Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp vào năm 2002, năm nay 58 tuổi. Trong năm, sáu năm qua, tôi làm nghề giúp việc. Công việc này có địa vị thấp kém, có thể gặp đủ loại chủ nhà, nhưng dù đến nhà nào, tôi đều cố gắng làm tốt trên cơ điểm là chứng thực Pháp. Bởi vì là một lạp tử của Đại Pháp, tôi tuyệt đối không thể bôi nhọ Đại Pháp. Dù chỉ làm một, hai ngày, tôi đều muốn để lại cho họ thiện tâm của một đệ tử Đại Pháp. Trong quá trình này, tôi đã thật sự trải qua đủ loại khảo nghiệm và đề cao, có lúc thật sự thấu tận tâm can. Sau đây tôi chỉ xin kể về trải nghiệm đề cao tâm tính tại nhà một người chủ.

1. Tu bỏ tâm thể diện, tâm hoan hỷ

Năm 2023, một đồng tu giới thiệu cho tôi công việc chăm sóc một cụ bà 87 tuổi sống một mình và có thể tự lo liệu sinh hoạt, lương tháng 2.500 Tệ, không có ngày nghỉ lễ. Tuy lương không cao, nhưng sáng sáng tôi có thể ra ngoài giảng chân tướng cứu người, vậy là đủ rồi. Công việc này trước đây do một đồng tu khác làm, vì có lý do riêng nên chị ấy đã nhường lại cho tôi. Vị đồng tu ấy đã tạo dựng sẵn một môi trường tu luyện tốt ở nhà của người chủ đó, nên tôi liền vui vẻ nhận việc.

Tôi bắt đầu đi làm vào mùng 7 Tết. Hai người con trai của bà cùng gia đình tổng cộng năm người đến nhà bà ăn cơm. Ngày đầu tiên đi làm đã phải đối mặt với cả một gia đình lớn như vậy, tôi thực sự có chút căng thẳng, chỉ sợ mình nấu ăn không ngon. Hơn nữa, trong sáu người họ (tính cả bà), có đến ba người là lãnh đạo. Thêm vào đó, tôi nghe họ nói rằng đồng tu trước đây nấu ăn rất ngon, nên tôi càng cảm thấy áp lực hơn.

Tôi biết đó không phải là tôi, mà là tâm sợ hãi và tâm giữ thể diện nổi lên, tôi lập tức giải thể chúng, đó không phải là tôi. Thực ra, tôi nấu ăn cũng được, người khác cũng đều nói món tôi nấu rất ngon, nhưng khi đối mặt với những người từng ở nước ngoài về, lại làm lãnh đạo, tôi có chút căng thẳng. Tôi không ngừng thanh trừ những tư tưởng không tốt này, trong tâm không ngừng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Cuối cùng tôi cũng dọn cơm và thức ăn lên bàn. Mọi người đều khen tôi nấu ngon, thức ăn gần như được ăn hết sạch, chỉ còn lại một chút dưới đáy đĩa. Ngày hôm sau, họ lại đến. Lần này bà bảo tôi hôm nay nấu thêm nhiều món nữa, tôi lại nấu thêm rất nhiều, trong đó món đậu que đã làm hai đĩa lớn, kết quả lại chỉ còn một ít. Tôi liền khởi tâm hoan hỷ, nghĩ thầm, cuối cùng cũng qua được quan này rồi, không bị mất mặt. Lúc đó tôi cũng nhận ra đây là suy nghĩ không đúng đắn, nhưng không bài trừ nó. Vậy là khảo nghiệm liền đến.

Khi tôi và dì ăn cơm, tôi phát hiện dì ăn mà cứ luôn nhăn mũi, như thể rất khó nuốt. Tôi nhìn biểu cảm của dì, trong lòng rất khó chịu, thầm nghĩ: Món mình nấu đến mức khó ăn như vậy sao? Mình còn thấy rất ngon mà! Vài ngày sau, dì không thể chịu đựng được nữa, liền nói: “Cô ngày nào cũng nấu món gì vậy? Khó ăn quá, chẳng có vị gì cả”, nói xong dì quẳng đũa xuống, không ăn nữa. Tôi ngây người ngồi bên bàn ăn, trong lòng rất buồn. Tôi làm nghề này năm, sáu năm rồi, chưa từng có ai đối xử với tôi như vậy, cũng chưa từng có ai nói tôi nấu ăn không ngon, ai cũng nói tôi nấu ăn ngon mà!

