Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-08-2025] Đầu năm 2006, tôi bắt đầu kinh doanh bán buôn. Ban đầu, tôi nhập hàng trực tiếp từ các nhà sản xuất rồi phân phối cho các cửa hàng và đại lý khác nhau. Tôi để ý thấy có một người phụ nữ cũng làm bán buôn giống như tôi.

Một hôm, cô ấy gọi cho tôi, giả làm khách hàng và yêu cầu tôi đến chỗ cô ấy để kiểm tra hàng đã giao. Do mới vào nghề, tôi không phân biệt được giọng nói trong điện thoại có phải là của khách hàng hay không nên tôi đã đến đó. Vừa đến nơi, tôi liền bị người phụ nữ đó cùng chị dâu và em gái cô ấy chặn lại. Họ vây quanh tôi, còn cô ấy giận dữ chỉ vào mặt tôi, buộc tội tôi cướp khách hàng của cô ấy. Cô ấy cho rằng tôi đã lợi dụng hoàn cảnh khó khăn sau ly hôn của cô ấy để nhảy vào làm ăn. Tôi đã bị sốc trước thái độ thù địch của cô ấy và tự nhủ: “Làm ăn kinh doanh chẳng phải chuyện độc quyền; ở đâu cũng có sự cạnh tranh. Chẳng phải cô ấy quá hung hăng sao?”

Sau sự việc đó, mỗi khi nhìn thấy cô ấy, tôi đều cảm thấy sợ hãi và oán giận. Nhưng dần dần, tôi tự nhắc nhở mình là người tu luyện và không được hành xử như người thường. Trong khi nhiều người rất coi trọng tiền bạc, người tu luyện nên biết nghĩ cho người khác và vị tha. Tôi dần dần bình tĩnh lại và bắt đầu tiếp xúc với cô ấy một cách ôn hòa.

Sau đó, một nhà máy mà cả hai chúng tôi từng hợp tác đã đóng cửa và được bán lại cho người phụ nữ này. Cô ấy trở thành chủ xưởng mới, tôi cũng tiếp tục đặt hàng từ cô ấy. Có hai sự việc đặc biệt nổi bật trong khoảng thời gian này:

Tôi đặt một đơn hàng 30 sản phẩm, nhưng khi giao hàng, cô ấy đếm chỉ có 28 sản phẩm. Trong lúc dỡ hàng, trên xe tải của tôi có những mặt hàng bằng giấy khác, để tránh hư hỏng, tôi đã kẹp hai sản phẩm của cô ấy vào giữa. Cả hai chúng tôi đều không nhớ ra điều đó trong lần kiểm đếm cuối cùng, vì vậy cô ấy đã tính tiền cho tôi 28 sản phẩm. Sau khi giao hàng cho khách, tôi nhận ra còn thừa hai sản phẩm. Tôi cảm thấy mình phải có trách nhiệm và đã gọi cho cô ấy vào tối hôm đó để giải thích về sự nhầm lẫn và trả tiền cho các sản phẩm thừa.

Cô ấy đáp lại một cách niềm nở: “Chị đúng là một người chính trực. Thời buổi này hiếm có ai được như chị.” Cô ấy biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nói rằng chỉ có người tu luyện mới trung thực như vậy. Tôi đồng ý và nói: “Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không làm như vậy. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác, phải lương thiện và sống theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi cũng nhân cơ hội này để giảng chân tướng về Đại Pháp cho cô ấy, và cô ấy rất đồng tình với tôi.

Vào một lần khác, cô ấy cử một tài xế đến giao hàng. Giá đúng là 640 nhân dân tệ, nhưng hóa đơn lại ghi nhầm là 64 nhân dân tệ, thiếu một số không. Lô hàng rất lớn, vì vậy người tài xế và tôi chỉ đếm số lượng hàng rồi thanh toán theo hóa đơn. Sau khi người tài xế rời đi, tôi xem lại hóa đơn và phát hiện ra sai sót. Tôi liền gọi cho cô ấy để giải thích. Cô ấy cười vì sự nhầm lẫn của mình. Rồi cô ấy nói thêm: “Chị tốt quá! Sư phụ của chị thật tuyệt vời khi dạy Đại Pháp cho nhiều người tốt như vậy. Nếu người khác gặp phải sai sót này mà im lặng, tôi đã bị mất tiền rồi. Đại Pháp thật vĩ đại!” Tôi đáp lời: “Chị hãy cảm tạ Sư phụ của chúng tôi. Nếu không có Đại Pháp, tôi đã không hành xử như vậy, tôi sẽ chỉ biết lo cho lợi ích của riêng mình. Chính Đại Pháp đã dạy tôi phải đối xử tốt với người khác. Tôi thực sự biết ơn Sư phụ!”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/14/498014.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/18/229869.html