Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 22-09-2025] Tôi từng là giáo viên tại một trường dạy nghề. Vào thời kỳ “cải cách mở cửa” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chồng tôi bị điều đến làm việc tại một thành phố ven biển, tôi ở lại một mình chăm sóc con gái chín tuổi. Hiệu trưởng đã đến gặp tôi và nói: “Trong mấy năm qua, một mình cô đã chiếm hết 80% chi phí y tế hàng năm của trường. Làm sao chúng tôi có thể chi trả cho các giáo viên lớn tuổi đây?”

Nhìn vẻ khổ sở của hiệu trưởng, tôi đáp: “Tôi xin lỗi, nhưng tôi cũng đâu muốn bị bệnh đâu.”

Lúc đó tôi mới 40 tuổi nhưng đã mắc nhiều bệnh. Tôi bị suy nhược thần kinh, ngày nào cũng lờ đờ mệt mỏi. Ngoài ra còn bị gai xương ở cổ, ngực và cột sống, năm nào cũng phải nhập viện để thông huyết quản. Nghiêm trọng nhất là khối u ở cả hai bên buồng trứng. Tôi đã phẫu thuật để cắt bỏ khối u to bằng quả trứng ở bên phải. Bác sỹ bảo, tôi còn quá trẻ, không thể cắt bỏ cả hai khối u, nên đã để lại khối u to bằng quả bóng bàn ở buồng trứng bên trái, dặn tôi để ý theo dõi, nếu nó to hơn thì sẽ cắt bỏ tiếp, hoặc có lẽ đến khi mãn kinh nó sẽ teo lại. Khối u còn lại vẫn gây đau đớn, ngày nào tôi cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hiệu trưởng thông cảm với tôi, nói : “Sao cô không đến sống cùng chồng? Ít nhất hai vợ chồng có thể chăm sóc cho nhau.” Vì năm đó tôi vừa dạy xong một khóa, nên cũng chưa có lớp mới để dạy. Thời điểm đó, hình thức nghỉ không lương nhưng vẫn giữ biên chế đang phổ biến, nên nhà trường đã đặc cách cho tôi, lương và các chế độ phúc lợi của tôi vẫn được giữ nguyên.

Tái sinh

Tôi và con gái chuyển đến thành phố nơi chồng tôi làm việc. Bệnh của tôi vẫn không thuyên giảm, nên tôi tiếp tục tìm cách chữa trị, nhưng lần này mọi chi phí tôi đều phải tự chi trả.

Tôi tìm được một công việc và sau đó, qua các mối quan hệ, tôi chuyển sang một công ty khác. Một khách hàng của công ty này đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Sau này tôi mới biết, nhà anh ấy là một điểm học Pháp, và mẹ anh ấy là một phụ đạo viên tình nguyện. Mẹ anh ấy đã mở video Sư phụ hướng dẫn luyện công và bảo tôi cùng luyện với bà. Sau khi tôi luyện công được vài ngày, điều kỳ diệu đã xảy ra. Chỉ vài phút sau khi tôi rời khỏi nhà họ, tôi đã có kinh nguyệt trở lại.

Tôi đã mua các sách Đại Pháp và chuyên tâm đọc. Thông qua các bài giảng, tôi biết được rằng Pháp Luân Đại Pháp là công pháp tính mệnh song tu, và có thể cải biến thân thể của người tu luyện trở nên trẻ trung hơn, thậm chí phụ nữ lớn tuổi cũng có thể có kinh nguyệt trở lại, giúp cơ thể đạt đến trạng thái vô bệnh. Kể từ đó, tôi đã bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.

Một hôm, tôi có một giấc mơ sống động, trong đó một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng trắng của bác sỹ, một tay cầm kéo, một tay cầm một ống nhỏ (nhỏ hơn cả ống truyền dịch), ở giữa có một khối thịt to bằng quả bóng bàn. Người đàn ông nói: “Nhìn này! Ta đã cắt nó cho con rồi!” Tôi bất giác sờ vào bụng mình và hỏi sao lại cắt bỏ nó đi. Người đàn ông trả lời: “Giữ nó lại để làm gì?” Tôi tỉnh dậy và nghĩ đây chẳng phải là Pháp thân của Sư phụ ở không gian khác sao?! Người đàn ông giống hệt như ảnh trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Là Sư phụ đã loại bỏ khối u cho tôi! Tôi cũng không biết ống dẫn trứng trông như thế nào, nhưng cảm giác đó rất chân thực! Từ đó, bụng tôi không bao giờ đau nữa.

