Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 14-11-2025] Hiện tôi đã 72 tuổi, gia đình có bốn thế hệ cùng chung sống, cả nhà có mười người. Chồng tôi không tu luyện, nhưng thường phối hợp với tôi làm các việc Đại Pháp. Con gái tôi minh bạch chân tướng, cháu gái là sinh viên đại học, hiện cháu gái đã tu luyện Đại Pháp. Cả gia đình đều ủng hộ tôi tu luyện, đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau khi kinh văn mới của Sư tôn được công bố, tôi thường cho cả gia đình xem. Mọi người xung quanh đều nói gia đình tôi thập toàn thập mỹ, nhân vượng, tài vượng, phúc vượng.

—— Trích trong bài

* * * * * * *

Nhân dịp Pháp hội Minh Huệ tại Trung Quốc Đại lục lần thứ 22, tôi viết ra một chút thể hội tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của mình, để báo cáo lên Sư tôn từ bi vĩ đại và giao lưu cùng các đồng tu.

1. Chính niệm đủ, Thần tích hiển

Một hôm, năm người từ Cục Công an địa phương đến trước cửa hàng của tôi, lắp đặt camera giám sát trên cột điện. Tôi nghĩ cửa hàng này của tôi là môi trường tu luyện để các đồng tu phối hợp chỉnh thể, chứng thực Pháp và cứu người, là môi trường tu luyện để giao lưu với nhau, cùng nhau đề cao, bất kỳ ai cũng không xứng can nhiễu, phải toàn diện phủ định an bài của cựu thế lực.

Cũng vì không để mấy người này phạm tội, tôi quyết không cho phép họ lắp đặt camera giám sát ở chỗ tôi. Tôi đường đường chính chính ra trước mặt họ và hỏi: “Ai bảo các anh lắp ở đây?” Họ nói: “Là Cục trưởng.” Tôi nghĩ mình phải triệt để thay đổi quan niệm và tư duy của người thường, tu bỏ tâm sợ hãi, thay đổi bản thân từ căn bản. Tôi đóng cửa nhà lại, lập tức phát chính niệm. Tôi cầu xin Sư tôn gia trì, quyết không thừa nhận bức hại của cựu thế lực, hết thảy của tôi đều do Sư tôn định đoạt.

Sư phụ giảng:

“Khi một người luyện công làm một việc cụ thể nào đó, thì ấy là công năng của họ khởi tác dụng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Tôi ngộ ra rằng, chính niệm của đệ tử Đại Pháp là có uy lực. Tôi dùng chính niệm mạnh mẽ phát ra từng luồng ánh sáng trắng (năng lượng), làm xáo trộn toàn bộ chương trình bên trong cột điện, camera giám sát và dây điện, triệt để thanh trừ các nhân tố tà ác ở không gian khác. Một lát sau, tôi nghe thấy có người bên ngoài nói: “Cái camera này không lên hình, đổi cái khác đi.” Trong tâm tôi minh bạch rằng chính niệm đã có tác dụng, liền tiếp tục phát chính niệm. Năm phút sau, lại có người nói: “Cái này hỏng rồi, đổi cái khác nữa đi.”

Sau một tiếng đồng hồ phát chính niệm, tôi ra ngoài xem thì thấy họ đã thay toàn bộ dây điện bên trong cột điện thành dây mới, nói rằng dây điện cũng bị hỏng. Một người trong số họ nói: “Tất cả các ngã tư, các khu dân cư trong toàn huyện đều lắp đặt rất tốt, sao chỉ có cái cột điện này là không dùng được nhỉ? Lạ thật!” Cả buổi sáng họ đã thay chín cái camera giám sát mà tất cả đều không hoạt động, họ lo lắng đến mức đi vòng quanh, đều nói: “Chỗ này lạ thật, có phải là không nên lắp ở đây không?”

2 giờ chiều, họ lại đến, Cục trưởng cũng đến. Cục trưởng sốt ruột nói: “Các anh làm sao thế? Mau tìm nguyên nhân đi.” Cuối cùng Cục trưởng nói: “Chỗ này tạm thời không lắp nữa, đi lắp ở chỗ khác, chỗ này để sau hãy tính.”

Dưới sự bảo hộ của Sư tôn, sau này không còn ai đến lắp camera giám sát trước cửa hàng của tôi nữa. Môi trường tu luyện của tôi ngày càng thoáng đãng hơn, các đồng tu trong phối hợp chỉnh thể đều tích cực, chủ động phát huy trí huệ và năng lực chứng thực Pháp, cứu người của mỗi người.

