Tái sinh sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Vân Nam, Trung Quốc
[MINH HUỆ 22-08-2025] Năm 2015, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhìn lại cuộc đời mình, tôi cảm thấy như vừa tỉnh giấc sau một cơn mê. Chính Đại Pháp đã đưa tôi quay trở về khi đang ở bờ vực buông xuôi cuộc sống đầy đau khổ. Khi viết những dòng này, lòng tôi tràn ngập lòng biết ơn.
Sự sa sút của một cô gái vàng
Tôi là một học sinh ngoan ngoãn và học giỏi. Cha mẹ tôi làm trong ngành dược phẩm. Mỗi khi họ khoe tôi với đồng nghiệp và hàng xóm, nhìn những ánh mắt ghen tị của mọi người, tôi càng thêm động lực để học tập chăm chỉ và khiến cha mẹ tự hào. Suốt những năm tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông, tôi luôn có kết quả học tập đứng đầu lớp và dễ dàng vượt qua kỳ thi đại học.
Sau khi tốt nghiệp đại học vào năm 2001, tôi được nhận vào làm việc tại một công ty quản lý tài sản quốc doanh, làm trong lĩnh vực đầu tư và tài chính. Đây là một vị trí được nhiều người săn đón và mang lại cả tiền tài, quyền lực và cơ hội tiếp cận những nơi sang trọng. Tôi đã nhận được nhiều chứng chỉ chuyên môn khác nhau, làm việc không mệt mỏi và trở thành một thành viên chủ chốt của nhóm. Tôi cũng thể hiện xuất sắc trong các cuộc thi hát, múa và thể thao và nhanh chóng trở nên nổi tiếng trong công ty.
Tôi cũng theo dõi các xu thế kinh tế và tham gia vào các ngành bán hàng trực tiếp và thương mại điện tử vốn đang nổi lên lúc bấy giờ. Trong những năm tiếp theo, cả công việc chính và phụ của tôi đều đạt được những thành công đáng kể. Từ ngoại hình, phong cách cá nhân đến phong thái bên trong, tôi là một hình mẫu tinh anh chuyên nghiệp điển hình. Tôi cũng có một người bạn trai đẹp trai, cao ráo, tài giỏi và đầy tham vọng như tôi.
Tuy nhiên, vào lúc tôi đang cảm thấy cuộc sống của mình thật tuyệt vời, bàn tay của số phận và nghiệp lực đã lặng lẽ vươn tới. Ở tuổi 27, cuộc đời tôi rẽ sang một bước ngoặt đầy kịch tính. Mẹ tôi đột nhiên đổ bệnh. Bà thường xuyên ngất xỉu, nhịp thở và nhịp tim suy yếu và liên tục phải nhập viện cấp cứu. Hơn sáu tháng liên tục, ban ngày tôi làm việc còn ban đêm phải chăm sóc mẹ. Ngoài ra, lãnh đạo ở nơi làm việc của tôi đột nhiên thay đổi. Sau khi tôi phản đối những ý tưởng sai lầm của người lãnh đạo mới, tôi đã không được thăng chức và gặp nhiều trở ngại và sự chèn ép trong công việc. Tôi bị nhiều đồng nghiệp ghen tị chế giễu và một số người còn cho rằng tôi ngu ngốc.
Mặc dù từ nhỏ tôi đã được nuôi dưỡng trong sự sung túc và không bao giờ thiếu thốn những thứ cần thiết, nhưng tôi chưa bao giờ cảm nhận được nhiều tình cảm từ cha tôi, vốn là người xuất thân từ một gia đình nghèo khó và trọng nam khinh nữ. Là con gái, tôi bị coi là “người ngoài” ngay từ khi sinh ra. Từ thời thơ ấu đến khi trưởng thành, dù tôi học giỏi đến đâu hay đạt được thành tích gì trong công việc, cha tôi cũng không bao giờ nói một lời, cứ như thể tôi không có gì liên quan đến ông ấy. Khi sức khỏe của mẹ tôi trở nên yếu đi, tôi rất muốn kết hôn—tôi muốn có một chỗ dựa tình cảm và một nơi trú ẩn an toàn.
Trong khi chúng tôi đang lên kế hoạch cho đám cưới, tôi được biết bạn trai tôi đã ngoại tình. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm. Tôi giận dữ chất vấn anh ấy, nhưng anh ấy phủ nhận. Anh ấy buộc tội tôi không xử lý khéo léo sự quấy rối của sếp và phá hoại tất cả những nỗ lực mà tôi đã bỏ ra trong nhiều năm. Chúng tôi đã cãi nhau một trận nảy lửa và sau đó đã chia tay.
