Bài viết của đệ tử Đại Pháp tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2025]

Con xin kính chào Sư phụ từ bi vĩ đại!
Kính chào các đồng tu!

Tôi giảng chân tướng trực diện đã được 13 năm, hầu như ngày nào tôi cũng ra ngoài giảng chân tướng cứu người. Mỗi ngày tôi gặp đủ loại người, cũng có người không nghe chân tướng mà còn muốn tố cáo tôi. Nhân dịp Pháp hội Trung Quốc Đại lục trên Minh Huệ Net lần thứ 22 này, tôi xin kể vài câu chuyện về việc sử dụng công năng khi giảng chân tướng để chia sẻ cùng các đồng tu.

1. Trưởng đồn công an lập tức bị báo ứng

Vài năm trước, khi đang giảng chân tướng, tôi bị người ta tố cáo và bị đưa đến đồn công an. Tôi nghĩ những người ở đồn công an cũng là người thân của Sư phụ, dưới sự lừa dối của những lời nói dối của tà đảng Trung Cộng, họ đã bức hại Pháp Luân Công trong vô tri. Vì đã đến đây rồi, tôi sẽ cứu họ, giảng rõ chân tướng cho họ, họ sẽ không bức hại đệ tử Đại Pháp nữa, như vậy cũng là cứu họ, thật là một công đôi việc.

Cảnh sát hỏi tôi điều gì tôi cũng không trả lời, chỉ giảng chân tướng, khuyên tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng). Một cảnh sát định dùng dùi cui điện để sốc điện tôi, tôi “định” trụ anh ta lại, nói: “Anh mà sốc điện tôi, dòng điện đó sẽ quay ngược lại sốc vào người anh, không tin thì cứ thử xem.” Anh ta bèn không hành hung tôi.

Khi trưởng đồn yêu cầu tôi ký tên, tôi không ký, ông ta liền bắt đầu lớn tiếng thóa mạ Sư phụ. Tôi dùng công năng “định” trụ miệng ông ta lại, tôi nói: “Ông còn mạ nữa, tôi sẽ dán miệng ông lại.” Ông ta lập tức bị câm lặng, đứng dậy đi ra ngoài, nửa tiếng sau mới quay lại. Sau khi quay lại, ông ta xin lỗi tôi: “Xin lỗi, tôi không nên chửi mắng, tôi sai rồi.” Ông ta là trưởng đồn công an, nếu miệng ông ta không khó chịu thì ông ta có xin lỗi tôi không?

Tôi ở đó 24 tiếng, hai nam cảnh sát và hai nữ cảnh sát đã minh bạch chân tướng và làm tam thoái. Trưởng đồn tuy chưa tam thoái nhưng cũng đã nghe hiểu chân tướng. Hai nữ cảnh sát nói với tôi: “Dì ơi, sắc mặt của dì tốt thật, hồng hào, không có nếp nhăn, tóc cũng đen nữa.” Tôi nói: “Là nhờ luyện Pháp Luân Công đó, về nhà bảo mẹ cháu niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, sẽ có lợi cho bà ấy.” Cả hai cô đều nói: “Được ạ!”

Ngày hôm sau, tôi bị đưa đến trại tạm giam, nhưng vì kết quả khám sức khỏe không đạt nên trại tạm giam không nhận. Lúc sắp rời đi, một cảnh sát ở trại tạm giam nói: “Bà là [tên] à!” Tôi nói: “Đúng vậy.” Anh ta hỏi: “Bà bao nhiêu tuổi rồi?” Tôi nói: “65 tuổi rồi.” Cảnh sát: “Sao bà trẻ thế?” Tôi nói: “Là nhờ luyện Pháp Luân Công đó.” Anh ta nói: “Thật không? Vậy tôi cũng luyện.”

2. Khiến họ đứng yên đó không động đậy

Một hôm vào mùa thu hoạch lúa mỳ năm nay, hơn 4 giờ chiều, tôi đi qua một cây cầu vượt. Khi đi xuống cầu, tôi thấy một thanh niên khoảng hơn 20 tuổi đang nhìn về phía tôi. Vì đang sửa đường nên những cây to ven đường đều bị đốn hạ, nắng gắt như lửa, không có bóng râm. Anh ta đứng phơi mình dưới nắng.

