Pháp hội Trung Quốc | Dùng pháp luật để phản bức hại (Phần 1)
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc. Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-11-2025]
Con xin kính chào Sư phụ!
Kính chào các đồng tu!
Mãi đến khi bắt tay vào viết bài chia sẻ cho Pháp hội Trung Quốc trên Minh Huệ lần này, tôi mới ý thức rõ rằng, tôi đã bước trên con đường tu luyện Chính Pháp, dùng pháp luật để giảng chân tướng và phản bức hại được rất nhiều năm rồi. Nhìn lại chặng đường đời trước và sau khi đắc Pháp, tôi dường như đã hiểu ra kịch bản sinh mệnh của mình, và quyết tâm kiên định bước tiếp con đường này, hơn nữa còn phải bước đi ngày một tốt hơn.
Tôi đã đắc Pháp tu luyện
Sau khi đi làm, nhờ khả năng viết lách tương đối tốt, tôi nhanh chóng được chọn vào làm việc tại văn phòng và được đề bạt làm Bí thư Đoàn ủy. Vì tôi có khả năng ăn nói bẩm sinh, cộng thêm sau này lại rèn luyện được tư duy logic và sự chặt chẽ trong ngôn ngữ trong quá trình tự học luật, nên khả năng diễn đạt của tôi đã nhanh chóng được đồng nghiệp công nhận. Lúc đó, trong số những người cùng tuổi, tôi là người có tiền đồ hứa hẹn nhất, bản thân tôi cũng rất tự tin.
Một hôm, tôi tình cờ biết được chú Lý ở phòng lao động tiền lương đang đọc “Chuyển Pháp Luân”, nghe nói là sách tu Phật. Do nhiều năm bị tà đảng Trung Cộng nhồi sọ và vì thân phận của mình, trong tâm tôi lúc đó đã kết luận: Đây là mê tín, mình phải thuyết phục chú ấy. Tôi đã lấy một phần nội dung trong cuốn “Chuyển Pháp Luân” từ chú Lý, chỉ có chín trang giấy. Vì ngày nào chú ấy cũng phải đọc “Chuyển Pháp Luân” nên không nỡ cho tôi mượn sách, nên in cho tôi chín trang từ máy tính để đọc, và dặn tôi: “Nếu đọc xong muốn mua, thì chú có thể giúp cháu.”
Tận dụng thời gian nghỉ trưa, tôi đã đọc nhanh chín trang giấy đó. Cái ý nghĩ vốn định “bài trừ mê tín” đã biến mất lúc nào không hay. Cái tôi tuổi trẻ tài cao, mắt cao hơn đầu đã hoàn toàn bị chinh phục bởi Pháp lý uyên thâm, bác đại mà tưởng chừng như thông tục dễ hiểu này. Thế là, tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tự học luật trước khi đắc Pháp
Trong ấn tượng của tôi, từ nhỏ tôi đã có hứng thú với việc nói chuyện và giảng đạo lý. Lên cấp ba, tôi thi đỗ vào trường trung học trọng điểm của thành phố, nổi tiếng về khối xã hội. Khi thi đại học, tôi đỗ vào một trường đại học khối kỹ thuật, tuy thành tích không tệ, nhưng trong lòng luôn có cảm giác không cam tâm, mà lại không nói rõ được vì sao, càng không biết phải giải quyết thế nào.
Bỗng một hôm, tôi hiểu ra tại sao mình không cam tâm. Thì ra là tôi không hài lòng với chuyên ngành mình đang học, tôi có lý tưởng khác, ví dụ như làm luật sư. Thế là tôi bèn đăng ký tại Sở Tư pháp địa phương, mua sách và bắt đầu tự học luật. Để hoàn thành cả chuyên ngành cần phải thi đậu 14 môn. Mỗi lần tôi đăng ký thi hai môn, đến khi tốt nghiệp đại học, tôi đã thi đậu được tám môn, mà gần như không cần học lớp bổ túc, cũng chưa từng trượt môn nào. Sau này, vì tốt nghiệp là phải đi làm, lập gia đình, nên dần dần quên mất lý tưởng thời đi học nên đã gác lại việc này.
Tuy cuối cùng tôi không lấy được bằng chuyên ngành luật, nhưng trong quá trình đó, tôi đã học được các môn cơ sở pháp lý chuyên ngành, lần lượt học các môn như “Luật Hình sự”, “Luật Dân sự”, “Lịch sử pháp chế” và “Ngữ văn đại học”, “Logic học”. Tôi đã có thể hiểu khá dễ dàng các loại điều khoản pháp luật, hình thành tư duy pháp lý nhất định, khi gặp đúng sai, đã quen xem xét từ góc độ pháp luật.
