Làm một đóa sen thanh khiết trong thương trường
Bài viết của Xuất Trần, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-07-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2005 và hiện nay đã ngoài 60 tuổi. Tôi xin chia sẻ về việc trong hơn 10 năm qua, tôi đã dùng các Pháp lý của Đại Pháp để yêu cầu bản thân và thực tu như thế nào trong quá trình tiếp xúc với những người cùng ngành.
Bất động tâm khi người khác muốn giành mối làm ăn
Trong thế giới ngày nay, tiêu chuẩn đạo đức đang trượt dốc nghiêm trọng, các mối quan hệ giữa người với người thường đầy xung đột, đặc biệt là trong kinh doanh, nơi những âm mưu, cạnh tranh và lừa dối là chuyện thường tình. Chính trong hoàn cảnh này, các học viên Đại Pháp chúng ta có thể rèn luyện và đề cao tâm tính của mình. Là người tu luyện, chúng ta nên đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân, vượt khỏi thùng thuốc nhuộm lớn của thế gian, trở thành một đóa hoa sen thanh khiết trong chốn bùn lầy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Tôi làm nghề bán buôn. Vào một mùa thu nọ, các loại vải da thời trang đang thịnh hành, tôi bán rất tốt và hàng hóa luôn trong tình trạng khan hiếm. Mặc dù doanh số tốt, tôi không dám nhập quá nhiều vì vốn ít và sợ bị tồn kho. Hàng xóm của tôi là anh Lâm thấy tôi buôn bán phát đạt nên thường xuyên đến chỗ tôi. Anh ấy nói muốn bán loại vải giống như của tôi nhưng không biết nhà sản xuất. Tôi đã cho anh ấy địa chỉ. Những người làm kinh doanh đều biết có một quy tắc bất thành văn là đối thủ cạnh tranh không được phép vào cửa hàng của nhau để thăm dò. Ở chợ của chúng tôi, đã có người theo dõi việc kinh doanh của người khác và bị đánh bầm dập. Ngành nào cũng có quy tắc riêng của nó.
Người hàng xóm khác của tôi là anh Phương cũng thấy tôi bán hàng chạy, nên anh ta đã bí mật mua cùng loại vải đó về bán. Ban đầu, anh ấy không biết cách bán nên đã đến hỏi tôi lời khuyên. Tôi cảm thấy không thoải mái. Anh ấy đang cạnh tranh với tôi mà còn đến hỏi tôi cách bán hàng! Anh ấy lại có gan nói thẳng ra như vậy, giống như đang bắt nạt tôi và nghĩ tôi là kẻ ngốc. Tuy nhiên, là một người tu luyện, tôi cần nghe lời Sư phụ, nên tôi đã bình tĩnh giải thích cho anh ấy cách làm.
Để tiện liên lạc với khách hàng, gia đình tôi đã lắp đặt mạng Internet không giới hạn. Anh Phương hỏi rằng có thể kết nối với mạng của nhà tôi không. Tôi đã đồng ý. Sau đó, vợ và em vợ của anh ấy cũng kết nối vào mạng nhà tôi. Gia đình anh ấy năm nào cũng nhận quà khi tổ chức sự kiện, năm nào anh ấy cũng mời tôi, tôi đã tặng quà cho anh ấy tám lần. Anh ấy cùng nhà sản xuất đến đứng trước cửa hàng để xem hàng của tôi. Tôi vẫn bình tĩnh và không để tâm.
Tôi và người hàng xóm tên là Thái khá hòa thuận với nhau. Một lần khi tôi đi nhập hàng, anh ấy nhờ tôi lấy một ít hàng mẫu. Tôi đã giúp gửi hàng mẫu cho anh ấy. Có lần, anh ấy nói với tôi: “Một khách hàng của tôi thích hàng của anh và nhờ tôi mua giúp một ít.” Tôi liền mua giúp anh ấy một ít.
Tuy nhiên, người đó không bán được hàng và đã trả lại hàng cho anh Thái, nên anh Thái đến hỏi tôi: “Anh thấy sao? Anh có thể giúp tôi bán số hàng đó không?” Tôi nói nếu anh muốn cứ mang hàng đến cho tôi. Tôi đã từ từ giúp anh ấy bán hết số hàng đó và trả lại toàn bộ lợi nhuận cho anh ấy, không lấy một xu nào cho mình. Từ trong Pháp, tôi nhận ra rằng, là một người tu luyện chân chính, bạn phải là một người tốt. Tốt đến mức nào? Tốt hơn cả người thường.
