Bài viết của Liên Tử, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 22-08-2025] Tôi muốn chia sẻ về trải nghiệm của mình sau 10 ngày bị bắt giữ và giam giữ tại trại tạm giam. Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ và điểm hóa của Sư phụ đã giúp tôi thoát khỏi nơi này và trở về nhà an toàn.

Đối xử với cảnh sát bằng lòng từ bi

Trong thời gian diễn ra “Lưỡng hội” của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) vào tháng 3 năm 2023, tôi đã bị một người trình báo vì phân phát tài liệu thông tin về cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Những người tố giác như vậy thường bị lừa dối bởi tuyên truyền vu khống của ĐCSTQ.

Sáng hôm đó, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tôi mở cửa và thấy năm cảnh sát: ba người mặc thường phục và hai người mặc cảnh phục, trong đó có một nữ cảnh sát. Nam cảnh sát giơ thẻ ngành và nói: “Chúng tôi đến từ đồn công an. Bà có biết tại sao chúng tôi tìm bà không?”

Khi tôi nói không biết, họ hỏi phòng nào là phòng của tôi. Tôi nói: “Hôm nay chúng ta gặp nhau là do đại duyên phận. Nếu các anh đối xử tốt với học viên Pháp Luân Đại Pháp, các anh sẽ được Thần Phật ban phước và bảo hộ khỏi tai họa. Như người ta thường nói, ‘Cúng dường một bữa cơm cho nhà sư còn hơn xây một ngôi chùa bảy tầng.’”

Sau đó, tôi phát chính niệm: “Thanh trừ hắc thủ, lạn quỷ và tà linh của ĐCSTQ đang khống chế những cảnh sát này” và dù cho họ có tịch thu các tài vật liên quan đến Đại Pháp của tôi, thì chúng cũng không thể dùng làm bằng chứng để bức hại tôi vì chúng dùng để giảng chân tướng và cứu người.

Một trong những cảnh sát mặc thường phục tìm thấy cuốn Tuần báo Minh Huệ và hỏi: “Cô không có trang Chánh Kiến à?”

Anh ta nói rằng anh ta đã đọc một số bài viết trên trang Chánh Kiến và giải thích rằng các học viên mà họ đã tiếp xúc trong hơn hai thập kỷ qua thực sự là những người tuyệt vời. Tôi rất vui khi nghe điều đó. Đây là nhờ nỗ lực của các học viên đã giảng chân tướng cho những cảnh sát này.

Tôi đang ở nhà con gái, vì chồng tôi phải nhập viện do phẫu thuật sỏi bàng quang dẫn đến xuất huyết nhiều. Họ muốn đưa tôi đi, nhưng tôi nói rằng chiều hôm đó tôi phải đi đón cháu trai. Dù vậy, họ vẫn buộc tôi đi cùng. Sau khi lên xe, tôi gọi lớn: “Sư phụ, xin hãy cứu đệ tử. Con đang gặp nạn. Xin hãy cứu những cảnh sát đáng thương này. Họ không biết chân tướng. Chúng ta không thể để họ phạm tội do việc bức hại các học viên.”

Trên đường đến đồn công an, tôi nghe thấy một giọng nói thì thầm: “Đã đến đây rồi thì hãy tận dụng tốt” và Pháp của Sư phụ hiện lên trong tâm trí tôi:

“Đại Giác bất uý khổ
Ý chí kim cương chú
Sinh tử vô chấp trước
Thản đãng Chính Pháp lộ”

(“Chính niệm chính hành”, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Đại Giác không sợ khổ
Ý chí kim cương đúc
Không chấp vào sinh tử
Thanh thản Chính Pháp lộ”

(“Chính niệm chính hành”, Hồng Ngâm II)

Tôi đã rất cảm động. Tôi biết đó là Sư phụ đang bảo hộ và khích lệ tôi. Tôi sẽ không để Ngài thất vọng. Tôi đến thế gian này là để cứu người. Tôi muốn lan truyền chân tướng cho những người có duyên và chia sẻ câu chuyện cá nhân của mình để chứng thực sự thần kỳ của Đại Pháp!

Tại đồn công an, cảnh sát chụp hình tôi để nhận dạng khuôn mặt bằng AI và ghi âm cuộc trò chuyện của chúng tôi. Họ in ra giấy tên, tuổi cùng địa chỉ nhà của tôi và yêu cầu tôi đọc những gì in trên trang giấy. Tôi từ chối hợp tác và không mở mắt. Một cảnh sát nói: “Nếu bà không mở mắt, tôi sẽ vạch mắt bà ra.”

