Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 03-10-2025] Gần đây, tôi phát hiện ra nhiều chấp trước ở bản thân, như tâm hiển thị, tâm tật đố và tâm tranh đấu. Những chấp trước này thường khiến tôi sinh ra oán hận và buồn bực. Vì đã nhiều lần cố gắng mà mãi không trừ bỏ được khiến tôi sinh tâm lý tiêu cực và bất lực.

Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã được 19 năm còn chồng tôi mới bước vào tu luyện hai năm trước. Anh thường áp đặt lý giải của bản thân lên tôi và bảo tôi phải làm gì, làm gì. Anh cũng không cho tôi đi học Pháp, giao lưu cùng các đồng tu. Một buổi sáng, trước khi chúng tôi học Pháp, chồng “khen” tôi: “Em đề cao lên rồi đó, hiện giờ chúng ta có thể sánh vai cùng tiến rồi”. Đây chẳng phải anh đang mỉa mai tôi tu không bằng anh ấy sao? Hơn nữa, anh chỉ tu tôi mà không tu chính mình. Nói nhiều lần không nghe, tôi bèn thở dài một tiếng. Anh liền tỏ ra khó chịu: “Em cứ ở nhà mà thở dài đi, anh ra ngoài đây. Em thế này thì ai muốn học Pháp cùng em, không chịu nổi, lời tốt đẹp cũng có thể bị em biến thành chuyện xấu, suốt ngày than vắn thở dài, anh ở trong trường của em thấy rất khó chịu”. Nói rồi, anh đứng dậy và bỏ đi.

Trong tâm tôi rất buồn. Tôi hướng nội tìm và phát hiện mình có tâm sợ bị chồng coi thường. Anh thường tỏ ra mình ở trên người khác, coi thường tôi, không cho tôi nói. Hễ tôi nói một câu là anh bắt đầu giáo huấn một tràng, nói đi nói lại, mềm rắn đủ cả. Tôi không dám lên tiếng, sợ hễ nói là anh ấy nổi xung lên lại đùng đùng không học Pháp cùng tôi, sập cửa bỏ đi. Hôm đó, tôi không nói một lời nào, chỉ dám thở dài một tiếng, kết quả anh ấy vẫn bỏ đi như thế.

Khi anh chế giễu tôi tu chưa tốt thì tôi liền sinh tâm biện giải và tật đố. Vì tâm thích được khen, thích nghe lời dễ nghe nên những chỉ trích của anh khiến tôi sinh tâm oán hận. Anh ấy luôn tu tôi mà không tu chính mình, tôi không phục, vẫn là tâm tật đố. Như vậy xem ra tôi vẫn là không cho người khác nói, muốn bày tỏ cái gọi là cao kiến của bản thân, nhưng lại không có quyền lên tiếng, không có cơ hội thể hiện bản thân, vì thế mà khổ não, có ham muốn thể hiện, tâm hiển thị. Đối chiếu biểu hiện của anh ấy với bản thân, chẳng phải tôi cũng có tâm tự mãn cũng muốn ở trên người khác sao. Tu tới tu lui, sao nhân tâm của tôi vẫn còn nhiều thế này?

Thoát khỏi cái tình, tôi phát hiện ra nhiều vấn đề trong tu luyện của bản thân vẫn xoay quanh việc thể hiện tự ngã. Tôi thường muốn thể hiện bản thân: thể hiện mình có điều kiện kinh tế ưu việt, là tâm khoe khoang; thể hiện mình có trình độ văn hóa cao, là tâm hư vinh; thể hiện mình ăn nói khéo léo, hài hước, là ham muốn thể hiện, tâm lấy lòng người khác; thể hiện bản thân đắc được điều tốt nào đó, là tâm hiển thị, tâm hoan hỷ; thể hiện mình tu không tệ, làm rất tốt, khoe khoang, là tâm cầu danh; thể hiện mình lương thiện, có tu dưỡng, cũng vẫn là tâm hiển thị. Sao tâm hiển thị của mình lại nặng đến thế! Tất cả đều là để thể hiện năng lực ưu tú của bản thân, chứng thực tự ngã.