Tôi đạp xe đến gần anh ta, nói: “Chàng trai trẻ, trời nóng thế này, cậu làm gì ở đây vậy?” Anh ta cười nhưng không nói gì. Thấy mặt anh ta đẫm mồ hôi, chiếc áo ba lỗ màu vàng nhạt phía trước đã ướt sũng, tôi thấy thương, liền lấy ra một túi chân tướng. Trong túi chân tướng của tôi có thẻ bình an chân tướng Đại Pháp, “Minh Huệ tuần báo”, chân tướng về vụ “Tự thiêu giả ở Thiên An Môn”, chân tướng về cuộc thỉnh nguyện “ngày 25 tháng 4”, chân tướng về “1.400 ca tử vong giả”, v.v.. Tôi nói: “Tặng cậu một tấm thẻ bình an.” Anh ta nhận lấy xem qua rồi trả lại cho tôi và nói: “Không cần đâu.”

Tôi lại lấy trong ba lô ra một chiếc USB chân tướng đưa cho anh ta và chỉ cho anh ta cách dùng, anh ta cầm USB lên xem. Tôi nói: “Chàng trai trẻ, hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, gặp thiên tai nhân họa có thể bảo toàn tính mệnh. Sinh mệnh là quý giá, phải giữ lấy sinh mệnh, thuận theo thiên ý thì thoái Đảng để được bảo đảm bình an nhé.” Anh ta cười nói: “Bà thật là một người đại thiện.” Tôi nói: “Bây giờ cậu xem, lũ lụt, động đất, sạt lở đất, cái gì cũng đến, vì bình an và sức khỏe, về nhà hãy xem chiếc USB này, minh bạch chân tướng sẽ được phúc báo. Sống theo Chân-Thiện-Nhẫn để làm người tốt, trời sẽ phù hộ cho người tốt được bình an may mắn.” Anh ta nói: “Bà đang cứu độ tôi đó à!” Tôi nói: “Là Sư phụ Đại Pháp đang cứu người, tôi chỉ là người truyền phúc âm mà thôi.”

Đúng lúc đó, một chiếc xe van của công an từ trên cầu vượt đi xuống. Chiếc xe này rất đặc biệt, tôi chưa từng thấy bao giờ, nó dài hơn 1/3 và cao hơn 1/3 so với xe van thông thường, trên nóc xe có cái máy tròn đang quay “vù vù”. Chiếc xe này đi một vòng bán nguyệt quanh hai chúng tôi, sau khi rời khỏi đường chính thì đi vào một cánh cổng sắt lớn. Tôi đang thắc mắc đây là loại xe gì thì chàng trai trẻ đột nhiên lộ rõ vẻ hung dữ, cười một cách gian xảo, nhìn tôi và nói: “Bà biết tôi làm gì rồi chứ?” Anh ta chặn trước xe điện của tôi và nói: “Đi thôi, về đội nói chuyện.” Giọng tôi không lớn nhưng rất kiên định: “Tôi không đi, đó không phải là chỗ tôi cần đến.” Anh ta bắt đầu nói năng lung tung.

Tôi vốn đang ngồi trên yên xe, tôi đột nhiên đứng bật dậy, mặt tôi ở cự ly gần với mặt anh ta, tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta và nói: “Chàng trai trẻ, lẽ nào cậu không cảm nhận được sự tốt đẹp của tôi dành cho cậu sao? Thiện ý của tôi dành cho cậu sao?” Bốn mắt nhìn nhau, anh ta xấu hổ cúi đầu, không nói gì. Một lúc sau, anh ta lại nói: “Để tôi xem biển số xe của bà.” Anh ta đi ra phía sau tôi để xem biển số xe. Lúc này, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: Mau đi thôi, rời khỏi nơi thị phi này. Tôi nói với anh ta: “Anh cứ đứng yên đó đi (định trụ anh ta lại), tôi không giảng cho anh nữa, anh xem USB sẽ hiểu, tôi đi trước đây.” Rồi tôi đi mất.

