Bài viết của một học viên tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 20-11-2025] Tôi là một học viên ở Atlanta, bang Georgia, Hoa Kỳ, đã tu luyện Đại Pháp được 5 năm. Trong tuần đầu tháng 11 năm 2025, khi đang lái xe từ chỗ làm về nhà, còn cách nhà vài phút, tôi đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng qua thiên mục, và ngay lập tức hiểu một cách vô cùng thấu triệt về nỗi thống khổ của Sư phụ khi Ngài gánh chịu cho đệ tử.

Việc Sư phụ chịu đựng nghiệp lực cho đệ tử thì tôi đã biết từ lâu khi giao lưu với các đồng tu, cũng như khi đọc và hiểu các bài giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân” và nhiều bài giảng tại Pháp hội. Nhưng tất cả chỉ là nghe, đọc và hiểu qua bề mặt câu chữ, nghe vào tai và cho rằng mình đã hiểu. Nhưng lần này, cảm giác đó khiến tôi dường như biết và cảm nhận một cách thấu triệt sự chịu đựng của Sư phụ.

Sự chịu đựng của Sư phụ mà tôi thấy lúc này — tôi cảm nhận được nỗi thống khổ đó, sự thống khổ cùng cực không thể diễn tả bằng lời. Tôi thấy Sư phụ không chỉ gánh chịu nghiệp lực cho các đệ tử. Từng tầng không gian là bao nhiêu sinh mệnh, từng tầng vũ trụ là bao nhiêu sinh mệnh, Sư phụ đang gánh chịu nghiệp lực cho tất cả từ tầng thấp nhất cho đến tầng cao nhất! Nghiệp lực của tầng cao còn khủng khiếp hơn rất nhiều.

Tôi đột nhiên hiểu thấu lý do vì sao Sư phụ không muốn tất cả bị hủy diệt, nên đã chịu đựng tất cả để duy trì và đẩy nhanh tiến trình Chính Pháp. Chúng ta đều biết Sư phụ đã giảng rằng, từ tầng cao nhất của vũ trụ mà chúng ta có thể hình dung được đều đã bại hoại rồi, Sư phụ không muốn hủy diệt mà muốn Chính Pháp, nên đã chịu đựng tất cả để quá trình này có thể bắt đầu.

Trải nghiệm đó đã qua đi hơn một tuần, khi viết những dòng này, vì tôi đã bình tĩnh lại và suy ngẫm về nó, nên tôi đã hiểu và bổ sung thêm một số chi tiết mà tôi ngộ ra từ cảnh tượng mà tôi đã thấy. Nhưng tôi muốn chia sẻ giây phút khi tôi chứng kiến cảnh tượng đó: Tôi thấy Sư phụ chịu thống khổ hơn Chúa Jesus không biết bao nhiêu lần. Khi vừa mới thấy, toàn thân tôi run lên bần bật không sao kiềm chế được, giống như bị động kinh vậy. Rồi tôi bật khóc, khóc thành tiếng lớn, không sao kìm lại được, khóc như người ta khóc khi mất cha vậy.

Một lúc sau, tôi cầm điện thoại gọi cho anh Q (một đồng tu tôi hay trò chuyện, trao đổi), để chia sẻ và cũng để khiến tôi phân tâm mà bình tĩnh lại. Anh Q nhấc máy, nghe giọng tôi không bình thường, liền hỏi có chuyện gì, nhưng tôi chỉ có thể nói với anh rằng tôi thấy Sư phụ phải chịu khổ nhiều hơn cả Chúa Jesus, rồi lại khóc không sao kìm lại được, nên tôi chỉ có thể nói rằng tôi sẽ gọi lại cho anh sau, rồi cúp máy, và lại khóc tiếp.

Sự chịu đựng của Chúa Jesus được coi là thống khổ nhất ở nơi nhân gian này. Nhưng mà Trời ơi, không ai biết Sư phụ đang phải gánh chịu những gì trong thân người này. Tôi không thể tưởng tượng, không thể hình dung được thân thể này của Sư phụ đang phải gánh chịu cho toàn vũ trụ cho đến tầng cao nhất. Viết đến đây, tôi lại chảy nước mắt, không khóc thành tiếng, nhưng nước mắt cứ tuôn rơi. Lúc sự việc mới xảy ra, quả thật tôi bị sốc nặng, vì đầu óc tôi không sao dung nạp được một sự việc to lớn như vậy.

Tôi cứ bần thần đến cả mấy ngày sau. Sau đó, tôi bị mất hết tinh thần, không thể làm được gì cả. Tôi cũng thường xuyên tham gia các hạng mục Đại Pháp cùng các đồng tu khác, hỗ trợ đồng tu và tham gia bất cứ khi nào có thể. Nhưng trong khoảng thời gian này, tôi cứ thẫn thờ, không thể làm được gì, vì tôi cảm thấy mọi việc mình làm chẳng giúp được Sư phụ một chút nào. Sự hy sinh của Sư phụ quá vĩ đại, vĩ đại hơn cả vĩ đại. Tôi chỉ có thể nói như vậy, vì ngôn ngữ chỉ có thể diễn đạt đến mức đó. Tôi cảm thấy mình chẳng làm được gì, không đóng góp được chút gì. Bất lực, chỉ có thể ngồi đó nhìn Sư phụ chịu khổ. Bất cứ việc gì tôi làm cũng chỉ như hạt muối bỏ biển, quả thật là bất lực. Cả tuần lễ, tâm trạng của tôi cứ như vậy. Tôi cũng biết Sư phụ cho tôi thấy điều gì thì chính là để tôi đề cao, nhưng trong việc này, nó thực sự khiến tôi bần thần, không biết phải làm gì nữa.