Từ trong Pháp, tôi ngộ ra rằng, tâm chấp trước đều bắt nguồn từ tình, tình là tự tư, là tư tâm, là tự ngã, mọi tư duy của tâm chấp trước đều là tự tư vị kỷ, lấy tự ngã làm trung tâm, đặt nặng cảm tình, cảm giác của bản thân, là cái tư của cựu vũ trụ, thiếu đi điều mà Sư phụ giảng: “làm việc gì đều luôn luôn cân nhắc đến người khác” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân), thiếu đi lối tư duy vô tư vị tha.

Xem ra trong tu luyện của tôi vẫn còn nhiều quan niệm vị tư chưa chuyển biến thành vị tha, những bại vật của các tâm chấp trước đó vẫn còn ở đó không suy chuyển nhiều, cho nên chúng vẫn luôn can nhiễu tôi tu luyện, ảnh hưởng đến việc đột phá tầng thứ.

Tôi quyết tâm chuyển biến quan niệm, tu luyện trên cơ điểm vô tư vị tha, dùng tư duy vị tha để trừ bỏ các khối u ác tính của tâm chấp trước như tâm hiển thị, tâm tật đố, tâm tranh đấu. Để củng cố, tôi đã ghi ra những điều sau đây, mô tả những gì mình sẽ làm trong một vài tình huống nhất định.

Nếu tôi nghĩ cho chồng, thì khi anh vì lo cho sự an toàn của tôi mà cằn nhằn, tôi có thể nói: Đừng lo, em nhất định sẽ chú ý an toàn. Khi anh phê bình tôi cẩu thả, suy nghĩ giản đơn, dễ bị người ta đùa bỡn, tôi sẽ cảm ơn vì anh ấy muốn tốt cho tôi. Khi anh không ngừng cằn nhằn, tôi sẽ xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Đó cũng là để trừ bỏ cái tâm không cho người khác nói của tôi.

Khi bị anh dọa, tôi sẽ tự nhủ đó là để trừ bỏ tâm sợ hãi của mình, là giả tướng. Nếu anh coi thường tôi, tật đố tôi, ấy là vì tôi cũng còn tâm tật đố chưa tu bỏ nên anh mới biểu hiện ra cho tôi thấy. Tôi còn có tâm hiển thị khiến anh không phục. Tôi cần trừ bỏ tâm tự mãn cho rằng bản thân mình tu không tệ.

Khi anh phàn nàn tôi nặng tình với nhà mẹ đẻ, tự ý mang tiền về và mua đồ, tôi sẽ nói: “Từ giờ em sẽ nghe anh, anh nói mua gì thì mình sẽ mua cái đó, em để anh quyết nhé”. Khi anh mắng người bên nhà mẹ đẻ tôi thế này thế kia, tôi sẽ phát chính niệm để thanh lý những thứ bất hảo đằng sau đang thao túng anh ấy và nhắc anh rằng mắng người sẽ tổn đức. Khi anh trách oan tôi, tôi nghĩ đó là an bài của Sư phụ để tôi tiêu nghiệp và đề cao tầng thứ, tôi cần cảm ơn anh. Nếu anh nhờ tôi làm việc này việc kia khi tôi đang làm ba việc, tôi sẽ tự nhủ không được tức giận, không được bất mãn, anh ấy cũng không phải cố ý muốn can nhiễu mình, hãy ôn hòa nói với anh ấy: khi em đang bận làm ba việc, anh đừng làm phiền em nhé, có việc gì sau đó em sẽ làm”.