Tôi nghĩ thầm: “Nếu anh dám dùng bạo lực, anh sẽ phạm tội.”

Các cảnh sát của Đội An ninh Nội địa đã thẩm vấn tôi và dọa sẽ buộc tôi ngồi lên ghế sắt. Tôi nói: “Tôi sẽ không ngồi đó. Đó là dành cho tù nhân. Tôi là người tốt!”

Một cảnh sát trẻ nói: “Hợp tác với tôi đi.” Tôi ngồi đó và cảm thấy thực sự bị xúc phạm.

Sau đó, tôi đã thầm đọc một bài thơ của Sư phụ:

“Thiên khuynh địa phúc lạc sa trần
Độc hại phàm thế kỷ ức nhân
Từ bi cứu độ tri đa thiểu
Trung Nguyên xứ xứ thêm tân phần”

(“Đào”, Hồng Ngâm II)

Tạm dịch:

“Long trời lở đất lạc trần ai
Người hàng trăm triệu cõi phàm tai
Từ bi cứu độ bao nhiêu nhỉ
Chốn chốn Trung Nguyên lập mộ đài”

(“Đào”, Hồng Ngâm II)

Tôi nói với các cảnh sát rằng 400 triệu người đã chết ở Trung Quốc trong đại dịch và đó là kết quả của việc người tốt bị bức hại.

Một trong những cảnh sát hỏi tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được bao nhiêu năm. Khi tôi nói với anh ta: “Hai mươi năm”, anh ta hỏi tôi tại sao.

Tôi giải thích: “Bởi tôi bị trầm cảm. Tôi đã đi khám nhiều bác sĩ, nhưng cả Đông y lẫn Tây y đều không trị khỏi bệnh của tôi. Tôi không muốn sống nữa. Nhưng sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, bệnh trầm cảm của tôi đã biến mất một cách thần kỳ. Nhờ tu luyện, các vấn đề về dạ dày, bệnh phụ khoa và dị ứng da của tôi cũng đã được chữa khỏi.”

Tôi không cầm được nước mắt khi nói: “Chính Sư phụ Lý đã chữa khỏi bệnh cho tôi mà không lấy một xu nào, cho tôi thân thể khỏe mạnh và gia đình hòa thuận. Ngài đã bảo hộ con gái tôi khi cháu bị xe đâm. Lòng biết ơn của tôi đối với Ngài không lời nào có thể diễn tả hết!”

Sau đó tôi nói liên tục: “Tôi không thể hợp tác với các anh. Tôi không thể hợp tác với các anh.”

Khi tôi nói xong, tôi mở mắt ra và thấy người cảnh sát trẻ đã đi nơi khác và người thẩm vấn đang lau nước mắt. Tôi bình tĩnh lại và người cảnh sát trẻ quay vào. Anh ta lại hỏi tôi: “Ai đã đưa cho cô những tài liệu thông tin đó?”

“Tôi có quyền tự do tín ngưỡng và tự do ngôn luận. Tôi có thể không trả lời anh được không?” Anh ta trả lời: “Tất nhiên rồi.” Sau đó, bất cứ điều gì anh ta hỏi tôi, tôi đều từ chối trả lời.

Chiều hôm đó, năm cảnh sát đưa tôi đến Bệnh viện Công an để khám sức khỏe. Trong khi chúng tôi xếp hàng chờ đợi, tôi hỏi một cảnh sát mặc thường phục: “Anh ở Đội An ninh Nội địa hay Cục Công an?”

“Bà nghĩ sao?”

“Cảnh sát các anh làm việc thật vất vả! Nhìn xem các anh cầm máy quay chắc mệt lắm. Hãy đặt nó xuống đi. Các anh còn chưa ăn trưa; dù đã muộn, các anh cũng không thể về nhà.” Anh ta có vẻ xấu hổ.

Khi anh ta hỏi tôi: “Bà đã tiêm vắc-xin chưa?”, tôi nói với anh ta là chưa. Sau đó anh ta hỏi: “Bà đã bao giờ xét nghiệm dương tính chưa?” Tôi cũng nói chưa.

Tôi giải thích rằng các học viên được Thần Phật bảo hộ. Chúng tôi có thể tiêu diệt virus và chúng tôi nói chuyện với năng lượng tích cực. Kết quả xét nghiệm của họ cũng âm tính.

Kiên định đức tin của mình để đứng lên vì Đại Pháp

Sau khi chúng tôi rời bệnh viện, trời đã tối. Khi tôi nhìn lên bầu trời, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn và nói: “Sư phụ, Ngài luôn ở bên bảo hộ đệ tử. Con phải làm tốt và xứng đáng với ơn cứu độ của Ngài.”

