Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 18-08-2025] Pháp Luân Đại Pháp có thể biến người xấu thành người tốt, biến người tốt thành người tốt hơn. Điều này đã được thể nghiệm và chứng kiến bởi vô số người chân tu Đại Pháp. Tôi là một trong những nhân chứng đó.

Vị tư và tranh đấu trước khi tu luyện

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi trôi theo dòng, đạo đức trượt dốc, trong vô tri mà tự hại chính mình. Thời đi học, tôi luôn được thầy cô và các bạn tôn trọng vì thành tích học tập tốt, và gia đình đối xử rất tốt với tôi. Điều này đã khiến tôi dưỡng thành tâm thái coi bản thân là trung tâm. Hơn nữa, do sự nhồi nhét văn hóa Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) từ lúc nhỏ, tôi đã vô thức hình thành một số quan điểm biến dị. Ví như, nếu bị bắt nạt, tôi nhất định sẽ đòi công bằng. Tôi luôn tranh đấu vì lợi ích cá nhân, và không thể bao dung bất kỳ hành vi sai trái nào. Tôi truy đuổi danh, lợi, tình, khiến cuộc sống mê mang và mệt mỏi.

Có một năm, công ty chúng tôi đặt mục tiêu tăng lương 15%. Trong cuộc họp nhân viên, ban lãnh đạo thông báo mức tăng được quyết định bằng hình thức bỏ phiếu kín, dựa trên số phiếu bầu nhận được. Mặc dù tôi được tất cả mọi người bầu chọn, ban quản lý đã bí mật loại bỏ một số người nhận được phiếu bầu nhiều nhất và thay họ vào, dù họ mới được tăng lương. Việc này được giữ bí mật.

Lúc phát hiện ra, tôi rất phẫn nộ và không thể chợp mắt suốt đêm. Tôi cảm thấy ban lãnh đạo ích kỷ và ức hiếp chúng tôi, và tôi phải đòi lại công lý. Ngày hôm sau sau khi tan ca, tôi đến thẳng văn phòng của giám đốc. Bí thư, tổng giám đốc và phó giám đốc đều có mặt, vì một đồng nghiệp cũng đến đó vì việc này. Không đợi họ nói, tôi đã hỏi thẳng thừng: “Việc tăng lương các anh nói trong cuộc họp nhân viên có còn hiệu lực không? Tôi nghe nói các anh đã loại bỏ một số người trong chúng tôi và thay bằng các anh. Có thật như vậy không? Tôi không tin các anh làm chuyện dơ bẩn như vậy, và tôi đến đây để làm rõ chuyện này”.

Ban lãnh đạo vẫn giữ im lặng, sắc mặt căng thẳng. Tôi nói: “Vậy chắc là đúng rồi! Tăng lương chung các anh có phần, tăng 3% các anh cũng có phần, tăng lần này các anh cũng có phần. Tại sao phải cố gắng lừa mọi người chứ? Chẳng phải các anh chỉ cần để tên vào danh sách là được rồi sao? Như vậy có phải dễ hơn không? Lần này các anh thật quá đáng. Sau này làm sao các anh có thể dẫn dắt mọi người làm việc chứ?” Suốt quá trình đó, họ không nói lời nào.

Sau khi nói xong những gì muốn nói, tôi đóng sập cửa và bỏ đi, cảm thấy nhẹ nhõm. Đồng nghiệp kia đến chỗ tôi và nói: “Chị đã nói hết những điều tôi muốn nói rồi. Thật hả dạ”. Sau đó, có người báo cáo vấn đề lên cấp trên và họ phải khôi phục lại việc tăng lương cho chúng tôi. Tôi cảm thấy tự hào về việc này.

Nghĩ cho người khác

Sau khi tôi may mắn bước vào tu luyện Đại Pháp, thông qua việc không ngừng học Pháp, dung luyện trong Đại Pháp, dù là thể chất hay tinh thần, tôi cũng đều trải qua sự cải biến to lớn. Tôi có thể giữ suy nghĩ và hành xử của mình phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp. Tôi không tranh đấu vì lợi ích cá nhân. Tôi có thể nhường lợi ích cho người khác, nhìn mọi thứ từ góc độ của người khác, xem xét cảm xúc của người khác, và nói chuyện ôn hòa.

