Mọi điều tốt đẹp đều đến từ tu luyện Đại Pháp
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục
[MINH HUỆ 05-09-2025] Tôi đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7 năm 1999, dưới sự dẫn dắt của bố mẹ và cũng là đồng tu. Tôi bắt đầu tu luyện là vì chứng kiến rất nhiều điều kỳ diệu xảy ra với bố mẹ, các đồng tu và chính bản thân mình. Thông qua học “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã hiểu được đạo lý làm người và tiêu chuẩn đo lường tốt và xấu. Sau này trong quá trình đọc đi đọc lại nhiều lần cuốn sách, tôi càng ngày càng có những lý giải thâm sâu hơn về mục đích làm người và tiêu chuẩn của người tu luyện, cũng như sứ mệnh của đệ tử Đại Pháp. Mặc dù trải qua nhiều trắc trở gập ghềnh trong tu luyện, nhưng tôi vẫn luôn cảm nhận được sự từ bi chăm sóc bảo hộ và điểm ngộ của Sư phụ dành cho mình.
1. Quá trình cả nhà đắc Pháp
Trước khi mẹ tôi tu luyện Đại Pháp, sức khỏe của bà luôn trong tình trạng rất tệ, bà bị bệnh tim, cao huyết áp và bệnh thấp khớp v.v.. đủ các loại bệnh tật vẫn luôn hành hạ giày vò bà. Trong ký ức của tôi lúc đó, ở nhà chỗ nào có ngăn kéo thì đều nhét đủ các loại thuốc khác nhau. Hồi nhỏ, tôi thường nhìn thấy mẹ bị ngất xỉu ở ngoài đường, sau đó được người ta cõng về nhà, bố tôi cũng được rèn luyện đến mức có thể nhanh chóng sơ cứu cho mẹ một cách thành thạo, đồng thời ông cũng thường nhắc nhở tôi và các anh trai rằng không được làm mẹ nổi giận.
Bệnh viện đã ba lần gửi cho mẹ tôi giấy thông báo về tình trạng bệnh nguy kịch, bệnh viện không có cách nào trị khỏi bệnh của mẹ. Trùng hợp vào thời điểm đó đang có cơn sốt khí công, nên chỉ cần nghe nói có công pháp nào đó có thể trị bệnh là bố lập tức đưa mẹ đến học và cùng luyện với bà. Bởi vì tôi là con út trong gia đình, nên bố mẹ đi đâu cũng mang tôi đi theo, khi bố mẹ luyện công thì tôi cũng đứng bên cạnh xem. Sau này khi nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi đều có thể nghe hiểu rõ nội dung liên quan đến phương diện khí công.
Mẹ đã luyện ba loại khí công tất cả, nhưng đều không thể trị khỏi bệnh cho bà. Mãi đến năm tôi 19 tuổi, bố mẹ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công. Chỉ trong một thời gian rất ngắn sau đó, tình trạng sức khỏe của mẹ đã phát sinh biến đổi rất lớn. Lúc vừa mới bắt đầu học Pháp luyện công bà đã bị tiêu chảy, tuy nhiên mẹ nói rằng bà không hề thấy khó chịu, tôi nhìn thấy bà cứ một lát lại chạy vào nhà vệ sinh. Không lâu sau đó, kinh nguyệt của bà đã có trở lại sau thời gian dài mất kinh. Tinh thần và sức khỏe của bà cũng hồi phục nhanh chóng, ngay cả giọng nói của bà cũng trở nên vang vọng và rõ ràng hơn. Khi đó mẹ tôi hễ gặp ai liền nói với họ về sự kỳ diệu của môn công pháp này, cả dãy nhà tập thể ai cũng biết vì giọng bà rất to. Kể từ đó về sau trong nhà tôi không còn nhìn thấy một viên thuốc nào nữa.