Khi cảnh sát chuẩn bị rời đi sau khi họ đưa tôi đến trại tạm giam, tôi nói: “Các anh đưa tôi đến đây, nhưng đây không phải là nơi dành cho tôi. Bây giờ là lúc để các anh tự lựa chọn vị trí cho mình. Việc các anh làm là bất công, bất công, bất công!”

Trại tạm giam được bao quanh bởi những bức tường cao và được canh gác nghiêm ngặt. Không khí ban đêm lạnh lẽo và kỳ quái, và tôi có cảm giác như mình đã bước vào hang ổ của quỷ dữ. Một lính canh hỏi tôi: “Tại sao bà lại ở đây?” Tôi nói: “Tín ngưỡng!” Anh ta kêu lên: “Ồ được rồi, lại là tín ngưỡng.”

Khi tôi bị đưa đến Phòng giam số 11 đã hơn 10 giờ đêm. Các tù nhân đều đã ngủ. Trưởng buồng nói: “Ngủ trên tấm ván đi.” Sau một ngày vất vả, tôi không khát cũng không đói. Tôi trằn trọc suốt đêm.

Trong bữa ăn ngày hôm sau, tôi nói chuyện với bạn tù cũng là một học viên. Chúng tôi cùng nhau phát chính niệm: “Diệt trừ các linh thể và nhân tố tà ác trong các trại tạm giam ở Bắc Kinh.”

Khi một nữ quản giáo thẩm vấn tôi, cô ta lôi hồ sơ con gái út của tôi ra và nói: “Con gái út của bà xinh đẹp quá. Nhưng bà tu luyện Đại Pháp, vậy nó có gặp khó khăn trong việc tìm bạn trai không?”

Tôi trả lời: “Mỗi người đều có số phận của riêng mình, do Thần Phật an bài.”

Cô ta nói: “Chồng bà đang ốm trong bệnh viện, nhưng bà lại bỏ mặc ông ấy để đi phát tài liệu ở nơi khác.”

Tôi liền phát chính niệm để diệt trừ hắc thủ và tà linh của ĐCSTQ để cô ta ngừng nói những điều vô nghĩa và phạm tội với Đại Pháp.

Buổi chiều, một nam lính canh hỏi tôi: “Chính phủ không cho phép bà tu luyện Đại Pháp, tại sao bà vẫn làm điều đó?”

“Bởi trước đây tôi bị trầm cảm và nhiều bệnh khác và không có loại thuốc hiện đại nào có thể chữa khỏi. Nhưng tất cả đều được trị khỏi sau khi tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Tôi đã không phải dùng bất kỳ loại thuốc nào trong 20 năm qua.”

Khi anh ta yêu cầu tôi không được tu luyện nữa, tôi trả lời: “Pháp Luân Đại Pháp là một pháp môn tu luyện cả tâm lẫn thân. Pháp môn không chỉ giúp nâng cao đạo đức của một người mà còn giúp cho sức khỏe thể chất của họ. Tôi sẽ một lòng tu luyện pháp môn này!”

Vào ngày thứ ba, nữ quản giáo nói: “Nếu bà đồng ý viết cam kết từ bỏ tu luyện, thì chúng tôi sẽ thả bà. Nếu bà muốn tiếp tục tu luyện ở nhà, cũng được.”

Tôi trả lời: “Không, tôi sẽ không viết. Tôi sẽ không đi ngược lại với đức tin của mình!”

Sau đó cô ta hét lên: “Nếu bà từ chối, thì mọi người trong phòng giam sẽ bị phạt ngồi trên tấm ván!”

Khi các tù nhân nghe nói về việc bị phạt ngồi trên tấm ván, họ bắt đầu chửi rủa tôi. Tôi nói: “Mọi người cứ yên tâm. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến mọi người.”

Tù nhân nói rằng các học viên là phi thường

Vào ngày thứ tư, bởi tôi từ chối viết “hối quá thư”, tôi phải ngồi trên tấm ván cạnh một người tin vào Chúa. Ngoại trừ ăn và ngủ, chúng tôi ngồi trên tấm ván cả ngày. Chúng tôi phải xin phép một trong các lính canh mỗi khi cần đi vệ sinh. Người này không thể ngồi yên và gọi lính canh thường xuyên. Cô ấy đi khập khiễng, khiến mọi người đều cười. Cô ấy nói với tôi: “Những người tu luyện Đại Pháp như bà thật phi thường!”

