Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 10-08-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Nhìn lại con đường tu luyện của mình, tôi từ một người thường bệnh tật đầy thân, sống trong mê mờ mỗi ngày, đã trở thành một người tu luyện tràn đầy sức sống và khỏe mạnh. Tôi từng là một người không dám nói chuyện khi gặp người khác, nay đã trở thành một người có thể giảng chân tướng và cứu người một cách logic và trí huệ. Tôi từng là một người nhút nhát, nay đã trở thành một người không màng hiểm nguy trên con đường theo kịp tiến trình Chính Pháp. Chính niệm giúp tôi vượt qua các khổ nạn và trí huệ trong khi giảng chân tướng, hết thảy đều là Sư phụ ban cho tôi.

Những ngày đầu tu luyện

Từ khi còn nhỏ tôi đã không giỏi ăn nói. Tôi không biết cách chào hỏi hay nói chuyện với người khác. Tôi nhút nhát, sợ hãi mọi thứ và không dám ra khỏi nhà sau khi trời tối. Khi thấy ai đó đánh nhau, tôi sẽ trốn đi thật xa. Tôi sợ nhất là khi nhà có khách đến chơi, khi đó tôi sẽ sang nhà bạn trốn, đợi cho đến khi khách về. Hai năm sau khi kết hôn, chồng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày. Con tôi còn nhỏ và áp lực quá lớn khiến tôi gần như suy sụp. Cơ thể khỏe mạnh của tôi dần dần mắc nhiều bệnh tật. Dưới áp lực về tinh thần và thể chất, tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng. Tôi không thể ngủ suốt đêm và cảm thấy uể oải vào ban ngày. Ngoài ra, tôi còn bị viêm màng phổi, bệnh tim mạch vành, bệnh phụ khoa và bệnh thấp khớp. Tôi vô cùng khổ sở.

Tôi thường ngửa mặt lên trời mà than: “Ông Trời ơi, con khổ quá. Bệnh viện không chữa được bệnh cho con. Con phải làm sao đây? Con chưa đến 40 tuổi mà đã sắp chết rồi. Con của con sẽ ra sao? Cháu còn quá nhỏ. Ông Trời ơi, xin hãy cho con sống đến 50 tuổi, như vậy là đủ rồi. Khi đó con của con sẽ có thể sống tự lập, con sẽ không còn gì phải lo lắng nữa.” Mỗi ngày tôi đều phải cố gắng hết sức để vùng vẫy và chịu đựng gian khổ.

Một ngày vào năm 1997, khi tôi đang ở cơ quan, một đồng nghiệp nói với tôi: “Có người luyện Pháp Luân Công ở công viên lúc 6 giờ sáng. Chị có thể đến xem.” Các đồng nghiệp của tôi đều biết sức khỏe của tôi rất kém, nên họ thường cho tôi một số thông tin về cách chữa bệnh. Tôi trả lời: “Giờ đó tôi không đi được. Con gái tôi chuẩn bị đi học, tôi cần chuẩn bị bữa ăn cho cháu.” Vài ngày sau, cô ấy lại nói với tôi: “Họ đang bán sách Chuyển Pháp Luân ở công viên. Chị có muốn mua một cuốn không?” Không do dự, tôi trả lời: “Tôi sẽ mua.” Cô ấy đã giúp tôi mua cuốn Chuyển Pháp Luân và Chuyển Pháp Luân Quyển II.

Sau giờ làm, tôi nhanh chóng chuẩn bị bữa tối và nóng lòng bắt đầu đọc sách. Khi mở cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi nhìn thấy ảnh của Sư phụ và đã rất ngạc nhiên: Tôi biết Ngài! Tôi bắt đầu suy nghĩ rất nhiều xem mình đã gặp Ngài ở đâu. Khi tôi mở cuốn Chuyển Pháp Luân Quyển II và nhìn thấy bức ảnh Sư phụ mặc áo cà sa, toàn thân tôi run lên: Đây chẳng phải là Phật sao? Sau đó, tôi đọc bài kinh văn “Khung” của Sư phụ. Từ sâu thẳm trong tâm hồn, tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ rằng cuốn sách này thực sự uyên thâm và thực sự tuyệt vời.