Người trong nhà máy nhìn thấy sự thay đổi của mẹ, đều chạy tới nhà tìm bố mẹ tôi để học công, do vậy bố đã mua một chiếc đài, hàng ngày buổi tối trước cửa nhà tôi đều có rất nhiều người tập trung cùng nhau luyện công. Tuy nhiên lúc đó tôi vẫn chưa bước vào tu luyện, chỉ cảm thấy người già luyện công để trừ bệnh khỏe thân, mình vẫn còn trẻ, nên dường như luyện công không có quan hệ gì với mình.
Mãi cho đến một hôm cũng rất ngẫu nhiên, khi mẹ tôi đang ngồi đả tọa trên giường, tôi nằm ngay cạnh bà, cảm thấy rất thoải mái, rồi ngủ thiếp đi. Đến lúc bà đả tọa xong thì tôi cũng tỉnh, tôi cảm thấy ngạc nhiên vì mình đã ngủ một giấc rất ngon. Ngay lập tức, tôi liền hỏi bố mẹ về tình huống của Pháp Luân Công, bố mẹ nói với tôi rằng Pháp Luân Công có năm bài công pháp luyện công, và còn có một cuốn sách Pháp dạy tu luyện tâm tính tên là “Chuyển Pháp Luân”. Xuất phát từ sự hiếu kỳ, lúc đó tôi đã bắt chước bố luyện bài công pháp thứ nhất – “Phật triển thiên thủ Pháp” (Chương 2: Đồ hình và giải thích động tác – Đại viên mãn Pháp). Cảm thụ của tôi về luyện công quả thực giống như bố tôi nói, giữa mùa đông luyện “Phật triển thiên thủ Pháp” mặc dù chỉ đứng nguyên một chỗ, tuy nhiên toàn thân lại phát nhiệt.
Nhìn cuốn “Chuyển Pháp Luân” đặt bên cạnh gối của mẹ, tôi có cảm giác thôi thúc cầm lên và mở ra xem phần mục lục, tôi vừa xem thì lập tức cảm thấy hết sức hứng thú với cuốn sách này. Khi đó trong nhà chỉ có một cuốn sách, tôi bảo mẹ cho mình cầm về phòng xem. Sau khi về phòng tôi bắt đầu đọc cuốn sách quý giá này, tôi đọc ngấu nghiến cuốn sách suốt cả buổi tối, đọc một hơi hết toàn bộ cuốn “Chuyển Pháp Luân” như thể chết đói chết khát vậy. Tất cả những khúc mắc không được giải đáp từ nhỏ đến lớn của tôi sau khi đọc xong “Chuyển Pháp Luân” đều đã hiểu rõ, trong tâm tôi tràn ngập niềm vui và sự phấn khích không sao kìm nén được. Sáng sớm hôm sau, tôi chạy qua phòng mẹ, nói với bà cuốn sách này trân quý đến nhường nào và giục mẹ hãy nhanh chóng xem sách. Do lúc đó ngộ tính của tôi không tốt, nên đã không luyện động công, chỉ thích nghe băng giảng Pháp của Sư phụ vào lúc rảnh rỗi, mặc dù vậy, nhưng có một hôm trong khi tôi đang nghe giảng Pháp, tựa như đang ngủ mà không phải ngủ, tôi đã nhìn thấy một Pháp Luân nhỏ đang xoay chuyển từ xa tiến lại gần và bay vào trong thân thể tôi.
Hai năm sau, gia đình chúng tôi đã chuyển đến sống ở một căn hộ gần công viên. Tôi thấy bố mẹ hàng ngày mang đài ra công viên luyện công từ sáng sớm mà không bỏ buổi nào, một người trẻ như tôi sao không bằng một người lớn tuổi chứ? Tôi bắt đầu khắc chế tâm an dật, sáng sớm ra công viên luyện công cùng bố mẹ, lần đầu tiên luyện công tôi ngồi song bàn được hơn mười phút, trong hơn mười phút này Sư phụ đã cho tôi thể nghiệm được “cảm giác bản thân mình mỹ diệu hệt như đang ngồi trong vỏ trứng gà” (Chuyển Pháp Luân).