Tại sao lại vậy nhỉ? Tôi hướng nội tìm, nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày nay, à! Tôi đã tìm ra. Đó là vì bản thân khởi tâm hoan hỷ; cảm thấy không mất mặt, còn có tâm giữ thể diện. Tôi lập tức quy chính bản thân, diệt trừ tâm hoan hỷ, tâm giữ thể diện.

Đồng thời tôi cũng nhớ ra dì vừa khỏi “dương tính” và xuất viện, có lẽ là chưa hồi phục hẳn, tôi liền hỏi một người đã “dương tính” xem sau khi khỏi bệnh có phản ứng gì không? Cô ấy nói: “Toàn thân không có sức, ăn gì cũng không có vị”. Tôi lập tức hiểu ra, chẳng trách dì cứ nói người mệt, tôi liền nói cho dì biết nguyên nhân sự việc. Dì rất ái ngại, từ đó về sau không nói gì nữa.

Nhưng là một người tu luyện, tôi không thể vì bảo vệ thể diện của mình mà có thành kiến với dì, tôi phải theo tiêu chuẩn của Đại Pháp, mọi việc đều nghĩ cho người khác, mọi nơi đều vì người khác mà suy xét, mỗi ngày cố gắng nấu những món ăn hợp khẩu vị của dì, ba bữa không trùng lặp. Cứ như vậy, sức khỏe của dì cũng dần dần hồi phục.

2. Đào sâu tâm lợi ích, thành thật buông bỏ chấp trước

Một hôm, nhà đồng tu hàng xóm của tôi có một đồng tu ở nơi khác đến đang vượt quan nghiệp bệnh, nghiệp bệnh của đồng tu này đã kéo dài mấy năm mà vẫn chưa đột phá được, hy vọng tôi có thể tranh thủ về một lúc. Vừa hay hôm đó dì bảo tôi đi mua thịt xay, gần nhà tôi có một lò mổ, thịt khá ngon. Nhà tôi cách nhà dì khoảng ba, bốn dặm, đi xe điện khoảng 10 phút là tới. Tôi mua thịt xay trước, rồi tiện đường ghé qua nhà đồng tu. Vì hôm đó ở nhà đồng tu hơi lâu, nên khi về nhà dì đã gần 11 giờ rưỡi, trong khi hàng ngày tôi đến nhà dì trong khoảng từ 10 giờ rưỡi đến 11 giờ.

Vừa vào nhà, tôi thấy dì mặt mày không vui, rồi mắng tôi xối xả “Sao cô về muộn thế? Cô có về nhà không đấy? Cái xe lăn trong nhà kho đâu rồi?” (ý là tôi đã lấy đi). Chiếc xe lăn là do dì mang về khi xuất viện, không dùng đến nên để trong nhà kho. Nhà kho chỉ có tôi và dì có chìa khóa, tôi nói: “Nó có thể đi đâu được chứ? Ai lấy được ạ?” Dì nói: “Tôi xem rồi, không có”. Tôi nói: “Vậy để con đi xem thử”.

Tôi mở cửa ra xem, nó vẫn còn đó! Ban đầu tôi chỉ định nói với dì một tiếng là được rồi, nhưng tôi nghĩ lại, phải có vật chứng, thế là tôi bê chiếc xe lăn vào nhà, cười nói: “Dì xem này, nó ở đây mà!” Dì thấy tôi mang xe lăn vào nhà, liền cười, ngại ngùng nói: “Ở đó thì ở đó thôi, cô còn mất công bê vào nhà làm gì?!” Tôi nói: “Phải để dì nhìn thấy ạ!” Mặt dì lập tức đỏ lên và nói: “Mau mang về chỗ cũ đi!” Tôi không động tâm, lại vui vẻ mang xe lăn vào nhà kho. Tôi rửa sạch quả cà chua bi mà tôi tự bỏ tiền ra mua, đặt vào đĩa, bưng đến cho dì, cười nói: “Dì ơi, dì nếm thử cà chua bi con mua này”. Dì càng ngại ngùng hơn, nói: “Cô cứ dùng tiền tôi đưa mà mua, lại còn tự bỏ tiền ra”. Tôi nói, không cần đâu dì ạ.