2. Trưởng đồn minh bạch chân tướng, cảm ơn đệ tử Đại Pháp

Một lần, mười đồng tu ở địa phương tôi bị cảnh sát địa phương bắt giữ và giam giữ trái phép vì phát tài liệu chân tướng. Vì số người đông, áp lực lớn, việc giải cứu đồng tu gặp khó khăn. Lúc đó, tâm tính của các đồng tu có hạn, đa số đều ẩn mình đi. Tôi hướng nội tìm, đào sâu tận gốc rễ, nhận ra mình vẫn còn có tư tâm và tâm sợ hãi, đây không phải là chân ngã, là hình thành từ hậu thiên, tôi phải lập tức thanh trừ nó, phải dùng tâm thái thuần tịnh để làm việc thần thánh. Việc của đồng tu chính là việc của mình, phải giải cứu đồng tu, phải đến đồn công an giảng chân tướng cứu người.

Tôi đi tìm một đồng tu tương đối tinh tấn để bàn bạc việc này, người nhà anh ấy nói hôm nay anh ấy có việc đi nơi khác. Lúc đó, tâm tôi rất vững, tôi lại hướng nội tìm: tâm ỷ lại của mình quá mạnh, phải thanh trừ nó từ sâu thẳm nội tâm, thay đổi bản thân từ căn bản. Mặc dù giải cứu đồng tu, và cả việc trao đổi với người nhà đồng tu có phần khó khăn, tôi biết đây là Sư tôn đã an bài cho tôi một cơ hội tốt để đề cao tâm tính, xem liệu trong tình huống áp lực lớn tôi có thể đột phá được tầng vỏ của người thường này không, đồng thời cũng là để loại bỏ tâm ỷ lại của tôi, tăng cường khả năng phán đoán, khả năng xử lý vấn đề. Tôi cầu xin Sư tôn ban cho đệ tử trí huệ.

Vào thời khắc then chốt này, Sư tôn lại an bài đồng tu A đến giúp tôi. Chúng tôi trao đổi với nhau, phối hợp với nhau, an bài việc giải cứu đồng tu. Người nhà của mười đồng tu tập trung lại, chúng tôi đã trao đổi thông suốt với họ, đạt được nhận thức chung: 2 giờ chiều, người nhà của các đồng tu bị bắt giữ đều đến, tôi sẽ phối hợp với họ đến đồn công an giảng chân tướng, giải cứu đồng tu.

Buổi chiều, chúng tôi đến đồn công an. Trưởng đồn mặt sa sầm, khí thế hung hăng, chặn ở cửa không cho chúng tôi vào, nói: “Các người đến đây làm gì?!” Tôi nói: “Đòi người! Trưởng đồn, anh đừng vội tức giận, hãy nghe tôi nói tại sao họ lại làm như vậy, được không? Các học viên Pháp Luân Công đều là người tốt, ở nhà đều là người vợ hiền, người mẹ tốt, người chồng, người cha rất có trách nhiệm, gia đình đều rất hòa thuận, hiếu kính với người già. Họ chỉ muốn nói một câu công bằng, muốn có một môi trường tu luyện để làm người tốt. Nhưng Giang Trạch Dân không cho phép, từ ngày 20 tháng 7 năm 1999 bắt đầu bức hại Pháp Luân Công, một công pháp tốt như vậy lại không cho học luyện. Họ đều là những người được hưởng lợi, chỉ vì muốn nhiều người hơn nữa minh bạch chân tướng, nhận rõ những lời dối trá bôi nhọ của ĐCSTQ nên mới đi phát tài liệu chân tướng, đây là đang cứu người, trong đó cũng bao gồm cả anh. Nếu mọi người đều làm người tốt theo Chân-Thiện-Nhẫn, thì trong xã hội còn có những kẻ tham ô không? Có phải không? Lẽ nào người tốt nhiều lại không tốt sao?” Trưởng đồn nói: “Đừng nói nữa, cô cũng là đồng bọn của họ. Các người về đi, sau này thế nào thì còn phải xem thái độ của họ.”

Một tuần sau, tôi lại cùng người nhà đến đồn công an đòi người. Trưởng đồn nói: “Thái độ của họ đều không tốt, không chịu ký tên, đã bị đưa đến trại tạm giam thành phố rồi, các người đến đó mà đòi người.” Tôi nói: “Không được! Người là do các anh bắt, phải đòi người từ các anh. Tại sao lại bảo chúng tôi đến trại tạm giam thành phố đòi người? Đang đùn đẩy trách nhiệm phải không?” Anh ta nói: “Các người về đi, chúng tôi cũng không quản được.” Tôi lại giảng chân tướng cho anh ta một cách từ bi, nhưng anh ta vẫn không nghe.