Tôi viết ra những điều này khi anh ấy đang ngủ trưa. Khi anh vừa tỉnh dậy, tôi chào anh một tiếng, anh liền nói: “Bây giờ, anh thích nghe em nói rồi, nghe rất dễ chịu”. Thái độ của anh lúc này hoàn toàn khác với ban sáng dù tôi mới chỉ có dự định như vậy, cũng chưa nói hay làm gì cả. Tôi tự hỏi có phải ở vi quan, anh đã “nghe” được những điều tôi đã viết ra không.

Sau đó, chồng tôi ngồi đả tọa, khi xuất định anh nói: “Anh ngồi đả toạ được 50 phút, chân không còn bị đau nhiều nữa. Anh phải cảm ơn em vì đã đề cao tâm tính, anh cảm nhận được trường năng lượng thuần tịnh và rất tốt. Anh chẳng tốn sức mà có thể đả tọa được 50 phút, thật ra anh thấy mình còn có thể ngồi đủ một tiếng”. Anh mỉm cười, giọng bình hòa, vui vẻ. Tôi cảm thấy chân tu thật huyền diệu. Đột nhiên bụng tôi đau quặn lên, bị tiêu chảy, thải ra những bại vật không tốt. Tôi hiểu rằng đó là đang thanh lý bại vật của tâm tật đố. Hơn nữa tôi còn thấy sắc mặt mình cũng trở nên hồng hào và đẹp hơn. Hóa ra trừ bỏ nhân tâm như tâm tật đố, tâm hiển thị có thể cải thiện cả diện mạo.

Tối hôm đó, khảo nghiệm liền đến. Chồng tôi đến nhà dì anh [cũng là đồng tu] để đưa tài liệu chân tướng. Khi về, anh nói: “Dì nói dì không muốn ra ngoài giảng chân tướng cùng em nữa vì em không chú ý an toàn, hấp tấp. Dì cũng bảo em bớt đến nhà dì ấy. Dì còn nhắc đến chuyện năm ngoái có đồng tu nói em tu không vững chắc, vợ đồng tu ấy thì nói em bay bổng đâu đâu. Anh nghĩ trong em vẫn còn rất nhiều văn hóa Đảng, ăn nói và làm các việc còn chưa thành thục, em đừng đến nhà đồng tu để chia sẻ nữa, em hãy tự giúp chính mình đi, tu bản thân mình cho tốt đi”.

Nếu là trước đây, tôi sẽ không phục mà tranh luận, biện hộ cho mình, trách đồng tu không tu khẩu. Nhưng tối đó, tôi rất bình tĩnh, tôi nghĩ: nhất định có điều mình cần tu, cũng là để đào bỏ cái tâm tật đố, tâm không cho người khác nói, tâm tự mãn cảm thấy bản thân tốt, tâm hiển thị và tất cả các nhân tâm khác. Đồng tu là tấm gương của tôi, tôi cũng phải trừ bỏ cái tâm không tu khẩu. Tôi cảm thấy có lỗi và xấu hổ vì đã để lại ấn tượng không tốt như vậy cho đồng tu.

Rất nhanh tôi đã có thể chân thành, bình hòa phân tích tâm chấp trước của mình với chồng. Tôi đã vượt qua quan này, Sư phụ từ bi vĩ đại đã giúp tôi trừ bỏ bại vật của tâm tật đố.

Khi dùng tư duy vị tha để chỉ đạo tu luyện của bản thân, tín tâm của tôi tăng lên rất nhiều, trước đây tôi cảm thấy bất lực vì nhân tâm trừ bỏ quá chậm, hiện giờ tôi đã biết phải tu như thế nào rồi. Cắt đứt sợi dây thừng nhân tâm, thuần tịnh bản thân, làm tốt ba việc, dẫn chúng sinh theo Sư phụ trở về nhà trên thiên quốc!

Trên đây chỉ là thể ngộ ở tầng thứ sở tại của bản thân, có chỗ nào không đúng mong các đồng tu chỉ chính!

Hợp thập!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/3/497959.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/28/231080.html