Lần đầu thử dùng pháp luật để phản bức hại
Năm 2008, địa phương tôi đã xảy ra một vụ bức hại, bắt giữ trái phép hàng loạt các học viên Pháp Luân Công, đồng thời cũng là lần đầu tiên chúng tôi mời luật sư nhân quyền để biện hộ cho đồng tu. Trong quá trình làm việc với luật sư, tôi dần dần nhận ra những từ như “pháp luật”, “công lý” trong thực tế không giống như những gì tôi thấy trong sách vở. Đồng thời, trong hơn một năm giải cứu đồng tu, tôi còn hiểu ra những kiến thức pháp luật thường thức như “tính hợp pháp về thủ tục” và “loại trừ chứng cứ phi pháp”.
Tôi còn thấy rằng, đứng trước một luật sư hoặc người hiểu biết pháp luật, đặc biệt là người vừa hiểu luật lại vừa đầy đủ chính khí, thì sự ngạo mạn của những kẻ tham gia bức hại bên phía công an, kiểm sát, và tòa án đều co lại. Do đó, khi đối mặt với sách nhiễu và bức hại, tôi đã tự nhiên lồng ghép các yếu tố pháp luật vào việc phản bức hại và giảng chân tướng.
Có một lần, hình như là vào một ngày nhạy cảm nào đó của tà đảng Trung Cộng, giám đốc nhà máy yêu cầu tôi hứa sau khi tan làm sẽ ở nhà, không được tùy tiện ra ngoài. Tôi nói: “Ở đơn vị, tôi nên tuân thủ nội quy nhà máy, phục tùng lãnh đạo; sau khi tan làm, tôi nên tuân thủ pháp luật, vậy thì không còn liên quan gì đến ông nữa phải không? Ngay cả trong giờ làm việc, mệnh lệnh của ông cũng phải phù hợp với nội quy nhà máy thì tôi mới nên tuân theo chứ?” Ông ấy nói: “Vậy là tôi không có quyền quản cậu trong chuyện này à?” Tôi cười hỏi lại: “Ông nói xem?” Ông ấy bất lực xua tay, để tôi đi.
Trong thời gian diễn ra Thế vận hội Olympic 2008, vì nghi ngờ tôi giảng chân tướng trên mạng, họ đã giam giữ tôi trái phép tại phòng bảo vệ của đơn vị, đồng thời tịch thu cây máy tính của tôi. Trong quá trình đó, trưởng nhóm tẩy não của công ty, trưởng “Phòng 610” của công ty và cả những người mà tôi không rõ là ai đã đến từng tốp từng tốp mà hù dọa, làm cái gọi là “chuyển hóa” tôi, nhưng đều bị tôi lần lượt đánh tan, đồng thời tôi cũng giảng chân tướng Đại Pháp cho từng người một trong bọn họ.
Nửa đêm, có một người đàn ông cao lớn, mặt đen đến, không cho biết là thân phận thế nào. Ông ấy chăm chú lắng nghe tôi giảng một lúc lâu, sau đó đứng dậy nói: “Sau khi tôi đi, bất kể ai đến, cậu cứ nói như vậy.” Trong số các cảnh sát luân phiên nhau canh giữ tôi, một cảnh sát họ Lưu đã được tôi khuyên làm tam thoái (khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của Trung Cộng), và có ý muốn đổi nghề, không làm cảnh sát nữa; một cảnh sát khác họ Hứa sau khi nghe chân tướng đã bày tỏ nghi ngờ về tính chính nghĩa của nhiệm vụ mà mình đang thực hiện, và cảm thấy nên bảo vệ tôi.
Hơn 2 giờ chiều hôm sau, trước mặt cảnh sát họ Hứa và một cảnh sát khác, tôi nghiêm túc tuyên bố: “Các anh triệu tập tôi từ 3 giờ chiều hôm qua, còn hơn nửa tiếng nữa là đủ 24 giờ, mà thời gian triệu tập dài nhất không được phép quá 24 giờ. Trong hơn nửa tiếng còn lại, nếu các anh không thể chứng minh tôi phạm pháp, tôi sẽ kiện các anh phạm pháp!” Cảnh sát họ Hứa lập tức ra cửa gọi điện xin chỉ thị, tôi nghe thấy anh ta nói lớn: “Rốt cuộc phải làm sao đây? Người ta là người hiểu luật, sắp hết giờ rồi!” Hơn 10 phút sau, tôi được thả về nhà. Trưởng phòng bảo vệ của đơn vị vừa bất bình thay cho tôi, vừa nói sẽ ôm cây máy tính mang về tận nhà cho tôi.