Xem nhẹ lợi ích cá nhân
Một năm nọ, tôi giúp một khách hàng bán một ít hàng. Tôi bán được một phần nhưng không thể bán hết. Tôi đã mất liên lạc với khách hàng đó trong suốt bảy, tám năm—cho đến khi tôi tìm thấy số điện thoại của cô ấy trong một cuốn sổ cũ. Tôi gọi cho cô ấy và nói: “Tôi đã bán được một ít hàng, nhưng không phải tất cả, tôi sẽ trả lại phần còn lại cho chị.” Tôi thậm chí còn gửi cho cô ấy hóa đơn gốc. Cô ấy ngạc nhiên nói: “Lâu như vậy rồi mà anh vẫn liên lạc với tôi. Tôi đã nghĩ việc đó bị lãng quên rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm. Tôi muốn kết bạn với anh. Người tốt như anh bây giờ hiếm lắm. Khi nào có thời gian, tôi nhất định sẽ đến thăm anh. Cảm ơn anh!” Cô ấy cứ cảm ơn tôi mãi.
Trong những năm tôi kinh doanh, nhà sản xuất thường gửi nhầm hàng hoặc gửi thừa hàng, từ những món hàng trị giá vài trăm tệ đến vài nghìn tệ. Tôi nói với vợ: “Không phải của mình thì mình không lấy. Một xu cũng không lấy.” Tôi đã chuyển trả lại tất cả, bởi vì Pháp lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp đã bén rễ sâu trong tâm tôi. Đó là bản chất của vũ trụ. Mọi lời nói và hành động của tôi đều chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp.
Trong vài năm đầu kinh doanh, vợ tôi tìm được một cửa hàng trên tuyến phố thương mại trong khu dân cư và chúng tôi đã mua cửa hàng đó. Khi các con tôi biết chuyện, chúng không đồng ý và yêu cầu chúng tôi bán nó đi. Một người họ hàng biết chuyện và muốn mua lại. Anh ấy hỏi tôi rằng có thể bán lại cho anh ấy với giá gốc không. Vợ chồng tôi đã bàn bạc và bán lại cho anh ấy với giá gốc. Lúc ấy, có người khác muốn mua và trả giá cao hơn hàng chục nghìn tệ. Tôi muốn bán với giá cao hơn, vì tôi đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức vào đó. Tôi có thể bán được nhiều hơn 30.000 tệ, nhưng tôi vẫn bán cho người họ hàng của chúng tôi với giá gốc. Tôi nghĩ rằng, là một người tu luyện, tôi nên đặt ra tiêu chuẩn cao cho bản thân. Rõ ràng tôi đã chịu thiệt.
Sư phụ giảng:
“Tố đáo thị tu.” (Thực Tu, Hồng Ngâm)
Để tu luyện, người ta phải buông bỏ “cái tôi” giữa danh, lợi, tình, điều này rất khó làm được.
Trong số những người thân và bạn bè đã kinh doanh cùng tôi trong những năm qua, có những doanh nhân sở hữu tài sản hàng triệu hoặc hàng chục triệu tệ. Nhưng tôi vẫn là tôi, tài sản của tôi không có nhiều thay đổi. Tôi không ghen tị với những đại gia đó, bởi vì tôi đã đắc được Đại Pháp vĩ đại, quý giá đến mức không thể dùng tiền bạc để đo lường. Pháp Luân Đại Pháp đã tịnh hóa tâm trí tôi, đề cao cảnh giới của tôi, khiến cuộc sống của tôi mỗi ngày đều nhẹ nhàng và hạnh phúc!
Tôi đã ngoài 60 tuổi và trong 20 năm qua không cần dùng đến viên thuốc nào. Tôi rất khỏe mạnh và cảm thấy nhẹ nhàng, làm việc nhanh chóng và dễ dàng. Mỗi ngày tôi đều được đắm mình trong ánh sáng của Pháp. Có bao nhiêu tiền cũng không bằng một thân thể khỏe mạnh.
Trong mấy năm qua, bất kể đại dịch nghiêm trọng đến đâu, tôi cũng không hề lo lắng. Tôi cảm thấy bình yên và thanh thản khi làm một người tốt. Những người quen biết tôi ở chợ đều ngưỡng mộ nhân cách của tôi. Bởi vì tôi được chỉ đạo bởi các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi tu luyện Đại Pháp cao đức của vũ trụ, và bởi vì tôi có một vị Sư phụ từ bi và vĩ đại, tất cả những điều này là vinh quang vĩnh cửu của tôi. Tôi sẽ theo sát Sư phụ và bước trên con đường trở thành Thần, siêu việt khỏi thế giới trần tục và trở nên thanh khiết như một đóa sen vươn lên từ bùn mà không bị vấy bẩn.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/11/496985.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/3/229653.html