Sau khi mẹ tôi biết chuyện tôi và bạn trai chia tay, bà càng ốm nặng hơn. Khi tỉnh lại, bà nói với tôi rằng bà muốn thấy tôi kết hôn trước khi bà qua đời. Một tháng sau, dưới sự sắp đặt và thúc giục của mẹ, tôi đã kết hôn với một người đàn ông mà mẹ giới thiệu cho tôi chỉ sau ba lần hẹn hò. Không lâu sau đám cưới, tôi quyết định nghỉ công việc “danh giá” trước kia và bắt đầu kinh doanh riêng. Tôi làm việc không biết mệt mỏi và chịu đựng áp lực vô cùng lớn. Nhưng điều làm tôi đau lòng nhất là chồng tôi và tôi không có điểm chung nào—chúng tôi thậm chí không thể nói chuyện với nhau. Anh ấy thất nghiệp, liên tục phàn nàn về mọi thứ, có những thói xấu tệ hại và tính khí nóng nảy. Anh ấy không có tham vọng hay bất kỳ ý thức trách nhiệm nào và thường nổi cơn thịnh nộ vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi muốn ly hôn. Nhưng ngay khi tôi đang giải thích điều này với mẹ, hy vọng bà sẽ hiểu chuyện, thì bà lại phải nhập viện cấp cứu.
Tôi không vui khi biết mình có thai. Tôi cảm thấy một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình như vậy sẽ không hạnh phúc. Người chồng vô dụng của tôi không nấu một bữa ăn nào cho tôi trong suốt thời gian tôi mang thai, cũng không đưa tôi đi khám thai lần nào. Bảy tháng mang thai, tôi vẫn làm việc muộn tại công trường. Vào ngày sinh, chồng tôi đưa tôi đến bệnh viện rồi bỏ đi. Ca sinh khó khăn và kéo dài hai ngày hai đêm. Mẹ tôi cũng bị bệnh, tôi không có ai bên cạnh trong khi chuyển dạ. Vào ngày thứ ba chuyển dạ chờ sinh, tôi có linh cảm rằng có điều gì đó không ổn với con mình, vì vậy tôi đã chạy ra khỏi phòng sinh, tìm bác sĩ và yêu cầu mổ lấy thai ngay lập tức. Ca phẫu thuật kéo dài. Dây rốn của em bé quấn quanh cổ hai vòng rưỡi. Bác sĩ nói: “Ngay cả khi em bé sống sót, có thể vẫn bị bại não”. Lòng tôi tràn ngập nỗi sợ hãi.
Em bé đã sống sót, nhưng tôi mất quá nhiều máu. Tôi đưa con gái về nhà một tuần sau đó, nhưng tôi không biết liệu cháu có bị bại não hay không. Tôi không thể cầm máu và chồng tôi chỉ thỉnh thoảng mới về nhà. Tôi chỉ có một mình với một đứa trẻ sơ sinh, không có sự giúp đỡ và hướng dẫn của cha mẹ. Với cơ thể yếu ớt, tôi phải vật lộn để chăm sóc con. Tôi bận rộn với con đến nỗi bỏ bữa. Nguồn sữa của tôi, trước đây rất dồi dào, nhanh chóng cạn kiệt do căng thẳng và mệt mỏi.
Trong những đêm con tôi khóc vì thiếu sữa, tôi cũng khóc, than thở về việc cuộc đời tôi đột nhiên trở nên khốn khổ như vậy. Tôi cảm thấy vô vọng và bất lực. Nhiều lần, tôi muốn nhảy từ tòa nhà xuống với con gái trong tay. Tôi thực sự hối hận vì đã vội vàng kết hôn với một người đàn ông bất tài và vô trách nhiệm như vậy chỉ để hoàn thành bổn phận hiếu thảo của mình. Tôi đã phải từ bỏ sự nghiệp thành công một thời của mình vì tôi không thể cân bằng giữa công việc và việc chăm sóc con. Với cơ thể cực kỳ yếu ớt và một cuộc hôn nhân chỉ trên danh nghĩa, tôi phải vật lộn để nuôi con trong khi vừa học vừa tìm một công việc mới—tôi chỉ ngủ ba hoặc bốn tiếng mỗi đêm. Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, những công việc không tên và áp lực tài chính cùng gánh nặng giáo dục con cái đều đổ lên vai tôi.