Cuối năm 2008, tôi vừa đi công tác ở nơi khác về thì bị điều từ phân xưởng lên phòng ban (sau khi bị bức hại, tôi bị cách chức Bí thư Đoàn ủy, chuyển xuống phân xưởng làm kỹ thuật viên, sau đó trải qua nhiều lần điều chuyển). Tôi vừa đến phòng ban báo danh thì được thông báo bị hạ một bậc lương. Tôi hỏi phòng lao động tiền lương: “Tại sao?” Người phụ trách nói với tôi: “Nhân viên phòng ban cùng vị trí công việc có bậc lương thấp hơn nhân viên phân xưởng một bậc.” Tôi nói “Hiểu rồi”, rồi quay người bước vào văn phòng của giám đốc Lý mới đến.
Giám đốc hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy?” Tôi nói: “Giám đốc Lý, tôi đã phạm lỗi gì sao?” Ông ấy giật mình: “Không có, tại sao cậu lại nói vậy?” Tôi nói: “Nếu không phạm lỗi, tại sao lại hạ một bậc lương của tôi?” Ông ấy cười: “Ồ, là do tôi suy nghĩ không chu toàn. Cậu không những không phạm lỗi, mà điều cậu đến phòng ban là muốn trọng dụng cậu! Nhưng tình hình của cậu đặc biệt, chỉ có thể dùng năng lực của cậu, chứ không thể đề bạt cậu, vì cấp trên có quy định, không cho phép đề bạt người tu luyện Pháp Luân Công.” Tôi nói: “Có quy định, văn bản nào không? Tôi có thể xem được không?” Ông ấy vừa lắc đầu vừa cười nói: “Không có, mà có cũng không thể cho cậu xem được.” Tôi hỏi ông ấy: “Bình thường ngay cả việc trồng cây vào Ngày Trồng cây cũng phải có công văn giấy đỏ, bây giờ việc lớn như tuyển dụng, sử dụng nhân sự, sao lại không có văn bản được? Đây chẳng phải là không cần biết luật pháp là gì sao, không còn nói lý lẽ nữa sao?” Ông ấy cười hỏi lại tôi một câu: “Đảng Cộng sản có bao giờ nói lý lẽ đâu?”
Tôi từ văn phòng giám đốc Lý ra ngoài chưa được vài bước thì gặp trưởng phòng lao động tiền lương đang vội vã đi tới, ông ấy vội gọi tôi lại: “Cậu vừa tìm giám đốc Lý vì chuyện lương à?” Tôi gật đầu: “Đúng vậy.” Ông ấy nói: “Vừa rồi giám đốc Lý đã gọi điện cho chúng tôi rồi, đã tăng lương lại cho cậu rồi, cậu cứ yên tâm nhé!”
Một hôm, vào mùa thu năm 2009, sau khi tan làm, chủ nhiệm phân xưởng là ông Miêu trái với thường lệ cứ nhất quyết mời tôi đi ăn, tôi không nhận lời. Khoảng hơn 8 giờ tối hôm đó, chủ nhiệm Miêu gọi điện cho tôi, bảo tôi quay lại đơn vị ngay lập tức. Đến đơn vị tôi mới biết, tôi bị theo dõi vì phát tài liệu chân tướng. Ông ấy còn nói với tôi rằng ở hành lang bên ngoài là nhân viên bảo vệ của đơn vị, đừng hành động thiếu suy nghĩ. Lúc đó, bí thư chi bộ phân xưởng là ông Trần cũng ở đó, tôi bèn thả lỏng tâm, bắt đầu trò chuyện với họ.
Tôi nói với họ: “Chắc các anh rất muốn biết về quá khứ của tôi, về tình hình tôi tu luyện Pháp Luân Công, chỉ là bình thường không tiện hỏi chuyện này. Hôm nay, tôi sẽ nói chi tiết một lần, cũng coi như để hiểu thêm về tôi.” Thế là, tôi bắt đầu kể từ lúc đi làm, đắc Pháp, cho đến khi bị bức hại. Tôi giảng Pháp Luân Đại Pháp là gì; sau khi tu luyện Đại Pháp tôi đã thay đổi ra sao; giảng về sự hoang đường, tà ác và phi pháp của cuộc bức hại này; giảng rằng so với các cuộc vận động trước đây, tác hại đối với xã hội còn hơn chứ không kém. Trong quá trình đó, họ vừa nghe vừa gật đầu.