Khi làm thủ tục chuyển hộ khẩu đến thành phố nơi chồng tôi ở, tôi phải khám sức khỏe. Tôi đã lo lắng rằng với nhiều bệnh tật như vậy, tôi sẽ không đủ tiêu chuẩn, nhưng kết quả cho thấy mọi thứ đều bình thường. Ba cái gai xương cũng tự hết mà không cần chữa trị. Thân thể tôi giờ đây không còn bệnh tật, tâm tôi tràn ngập niềm vui—tôi thực sự cảm thấy như được tái sinh. Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách tinh tấn.

Học cách buông bỏ

Tôi đã tuân theo lời dạy của Sư phụ về Chân-Thiện-Nhẫn, buông bỏ các loại chấp trước, bao gồm cả danh và lợi. Một người bạn thân nói với tôi rằng trường cũ của tôi đã xây một số căn hộ mới để cải thiện điều kiện sống cho giáo viên. Những giáo viên nhận nhà mới sẽ phải trả lại nhà cũ và trả thêm khoản chênh lệch 4.000 Nhân dân tệ, về cơ bản đây là nhà ở được trợ giá. Cô ấy nói hiệu trưởng muốn hỏi xem tôi có muốn lấy một căn không.

Sau khi tôi đi, căn hộ cũ của tôi đã để cho em trai ở. Tôi phải làm sao đây? Đây là một việc lớn. Sau khi suy xét, tôi nghĩ nhà ở mới là để cải thiện điều kiện cho các giáo viên đang công tác, mà tôi cũng không quay về đó ở nữa, nên nếu nhận nhà mới thì người ở sẽ là em trai tôi, làm vậy không đúng lắm. Vì vậy, tôi đã nói với bạn tôi: “Đừng xét duyệt căn hộ mới cho tôi nhé.” Sau này, em trai tôi nói cậu ấy đã bỏ ra 800.000 Nhân dân tệ để mua một căn nhà mới. Nghe xong, tôi cũng không động tâm, vẫn rất thản nhiên. Mặc dù tôi đã mất đi một món lợi lớn, nhưng là người tu luyện, tôi biết mình cần nghiêm khắc yêu cầu bản thân, thứ không phải của mình thì không thể nhận.

Theo quy định của nhà nước, điều kiện để xét duyệt chức danh chuyên môn cao cấp bao gồm: 1) giữ chức danh trung cấp ít nhất năm năm; 2) có một bài báo được đăng trên tạp chí chuyên ngành cấp cao; và 3) vượt qua kỳ thi ngoại ngữ. Đối với một giáo viên, chức danh Phó Giáo sư được coi là mục tiêu phấn đấu và là vinh dự cả đời. Vì vậy, sau khi được xét duyệt chức danh trung cấp, tôi đã chuẩn bị hai bài báo và được đăng trên tạp chí cấp tỉnh. Thời gian công tác năm năm cũng đã đáp ứng yêu cầu, chỉ còn kỳ thi ngoại ngữ.

Khi tôi trở lại trường, hiệu trưởng nói tôi từ xa về nên mời tôi ăn tối và cũng mời cả hai vị lãnh đạo cấp trên. Trong bữa ăn, hiệu trưởng chủ động đề cập đến vấn đề phong chức danh phó giáo sư cho tôi. Ông nói năm nay có hai phó giáo sư sắp nghỉ hưu nên có hai chỉ tiêu. Tuy nhiên, mấy năm gần đây, cấp trên yêu cầu phải có giờ giảng dạy thực tế. Ông nói tất cả các điều kiện khác của tôi đều đủ rồi, cần phải làm bổ sung giờ dạy cho tôi.

Nhưng tôi đã không giảng dạy trong hai năm. Nếu hiệu trưởng làm bổ sung cho tôi, thì chẳng phải là làm giả hồ sơ sao?! Dường như hiệu trưởng đã cố ý mời hai vị lãnh đạo đến, chủ động nêu vấn đề này ra để giúp tôi. Tôi nghĩ: “Là một đệ tử Đại Pháp, tôi tu theo Chân-Thiện-Nhẫn. Làm vậy chẳng phải là phạm vào chữ Chân sao?” Trong tâm tôi thực sự áy náy. Vì vậy, tôi kiên quyết nói: “Thôi vậy! Không cần làm cho tôi đâu.” Tôi đã giải thích với các vị lãnh đạo rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta sống theo Chân-Thiện-Nhẫn, tôi không thể làm những việc không phù hợp với chữ Chân. Tôi nói với họ, tôi sẽ không cạnh tranh cho vị trí này.

Sau này tôi nghe nói, hai giáo viên trợ giảng xếp sau tôi đã được xét duyệt lên phó giáo sư. Trong tâm tôi cũng có chút tiếc nuối. Sau khi nghỉ hưu, tôi càng thấy rõ sự chênh lệch về mức lương giữa chức danh cao cấp và trung cấp, khoảng 2.000 Nhân dân tệ mỗi tháng. Nhưng Sư phụ đã giảng Pháp lý “bất thất bất đắc ” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân).

