Viên dung chỉnh thể, cứu người hữu duyên
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-09-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào mùa xuân năm 1999. Trước khi tu luyện, toàn thân tôi bị phù vì bệnh thận, tôi đã thử cả Đông y, Tây y, các bài thuốc dân gian, nhưng đều không có tác dụng. Tôi đau đớn không chịu nổi, ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, thậm chí tôi đã nhiều lần nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống. Sau khi đắc Pháp, toàn thân tôi nhẹ nhàng vô bệnh, và tôi bước trên con đường tu luyện. Đại Pháp đã giúp tôi tái sinh, cả gia đình chúng tôi cũng đều được thụ ích từ Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi xin chia sẻ một số thể ngộ tu luyện gần đây của mình để báo cáo lên Sư phụ và giao lưu cùng các đồng tu:
Mùa xuân năm 2005, tôi bắt đầu lái xe taxi ba bánh, trong quá trình này, tôi chưa bao giờ ngừng giảng chân tướng cho hành khách. Đến năm 60 tuổi, giấy phép hành nghề của tôi không được gia hạn thêm, tôi không thể tiếp tục lái xe nên đành bán cả xe và giấy phép kinh doanh, dùng số tiền ấy mua một chiếc xe hơi.
Tôi tiếp tục chuyển “Tuần báo Minh Huệ” cùng các tài liệu khác cho các đồng tu, tới nay đã được khoảng mười năm. Cứ nửa tháng một lần chúng tôi lại chuyển “Tuần báo Minh Huệ”, tài liệu Đại Pháp, sách giảng chân tướng, tiền chân tướng, thẻ bình an v.v.. cho các đồng tu ở quê, đồng thời giúp các đồng tu đăng danh sách tam thoái (thoái Đảng, Đoàn, Đội của Đảng Cộng sản Trung Quốc). Các đồng tu ở quê sống rải rác ở các thôn, nên chúng tôi đã hẹn nhau tại một phiên chợ lớn, vào khoảng 8, 9 giờ sáng, các đồng tu đến xe của tôi để giao lưu.
Các đồng tu đều vượt qua khó khăn, ai nấy đều mong được gặp gỡ, có cơ hội giao lưu, có thể kịp thời đọc “Tuần báo Minh Huệ”, và nhận được bài giảng Pháp mới nhất của Sư phụ.
Có một nữ đồng tu 67 tuổi, mỗi lần đều tự mình lái xe ba bánh điện khoảng 15 km tới điểm hẹn; một đồng tu khác cũng 67 tuổi, đạp xe khoảng 6.5 km đến lấy tài liệu giảng chân tướng; còn có một nữ đồng tu 77 tuổi, khi không có phương tiện đi lại, bà đã đi bộ khoảng 2.5 km đến để lấy tài liệu. Trong tâm họ đều nghĩ đến làm thế nào để học Pháp thật tốt, giảng chân tướng, cứu nhiều chúng sinh hơn, hoàn thành đại nguyện tiền sử, và bắt kịp tiến trình Chính Pháp.
Tôi biết đây chính là sứ mệnh của mình, nhất định phải tận dụng chiếc xe này như một Pháp khí để vận chuyển tài liệu thật tốt.
Sư phụ từ bi không bỏ sót một đệ tử nào. Một ngày tháng Tư năm nay, con gái một đồng tu cao tuổi đã cho tôi một số điện thoại, dặn tôi lần sau giao tài liệu thì liên hệ với số này. Sau khi liên lạc, tôi mới biết đây là một đồng tu đã đắc Pháp trước ngày 20 tháng 7. Khi đó, bố mẹ chồng, em chồng và chị chồng của bà đều tu luyện, nhưng sau khi tà đảng Trung cộng bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chị chồng của bà đã bị bức hại đến chết, không lâu sau bố mẹ chồng cũng qua đời vì nghiệp bệnh, còn người em chồng là giáo viên, vì sợ bị bức hại nên đã từ bỏ tu luyện. Bản thân bà không biết chữ, chỉ có thể nghe Pháp, luyện công, sau này cũng không tu nữa. Trong tâm bà biết rõ Đại Pháp là tốt, vẫn luôn mong được quay trở lại tu luyện, nhưng bao nhiêu năm qua không thể liên lạc được với đồng tu nào nên rất sốt ruột. Sư phụ đã nhìn thấy tâm của bà, nên đã an bài cho bà có cơ hội tình cờ liên lạc được với người thân là đồng tu, và một lần nữa bước trên con đường tu luyện Đại Pháp.
Sau khi biết được hoàn cảnh của bà, tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi. Khi biết bà vẫn đang dùng bản nhạc luyện công bài công pháp thứ hai dài 30 phút, tôi đã nhanh chóng tải cho bà bản nhạc luyện công một giờ mới nhất, ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ, các bài chia sẻ trong Pháp hội trên Đài phát thanh Minh Huệ, để giúp bà có thể theo kịp tiến trình Chính Pháp, và cũng đổi tiền chân tướng cho bà. Bà nói: “Tôi giảng chân tướng ít, nếu không tiêu tiền chân tướng nữa thì làm sao có thể hoàn thành đại nguyện tiền sử!”
Nhờ sự lan tỏa của bà, một đồng tu gần 80 tuổi ở một thôn cách đó khoảng 2.5 km cũng đã liên lạc với bà, bà lại giúp chuyển tiền chân tướng cho vị đồng tu cao tuổi này, tạo điều kiện cho ông có thể dùng tiền chân tướng để cứu người.