Cuối cùng, họ đều đã nghe và hiểu ra. Lúc này, đã hơn 11 giờ đêm, tôi nói với họ: “Hai vị vừa là lãnh đạo, cũng là anh em tốt của tôi, nhưng thiện ác hữu báo, không phân biệt thân sơ.” Tôi chỉ vào chiếc đồng hồ thạch anh trên tường: “Còn hơn nửa tiếng nữa là sang ngày hôm sau, lúc đó sẽ cấu thành sự thật phi pháp là các anh giam giữ người trái phép. Bao nhiêu năm nay, tôi vì công việc mà tăng ca vô số lần, tôi không ngại gì một giờ đồng hồ này, các anh xem mà liệu!” Chủ nhiệm Miêu không biết phải làm sao, liếc nhìn bí thư Trần bên cạnh. Bí thư Trần hơi do dự một chút rồi phất tay: “Đi, anh đưa cậu ấy về nhà!”
Ngày hôm sau, sau khi tan làm, bí thư Mã của nhà máy gọi cả ông Miêu, ông Trần, và tôi vào một phòng họp lớn, trong phòng còn có mấy người của văn phòng nhà máy và phòng bảo vệ. Bí thư Mã hỏi tôi: “Ngày mai, ngày kia là cuối tuần, cậu đi làm có được không?” Tôi lắc đầu, nói với bà ấy: “Tôi phải về quê thăm bố mẹ.” Bà ấy nói: “Tôi có thể cử người thay cậu đi thăm bố mẹ cậu.” Tôi cười rồi nói một cách nghiêm túc: “Bố mẹ tôi muốn gặp tôi, người khác đi thì tính sao? Hơn nữa, bà là lãnh đạo doanh nghiệp, biết luật mà vẫn phạm luật, giam giữ nhân viên trái phép, ai cho bà cái quyền đó?” Bà ấy lúc đó hơi mất mặt, nói vài câu cứng rắn kiểu ăn vạ, nhưng cuối cùng vẫn để tôi về nhà. Chỉ là khi tôi về nhà thăm bố mẹ, suốt chặng đường đều có xe của đơn vị bám theo giám sát.
Vào một ngày thứ Sáu năm 2010, gần lúc tan làm, giám đốc nhà máy họ Chu phụ trách sản xuất nói với tôi: “Thứ Bảy, Chủ Nhật tăng ca.” Tôi buột miệng hỏi một câu: “Tại sao? Nhiệm vụ công việc đều đã hoàn thành rồi mà.” Ông ấy có chút không vui: “Đừng hỏi tại sao, đây là lệnh của tôi, có phải không trả tiền tăng ca cho cậu đâu!” Lúc này tôi nhận ra, đơn vị làm vậy là để tiện cho việc giám sát phi pháp đối với tôi. Thế là tôi nghiêm mặt nói với ông ấy: “Theo “Luật Lao động”, muốn tôi tăng ca, đơn vị không chỉ phải trả tiền tăng ca cho tôi, mà còn cần phải thương lượng với tôi. Quan trọng hơn là, tôi có thể không đồng ý. Bây giờ, tôi xin tuyên bố rõ ràng, tôi không đồng ý.” Rồi tôi quay người rời đi.
Tối hôm đó, tôi phát hiện dưới lầu có một chiếc xe Santana màu đen, đầu xe hướng thẳng về phía cửa tòa nhà tôi ở, biển số xe là của đơn vị tôi. Tôi suy nghĩ một chút, rồi cầm một ít hoa quả đi xuống lầu. Đến trước xe, tôi gõ vào cửa sổ xe, họ có chút ngại ngùng, vì họ đều là những đồng nghiệp mà tôi rất quen thuộc. Họ nói: “Là cấp trên bảo đến, tôi cũng không muốn.” Tôi đưa hoa quả vào, bày tỏ rằng tôi không trách họ, nhưng tôi cũng nghiêm túc nói với họ: “Tuy tôi không trách các anh, nhưng các anh cũng đã phạm pháp. Mọi người đều là người trưởng thành, các anh nên biết, tuy là lệnh của cấp trên, nhưng mệnh lệnh này đã vượt quá chức trách công việc của các anh, các anh vừa không có quyền này, cũng không có nghĩa vụ này.” Họ nói với tôi là do bí thư Vương mới đến đơn vị sắp xếp, nên những người đến đều là đảng viên. Trước đó, tôi đã nghe nói, bí thư Vương này nguyên là Phó trưởng ban Tổ chức của công ty, là người rất ghê gớm, nhiều người sợ ông ta.