Đối với gia đình tôi và gia đình chồng, hai vợ chồng tôi đóng góp nhiều nhất, luôn nhường lợi ích cho các em. Chúng tôi tự nguyện làm điều này, nên nhận được sự tín nhiệm và tôn trọng của hai bên gia đình và sự ca ngợi của người thân và bè bạn.

Chị dâu đã nhiều lần bảo tôi rằng: “Ở nhà chị hay nói với anh: Mỗi khi gia đình ai có chuyện, hai vợ chồng em luôn có mặt, giúp đỡ tận tình. Hai em chưa từng mong muốn được đền đáp, không lợi dụng người khác, luôn nhường nhịn và dành cơ hội cho người khác. Hai em đúng là người tốt”.

Trong nhiều năm, chúng tôi giữ quan hệ hàng xóm thân thiết. Trong việc đối nhân xử thế, tôi đối đãi với mọi người bằng sự chân thành, được họ tín nhiệm. Hầu hết mọi người sẵn lòng chấp nhận thông tin tôi chia sẻ về Đại Pháp.

Một mùa hè nọ, một công ty lắp đặt lò sưởi trong nhà chúng tôi. Trong cái nóng như thiêu đốt, tôi mua dưa hấu, đào và những trái cây khác, cùng trà để chiêu đãi các công nhân. Họ rất cảm động và cảm ơn tôi. Tôi nói: “Các anh cứ tự nhiên. Làm việc trong thời tiết nóng nực sẽ vất vả, các anh hãy dùng một ít trái cây để giải khát”.

Một người đàn ông lớn tuổi hỏi tôi muốn lắp đặt đường ống ở đâu trong nhà bếp. Tôi hỏi: “Anh nghĩ lắp ở đâu là tốt nhất?”

Ông ấy nói: “Theo bản thiết kế, đường ống nên lắp ở tường phía tây nhưng nhà bếp của chị không đủ rộng, đường ống sẽ chiếm chỗ, khiến không gian càng chật hẹp hơn”.

Tôi nói: “Tôi không làm khó anh. Anh lắp sao cũng được. Tôi cũng không có ý kiến”.

Ông ấy nói: “Chị đúng là người tốt! Không như người phụ nữ lầu dưới, bà ấy chẳng coi trọng chúng tôi, lúc nào cũng chỉ trỏ và bắt lỗi. Bà ấy càng làm như vậy, chúng tôi càng không quan tâm. Chúng tôi chỉ chiểu theo bản thiết kế và làm xong phận sự, bà ấy có hài lòng hay không thì kệ. Nhưng tôi sẽ cẩn thận xem xét việc lắp đặt cho nhà chị và cố gắng tìm phương án tốt nhất có thể”. Sau đó ông ấy cử hai cậu thanh niên đến một căn phòng khác để lắp thêm đường ống, và ông ấy lắp đường ống kế bên đường nước, hoàn toàn không chiếm thêm diện tích nào.

Ngày hôm sau, người phụ nữ lầu dưới đến nhà tôi và nhìn thấy đường ống. Bà giận dữ nói: “Sao họ lắp đường ống nhà chị tốt thế? Hôm qua, dù tôi có nói cỡ nào, họ cũng không bằng lòng. Sao họ có thể lắp hai cách khác nhau trong cùng một thiết kế phòng được chứ? Chị làm cách nào mà họ làm cho chị vậy?”

Tôi nói: “Tôi không yêu cầu họ làm gì cả, chỉ là tôn trọng họ thôi. Họ tự làm đấy. Đồng thời, tôi cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ đối đãi họ chân thành và hy vọng những điều tốt đẹp”.

Cách đây hai năm, gia đình tôi mua một căn nhà mới. Trong quá trình cải tạo, chồng tôi hiếm khi có mặt. Từ mua vật liệu đến hoàn thành việc lắp đặt, tôi là người duy nhất xử lý toàn bộ quá trình. Tôi đối xử với từng người thợ như người trong gia đình. Một khi giá đã thỏa thuận xong, tôi không bao giờ đòi giảm giá. Sau mỗi công việc hoàn thành, tôi đều thanh toán hóa đơn và trả tiền ngay. Thợ mộc và thợ sơn đều là những người đàn ông độc thân từ xa xôi ngàn dặm đến làm việc. Tôi coi họ như anh em ruột, cung cấp nước uống, thường hay làm bánh bao và sủi cảo cho họ, thậm chí còn đưa họ đến nhà hàng mấy lần để thết đãi. Lúc nào tôi cũng chuẩn bị trái cây tươi để họ dùng.