Sau trận sóng gió đó, tôi hướng nội tìm, tại sao dì lại nghi ngờ tôi? Mấy ngày nay khi dọn dẹp nhà bếp, tôi phát hiện dì luôn mở cửa, và có ý theo dõi tôi. Tôi thầm nghĩ: Mình cũng không lấy trộm gì của dì, dì muốn xem thì cứ xem. Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, có thể là ngẫu nhiên sao? Tôi tự xét lại mình, mình đã không phù hợp với Pháp ở chỗ nào? Tôi nghĩ lại, và lập tức tìm ra: Thì ra, mấy ngày trước, nhà dì hết khoai tây, nhà tôi còn một ít, tôi đi rồi cũng không có ai ăn (vì tôi ở một mình), nên tôi định về nhà lấy khoai tây mang đến, cũng không cần phải tốn tiền mua nữa. Tôi vừa nói, dì đương nhiên rất vui. Tôi nghĩ, túi ni lông ở nhà đều là túi mới, khoai tây bẩn như vậy, dùng túi mới thì lãng phí quá, lúc sắp đi, tôi lấy hai cái túi ni lông (đã qua sử dụng) từ nhà dì, nhưng lại không cho dì biết, bèn lén bỏ hai cái vào trong tạp dề, đợi lúc mặc áo khoác thì bỏ vào túi. Thực ra quá trình này dì hoàn toàn không nhìn thấy, đây là gì? Đây không phải là ăn trộm sao? Tại sao dì lại theo dõi tôi, tất cả đều có nguyên nhân, đúng là chuyện nhỏ mà không hề nhỏ. Thần Phật đều đang nhìn tôi, tôi phải quy chính lại bản thân.

Ngày hôm sau, tôi xin lỗi dì, thành thật nói về chuyện lấy túi ni lông, dì nói: “Chuyện đó có đáng gì đâu”. Tôi nói: “Chính vì con thấy không đáng gì, nên mới không nói với dì một tiếng, nhưng trong mắt Thần, đó chính là kẻ trộm”. Dì hiểu ý và mỉm cười.

Tôi vẫn luôn cho rằng tâm lợi ích của mình đã rất nhẹ rồi, qua chuyện này, tôi mới thấy nó không hề nhẹ, mà còn rất mạnh. Sư phụ đã dùng việc này để cảnh tỉnh tôi.

3. Nhổ bỏ tâm đố kỵ, tâm tranh đấu, làm một người tốt

Người chủ nhà của tôi sống rất tằn tiện. Tôi nhớ lúc mới đến được vài ngày thì đến Tết Nguyên Tiêu, con trai cả của dì mang đến một chùm nho và một nải chuối. Dì vừa thấy hoa quả, liền vội nói: “Mua cái này làm gì, mẹ có ăn đâu”. Con trai dì nói: “Rằm tháng Giêng rồi, chẳng lẽ chị giúp việc không ăn ạ?” Mỗi lần dì dặn dò con cái đừng mua hoa quả nữa, trong lòng tôi lại rất khó chịu. Thực ra dì rất thích ăn hoa quả, tôi nghĩ có lẽ dì lo hoa quả sẽ bị tôi ăn mất, nên có chút đề phòng. Lúc này trong lòng tôi rất bất bình, thầm nghĩ tôi mới không thèm ăn đồ của bà, tôi muốn ăn hoa quả thì tự mua, tôi cũng không cho bà ăn.

Một hôm, tôi thấy siêu thị ở dưới lầu có dâu tây giảm giá đặc biệt, 5 Tệ một hộp, vừa to vừa đỏ, bèn mua một hộp. Về nhà rửa sạch, tôi mang vào phòng mình chuẩn bị ăn, tôi cầm một quả dâu tây lên vừa định ăn, thì bất cẩn làm rơi quả dâu xuống đất, tại sao lại rơi xuống đất? Chuyện gì vậy? Nội tâm tôi có chút cảnh giác, làm như vậy có phù hợp với tiêu chuẩn của một đệ tử Đại Pháp không? Đúng lúc này, chuông điện thoại reo, là chị gái tôi gọi đến, hỏi thăm tình hình gần đây của tôi, rồi dặn dò: “Ôi, (chủ nhà) đã 87 tuổi rồi, tốt quá, em gắng làm cho tốt nhé, hãy coi như chăm sóc mẹ của mình vậy”.