Sáng sớm hôm sau, tôi đã đến văn phòng của vị bí thư Vương này. Sau khi tự giới thiệu đơn giản, tôi đi thẳng vào vấn đề: “Bí thư Vương, ông đã phạm pháp.” Ông ta có chút kinh ngạc, ánh mắt tỏ vẻ nghi vấn. Tôi tiếp tục nói: “Là lãnh đạo doanh nghiệp, ông có trách nhiệm phổ biến pháp luật cho nhân viên. Nhưng bây giờ, ông lại đang đi đầu trong việc phạm pháp, lợi dụng tài nguyên của công ty để làm việc phi pháp. Ông giám sát tôi là phạm pháp, đồng thời ông tự ý sử dụng xe, người của công ty, cũng là đang lạm dụng tài nguyên doanh nghiệp, làm tổn hại lợi ích doanh nghiệp.” Ông ta kiên nhẫn nghe tôi nói xong, không hề tức giận, cuối cùng thở dài, nói: “Những gì cậu nói tôi đều biết, tôi còn nửa năm nữa là về hưu rồi, tôi cũng rất bất lực, hay là cậu đi kiện tôi đi…”
Sau này, tôi có cơ hội gặp lại vị luật sư nhân quyền đã giải cứu đồng tu, tôi kể cho anh ấy nghe mấy chuyện trên, anh ấy khen tôi: “Cậu đã có thể đánh bại họ rồi.”
Tự biện hộ
Năm 2014, kẻ xấu lấy cớ phát hiện tiền chân tướng trong nhà tôi để bắt tôi đi và nhốt vào trại tạm giam. Lúc ở đồn công an, trưởng ban tẩy não của công ty dẫn người đến muốn “chuyển hóa” tôi, tôi nói với ông ta: “Bộ Công an có văn bản thống kê danh sách ‘tà giáo’, trong đó có 14 tổ chức, mà hoàn toàn không có Pháp Luân Công. Cho nên bất cứ việc gì liên quan đến Pháp Luân Công đều không thể liên quan đến ‘tà giáo’, càng không vi phạm pháp luật.” Người đi theo vốn định nói chen vào vài câu, kết quả trưởng ban tẩy não đó xua tay: “Thôi, đừng nói nữa.” Rồi ngay cả tập tài liệu trên tay cũng không mở ra, đã bỏ đi.
Ở trại tạm giam, với mỗi câu hỏi trong các cuộc thẩm vấn phi pháp của cảnh sát, tôi đều hỏi: “Xin hỏi tội danh mà tôi bị tình nghi là gì? Câu hỏi của các anh có liên quan đến tội danh này không? Tại sao lại liên quan? Nếu không liên quan đến vụ án này, thì tôi từ chối trả lời.” Chỉ với vài câu đơn giản như vậy, tôi đã chặn đứng gần như mọi câu hỏi của họ. Sau này, vì không moi được gì từ miệng tôi, ngay cả phó cục trưởng của phân cục cũng đến. Vì đối phó với họ ngày càng dễ dàng, tôi thậm chí còn nói đùa với họ: “Vụ án này không phải do sở trưởng Y kia phụ trách sao? Sao ông ấy không đến nữa?” Vị phó cục trưởng ngồi bên cạnh im lặng từ đầu đến cuối bực bội nói: “Không liên quan đến vụ án này, chúng tôi cũng không trả lời anh!” Khiến các cảnh sát đều bật cười theo. Sau này, tôi mới biết, là do đồng tu ở địa phương đã mạnh mẽ vạch trần cuộc bức hại, nên sở trưởng Y phụ trách bức hại đã không quản nữa.
Trại tạm giam lúc đó phổ biến tình trạng cưỡng bức người bị giam phải lao động phi pháp, ở chỗ chúng tôi là se tăm bông và thổi bóng bay. Tôi biết đây là công việc phi pháp, nên nhất quyết không làm. Sau này, người quản lý buồng giam nói với tôi: “Anh cũng làm vài cái cho có lệ đi, cũng không định mức cho anh, anh còn có thể nói chuyện với chúng tôi, chúng tôi thích nghe anh nói. Chứ không, một mình anh ở phía sau, cảnh sát nhìn vào màn hình giám sát thấy chỉ có phòng mình là đặc biệt, cứ nhìn chằm chằm vào đây.” Tôi nghĩ cũng được, đồng thời trong lòng tôi cũng có một ý định.