Sau khi bắt đầu tu luyện, bệnh dạ dày do ăn uống không điều độ gây ra của tôi đã khỏi hẳn lúc nào không hay. Trước đây, mỗi khi trời mưa thời tiết âm u là tôi lại phát bệnh, tôi không dám ăn bất cứ đồ ăn nào không tốt cho tiêu hóa như: đồ ăn sống, lạnh, cay, chua và cứng, ăn vào là phát bệnh. Bất ngờ có một hôm tôi phát hiện ra dạ dày của mình dường như đã rất lâu rồi không còn đau nữa, tôi liền hẹn đồng nghiệp cùng đi ăn mì lạnh trộn một cách rụt rè, sau khi ăn xong vẫn không xảy ra chuyện gì. Tôi cảm thấy điều này quá tuyệt vời! Sau đó tôi biết rất rõ rằng bệnh dạ dày của mình đã khỏi hoàn toàn. Không còn phải kiêng kỵ trong ăn uống nữa, thật thoải mái!
Kể từ đó, tôi càng hiểu thêm sự thần kỳ của Đại Pháp và càng thêm trân quý Đại Pháp. Tôi cả ngày học Pháp, luyện công, tu tâm tính, đắm chìm trong Pháp, con người lòng dạ hẹp hòi trước đây của tôi đã biến mất, kể từ đó tôi luôn tràn đầy sức sống và cười ha ha mỗi ngày.
2. Làm người tốt, không trượt dốc theo trào lưu
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, tà ác bức hại Pháp Luân Công, trưởng phòng đơn vị tìm tôi nói chuyện, bảo tôi từ bỏ tu luyện, tôi đã nói với trưởng phòng rằng: những gì tuyên truyền trên tivi đều là giả. Tôi kể ra câu chuyện cả gia đình chúng tôi thu được lợi ích nhờ tu luyện Đại Pháp cho trưởng phòng nghe, còn nói thêm công pháp dạy người ta hướng thiện tốt như vậy, tôi không thể từ bỏ. Trưởng phòng lo sợ trách nhiệm, nên đã đem việc tôi tu luyện Đại Pháp báo cáo lên tổng giám đốc.
Hàng tuần tổng giám đốc đều lấy cuốn nhật ký công tác do nhân viên dưới cơ sở của chúng tôi ghi chép lại để xem, những người khác đều viết rất qua loa hời hợt, không muốn để tổng giám đốc biết quá nhiều về tình huống công việc của chúng tôi, có vấn đề thì cũng giấu nhẹm đi. Tôi chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp đối với người tu luyện, đem tình huống chân thực của một ngày làm việc cẩn thận ghi chép lại một cách nghiêm túc, dù là việc tốt hay là việc xấu tôi đều tổng kết ra chỗ thiếu sót và đưa ra kế hoạch cải thiện, vì vậy trong các cuộc họp với cấp trưởng phòng, tổng giám đốc thường biểu dương khen ngợi tôi viết nhật ký công tác rất xuất sắc. Sau khi biết được tôi tu luyện Pháp Luân Công, tổng giám đốc đã tìm tôi nói chuyện, tôi lại giảng chân tướng cho ông ấy rằng: những gì được tuyên truyền trên tivi đều nhằm mục đích bôi nhọ Pháp Luân Công, đều là những tuyên truyền giả tạo, Pháp Luân Công là tu luyện Phật Pháp. Tôi còn kể thêm gia đình mình đã thu được lợi ích cả về thân lẫn tâm như thế nào sau khi tu luyện Đại Pháp. Tổng giám đốc nói rằng mẹ ông ấy cũng tín Phật, ông nói Phật ở trong tâm, bảo tôi đặt Phật ở trong tâm là được rồi. Tôi nói với ông ấy, nói Phật ở trong tâm là có ý bảo bản thân phải hướng vào trong tâm của mình mà tu, tu Phật chính là phải tu tâm tính, làm người tốt và không được làm chuyện xấu. Tổng giám đốc không còn lời nào để nói nữa, chỉ đành bảo tôi hãy chú ý an toàn. Sau đó tôi nghe nói, trong cuộc họp với các phòng ban liên quan, tổng giám đốc đã yêu cầu không được báo cáo tên của tôi lên đơn vị quản lý cấp trên, để bảo vệ tôi.
