Bí quyết của sự hòa thuận trong gia đình
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-08-2025] Tôi là một phụ nữ nông thôn ngoài 50 tuổi. Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997, tôi đã sớm thoát khỏi chứng trầm cảm và nhiều loại bệnh tật khác.
Chồng tôi và tôi quen nhau thông qua người mai mối. Hóa ra chúng tôi từng học cùng trường. Anh ấy đẹp trai, đối xử với tôi rất tử tế và nhã nhặn, chúng tôi đã kết hôn. Tôi mong chờ một cuộc sống hạnh phúc và tươi đẹp, nhưng mọi việc đã không diễn ra như tôi mong muốn.
Sau khi kết hôn, chồng tôi trở thành một người hoàn toàn khác. Anh ấy suốt ngày rượu chè cờ bạc, không có tinh thần trách nhiệm, cũng không kiếm ra tiền. Với anh ấy, nhà giống như khách sạn—anh ấy chỉ về nhà để ăn uống và ngủ. Anh ấy không kiếm tiền nuôi gia đình, mà còn nghĩ rằng vợ phải chu cấp cho mình.
Điều này hoàn toàn trái ngược với gia đình cần kiệm, chăm chỉ của tôi. Tôi không biết rằng có những người sống như vậy. Tôi giận dữ suốt ngày và dần dần sinh bệnh. Tôi từng nghĩ đến việc ly hôn và đã đến cục dân chính. Thời điểm đó, việc ly hôn không dễ dàng, nên năm này qua năm khác, ngày này qua ngày khác, tôi đã chịu đựng trong đau khổ.
Tôi phải tự nuôi bản thân và con gái. Ở nông thôn, sinh con gái thường bị kỳ thị. Ngay khi con gái chào đời, chồng tôi đã ghét bỏ con và dọn ra ở riêng, nói rằng đứa trẻ khóc làm anh ấy mất ngủ. Khi con lớn lên và đi học, anh ấy đưa cho tôi rất ít hoặc không đưa tiền học phí, viện cớ rằng mình không có.
Qua nhiều năm, chồng tôi tích lũy không ít nợ nần. Khi không uống rượu, anh ấy còn tạm ổn, nhưng khi uống vào thì hành xử điên loạn. Anh ấy đốt rất nhiều quần áo của chúng tôi. Vào lúc nửa đêm, anh ấy nhồi nhét đồ đạc vào bếp lò, khiến ống khói nổ tung và khói tràn ngập căn phòng, làm con gái tôi và tôi tỉnh giấc vì ngạt thở. Có lúc nửa đêm anh ấy gọi điện cho cả gia đình tôi, yêu cầu họ đón tôi về vì anh ấy không cần tôi nữa. Khi say rượu, anh ấy chửi bới bằng những lời lẽ thô tục nhất.
Khi em trai chồng tôi mua nhà, khi người nhà anh ấy bị ốm, hoặc khi các cháu cần tiền học, tôi đều góp tiền giúp đỡ họ. Dù bố chồng tôi từng đánh tôi, tôi cũng không oán hận— tôi vẫn cho ông tiền và tổ chức tiệc sinh nhật cho ông. Tôi mua thức ăn và quần áo cho mẹ chồng. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã ban cho con gái tôi một trái tim nhân hậu. Cháu rất chu đáo và hiếu thảo, còn biếu bà tiền và quần áo, mua giày dép và quần áo cho bố, thậm chí còn cho các em họ tiền tiêu vặt và đồ dùng học tập.
Qua nhiều năm tu luyện, tôi đã dần dần loại bỏ tâm oán hận, muốn trả thù, tranh đấu, tật đố, ngạo mạn, sắc dục, tâm muốn vượt trội hơn người khác, không chịu nghe lời phê bình, không muốn chịu khổ nạn, chấp trước vào đúng sai, danh lợi, hiển thị, truy cầu vui vẻ, v.v. Tất cả những chấp trước này đều được phơi bày đầy đủ, và tôi đã quyết tâm loại bỏ chúng để quy chính bản thân trong Đại Pháp.
Tôi từng tự hỏi tại sao mình thường cảm thấy người khác sai và hành xử vô lý đến vậy. Thực ra, vấn đề nằm ở cách tôi nhìn nhận những sự việc này. Tôi chưa coi mình là một người tu luyện chân chính, mà thay vào đó dùng quan niệm người thường để đánh giá sự việc. Tôi bị giả tướng lừa dối và không nhìn thấy được chân tướng. Mọi thứ tôi gặp trong đời này đều là kết quả của nghiệp báo và được Sư phụ an bài để giúp tôi hoàn trả nghiệp trong mâu thuẫn, đề cao tâm tính và tăng công.
Tôi biết ơn chồng và gia đình nhà chồng vì họ đã giúp tôi thấy rằng tôi có tâm hẹp hòi và tự cho mình là trung tâm, tôi đã hành xử lệch khỏi Chân-Thiện-Nhẫn theo đủ mọi cách. Trong quá trình tương tác với họ, tôi phát hiện ra các chấp trước khác nhau và đã quy chính chúng.
Cuộc đời giống như một giấc mộng hay một vở kịch, nơi mọi người đóng các vai khác nhau. Chỉ là đôi khi chúng ta quá nhập vai và quên mất bản thân thực sự là ai, từ đó lạc lối và mê mờ trong nhân thế.
Năm ngoái, mọi thứ bắt đầu thay đổi. Do vấn đề sức khỏe của chồng tôi, bác sĩ nói anh ấy không được hút thuốc hay uống rượu nữa. Mặc dù anh ấy vẫn uống, nhưng không còn say khướt, những cơn thịnh nộ khi say cũng chấm dứt. Gia đình chúng tôi trở nên yên bình hơn nhiều. Khi anh ấy ốm đau và không có tiền, con gái tôi và tôi đã chi trả và chọn bệnh viện tốt nhất để điều trị, đồng thời chăm sóc anh ấy chu đáo.
Nhà chồng tôi cũng cảm nhận được lòng tốt của tôi, đại gia đình ngày càng hòa thuận hơn. Không có Đại Pháp, chúng tôi sẽ không có được ngôi nhà ấm áp và bình an này.
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và Đại Pháp. Sau hơn hai mươi năm tu luyện, tôi đã cải biến từ một người nhìn nhận mọi thứ từ góc độ ích kỷ thành một người biết nghĩ đến cảm xúc của người khác trước tiên, nghiêm khắc tuân theo Pháp lý của Sư phụ, đối xử tử tế với người khác và tu luyện để trở thành một người thực sự vô tư và vị tha.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/14/497769.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/18/229868.html