Tôi vừa se tăm bông, vừa dùng bút viết ngay ngắn lên que tăm bông chỉ nhỏ bằng que diêm dòng chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, nét chữ rất mảnh nhưng rõ ràng, và là chữ chính thể. Những người bên cạnh xem đều khen hay, thế là nhiều người cũng hùa theo viết cùng.
Một hôm, đột nhiên một cảnh sát ở buồng khác đến gõ cửa, vừa hét vừa nhìn vào qua song sắt: “Ở đây ai là người tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi buột miệng hỏi anh ta: “Có chuyện gì không?” Anh ta lại hỏi: “Anh có bút không?” Tôi nói: “Có chứ.” Anh ta đột nhiên sa sầm mặt, quát lên: “Đừng có viết bậy, sếp nổi giận rồi!” Tôi nhất thời chưa phản ứng kịp, anh ta lại nói: “Đừng viết bậy lên tăm bông!” Tôi hiểu ra, lập tức nói với anh ta: “Chúng ta nói rõ trước, sếp của ai? Chúng tôi đang làm việc, đang kiếm tiền à? Trại tạm giam cưỡng bức người bị giam lao động là phi pháp, các anh lấy tiền từ đó, đó chỉ là sếp của các anh thôi!” Tôi vừa nói đến đó, viên cảnh sát kia đã biến mất.
Trước phiên tòa phi pháp, vợ tôi viết thư cho tôi biết, việc mời luật sư biện hộ vô tội gặp khó khăn, bảo tôi chuẩn bị tinh thần tự biện hộ. Tâm trạng của tôi lúc đó gần như không có chút dao động nào, vì trong tâm tôi vẫn luôn muốn tự mình biện hộ. Thế là, tôi đã bác bỏ từng lời hoang đường trong “bản cáo trạng”, đồng thời, tôi phân tích và vạch trần từng điểm một về tội danh mà tà ác dùng để vu khống – “lợi dụng tổ chức tà giáo để phá hoại việc thực thi pháp luật”: Pháp Luân Công dạy người sống theo Chân-Thiện-Nhẫn, không có bất kỳ hình thức tôn giáo nào, vừa không tà, cũng không phải giáo; Pháp Luân Công không có tổ chức, càng không có cấp trên cấp dưới, nên không ai có thể lợi dụng tôi, tôi cũng không thể và càng không lợi dụng ai; tôi chỉ là một công dân bình thường, hoàn toàn không có khả năng phá hoại việc thực thi pháp luật. Tôi tín ngưỡng Chân-Thiện-Nhẫn, ngay cả ý nghĩ phá hoại việc thực thi pháp luật cũng không có; nếu nói tôi phá hoại pháp luật, vậy thì phải nói rõ cụ thể điều luật nào đã bị tôi phá hoại? Phá hoại đến mức độ nào?
Chỉ riêng việc cấu thành tội danh, đã có thể thấy cái cớ mà tà đảng Trung Cộng dùng để bức hại hoang đường và nực cười đến mức nào, sơ hở đầy rẫy. Lúc đó, tuy tôi không thể viết được đầy đủ hơn, nhưng đã có thể khiến bản thân tràn đầy tự tin, không có chút sợ hãi nào đối với tòa án của tà ác.
Ngày diễn ra phiên tòa phi pháp, tôi mang theo bản biện hộ đã viết sẵn đi ra ngoài, trưởng ca trực của trại tạm giam không cho, tôi liền nói với ông ta: “Ông không cho tôi mang bản biện hộ đi, tức là tước đoạt quyền biện hộ của tôi, vậy thì tôi không đi nữa.” Ông ta đành phải để tôi đi.
Tại tòa, tôi không hiểu rõ quy trình phiên tòa, cũng không biết công tố viên và thẩm phán sẽ giở trò gì, nhưng tôi biết, bất kể họ nói gì tôi cũng phải suy nghĩ, không được mơ hồ phối hợp với tà ác. Lúc đó, công tố viên hỏi tôi: “Tiền có chữ trong nhà anh từ đâu mà có?” Tôi đáp: “Tôi có việc làm, tiền đương nhiên là do tôi kiếm được.” Cô ta lại hỏi: “Dùng để làm gì?” Tôi hỏi lại cô ta: “Tiền là tiền tệ, còn có thể dùng để làm gì? Tiền của nhà người khác dùng để làm gì, thì tôi dùng để làm cái đó.” Cô ta có chút tức giận: “Xin hãy trả lời thẳng vào câu hỏi!” Tôi nói: “Tôi đã trả lời xong rồi.”
