Pháp cho ông ấy, giảng về những cảm nhận của mình khi tu luyện Đại Pháp. Trong lòng tôi cầu Sư tôn gia trì để tôi khuyên tam thoái, ông ấy cười ha ha gật đầu đồng ý. Trước khi rời đi, tôi còn tặng ông ấy một chiếc USB, ông ấy cũng cười đón nhận. Hôm ấy, biểu cảm của ông tổng bình hòa khác hẳn mọi khi, hệt như một người khác vậy.

Trong nhiều năm tu luyện chính Pháp, tôi đã thể ngộ sâu sắc sự coi sóc và chỉ dẫn từng thời từng khắc của Sư tôn dành cho đệ tử, thể ngộ được cơ chế “Pháp luyện người” của Pháp Luân Đại Pháp. Chỉ là những nhân tâm chưa bỏ hết, khiến những chúng sinh lẽ ra được cứu vẫn chưa đắc cứu. Mỗi khi đến dịp này, đệ tử cảm thấy hối hận sâu sắc với Sư tôn, hổ thẹn với chúng sinh! Từ nay về sau tôi sẽ không ngừng tu tốt bản thân, cứu độ nhiều người hơn nữa.

(Bài được chọn đăng cho Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/9/502320.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/10/231257.html