Cách đây vài hôm, qua buổi trưa, tôi ra ngoài. Trời nóng quá, trên đường không có ai, tôi liền đi dán các miếng dán chân tướng và phát tài liệu chân tướng. Đi được một đoạn, tôi thấy dưới bóng cây bên kia đường có ba người, hai người trẻ và một người cao tuổi, đang dùng máy điện để cắt cỏ. Tôi vừa phát chính niệm, vừa đi vòng qua để giảng cho người cao tuổi: “Chào anh, trời nóng thế này mà trưa cũng không nghỉ à?” Ông ấy nói: “Biết làm sao được, vì cuộc sống mà.” Tôi nói: “Bác ơi, tặng bác một tấm thẻ bình an để bảo bình an.” Ông ấy nhận lấy túi chân tướng, trong túi trên cùng là thẻ bình an chân tướng Đại Pháp, bên dưới là các tờ rơi chân tướng khác nhau và cả kinh văn mới của Sư phụ. Ông ấy nhận túi chân tướng, nhìn một cái rồi cười, với vẻ mặt tâm đầu ý hợp, sau đó mở túi ra và bắt đầu xem tài liệu.

Tôi nói: “Này bác, bác có biết thoái Đảng bảo bình an không?” Ông ấy nói: “Tôi không phải là đảng viên, nếu là đảng viên thì đã không làm công việc này.” Tôi lại hỏi: “Hồi nhỏ bác có đeo khăn quàng đỏ không?” Ông ấy nói: “Ai mà không đeo chứ? Cả lớp đều phải đeo.” Tôi nói: “Thoái Đội bảo bình an.” Ông ấy nói: “Được thôi.” Tôi lại giảng chân tướng và khuyên tam thoái cho hai người trẻ kia. Một người trẻ đã làm tam thoái, tôi đưa tài liệu chân tướng cho cậu ta, cậu ta nói: “Không cầm được.” Tôi thấy cậu ta đeo máy cắt cỏ trên người cũng khá vất vả, liền nói: “Cậu cứ ghi nhớ trong tâm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, cũng sẽ được bảo hộ bình an.” Người trẻ còn lại không muốn nhận tài liệu chân tướng, tôi liền quay đầu xe đi tiếp.

Tôi nghe thấy người trẻ không nhận túi chân tướng hỏi người đàn ông cao tuổi: “Tài liệu gì vậy?” Người đàn ông nói: “Là Pháp Luân Công.” Người trẻ quay lại chặn tôi và nói: “Bà đừng đi, bà tuyên truyền tà giáo, phải gọi 110.” Cậu ta giang hai tay ra chặn trước đầu xe tôi. Lúc đó, tôi giật mình, nhưng lập tức trấn tĩnh lại. Tôi thầm nghĩ: “Ta là sinh mệnh ngoài tam giới. Ngươi không nghe chân tướng thì không liên quan gì đến ngươi nữa.” Trong lúc nguy cấp, tôi nảy ra ý, vừa lùi xe vừa nói: “Cậu đừng làm bừa, như vậy không tốt cho cậu đâu. Cậu đừng động đậy, đứng yên đừng nhúc nhích (định trụ cậu ta lại). Cậu cứ xem tài liệu chân tướng trước đi, lúc nào quay lại, tôi sẽ giảng cho cậu, tôi đi trước đây.” Rồi tôi đi mất.

3. Niệm Chính Pháp khẩu quyết, xe cảnh sát theo dõi tôi bị nổ lốp

Có một chuyện xảy ra cách đây hơn chục năm: Khi đó, tôi thường ra ngoài viết khẩu hiệu chân tướng Đại Pháp vào nửa đêm. Ban đầu, tôi dùng phấn, bút dạ, sau đó dùng sơn phun tự động. Lần đó, sau khi phát chính niệm lúc 12 giờ đêm, tôi đi viết khẩu hiệu, đi xe máy nhỏ qua các phố lớn ngõ nhỏ.