Trong lúc đọc bản biện hộ, tôi cảm thấy mình đầy mạnh mẽ và đanh thép, vì mỗi câu chữ đều phát ra từ nội tâm của tôi, mỗi câu đều là tiếng lòng của tôi. Đọc một lúc, tôi cảm thấy mình có một trạng thái quên mình, cảm giác chúng sinh trong toàn vũ trụ đều đang lắng nghe tôi tuyên bố. Thẩm phán ra hiệu cho tôi ngồi xuống, tôi nói: “Tôi muốn đứng để đọc, vì tôi không phải là bị cáo, mà là nguyên cáo!” Bởi vì lúc đó, tôi đã biết các đồng tu bên ngoài đang khởi kiện Giang Trạch Dân, nên tuy trong bản biện hộ lúc đó không viết, nhưng tôi cũng đã tuyên bố tại tòa, tôi muốn khởi kiện thủ phạm của cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp – Giang Trạch Dân!
Sau khi bản án phi pháp được tuyên, tôi nhanh chóng viết đơn kháng cáo, yêu cầu kiểm sát viên thường trú tại trại giam giúp tôi chuyển lên tòa án. Nhưng hôm đó, kiểm sát viên thường trú trực ban say khướt, không những không quan tâm, mà còn đứng trước cửa phòng giam chất vấn tôi: “Ai bảo anh tu luyện Pháp Luân Công?” Tôi nghiêm khắc nói với ông ta: “Chính vì tôi tu luyện Pháp Luân Công, nên tôi mới vô tội!” Tôi còn muốn nói tiếp, ông ta đã quay người đi khỏi tầm mắt của tôi. Lúc này, một trưởng phòng của trại tạm giam đi tới hỏi tôi: “Có chuyện gì vậy?” Tôi kể sơ qua sự việc, phát hiện ông ta đang nhìn sang bên cạnh, tôi biết chắc chắn là vị kiểm sát viên kia đang trốn ở gần đó, thế là tôi cố ý nói lớn: “Là một kiểm sát viên thường trú tại trại giam, trong ca trực lại say rượu, không làm tròn trách nhiệm, tắc trách. Nếu ông ta không nhận đơn kháng cáo này, lần sau trong đơn kiện tôi sẽ điền thêm một cái tên nữa, chính là ông ta!” Vị trưởng phòng kia vội vàng nhận lấy đơn kháng cáo của tôi, nói: “Để tôi đưa cho ông ấy!”
Điều đáng nói là, trại tạm giam lúc đó còn có một kiểm sát viên khác. Trước khi tôi rời trại tạm giam, có một hôm, ông ấy chủ động tìm tôi, hỏi tôi: “Có suy nghĩ gì không?” Tôi nói ngắn gọn với ông ấy: “Tuyên án tôi một ngày cũng không được.” Ông ấy bất lực nói: “Nhưng đã tuyên án rồi mà.” Tôi nói: “Bất kể tòa án tuyên bao nhiêu, thái độ của tôi vĩnh viễn không thay đổi!” Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt tán thưởng.
Ông ấy dùng ngón tay phải chỉ vào ngực mình và nói với tôi: “Chúng tôi biết các anh là vô tội, nhưng không dám trực tiếp thả anh ra, nếu không, tôi sẽ phải cởi bỏ bộ đồng phục này. Nhưng vì không muốn nghe theo cấp trên mà tuyên án nặng cho anh, nên mới kéo dài thời gian như vậy.” Tôi có chút cảm động: “Ông là người đầu tiên dám mặc đồng phục mà nói Pháp Luân Công vô tội trước mặt tôi, tôi hy vọng được nhớ tên của ông, có thể cho tôi biết không?” Tôi vốn nghĩ ông ấy sẽ do dự, ai ngờ ông ấy lại nói ra ngay lập tức. Tôi biết tên ông ấy nói là thật, vì trước đó tôi đã biết rồi. Tôi quay người vào phòng giam, hơn 20 người bị giam bên trong đều dùng ánh mắt và cử chỉ để bày tỏ sự kính phục đối với tôi, vì họ đã chứng kiến tất cả những gì vừa xảy ra.