Sau khi đơn vị được tái cấu trúc, tôi có thể lựa chọn tiếp tục đảm nhiệm công việc hoặc nhận trợ cấp thất nghiệp, tôi đã chọn nhận trợ cấp thất nghiệp.
Sau khi đến công ty mới, tôi làm công tác hành chính ở phòng quản lý tổng hợp, một trong những công việc của tôi là quản lý đồ dùng văn phòng phẩm. Hàng tháng, tôi tham khảo ý kiến sử dụng đồ dùng văn phòng phẩm của các phòng ban, và lên kế hoạch cung ứng, sau đó sẽ tổng hợp lại rồi đề xuất lên phòng hành chính trên tổng bộ, tháng sau sẽ đổi văn phòng phẩm cũ lấy văn phòng phẩm mới cho những nhân viên có nhu cầu sử dụng. Tôi nghe các đồng nghiệp nói rằng, sau khi xin văn phòng phẩm từ trên tổng bộ hàng tháng, người quản lý trước đây thường mang về nhà, khi các nhân viên đến tìm ông ấy để nhận đồ dùng thì ông ấy luôn nói không có, mọi người nói đùa rằng nhà ông ấy có thể mở siêu thị. Hiện tại đồ dùng văn phòng phẩm cuối cùng đã có thể được cung ứng bình thường.
Vào dịp Tết Nguyên Đán, công ty phân bổ kinh phí quan hệ bên ngoài cho các phòng ban, khoản này sẽ do trưởng phòng và một đồng nghiệp trong phòng cùng nhau đi biếu phong bao lì xì cho lãnh đạo các sở ban ngành liên quan của chính phủ. Trưởng phòng hành chính tổng hợp bảo tôi đi cùng với cô ấy, trước khi đi cô ấy đã giữ lại một phần tiền lì xì, và nói rằng sẽ chia cho tôi. Tôi nói với cô ấy rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, không thể tham lam chiếm dụng thứ không phải của mình, nếu chiếm lợi ích của người khác sẽ tổn đức, đồng thời tôi cũng nói cho cô ấy vẻ đẹp của tu luyện Đại Pháp và chân tướng về Đại Pháp bị bôi nhọ và vu khống. Trưởng phòng nói rằng: nếu như chị không muốn lấy, thì tôi cầm cũng thấy xấu hổ. Sau chuyện này, chúng tôi đã trở thành bạn tốt. Ở trên cương vị phụ trách công việc hành chính trong công ty tôi luôn cố gắng suy nghĩ cho người khác nhiều nhất có thể, chiểu theo yêu cầu của Pháp tu bỏ tư tâm. Sau này, tôi nghe nói, trong một cuộc đánh giá bí mật toàn diện do phòng nhân sự trên tổng bộ thực hiện đối với tôi, các đồng nghiệp, cấp trên và cấp dưới đều chấm cho tôi với thang điểm cao nhất.
Sau này, tôi đã trải qua các loại biến cố trong cuộc đời, trong suốt quá trình đó có lúc tôi tinh tấn, có lúc đủ các loại can nhiễu và khảo nghiệm khiến tôi lẫn lộn với người thường, tuy nhiên, dưới sự chăm sóc từ bi của Sư phụ và dưới sự chỉ dẫn của Đại Pháp, trong tâm tôi luôn có một giọng nói vang lên: Tôi phải làm một đệ tử Đại Pháp chân chính!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/5/一切美好源自于修炼了大法-499083.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/21/230995.html