Lần thứ ba, chúng tôi lại đến đòi người. Tối hôm trước, tôi đã học ba bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”, có Pháp trong tâm, chính niệm của tôi đã đủ. Sáng hôm sau, bảy giờ rưỡi, chúng tôi đã đến đồn công an. Trưởng đồn đang ăn cơm, tôi nói: “Anh cứ ăn trước đi.” Tôi phát ra một niệm mạnh mẽ: “Để cho trưởng đồn không tiếp tục phạm tội, hôm nay tôi nhất định phải để anh ấy nghe chân tướng. Cầu xin Sư tôn gia trì cho đệ tử.”

Trưởng đồn ăn xong thì bảo chúng tôi lên lầu. Trong phòng trên lầu có phó trưởng đồn, chính trị viên, và chúng tôi, bao gồm cả người nhà, tổng cộng là 11 người, trong đó có hai người là đồng tu. Đồng tu phát chính niệm, tôi giảng chân tướng. Ban đầu không khí rất căng thẳng, ở không gian khác thực sự là một trận chiến chính tà kinh tâm động phách.

Trưởng đồn nói: “Ai trong các vị nói trước về mục đích đến đây hôm nay đi?” Tôi nói: “Thả người vô điều kiện. Họ đã bị giam giữ hơn 20 ngày rồi, người nhà, hàng xóm láng giềng già trẻ, bạn bè thân hữu, tất cả mọi người đều sốt ruột, đều muốn đến đòi người từ các anh. Tuyệt đối đừng khiến mọi người phẫn nộ, tôi là vì muốn tốt cho các anh, nếu không, hôm nay, tôi đã không đến đây.” Chính trị viên nói: “Pháp Luân Công chống Đảng.” Tôi nói: “Chúng tôi đã đến mấy lần rồi, câu nào là chống Đảng? Pháp Luân Công có hiệu quả kỳ diệu trong việc trừ bệnh khỏe người, giúp người ta trở thành người tốt hơn. Pháp Luân Công giảng Chân-Thiện-Nhẫn, là một bộ cao đức Đại Pháp. Anh không thể nói bừa, nói sai là có tội đấy.” Chính trị viên lại nói: “Pháp Luân Công là tà giáo (ĐCSTQ mới là tà giáo thực sự).” Tôi nói: “Năm 2000, Bộ Công an đã công bố 14 loại tà giáo, trong đó không có Pháp Luân Công.” Lúc này, trưởng đồn cầm điện thoại di động chĩa vào tôi để chụp ảnh, ghi âm, chính niệm của tôi rất mạnh, tôi đến để cứu người, không sợ những chiêu trò đó.

Tôi nói: “Trưởng đồn, anh gọi điện cho trại tạm giam thành phố đi, chúng tôi đến đón người.” Anh ta nói: “Muốn gọi thì các người tự gọi, chúng tôi không thể tự lấy đá ghè chân mình được. Hơn nữa, địa chỉ cụ thể chúng tôi cũng không biết. Năm 1999, bà còn đến được cả Bắc Kinh, lẽ nào lại không biết trại tạm giam thành phố ở đâu? Hôm nay, bà đã nói 45 phút rồi, tôi không nói một lời nào. Bây giờ đã gần 11 giờ, sắp hết giờ làm việc rồi, các người về đi. Tôi sẽ bàn bạc lại với lãnh đạo Cục Công an, sau đó sẽ thông báo cho các người.”

Phó trưởng đồn, chính trị viên và mười người nhà đều đã xuống lầu, nhưng trưởng đồn không xuống. Anh ta không đi, tôi cũng không đi, nhất định phải cứu anh ta. Tôi nói: “Trưởng đồn, cuối cùng tôi khuyên anh một câu, sau này gặp phải chuyện liên quan đến Pháp Luân Công, anh nhất định phải thay đổi cách nhìn của mình, cách làm trước đây của anh thực sự là đang phạm tội. Người đang làm, trời đang nhìn. Anh bảo hộ đệ tử Đại Pháp, trời sẽ ban hồng phúc, sẽ tích thêm phúc phận cho gia đình, con cháu đời sau. Lựa chọn một con đường lớn đúng đắn, con đường sẽ ngày càng rộng mở. Tôi thật tâm muốn tốt cho anh.”

Anh ta nói: “Hôm nay tôi thực sự đã hiểu ra rồi.” Sau đó, anh ta chắp tay trước ngực, tỏ ý cảm ơn tôi. Vài ngày sau, cảnh sát đã lần lượt thả người.