Cứ nửa tháng một lần, vợ chồng tôi lại đi qua đi lại giữa huyện và thôn làng, đến phiên chợ cách đó khoảng 25 km, rồi lái xe đến nhà một đồng tu khác cách đó khoảng 20 km, sau đó mới quay trở lại huyện, tổng cộng quãng đường đi về khoảng 65 km để chuyển tài liệu cho 7 đồng tu. Về đến nhà, chúng tôi nhanh chóng đăng danh sách tam thoái của các đồng tu lên mạng, giúp chúng sinh làm tam thoái. Chúng tôi đã kiên trì như vậy trong hơn 10 năm, bất kể mưa gió, cho đến tận bây giờ.
Tu bỏ tâm oán hận
Là người tu luyện, lúc nào cũng có thể gặp những việc để đề cao tâm tính, vợ chồng tôi trong quá trình vận chuyển tài liệu cũng không ngoại lệ. Đôi khi đến muộn một chút, một vị đồng tu cao tuổi liền nói: “Tôi đã đợi hơn nửa tiếng rồi”.
Mỗi lần như vậy, tôi cảm thấy buồn và nghĩ: “Mình tự mua giấy, tự lái xe đổ xăng, từ huyện đi hơn 25 km mang tài liệu đến cho bà, vậy mà bà còn phàn nàn mình tới muộn”.
Tôi liền nảy sinh tâm oán hận, cảm thấy bà không biết thế nào là phải. Nhưng khi bình tĩnh lại, tôi nghĩ, đây chẳng phải là đang giúp mình đề cao tâm tính sao? Sao mình lại có thể nảy sinh tâm oán hận được?
Mình đến muộn thì lần sau đến sớm hơn. Gặp chuyện phải hướng nội tìm, như vậy mới phù hợp với tiêu chuẩn của người tu luyện! Sau đó, tôi giải thích cho vị đồng tu cao tuổi về lý do đến muộn: là vì khi đi qua đường sắt, gặp lúc tàu hỏa chạy qua, phải chờ đèn đỏ nên mất thời gian, rồi tôi cười và nói: “Để bác phải chờ lâu quá”.
Tôi lấy đó làm bài học, sau này sẽ không để tâm oán hận phát tác, phải tu bỏ những cảm xúc phụ diện, tận dụng mọi cơ hội để đề cao tâm tính và hoàn thiện bản thân.
Mất liên lạc hơn 30 năm, vượt ngàn dặm để được cứu
Tôi có một người bạn ở miền Nam quen biết nhau từ khi mới ngoài 20 tuổi, lúc đó ông ấy là một người lính đường sắt. Thời đó, do phương tiện liên lạc chưa phát triển, sau khi ông ấy rời đi, chúng tôi gần như mất liên lạc, đến nay ông ấy đã 73 tuổi rồi. Sau khi xuất ngũ, ông ấy làm giám đốc sở giao thông thành phố, hiện đã nghỉ hưu hơn 10 năm, và là một đảng viên, đoàn viên, đội viên của tà đảng ĐCSTQ.
Gần đây, ông ấy đột nhiên liên lạc với một người bạn chung của chúng tôi, nói rằng muốn đến thăm mấy người bạn cũ. Sau khi biết tin, phản ứng đầu tiên của tôi là: đây không phải ngẫu nhiên, ông ấy nhất định là chúng sinh đến để được cứu! Tôi nhất định phải giảng rõ chân tướng cho ông ấy, để ông ấy làm tam thoái.
Mấy ngày trước cuộc gặp, tôi đều phát chính niệm, thanh trừ tà linh và hết thảy nhân tố tà ác đằng sau đang ngăn cản ông ấy minh bạch chân tướng.
Sau khi gặp mặt, cả gia đình tôi đã nhiệt tình tiếp đãi ông ấy. Tôi biết rõ ông ấy làm việc trong hệ thống nhà nước, tư tưởng chắc chắn đã bị tà đảng đầu độc. Tôi vừa cầu xin Sư phụ gia trì, vừa giảng cho ông ấy những chân tướng cơ bản về Đại Pháp, kể cho ông ấy nghe về quá trình trước đây cơ thể tôi như thế nào, sau khi tu luyện Đại Pháp thì đã khỏe mạnh ra sao.
Tôi vốn nghĩ ông ấy sẽ phản kháng, không dễ dàng tiếp nhận chân tướng, nhưng không ngờ ông ấy lại tỏ ra tin tưởng và đồng ý làm tam thoái. Trong tâm tôi rất mừng, tôi hiểu sâu sắc rằng chính Sư phụ đã cứu ông ấy, khiến cho phía minh bạch của ông ấy được thanh tỉnh. Lặn lội ngàn dặm, ông ấy chính là đến để được cứu. Đệ tử xin cảm ân Sư phụ từ bi cứu độ!
Tôi phải theo sát tiến trình Chính Pháp, học Pháp thật nhiều, học Pháp cho tốt, phát chính niệm, làm tốt ba việc, nắm bắt thời gian cứu người, mọi lúc mọi nơi đều dùng tiêu chuẩn của Pháp để yêu cầu bản thân, như vậy mới xứng đáng là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, mới không phụ lòng từ bi cứu độ của Sư tôn.
Nếu có điều gì không thỏa đáng, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/12/499359.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/23/231020.html