Mặt tôi “xoạt” một tiếng đỏ bừng, vô cùng hổ thẹn, một người thường (chị gái tôi) còn nghĩ được như vậy, mà tôi là một người tu luyện, Đại Pháp dạy chúng ta làm việc gì cũng phải nghĩ cho người khác trước, còn mình lại bụng dạ hẹp hòi, vì một chút chuyện nhỏ mà tức giận, không có sự khoan dung và độ lượng của người tu luyện. Tôi hiểu rằng đây là Sư tôn đang dùng miệng của người thường để điểm hóa cho tôi. Tôi trực rơi lệ, Sư tôn quá từ bi, mỗi việc đều lo lắng cho đệ tử, đệ tử thật sự hổ thẹn với Sư phụ! Tôi vội vàng lấy đĩa, chọn những quả dâu tây vừa to vừa đỏ bưng cho dì.

Hướng nội tìm, tại sao tôi lại bất thiện như vậy? Soi chiếu lại hành vi của bản thân, đây không phải là tâm đố kỵ sao?! Còn có cả tâm tranh đấu. Tôi lập tức ngồi xuống phát chính niệm, trừ bỏ tâm đố kỵ, tâm tranh đấu, quy chính lại tất cả những tư tưởng và hành vi không phù hợp với Pháp của mình. Thực ra nghĩ lại dì cũng thật đáng thương, ngày thường không có ai đến thăm, chỉ có con gái thỉnh thoảng ghé qua, nhìn một lát rồi đi, cũng không mua gì nhiều. Vì vậy, ngày thường tôi mua hoa quả gì, đều rửa cho dì ăn trước. Dì cũng thường nói: “Dùng tiền của tôi mà mua”. Tôi luôn nói: “Không cần đâu dì ạ”.

Tôi thường nhớ đến câu nói mà Sư phụ đã mượn miệng chị gái để điểm hóa cho tôi: Hãy đối xử với dì như đối với mẹ của mình. Đúng vậy, tôi nhất định phải đối xử tốt với dì. Bởi vì tôi phải tu thành người thiện theo yêu cầu của Đại Pháp. Dì thích ăn bánh chẻo, mỗi lần tôi đều gói nhiều một chút, chúng tôi ăn một bữa, phần còn lại đem rán cho dì ăn. Tôi thường không ăn tối, có lúc rán bánh chẻo cho dì, dì lại cố ý ăn ít đi một chút, để cho tôi ăn, không ăn không được, dì ngồi đó nhìn tôi ăn, tôi đành phải ăn tượng trưng một, hai cái. Dì ngày càng quan tâm tôi hơn, mùa xuân ở tầng một lạnh hơn một chút, dì đưa máy sưởi điện cho tôi dùng; thấy tôi mặc ít quần áo, dì rất quan tâm; dì cũng không còn theo dõi tôi nữa, tôi đi đâu chỉ cần nói một tiếng là được, mấy giờ về cũng được, điều này giúp tôi có thể ra ngoài cứu người tự do hơn.

Chúng tôi đã ở với nhau được 5 tháng, vì hoàn cảnh đặc biệt, tôi đã rời khỏi nhà dì. Lúc tiễn tôi, dì nghẹn ngào nói: “Hy vọng con có thể quay lại”, thể hiện sự lưu luyến không muốn rời xa tôi. Sau đó dì lại nhiều lần gọi điện cho tôi, bảo tôi quay lại làm tiếp. Thực ra tôi cũng rất muốn quay lại, nhưng nghĩ rằng nếu tôi quay lại, người giúp việc hiện tại của dì sẽ bị buộc phải nghỉ việc, mất đi công việc. Bởi vì người giúp việc hiện tại của dì tuổi đã khá cao, tìm một công việc cũng không dễ dàng. Tôi suy đi tính lại, quyết định vẫn không quay lại.

Trên đây là một chút kinh nghiệm tu luyện trong quá trình làm giúp việc của tôi. Có chỗ nào không phù hợp với Pháp, mong đồng tu từ bi chỉ giúp.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/4/499067.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/17/230948.html