Tại công ty nơi tôi được tuyển dụng, dù sao thì mức lương của tôi cũng cao hơn 2.000 Nhân dân tệ. Sau này, khi nhà trường thay đổi chính sách trả lương theo ngày công, lương của tôi không được cấp nữa. Tôi đã bình thản chấp nhận điều đó.

Có một năm, thành phố cấp thẻ an sinh xã hội mới. Trường đã thông báo cho tôi quay về làm thẻ. Đến phòng an sinh xã hội, tôi mới biết phải nộp lại thẻ bảo hiểm y tế cũ mới được làm thẻ mới. Thẻ mới này tích hợp cả bảo hiểm y tế và thẻ tiết kiệm ngân hàng. Vì tôi chưa bao giờ có thẻ cũ, nên tôi không thể làm thẻ mới.

Một người thân của học trò của tôi là giám sát viên tại Cục An sinh xã hội. Học trò đã đưa tôi đến gặp ông ấy. Sau khi nghe tôi trình bày, ông ấy đã tức giận, nói: “Sao nhà trường lại không làm thẻ bảo hiểm y tế cho cô? Đó là vi phạm quy định. Cô đừng lo, tôi sẽ cử luật sư đến kiểm tra sổ sách của trường cô. Dù cô không sống ở đó nhưng cô vẫn là nhân viên chính thức, sở tài chính vẫn trả lương cho cô. Tôi sẽ cho kiểm tra tất cả một lượt và bắt họ trả lại mọi thứ.”

Tôi đã giật mình trước phản ứng của ông ấy. Là người tu luyện, tôi phải nói sự thật. Tôi vội nói: “Cảm ơn ý tốt của ông, nhưng là do tôi đã không làm thẻ cũ—chứ không phải nhà trường không làm cho tôi. Và vì mấy năm nay tôi không giảng dạy, nên tôi không nhận lương cũng là điều hợp lý.”

Ông ấy hỏi tại sao tôi không làm thẻ bảo hiểm y tế trong khi hàng tháng đều có tiền chuyển vào đó. Tôi đã chia sẻ cho ông ấy về việc tôi đã được thụ ích cả về thể chất lẫn tinh thần như thế nào sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy gật đầu. Học trò của tôi nói thêm: “Bây giờ trông cô giáo còn trẻ hơn cả chúng em.”

Cương vị mới

Tôi được nhận vào làm tại một công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Tôi là người ngoài ngành nên phải học lại từ đầu. Sư phụ đã khai mở trí huệ cho tôi, trong vòng vài năm, tôi đã dần nắm vững được một số kiến thức chuyên môn, các tiêu chuẩn ngành cũng như các luật và quy định liên quan. Từng bước một, từ một nhân viên bình thường tôi được thăng chức lên trưởng phòng, rồi tổng giám đốc.

Tôi đã chiểu theo tiêu chuẩn của một người tu luyện và dùng các Pháp lý của Đại Pháp để chỉ đạo công việc của mình trong công ty. Điều này đã tạo ra bầu không khí hòa ái, hiệu quả công việc của chúng tôi tăng đều và danh tiếng của công ty ngày càng lớn mạnh. Dù là các ban ngành đến thanh tra hay lãnh đạo của các cơ quan quản lý đến, tất cả họ dần dần đều trở thành bạn bè của tôi.

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1999, tôi đã trở thành mục tiêu bị nhắm đến. Nơi làm việc của tôi bị theo dõi, hành vi của tôi bị giám sát, thường có người lấy cớ công việc để lục soát hồ sơ hoặc kiểm tra máy tính của tôi. Tôi biết mục đích thực sự của họ là gì, nhưng tôi vẫn đối xử tử tế với họ. Tôi chỉ muốn họ biết Đại Pháp đã giúp cải thiện sức khỏe và tinh thần của tôi như thế nào, và Pháp Luân Đại Pháp dạy người hướng thiện và làm người tốt ra sao.

Tôi đã bị giam giữ phi pháp ở trung tâm tẩy não, trại tạm giam. Để tránh bị sách nhiễu, bắt bớ thêm, tôi đã phải sống lưu lạc hơn một năm. Ông chủ đã sắp xếp cho tôi làm việc tại chi nhánh Bắc Kinh một thời gian. Sau đó, ông nói với tôi: “Cô nên quay về đi. Không có cô họ không quản lý được. Những người có tín ngưỡng đều là người tốt, sẽ không làm việc xấu.”

Tu luyện Đại Pháp đã giúp tôi có những thay đổi lớn cả về thể chất lẫn tinh thần, gia đình và bạn bè tôi cũng được hưởng lợi rất nhiều. Tôi sẽ nghiêm túc chiểu theo lời dạy của Sư phụ, làm một người có thiện ý và yêu thương tất cả mọi người, làm một người tốt hơn nữa!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/22/499038.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/30/231108.html