3. Chứng thực Pháp, cứu độ chúng sinh là ở vị trí hàng đầu

Mẹ đẻ của tôi đã 93 tuổi. Vì tuổi cao, đi lại không tiện, bà bị ngã gãy chân, lúc đó, hai cháu trai của tôi đã đưa bà đến bệnh viện chụp X-quang. Sau khi xử lý xong, bác sỹ kê một ít thuốc và nói: “Bà cụ tuổi đã cao, hồi phục chậm, cứ về nhà tĩnh dưỡng thôi.”

Ban đầu, chị cả chăm sóc mẹ tôi một tháng, sau đó anh trai tôi nói: “Bốn chị em đều qua đây, bàn bạc chuyện của mẹ.” Anh tôi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi người chăm sóc một tháng được không? Không thể bỏ rơi mẹ được.” Mọi người đều đồng ý, tôi cũng đồng ý. Nhưng trong lòng tôi nghĩ: “Nếu mình ở đây một tháng, thì việc giảng chân tướng cứu người phải làm sao? Chứng thực Pháp, cứu người là ở vị trí hàng đầu, nhưng mẹ thì mình cũng nên chăm sóc, phải làm sao đây?” Tôi cầu xin Sư tôn giúp đệ tử.

Lúc này, cháu dâu cả nói: “Cô Ba, cô bận quá, tháng của cô cháu sẽ thay cô chăm sóc bà nội.” Cháu dâu thứ hai cũng nói: “Cô Ba, tháng của cô cháu và chị dâu mỗi người nửa tháng. Nếu cô có thời gian thì đến thăm bà nội là được rồi.” Tôi vô cùng cảm động. Sư tôn đã an bài việc này cho đệ tử, trong lòng tôi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, chị cả nói với các cháu dâu: “Các con là thế hệ sau, không phải chăm sóc, phải là bốn chị em chúng ta chăm sóc. Tháng của cô Ba con, mẹ sẽ ở đây thêm mười ngày.” Chị hai nói: “Chị cũng ở thêm mười ngày.” Chị dâu lại nói: “Phần còn lại tôi lo hết.” Trong lòng tôi cảm tạ Sư tôn đã an bài tất cả cho tôi. Tôi nói: “Thật tâm cảm ơn mọi người đã chia sẻ trách nhiệm, nghĩa vụ với tôi.” Ngày hôm đó, trên đường về nhà, tôi đã khuyên tam thoái (thoát khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ) được 19 người.

Tôi về nhà kể lại chuyện này cho chồng, chồng tôi cũng rất vui, nói: “Tiền bà bán hàng trong cửa hàng sau này cứ dùng hết để mua đồ ăn ngon, chia sẻ với họ, mua đồ ăn ngon, đồ bổ dưỡng cho cụ, tôi ủng hộ bà.”

4. “Những người tu Đại Pháp các vị thật tốt, thật đáng khâm phục”

Hiện nay tôi đã 72 tuổi, gia đình có bốn thế hệ cùng chung sống, cả nhà có mười người. Chồng tôi không tu luyện, nhưng thường phối hợp với tôi làm các việc Đại Pháp. Con gái tôi minh bạch chân tướng, dùng tiền chân tướng, thẻ bình an chân tướng Đại Pháp để cứu người. Cháu trai là công chức, còn mở một trường dạy võ. Cháu gái là sinh viên đại học, giữ chức trưởng ban thể dục thể thao của trường kiêm chủ tịch hội sinh viên. Từ năm mười tuổi, cháu đã thay mặt cả gia đình vấn an Sư tôn hai lần mỗi năm, hiện cháu gái đã tu luyện Đại Pháp rồi.

Cả gia đình đều ủng hộ tôi tu luyện, đều niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Sau khi kinh văn mới của Sư tôn được công bố, tôi thường cho cả gia đình xem. Mọi người xung quanh đều nói gia đình tôi thập toàn thập mỹ, nhân vượng, tài vượng, phúc vượng.

Tôi đi chợ phiên giảng chân tướng cứu người, có người nói: “Tôi đã quan sát các đệ tử Đại Pháp các vị mười mấy năm rồi.” Tôi hỏi: “Anh quan sát được điều gì?” Người đó nói: “Các vị mua đồ không kén chọn, không bao giờ tính toán, không chiếm lợi, cũng không trả thiếu một xu nào. Những người tu Đại Pháp các vị thật tốt, thật đáng khâm phục.”

Đệ tử cảm tạ Sư tôn!

(Bài chọn đăng cho Pháp hội tại Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ) Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/14/502431.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/15/231321.html