Tôi đã đọc thuộc lòng bài kinh văn này mỗi khi có thời gian. Trước khi thực sự bắt đầu tu luyện, tôi đã học thuộc lòng bài kinh văn này. Có lẽ vì duyên phận của tôi chưa đến, sau khi đọc hai cuốn sách này một lần, tôi đã cất chúng đi vì tôi đã đọc xong.

Khi sức khỏe của tôi ngày càng xấu đi, tôi không thể đi làm được nữa. Đầu năm 1998, tôi phải ở nhà để tĩnh dưỡng, công ty trả cho tôi 200 nhân dân tệ (29 đô la Mỹ) mỗi tháng. Một ngày cuối năm 1998, người đồng nghiệp đó lại đến nhà tìm tôi và nói: “Có người luyện Pháp Luân Công ở công viên lúc 2 giờ chiều. Chị nên đến đó.”

Ngày hôm sau, tôi đến công viên từ rất sớm. Thực lòng, tôi không biết Pháp Luân Công là gì. Tôi cũng không biết rằng việc luyện công sẽ giúp tôi chữa khỏi bệnh. Tôi chỉ đến công viên để cho qua thời gian. Khi gần đến 2 giờ chiều, mọi người bắt đầu đến theo nhóm. Chẳng mấy chốc, mọi người đã đứng ngay ngắn và tiếng nhạc vang lên. Tôi làm theo mọi người và bắt chước động tác của họ. Ngay lúc đó, một nữ học viên lớn tuổi đã đến và dạy tôi các động tác một cách rất kiên nhẫn. Sau vài ngày, tôi đã học xong cả năm bài công pháp.

Họ giới thiệu cho tôi một nhóm học Pháp, học từ 7 giờ tối đến 9 giờ tối mỗi tối. Nghe vậy, tôi trả lời: “Tôi không đi được vì tôi không dám đi bộ khi trời tối.” Mọi người đều khuyến khích tôi: “Học Pháp nhóm có thể giúp chị đề cao nhanh chóng trong tu luyện. Nếu chị tự học ở nhà thì sẽ không hiệu quả bằng. Trong môi trường nhóm, mọi người có thể chia sẻ suy nghĩ của mình khi có vấn đề.” Cuối cùng, tôi đã đồng ý tham gia nhóm học Pháp.

Mỗi lần học Pháp xong và trở về nhà, đèn trên đường đều rất sáng và cũng có nhiều người đi lại. Khi tôi bước vào sân nhà mình, dù trời rất tối, nhưng luôn có một chiếc ô tô nhỏ bật đèn hậu hướng về phía lối vào tòa nhà của tôi. Thật là kỳ diệu.

Trong khi học Pháp nhóm, các học viên lâu năm thường chia sẻ suy nghĩ của họ: “Về vấn đề này, tôi đã làm không đúng,” “Về vấn đề này, hành vi của tôi không phù hợp với Pháp…” Ban đầu, tôi không thực sự hiểu những gì họ nói. Đột nhiên, một ngày nọ, hai chữ “tu Phật” xuất hiện trong đầu tôi. Giống như đột nhiên ngộ ra, người tôi cảm thấy sục sôi. Ồ, thì ra là tu thành Phật! Tôi đã học được thế nào là tu luyện Phật Pháp. Cũng chính vì điều này mà tôi đã thực sự bước trên con đường phản bổn quy chân.