Lúc này, một cách tự nhiên, mọi chấp trước của tôi dường như không còn nữa. Tôi không muốn gì cả, trong tâm không có bất kỳ phản ứng nào. Ngay cả khi vợ tôi nổi nóng, nói những lời mà trước đây hễ nghe là tôi sẽ trả đũa, dẫu rằng không gây gổ như trước, nhưng trong tâm cũng sẽ có chút khó chịu. Còn bây giờ, một chút khó chịu cũng không có. Thậm chí hôm nay, vợ tôi lại nói vài câu, nhưng tâm tôi không hề động. Bởi vì thật sự, Sư phụ hy sinh chịu đựng lớn đến như vậy, còn tôi, chỉ một chấp trước nhỏ nhoi cũng chưa thể hoàn toàn buông bỏ được. Dù hiểu rằng Sư phụ đã giảng cần có thời gian, và khi đột phá lên tầng mới sẽ có khảo nghiệm, và chấp trước sẽ xuất hiện lại để loại bỏ, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình chưa làm được. Tâm hiển thị của tôi đến giờ vẫn chưa biến mất hoàn toàn, nhưng tôi cảm thấy nó như một con số âm, bởi vì tôi thấy thực sự rất hổ thẹn. Mình chưa làm được gì mà còn đi hiển thị, trong khi Sư phụ đang chịu đựng cho toàn vũ trụ từ tầng thấp đến tầng cao nhất mà không ai hay biết.

Tôi (xin lỗi), không phải tôi cho rằng không ai biết, có thể nhiều đồng tu đã biết, chỉ có tôi chưa biết, nhưng tôi viết như vậy để diễn tả tâm trạng của mình. Đã vậy, Sư phụ chịu đựng như vậy mà không có một lời trách móc, trong khi tôi hễ bị đối xử không vừa ý là lại mang tâm oán hận. Mặc dù tâm oán hận của tôi đã giảm đi rất nhiều so với trước đây, nhưng qua trải nghiệm lần này, tôi thấy mình thật sự chưa làm được gì cả.

Quả thật đến lúc này, tôi mới thực sự thể nghiệm được Pháp lý căn bản “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (“Chuyển Pháp Luân”) rốt cuộc là như thế nào. Trước đây, tôi cứ tưởng mình đã làm được, nhưng thực ra chỉ là trên bề mặt, còn ở không gian khác thì là đang nhào lên tranh đấu với người ta rồi. Vẫn còn phát ra những lời nói bóng gió, nghĩa là vẫn mang theo năng lượng bất hảo ấy, chỉ là dùng giấy nhám đánh bóng cho bề mặt nhẵn hơn mà thôi. Mặc dù giọng nói có dịu đi hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn mang theo năng lượng bất hảo. Giờ thì tôi thấy mình vẫn chưa đạt đến tiêu chuẩn mà một người tu luyện chân chính cần phải có, tôi thực sự cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Tôi còn thấy cả tư tưởng nghiệp của mình. Giờ tôi đã hiểu tại sao chỉ là tư tưởng thôi mà cũng tạo nghiệp. Tôi không ưa ai, vừa chỉ nghĩ là không ưa người đó, thì ở không gian khác tôi đã công kích, gây hấn với người ta rồi. Đã vậy còn những tư tưởng bất hảo – mà nào biết ở đây mình gọi là “bất hảo” – nhưng ở không gian khác, cái bất hảo đó đã đi làm việc đó rồi. Khi nhận ra điều này, tôi thực sự sợ. Vì vậy, bây giờ tôi thực sự không dám nghĩ lung tung gì nữa. Chỉ khi đọc Pháp học Pháp tôi mới cảm thấy ổn. Khi làm việc nhà, trước đây tôi thường bực bội tại sao vợ không làm cái này, không làm cái kia, bây giờ niệm đầu đó vừa bật ra, tôi phải vội bài trừ nó đi, vui vẻ mà làm tiếp… Chỉ như vậy mới hiểu được trước đây mình đã đối xử không tốt với gia đình, với mọi người bên ngoài đến nhường nào…

Thông qua trải nghiệm lần này, tôi còn nhận ra nhiều điều về bản thân, nhưng tôi không thể nhớ hết và viết ra hết ngay vào lúc này được, vì quá nhiều, thực sự dường như tôi không thể kham nổi, không có khả năng nhớ hết, nên chỉ xin phép chia sẻ một chút.

Bây giờ, tôi chỉ có thể thưa với Sư phụ rằng, con sẽ cố gắng tu luyện nghiêm túc phi thường để thực sự loại bỏ các chấp trước, loại bỏ những nhân tâm kia đi, và thực sự không dám thể hiện như trước đây rằng mình cũng đang làm việc Đại Pháp, cũng hỗ trợ Đại Pháp thế này thế kia, vì tôi thực sự hổ thẹn, bởi vì dẫu tôi có làm gì đến đâu đi nữa thì cũng chẳng đáng là gì cả.

Sư phụ thực sự vĩ đại hơn cả vĩ đại. Tôi quả thật quá may mắn. Con không biết nói lời nào cho xứng, chỉ xin muôn vàn cảm tạ Sư phụ đã cho phép con được tu luyện trong Đại Pháp.

Trên đây là trải nghiệm cá nhân của tôi, tôi viết ra để chia sẻ mà không trau chuốt, xin các đồng tu lượng thứ.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/20/502724.html