Sau khi viết được vài nơi, tôi đột nhiên thấy một chiếc ô tô màu trắng đang từ từ chạy theo sau. Tôi lập tức vừa phát chính niệm, vừa lên xe rẽ vào một con hẻm. Sau khi đi xuyên qua hẻm ra một con phố lớn khác, tôi lại tìm chỗ thích hợp để viết. Tôi vừa viết xong định dắt xe đi thì phát hiện chiếc ô tô màu trắng đó lại ở sau lưng tôi, tôi nhanh chóng lên xe, đi qua một con phố nhỏ, rẽ sang một con phố lớn khác, giấu bình sơn phun chưa dùng hết vào một nơi khó thấy, vì trong bình sơn có viên bi thủy tinh, mang theo thì đi lại sẽ có tiếng “lách cách”, nửa đêm đường phố rất yên tĩnh, từ xa đã có thể nghe thấy.

Không lâu sau, chiếc xe màu trắng đó lại đi theo sau tôi, tôi định rẽ qua vài con phố để cắt đuôi nó, lúc này, tôi thấy đồng hồ xăng trên xe máy báo sắp hết xăng. Tôi đi đến con phố lớn bên ngoài nhà mình, không thể đi tiếp được nữa, đồng hồ xăng đã chạm đáy, nhiều nhất là mười phút nữa sẽ tắt máy, tình hình vô cùng khẩn cấp.

Tôi cầu xin Sư phụ: “Xin Sư phụ cứu đệ tử! Nếu chiếc xe trắng đó vẫn theo dõi con, xin hãy khiến nó gặp ác báo.” Tôi nhanh chóng niệm khẩu quyết Chính Pháp. Vừa niệm xong, tôi nghe thấy hai tiếng nổ lớn phía sau, tiếng rất to, ngay sau đó là tiếng kim loại va đập, “uỳnh uỳnh”, âm thanh rất đáng sợ, tôi nghĩ chắc chắn là chiếc xe màu trắng đã đâm vào lan can bên đường. Lúc này, xe máy của tôi hết xăng và dừng lại. Tôi đi đến trạm xe buýt, để biển báo trạm che khuất cho mình. Tôi nghe thấy giọng một người đàn ông nói qua điện thoại: “Sếp ơi, xảy ra chuyện lớn rồi, xe bị đâm, cả lốp trước và sau đều nổ hết rồi.”

Tôi lặng lẽ đi vòng qua bóng cây lớn và về nhà. Cửa sổ nhà tôi hướng ra đường lớn, tôi nhìn ra ngoài qua cửa sổ, một lúc sau có một chiếc xe đến, ba, bốn người bước xuống. Tôi thầm nghĩ: “Các người cứ bận rộn đi, tôi phải nghỉ ngơi thôi.” Tôi ngủ một mạch đến 5 giờ sáng, tôi ra ngoài xem hiện trường hiện thế hiện báo: lan can bị đâm hỏng đã được dọn đi, vết hằn của cọc sắt vẫn còn. Tôi đếm, xe của họ đã đâm hỏng sáu đoạn lan can, tôi nghĩ chiếc xe đó chắc chắn đã thành phế liệu. Đệ tử vô cùng cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ!

4. Bình tĩnh và lý trí, nhìn thẳng vào đối phương

Mấy năm trước, khi phát thẻ mã QR chân tướng, tôi đã đưa cho một chàng trai trẻ một tấm. Một lúc sau, anh ta quay lại. Tôi thấy sắc mặt anh ta không tốt, tôi khởi một niệm “thần mục như điện”, tôi nghiêm nghị nhìn anh ta, nói: “Cậu nghe tôi, tôi là vì muốn tốt cho cậu.” Anh ta đến gần tôi và nói: “Ôi, chị ơi, chị đừng phát như thế này nữa, nguy hiểm lắm! Chị cứ lên xe đi đi, đừng phát ở đường lớn nữa, người của chúng tôi nhiều lắm.” Anh ta chỉ vào biểu tượng trên lưng áo của mình.

Thể ngộ của tôi là, khi gặp phải chuyện như vậy đừng hoảng sợ, hãy bình tĩnh, trầm ổn, trí huệ, chính niệm, sự vô tư vị tha, và thiện niệm tu luyện được từ trong Pháp sẽ đánh thức lương tri của con người, ức chế ác niệm của họ, từ đó giúp chúng ta vượt qua cửa ải.

Đệ tử cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại!

(Bài chọn đăng cho Pháp hội Trung Quốc Đại lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/11/502326.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/12/231282.html