Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tỉnh Thiên Tân, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-09-2025] Tháng 5 năm 1996, tôi may mắn bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ, tôi đã từng bước, từng bước đi cho đến ngày hôm nay. Trước khi tu luyện, tôi mắc đủ các loại bệnh tật, phải chạy chữa khắp nơi, sống không bằng chết. Tôi tu luyện đã được 29 năm rồi, cả thân và tâm của tôi đều luôn luôn khỏe mạnh, chưa phải uống một viên thuốc hay tiêm một mũi nào. Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi trở thành một người làm việc gì hay ở bất cứ nơi đâu đều luôn nghĩ đến người khác trước.

Tôi năm nay 66 tuổi rồi, không có việc làm chính thức, tôi sống cùng với bố mẹ chồng đã hơn 40 năm. Cả bố mẹ chồng tôi đều đã ngoài 90 tuổi, bố chồng tôi bị bệnh tim nặng và huyết áp cao; mẹ chồng tôi thì không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi có hai em dâu và một em rể, tất cả họ đều đã kết hôn, có con và có công việc tốt, chúng tôi cùng sống trong một thành phố.

Từ sau khi mẹ chồng tôi bị tắc nghẽn mạch máu não, teo tiểu não thì bà phải nằm liệt trên giường, mọi việc từ ăn uống đến đại tiện, tiểu tiện đều cần người giúp đỡ. Hàng ngày, tôi mặc quần áo cho bà, cho bà ăn, dọn phân, dọn nước tiểu, tắm rửa và chăm sóc bà. Mỗi khi chồng tôi ở nhà, thì anh ấy cùng giúp tôi làm, hai chúng tôi cả ngày đều bận rộn không ngừng nghỉ, khi có thời gian rảnh rỗi, các em chồng tôi cũng đến giúp đỡ.

Người ta thường nói: Bệnh lâu thì trước giường bệnh khó còn người con hiếu thảo. Đạo đức xã hội ngày nay đang trượt dốc, tâm người ta không còn thuần khiết như xưa. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ dạy chúng tôi làm người tốt theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, tôi phải nghe theo lời dạy của Sư phụ, làm một người tốt, chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo. Vợ chồng tôi nghĩ mọi cách để có thể làm cho bố mẹ chồng được vui vẻ, hạnh phúc trong những năm tháng cuối đời. Chúng tôi mua cho họ bất cứ thứ gì họ muốn ăn, nấu bất cứ món gì họ muốn; mua bất cứ bộ quần áo nào mà họ thích.

Mẹ chồng tôi tuổi đã cao, các bộ phận chức năng trong cơ thể đều suy yếu, bà thường không thể đại tiện tự nhiên, vô cùng thống khổ. Trong hoàn cảnh này thì đều là tôi và chồng phải đeo găng tay và moi phân từ trong hậu môn của bà ra. Có một lần, chúng tôi phải moi từ 2:00 giờ đêm đến hơn 5:00 giờ sáng, mất hơn ba tiếng mới moi sạch được.

Sau khi lau dọn xong cho mẹ chồng, tôi cảm thấy mệt mỏi, toàn thân không còn chút sức lực nào, buồn nôn. Trong tâm tôi nghĩ: “Ôi, cứ như thế này tới bao giờ mới hết đây?” Niệm đầu vừa xuất ra, tôi liền nhận ra là không đúng, tôi là một người tu luyện, sao tôi lại có thể có niệm đầu này chứ? Tôi bắt đầu hướng nội tìm, thấy bản thân mình có tâm sợ bẩn, tâm sợ khổ, tâm an dật, còn có tâm oán hận và bất bình. Đây không phải là trạng thái mà một người tu luyện nên có, đây không phải là biểu hiện của một người tốt, tôi nhất định phải thay đổi.

Có một lần, mẹ chồng tôi nói rằng phần thân dưới của bà không thoải mái, tôi liền nhẫn nại giúp bà lau rửa, mẹ chồng tôi cảm kích nói: “Đừng đối xử tốt với mẹ như vậy, mẹ thấy xấu hổ với con! Từ khi con về nhà chúng ta, đều là tự con chăm lo việc nhà, nuôi dạy con cái, mẹ chưa bao giờ giúp con được việc gì cả.” Tôi nói: “Mẹ à, mẹ đừng nói như vậy, chẳng phải ai rồi cũng sẽ già hay sao? Con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, con sẽ cố gắng làm một người tốt dựa theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn ạ.” Sau khi tắm rửa cho mẹ chồng xong, tôi nói: “Mẹ ơi, chúng ta cùng niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ nhé.” Mẹ chồng tôi liền làm theo và cùng tôi niệm từng lượt, từng lượt.

Còn có một hôm, vào lúc 12:00 giờ trưa, mẹ chồng bảo tôi mặc quần áo cho bà, vì tôi còn việc khác phải làm nên để bà ngủ thêm một chút. Tôi cảm thấy dường như có điều gì đó không ổn, tôi nhớ lại giấc mơ vào đêm hôm trước, trong mơ tôi thấy mái nhà ở quê của bố mẹ chồng bị dột, phòng trong, phòng ngoài đều bẩn thỉu. Tuy nhiên, phòng của tôi lại sạch bong, còn có một lối đi nhỏ riêng. Tôi hiểu ra rằng, đây chính là sự điểm hóa của Sư phụ, tôi đã quá ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mà không quan tâm đến người khác. Tôi đã khóc và nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ! Con đã sai rồi, con xin lỗi đã phụ lòng từ bi và sự khổ độ của Ngài, từ nay về sau con sẽ không tái phạm nữa, sau này con sẽ làm tốt hơn nữa.”