Chỉ trong vài năm, tôi từ một cô gái xinh đẹp, rạng rỡ và tích cực đã trở thành một phụ nữ trung niên với làn da héo úa, già nua. Chồng tôi vẫn không kiếm ra tiền và không quan tâm đến con. Để trốn tránh trách nhiệm, anh ấy đôi khi cố tình la hét, làm đứa trẻ sợ hãi đến phát khóc. Anh ấy thậm chí còn đánh tôi đến gãy xương. Trái tim tôi dần héo mòn, sức khỏe ngày càng suy sụp. Tôi sống lay lắt qua ngày chỉ vì con và gia đình.
Sau mười năm, cuối cùng tôi cũng kiệt sức. Tôi tình cờ gặp một người quen cũ và biết rằng bạn trai cũ của tôi đã đến nhà tôi sau khi chúng tôi chia tay. Tuy nhiên, mẹ tôi, vì nóng lòng muốn tôi cưới chồng, đã nói dối anh ấy rằng tôi đã kết hôn và đuổi anh ấy đi. Tôi vô cùng choáng váng. Kể từ ngày đó, tôi đổ bệnh. Tôi không thể ngủ hay ăn được gì. Mỗi khi ăn, tôi lại bị tiêu chảy và nôn mửa. Trong vòng một tháng, cân nặng của tôi từ 48 kg giảm xuống chỉ còn hơn 35 kg. Tôi như một que củi khô héo, một ngọn đèn dần cạn dầu. Tôi nói không nên lời và không còn năng lượng để giải quyết bất cứ việc gì.
Một đêm nọ, tôi cảm thấy linh hồn mình đang lơ lửng trong không trung, nghĩ rằng mình sắp chết. Tôi mơ hồ nghe thấy chồng tôi nói với mẹ tôi rằng tôi bị bệnh tâm thần và họ muốn đưa tôi đến bệnh viện tâm thần. Tôi đã bị sốc. Họ thực sự nghĩ tôi bị bệnh tâm thần! Tôi đang đau khổ, nhưng tôi không bị bệnh tâm thần. Tôi chỉ không thể nhìn thấy ý nghĩa của cuộc sống.
Tôi nghĩ đến con gái mình. Nếu tôi bị đưa đến bệnh viện tâm thần, con bé sẽ ra sao? Tôi tuyệt đối không thể để con bé cho một người cha vô trách nhiệm và một người bà chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài của mình. Tương lai của con gái tôi sẽ còn khốn khổ hơn tôi. Tôi phải khỏe lại! Tôi cần đi khám bác sĩ, và sống một cuộc sống tốt đẹp vì con gái tôi.
Tôi đã ly hôn với chồng, như một điều kiện của việc ly hôn, tôi đã trao tất cả tài sản của mình cho anh ấy, khi đó tài sản của tôi cũng không còn nhiều.
Bệnh của tôi có vẻ nghiêm trọng, nhưng sau khi tôi trải qua các xét nghiệm tiêu hóa khác nhau, các bác sĩ không tìm thấy gì bất thường. Tuy nhiên, lượng tiểu cầu của tôi đang giảm nhanh chóng và tôi bị thiếu máu. Ban xuất huyết xuất hiện trên cơ thể tôi, và độ đông máu của tôi cao đến mức tôi có thể bị xuất huyết bất cứ lúc nào. Tôi đã nhập viện để làm một loạt các xét nghiệm và chọc hút tủy xương. Tôi đã rất sợ hãi. Tôi không có ai để nói chuyện, không ai có thể hiểu tôi, và không ai có thể giúp tôi.
Tái sinh nhờ tu luyện Đại Pháp
Một buổi sáng, cơn đau dạ dày của tôi dữ dội đến mức tôi cảm thấy suy sụp. Có lẽ số phận đã đưa tôi đến một phòng khám y học cổ truyền mà một người bạn đã giới thiệu từ lâu. Tôi đưa cho bác sĩ một chồng hồ sơ bệnh án và kết quả xét nghiệm.
“Tôi không cần xem hồ sơ của cô,” ông nói. “Cô không bị bệnh về thể chất. Tất cả là do tâm bệnh của cô.”