Vừa đến nhà tù, xuống xe, họ đã muốn ra oai phủ đầu tôi, đưa thẳng tôi vào một phòng họp toàn là cảnh sát, khoảng 20 người. Họ đều ngồi vây quanh một chiếc bàn họp lớn hình bầu dục, chỉ có mình tôi đứng. Không biết ai hỏi trước một câu: “Vào đây vì tội gì?” Tôi nói: “Pháp Luân Công.” Lúc này một người đàn ông hói đầu vừa dùng bút gõ lên bàn, vừa nói: “Tiếc quá, công việc tốt, gia đình tốt, lại cứ phải làm cái này. Anh có xứng với bố mẹ của anh không?” Sau này tôi mới biết, viên cảnh sát có biệt danh là “Lý hói” này chính là Phó trưởng Phòng Giáo dục chuyên tham gia bức hại các đệ tử Đại Pháp. Tôi nói: “Nếu không bắt tôi, ở đơn vị tôi là một nhân viên tốt, ở nhà là một người con, người chồng, người cha tốt. Đây không phải do tôi gây ra, ngay cả cảnh sát cũng biết tôi không phạm tội.” Họ nghe thấy, cảm thấy mới lạ, liền bảo tôi kể.
Tôi kể cho họ nghe những câu chuyện về các cảnh sát, kiểm sát viên mà tôi gặp ở đơn vị và ở trại tạm giam đã minh bạch chân tướng. Tôi chưa kể xong, viên cảnh sát hói đầu kia đã đập bàn một cái “rầm”: “Đừng nói nữa, đây là ai đang làm công tác tư tưởng cho ai vậy?! Anh nói đây không phải do anh gây ra, vậy là do ai gây ra?” Tôi nói: “Là do Đảng Cộng sản.” Nói xong, tôi cảm thấy giọng mình hơi nhỏ, và ánh mắt né tránh ánh nhìn của đối phương, dường như có một nỗi sợ hãi tiềm ẩn. Đúng lúc này, ông ta lại hét lên một tiếng: “Anh dám nói lại lần nữa, là do ai gây ra?” Lần này tôi đầy khí phách hét lên một câu: “Là do Đảng Cộng sản!” Hơn nữa tôi đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn thẳng vào mắt ông ta. Tôi vốn nghĩ tiếp theo sẽ là một trận đòn roi hoặc tra tấn, ai ngờ ông ta lại như quả bóng xì hơi, xìu xuống.
Trong tù, tôi từ chối làm việc, cũng không học thuộc nội quy trại giam, chỉ tìm mọi cơ hội để nói chuyện với các phạm nhân, giảng chân tướng. Dần dần, tôi cảm thấy nhiều người đều né tránh tôi, hoặc khi tôi chủ động chào hỏi, đối phương cũng không để ý đến tôi. Đang lúc tôi không hiểu chuyện gì, có người lén nói với tôi: “Không phải chúng tôi không muốn nói chuyện với anh, là do chính trị viên Cao không cho.” Tôi biết, chính trị viên Cao chính là viên cảnh sát ngày nào cũng đội mũ sắt, mặt mày cau có đi lại lung tung trong nhà xưởng, là chính trị viên của khu giam này.
Ngày hôm sau, khi tôi nhìn thấy ông ta, tôi đã chủ động đi về phía ông ta. Tôi nói: “Chào chính trị viên Cao!” Ông ta hỏi: “Anh có việc gì?” Tôi nói: “Tôi nói chuyện với người khác có phạm pháp không?” Ông ta nói: “Ai nói anh nói chuyện là phạm pháp?” Tôi nói tiếp: “Vậy tại sao ông không cho người khác nói chuyện với tôi? Nếu là tôi phạm pháp hoặc có vấn đề, ông nên tìm tôi chứ, tại sao lại cảnh cáo người khác?” Ông ta có chút hoảng hốt, nói: “Tôi không nói.” Nói rồi định bỏ đi, tôi bước theo hai bước nói: “Chính trị viên Cao, tôi muốn nói chuyện với ông về pháp luật…” Lời chưa dứt, ông ta vừa bước nhanh đi, vừa nói lớn: “Anh đừng nói pháp luật với tôi, anh đừng nói pháp luật với tôi…”
(Còn nữa)
(Bài được chọn đăng cho Pháp hội Trung Quốc Đại Lục lần thứ 22 trên Minh Huệ)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/11/502271.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/12/231289.html