Từ đó trở đi, tôi chăm sóc bố mẹ chồng càng chu đáo, cẩn thận hơn. Có một lần, một người anh trai ở ngoại tỉnh đến thăm hai ông bà, khi thấy tôi thay đồ, rửa mặt, rửa tay và chải đầu cho mẹ chồng. Anh ấy nói: “Tôi chưa từng thấy gia đình nào hòa thuận và có một cô con dâu hiếu thảo như vậy.”

Mặc dù trong nhà có người già, nhưng tôi vẫn luôn ghi nhớ mình là đệ tử Đại Pháp, có trách nhiệm và sứ mệnh trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh. Chỉ cần thu xếp ổn thỏa xong việc nhà, là tôi sẽ ra ngoài giảng chân tướng, nói cho mọi người biết về vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp, nói về chân tướng cuộc bức hại tàn bạo của Đảng Cộng sản Trung Quốc đối với các học viên Pháp Luân Công, giải cứu những chúng sinh bị lừa dối bởi những lời dối trá của nó.

Có những lúc, khi vừa ra khỏi nhà thì bố chồng tôi đã gọi điện bảo: “Mẹ con đại tiện rồi, con mau về nhé.” Có một lần, trong một buổi họp lớp, chúng tôi nhờ bố chồng trông mẹ chồng một lát. Vợ chồng tôi vừa đến nhà hàng, đang chuẩn bị ăn thì bố chồng gọi điện bảo: “Mẹ con muốn đi đại tiện, về nhanh nhé.“ Chúng tôi lập tức về nhà. Về đến nhà, chúng tôi thấy phân dính đầy tay mẹ chồng, chăn ga gối đệm, chân tay, thậm chí cả lò sưởi cũng đều dính đầy phân. Bố chồng tôi nói: “Chỉ trong chớp mắt thôi mà đã như vậy đấy.” Tôi không một lời phàn nàn, liền cùng với chồng tắm rửa sạch sẽ cho mẹ, sắp xếp nhà cửa gọn gàng xong xuôi. Tôi bảo chồng ở nhà chăm sóc bà, còn tôi thì ra ngoài giảng chân tướng cứu người.

Mẹ chồng tôi đã ra đi thanh thản, nhẹ nhàng khi bà 93 tuổi. Sau khi mất, bà để lại số tiền đã dành dụm cả đời trị giá 50.000 nhân dân tệ. Bố chồng gọi tôi đến, vừa nói vừa khóc: “Số tiền này bố sẽ không đưa cho ai khác ngoài con. Chính vì con đã không sợ bẩn, không sợ hôi thối, ngày đêm chăm sóc mẹ, nên bà ấy mới không phải chịu chút đau đớn nào mà ra đi thanh thản như vậy.” Tôi nói: “Bố ơi, con không cần số tiền này, con không phải là vì tiền mới phụng dưỡng bố mẹ, là Sư phụ của chúng con đã dạy con làm như vậy. Đây đều là những việc con nên làm, hơn nữa, không phải chỉ có con là người duy nhất phụng dưỡng bố mẹ, chẳng phải con cái của bố đều rất hiếu thuận hay sao? Nếu bố đã đưa thì đưa đều cho mọi người ạ.” Bố chồng thấy tôi không muốn cầm, thì lại càng khóc to hơn.

Chồng tôi cố thuyết phục tôi, anh ấy nói: “Em cứ cầm lấy tiền đi, chúng ta phải trả nợ mấy vạn tệ đã vay làm đám cưới và mua nhà cho con trai.” Tôi không động tâm và vẫn từ chối không nhận. Hai em chồng tôi nói: “Chị dâu ơi, bao năm nay chị đã vất vả, lúc nào cũng làm trước rồi mới được ăn sau, làm việc không biết mệt mỏi. Số tiền này chỉ có chị cầm mới xứng đáng thôi, mẹ ở bên kia cũng sẽ đồng ý.” Em trai chồng cũng đến khuyên tôi: “Chị dâu ơi, vì chị không nhận số tiền này mà hai đêm nay bố mất ngủ rồi. Ở nhà người khác, khi các cụ qua đời, con dâu họ tranh giành tiền bạc mà không quan tâm đến người thân. Hãy nhìn gia đình chúng ta xem, đưa tiền cho mà còn không muốn nhận. Mọi người đều đồng ý đưa tiền cho chị, nên chị cứ cầm lấy đi nhé.”

Tôi nói: “Chị phụng dưỡng mẹ không phải vì tiền. Chị là một đệ tử Đại Pháp, là một người tu luyện, chị nghe theo lời dạy của Sư phụ, làm một người tốt, làm một người lương thiện. Nếu chị không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thì chị sẽ không thể làm được như thế này. Có khi chăm mẹ đẻ cũng chẳng làm được tới vậy huống chi là mẹ chồng. Chị chỉ muốn các em ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, đừng nghe theo những lời dối trá của tà đảng thì sẽ có tương lai tốt đẹp.” Chú em nói: “Chúng em đều đã biết ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.”

Vào những ngày lễ tết hàng năm, người thân, họ hàng trong gia đình đều đến thăm bố mẹ chồng tôi rất đông. Hôm nay thì người này đến, ngày mai thì người kia đến, người đến rồi người đi, tôi phải chuẩn bị một bữa cơm đón năm mới để tiếp đãi họ. Khi họ thấy người thân của mình được tôi là con dâu chăm sóc chu đáo như vậy, tất cả đều cảm nhận được sự chân thành, vô tư, và thiện tâm của người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cảm nhận được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Tất cả họ đều minh bạch chân tướng, đồng thời đã làm tam thoái.

Cảm ân sự từ bi cứu độ của Sư tôn! Đệ tử xin khấu tạ Sư tôn!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/19/“从来没见过这么和睦的家庭,这么孝顺的儿媳”-499100.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/21/230998.html