Tôi cảm thấy như bị sét đánh. Tôi bật khóc, như thể muốn trút bỏ hết những oán hận mà tôi đã kìm nén trong nhiều năm! “Thế giới này thật đau khổ. Tôi muốn rời đi. Có cách nào để tôi không bao giờ quay trở lại không?” Tôi hỏi. Tôi gầy gò và cảm thấy mình đang trên bờ vực của cái chết. “Cách duy nhất là tu luyện,” ông trả lời.
Kể từ ngày đó, tôi đã bước trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi có rất nhiều chấp trước. Nhờ sự giúp đỡ của các đồng tu, tôi đã ngừng oán trách cuộc sống và coi mọi thứ là một phần trong tu luyện của mình. Tôi hiểu rằng những biểu hiện của bệnh tật là giả tướng và tôi đang tiêu trừ nghiệp lực. “Tôi đến đây để tu luyện, không phải để chữa bệnh,” tôi tự nhủ.
Tôi đã tăng được 9 kg, nước da của tôi ngày càng được cải thiện. Năng lượng của tôi dường như đã trở lại với con người trẻ trung, rạng rỡ của tôi. Mọi người nói khuôn mặt tôi trông tròn trịa và mềm mại hơn. Đối mặt với những trải nghiệm đau đớn trong quá khứ, tôi đã buông bỏ lòng oán hận của mình. Khi tôi học được từ Pháp rằng khi một người được sinh ra, toàn bộ cuộc đời của người đó đã đồng thời tồn tại ở đó.
Tôi không còn oán hận mẹ tôi nữa, thậm chí tôi biết ơn vì bà đã giúp tôi loại bỏ chấp trước vào tình. Tôi vẫn kính trọng và hiếu thảo với mẹ, đồng thời chăm sóc bà một cách tỉ mỉ.
Sau khi đọc Cửu Bình (Chín bài bình về Đảng Cộng sản), tôi hiểu rằng cha tôi bị ảnh hưởng nặng nề bởi văn hóa của Đảng Cộng sản Trung Quốc và ông ấy thật đáng thương. Mặc dù ông vẫn đối xử với tôi như trước, nhưng tôi không còn oán hận ông nữa. Tôi biết đây là những cơ hội để giúp tôi đề cao. Tôi là một người tu luyện, vì vậy tôi nên hướng nội và xem mình đã làm gì chưa phù hợp với Chân-Thiện-Nhẫn. Vì vậy, bất kể cha tôi đối xử với tôi như thế nào, tôi vẫn đối xử tốt với ông. Một hôm, khi gia đình chúng tôi đang ăn tối cùng nhau, ông ấy đã rót cho tôi một tách trà. Điều này bất ngờ đến nỗi tôi đã cảm động đến rơi nước mắt.
Chồng cũ của tôi đã không đến thăm con gái chúng tôi kể từ khi ly hôn, cũng không cho tôi bất kỳ khoản tiền nào để nuôi con bé. Sau khi ly hôn, anh ấy thậm chí còn tống tiền tôi một cách vô lại. Người thân và bạn bè khuyên tôi nên kiện anh ta. Bởi vì tôi đã hiểu về mối quan hệ nhân quả sau khi bắt đầu tu luyện, tôi không có oán hận đối với anh ấy. Tôi biết anh ấy đang giúp tôi đề cao, có lẽ tôi đã trả một món nợ từ trước với anh ta—đó là một mũi tên trúng hai đích.
Về việc giáo dục con cái, tôi dần dần loại bỏ các quan niệm và lo lắng của người thường, chăm sóc và giáo dục con gái từ góc độ của Pháp. Tâm tôi trở nên rất tĩnh lặng và bình yên.
Năm 2023, công việc kinh doanh của một người họ hàng gặp khó khăn, anh ấy mời tôi đến làm việc tại doanh nghiệp nhỏ của mình. Cảm động trước sự chân thành của anh ấy, tôi đã nghỉ công việc ổn định hiện tại để đến giúp anh ấy. Hóa ra, sự việc này đã nâng tiêu chuẩn tu luyện của tôi lên một tầm cao hơn nữa.
Sau khi tôi giúp anh ấy giải quyết tất cả các vấn đề và đưa doanh nghiệp hoạt động trơn tru, anh ấy đã trở mặt với tôi. Tôi đột nhiên thất nghiệp. Là một người tu luyện, tôi đã tuân theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Khi làm việc với anh ấy, tôi coi công việc kinh doanh của anh ấy như của chính mình. Tôi chân thành xem xét nhu cầu của anh ấy và cố gắng hết sức để giải quyết từng vấn đề. Khi anh ấy đối xử với tôi bằng những thủ đoạn, tôi không tranh cãi và thậm chí không yêu cầu khoản bồi thường mà anh ấy phải trả cho tôi theo luật. Tôi đã kết thúc công việc của mình một cách gọn gàng, để lại một ghi chú, và về nhà mà không có bất kỳ lời phàn nàn nào.