Một người phụ nữ lớn tuổi đặt ngón trỏ và ngón cái của mình lại với nhau để tạo thành hình trái tim trên ngực và nói: “Cô rất kiên định!” Sau đó, bà ấy giơ ngón tay cái và thốt lên: “Cô là một học viên xuất sắc!”

Sư phụ khải thị cho tôi

Tôi đã không ngủ trong ba ngày đầu tiên. Có đủ loại người bị giam giữ ở đây: những kẻ lừa đảo trực tuyến, kẻ trộm, kẻ giết người, và thậm chí cả những người mắc bệnh lây truyền qua đường tình dục. Thật sự rất đa dạng, và tất cả họ đều còn trẻ. Nhìn thấy tình cảnh cuộc sống của họ thật đáng thương. Các lính canh nam và nữ bị tà linh kiểm soát đến mức họ đã mất đi nhân tính. Tính cách của họ đã trở nên méo mó, biểu cảm của họ độc ác và họ luôn nói chuyện với giọng điệu cao ngạo.

Môi trường đó thực sự là một địa ngục trần gian và mỗi ngày trôi qua như một thế kỷ. Nếu không có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, tôi sẽ rất khó để chịu đựng được.

Vào đêm thứ tư, tôi có một giấc mơ. Khi ai đó đang chụp hình tôi, một ông lão vỗ lưng tôi và nói: “Họ không bắt được cháu đâu! Có vẻ như họ không có việc gì khác để làm.” Ông ấy còn nói: “Nhưng mọi người ở nhà đều biết!”

Chỉ sau khi tôi trở về nhà, tôi mới biết rằng các học viên trong toàn huyện đã phát chính niệm cho tôi. Tôi vô cùng cảm động. Cảm ơn các đồng tu đã gia trì cho tôi bằng chính niệm của mình!

Sáng ngày thứ bảy, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng chim khách kêu trên bầu trời phía trên trại tạm giam. Tôi nghĩ: “Đây là một điềm lành!” Đột nhiên, có người gọi tên tôi và nói: “Thu dọn đồ đạc của bà đi.” Tôi rất vui mừng. Tôi không thể tin điều đang xảy ra. Trong khi thu dọn đồ đạc, tôi không ngừng nghĩ thầm: “Con cảm tạ Sư phụ! Con cảm tạ Sư phụ!” Tôi vẫy tay chào tạm biệt các tù nhân, bao gồm cả đồng tu.

Lúc đó, tôi cảm thấy mình cao lớn hơn và bước đi nhẹ như gió.

Khi tôi ra ngoài, tôi thấy năm cảnh sát đang đợi. Một người mặc thường phục nói: “Chúng tôi đã thấy bà từ xa. Sao bà trông có vẻ tràn đầy năng lượng vậy?” Tôi trả lời: “Thần Phật đang bảo hộ tôi.”

Anh ta nói: “Chúng tôi vẫn cần giữ bà trong trại tạm giam thêm ba ngày nữa. Chúng tôi sẽ thả một nhóm người vào ngày thứ mười và lúc đó bà có thể về nhà.”

Vào ngày thứ mười, con gái tôi đến đón tôi.

So sánh bản thân với các tiêu chuẩn trong Pháp của Sư phụ, tôi đã nghiêm túc suy ngẫm về những lý do khiến tôi bị bắt giữ. Tất cả đều xuất phát từ một số chấp trước, bao gồm chấp trước hoàn thành việc, tâm nóng vội, tâm cầu viên mãn, tâm oán hận, tâm tật đố, tâm giữ thể diện và tâm sợ hãi.

Việc tôi vẫn còn giữ những tư tưởng và tình cảm người thường đã bị cựu thế lực lợi dụng. Tôi cũng đã sụt cân rất nhiều, thị lực của tôi bị mờ và tôi bị rụng tóc nghiêm trọng. Tôi đã ngộ ra rằng tôi đã không chú trọng học Pháp, cũng không thực sự tu luyện dựa trên các Pháp lý. Tôi chỉ làm theo hình thức, vì vậy cựu thế lực đã lợi dụng những sơ hở của tôi.

Sau khi tìm ra những chấp trước của mình, tôi đã chú trọng hơn vào việc học Pháp. Tôi cũng tăng cường phát chính niệm. Sau khi tâm tính của tôi được đề cao, thị lực của tôi đã cải thiện và tôi không còn bị rụng tóc nữa. Tôi cũng đã loại bỏ được tâm nóng vội khi làm việc.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/22/498591.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/2/231150.html