Một ngày trước Tết Trung Thu, tôi thấy anh thợ sơn có vẻ không ổn, nên tôi hỏi anh ấy có sao không. Anh ấy nói: “Tôi có chuyện buồn, cổ họng tôi đau quá nên không thể ăn. Hai ngày rồi tôi chưa có một bữa ăn đàng hoàng”.

Tôi cảm thấy tội nghiệp nên khuyên anh ấy nghỉ một bữa để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Sau đó, tôi mua hai con gà quay, bánh trung thu, và hai thùng bia. Tôi đưa một phần quà cho anh ấy và phần còn lại cho anh thợ mộc. Sau đó, người thợ sơn chân thành nói với tôi: “Chị đúng là người tốt. Tôi có thể thấy chị thực sự rất tốt bụng. Tôi làm việc xa nhà đã nhiều năm, hiếm có ai đối xử với chúng tôi như chị”.

Tôi nói: “Bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên mới đối xử với các anh như vậy. Sư phụ chúng tôi yêu cầu chúng tôi thiện đãi mọi người”.

Lúc tôi giảng chân tướng, anh ấy nói: “Trước đây có người đã nói với tôi điều này nhưng tôi không tin. Nhưng sau thời gian tiếp xúc với chị, tôi tôn trọng chị từ tận đáy lòng. Tôi tin những gì chị nói. Tôi là cựu quân nhân, và là đảng viên. Xin hãy giúp tôi thoái bằng tên thật”.

Cuối cùng lúc chúng tôi đi vòng quanh để lắp đặt đèn, chúng tôi phát hiện đèn hành lang không nằm ở giữa như lúc trước, mà nghiêng gần 30 cm sang hướng Nam, việc lắp đặt lại phải đục tường và đào rãnh. Chồng tôi gọi điện cho thợ điện, anh ấy ngượng ngùng nói: “Tôi rất xin lỗi”.

Tôi trấn an anh ấy, nói: “Anh không cố ý mà. Đừng tự trách nữa, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Anh chỉ việc sửa lại thôi”.

Sau khi lắp lại dây điện, chúng tôi gọi một thợ sơn. Chỉ một cái rãnh nhỏ, cô ấy sơn đi sơn lại mấy lần, hoàn thành từng bước hoàn hảo. Tôi bảo chồng đưa cô ấy 200 tệ, nhưng cô ấy không nhận. Dù vậy tôi vẫn đưa cho cô ấy. Vì mẹ cô ấy và cha mẹ chồng tôi ở cùng thôn, trong thời gian cô ấy làm việc ở nhà tôi, tôi đãi cô ấy ăn trưa mỗi ngày.

Cuối cùng khi thanh toán hóa đơn, cô ấy chỉ yêu cầu nhận một ít tiền nhưng chúng tôi vẫn trả cô đầy đủ. Cô ấy rất cảm động và không ngừng khen chúng tôi tốt bụng. Cô ấy nói: “Hèn gì, mỗi khi nhắc đến anh chị, mẹ em lúc nào cũng khen anh chị là người tốt. Chỉ khi tiếp xúc với anh chị, em mới nhận ra anh chị thực sự là những người tốt bụng”.

Cô ấy còn nói: “Những người tu luyện Đại Pháp thực sự tốt! Khi làm việc cho người khác, em đã gặp đủ loại người. Có người, sau khi hoàn thành công việc rồi, bắt lỗi chúng em, cố tình trả bớt tiền. Anh chị không trả em ít đi mà trả em nhiều hơn và cho em rất nhiều bữa ăn. Em thực sự không biết nói gì hơn”.

Chính Đại Pháp đã cải biến tôi, giúp tôi không còn bị ô nhiễm trong thời loạn thế. Đại Pháp đánh thức sinh mệnh của tôi trong mê mang của hồng trần, khiến tâm tôi thiện lương và thuần tịnh, giúp tôi trân quý và thiện đãi sinh mệnh. Trên con đường tu luyện dưới sự dẫn dắt của Sư phụ, tôi đã thăng hoa, trở thành sinh mệnh cao thượng và tốt đẹp hơn. Cảm tạ Sư phụ từ bi khổ độ!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/18/498444.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/20/230983.html