Những người biết chuyện đã không thể chịu đựng được. Họ nói tôi là một kẻ hèn nhát, cho rằng người họ hàng của tôi đã lợi dụng tôi, khiến tôi mất đi công việc ổn định. Họ nói những gì người họ hàng của tôi đã làm là vô nhân đạo, ít nhất tôi nên mắng và trút giận lên anh ấy.
Thành thật mà nói, không thể nào tôi không có chút cảm xúc nào về chuyện này. Vì anh ấy, tôi đã thất nghiệp khi đang ở tuổi trung niên. Tôi cần nuôi một đứa con và chăm sóc cha mẹ già. Tôi chịu áp lực rất lớn. Tuy nhiên, tôi biết rất rõ đó là một khảo nghiệm lớn trong tu luyện của mình, và tôi nên hướng nội.
Tôi đã đả tọa cả đêm và xem lại những chấp trước nào tôi vẫn chưa buông bỏ. Tôi cảm thấy mình đã buông bỏ mọi thứ. Cha mẹ tôi vẫn ổn. Tôi đối xử tốt với họ, và tôi không hối tiếc. Tôi không nợ ai bất cứ điều gì. Người duy nhất tôi cảm thấy mình nợ là con gái tôi. Tôi lo lắng rằng mình không có đủ thu nhập để đảm bảo nhu cầu trong tương lai của con bé. Nghĩ đến việc không có khả năng chu cấp đầy đủ hơn cho con gái, tôi cảm thấy buồn, và nước mắt tôi tuôn rơi. Tôi cảm thấy rất có lỗi với con gái mình. Nhưng rồi tôi nhận ra đây là tình của người thường, là điều mà tôi nên buông bỏ.
Khi tôi nhìn thấy vấn đề của mình, tôi tiếp tục tăng cường chính niệm và cố gắng buông bỏ hoàn toàn nỗi sợ hãi và những chấp trước tình cảm ẩn sâu của mình. Qua hết khảo nghiệm này đến khảo nghiệm khác, tôi đã học được cách hướng nội và dần dần loại bỏ nhiều chấp trước vào ham muốn và lợi ích cá nhân.
Trong thời gian thất nghiệp này, tôi đã học Pháp, luyện công và làm việc nhà mỗi ngày. Cuộc sống của tôi trở nên đơn giản và vui vẻ. Tôi cảm thấy thư thái và thoải mái hơn bao giờ hết. Một đêm nọ, tôi mơ thấy một nơi tuyệt vời, nơi những cái cây được bao phủ bởi những bông hoa vàng, hoa sen nở trong ao, và những con cá làm bằng đá quý nhiều màu sắc bơi trong nước. Thật đẹp!
Khi tôi xem bộ phim “Trở lại thành Thần,” tôi không thể ngừng khóc. Tôi cảm thấy rất đồng cảm và nhiều cảm xúc, như thể tôi đã nhìn thấy hành trình tu luyện của mình. Tôi đã thấy con người cũ của mình sống trong một thế giới vô minh, bị ám ảnh bởi danh, lợi, tình, và bị kiểm soát bởi những quan niệm người thường. Con người cũ của tôi đã phải chịu đựng rất nhiều đến nỗi cô ấy gần như từ bỏ cuộc sống của mình. Tôi cảm thấy thật may mắn khi đã đắc được Pháp Luân Đại Pháp, chính Sư phụ đã cứu vớt tôi, đánh thức tôi và cho tôi một cuộc sống mới!
Dưới sự ảnh hưởng của tôi, mẹ và con gái tôi cũng bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi cũng đã cố gắng hết sức để giúp đỡ nhiều người hơn đang bị mắc kẹt trong nỗi đau của sự vô minh, để họ biết rằng điều quan trọng nhất trong cuộc sống là tu luyện. Tôi hy vọng nhiều người hơn sẽ thức tỉnh và có thể trở về ngôi nhà thực sự của mình.
Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi! Cảm ơn các đồng tu đã nhẫn nại giúp đỡ tôi!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/22/497331.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/26/229984.html