“Mình tu trong Phật Pháp và mình có Sư phụ!” Không từ nào có thể diễn tả được niềm vui trong tâm tôi. Hằng ngày, tôi cố gắng làm xong việc nhà thật nhanh rồi sau đó học Pháp. Càng học, tôi càng yêu thích. Càng đọc sách, tôi càng thích đọc. Đôi khi, tôi có thể học năm bài giảng của sách Chuyển Pháp Luân trong một ngày. Mỗi ngày tôi đều đắm chìm trong niềm vui và không biết tại sao mình lại vui đến vậy. Khi đi chợ, tôi không cảm thấy mệt khi leo lên leo xuống tám tầng cầu thang. Đôi khi, tôi còn ngân nga một giai điệu nhỏ vì cảm thấy rất thư thái.

Một ngày nọ, tôi phát hiện ra rằng bệnh tật của tôi đều đã khỏi. Chúng đã biến mất từ lúc nào sao tôi không biết nhỉ? Đại Pháp thật tốt và kỳ diệu. Sư phụ thật vĩ đại.

Sư phụ luôn ở bên cạnh tôi

Một năm nọ, vào gần dịp Tết truyền thống, tôi muốn tận dụng lúc này để dọn dẹp kỹ lưỡng vì bình thường tôi không có thời gian dọn dẹp. Tôi đang chuẩn bị lau máy hút mùi và tháo tấm lưới lớn ra. Bên dưới tấm lưới có một cái cốc nhỏ để hứng dầu, nhưng tôi không thể nào tháo được cái cốc đó ra dù đã cố gắng hết sức. Tôi không thể nới lỏng mấy con ốc bên trong, dù đã cố gắng thế nào. Chồng tôi loay hoay mãi cũng không tháo được. Khi đến giờ phát chính niệm, tôi dừng tay, vừa ngồi xuống thì một giọng nói vang lên trong đầu: “Chỉ cần xoay cái cốc nhỏ thôi, đừng vặn ốc bên trong.” Sau khi phát chính niệm, tôi làm theo hướng dẫn của giọng nói đó và thực sự có hiệu quả. Con xin cảm tạ Sư phụ! Sư phụ luôn ở bên cạnh chúng ta.

Trợ Sư cứu người, cảm tạ Sư ân

Tôi cũng thường xuyên cùng các đồng tu đi giảng chân tướng để cứu chúng sinh. Có lần, tôi cùng một học viên khác đến một ngôi làng để phát lịch giảng chân tướng trước dịp Tết. Tôi cũng cùng một học viên khác kết bạn với những người hữu duyên ở công viên, sau đó giảng chân tướng cho những người bạn mới này. Kết quả rất tốt.

Một ngày nọ, sau khi dịch COVID-19 bùng phát, tôi cùng một học viên khác giảng chân tướng trong một công viên. Khi đang đi, chúng tôi thấy một cặp vợ chồng khoảng 70 tuổi ở phía trước. Tôi nhanh chóng đến chào họ với một nụ cười: “Hai bác đang đi dạo ạ?” Người đàn ông mỉm cười và trả lời: “Đúng vậy, chúng tôi đã nghỉ hưu và không có việc gì làm, nên đang đi dạo một chút.” Tôi nói: “Đúng vậy ạ. Tắm nắng và hít thở không khí trong lành có lợi cho sức khỏe thể chất và tinh thần của chúng ta.”

Tôi hỏi: “Trước nghỉ hưu bác làm ở cơ quan nào ạ?” Người phụ nữ trả lời: “Trước đây ông ấy làm ở một trường học.” Tôi tiếp tục hỏi: “Bác ấy dạy toán ạ?” Người phụ nữ trả lời rằng ông ấy dạy lịch sử. Nghe vậy, tôi mỉm cười. Tôi bắt đầu nói về văn hóa truyền thống Trung Hoa và sự hỗn loạn trong xã hội hiện đại; các quan chức tham nhũng và những khó khăn mà người dân phải gánh chịu; sự sụp đổ tất yếu của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ cùng các tổ chức liên đới của nó để được bình an. Cả hai người đều đã vui vẻ thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Tôi thật sự may mắn được làm đệ tử của Sư phụ. Tôi đã bước trên con đường phản bổn quy chân, nhờ đó, tôi đã có được một cuộc đời mới. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/10/497978.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/21/229916.html