Kinh doanh với tấm lòng chân thành và cởi mở
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 02-08-2025] Vợ chồng tôi có một cửa hàng bán đồ dùng thiết yếu hằng ngày. Việc tiếp xúc với đủ loại người đã giúp tôi bộc lộ ra nhiều chấp trước người thường.
Trong quá trình không ngừng học Pháp, tôi đã liên tục được tôi luyện theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn mà Sư phụ chỉ dạy, điều này đã giúp tôi dần dần loại bỏ các chấp trước vào vị tư, danh và lợi ích cá nhân. Giờ đây, tôi cố gắng hành xử một cách quang minh chính đại và luôn đặt khách hàng lên hàng đầu. Tôi cảm thấy việc đồng hóa với Pháp Luân Đại Pháp thật sự rất tuyệt vời.
Trả lại tiền của người khác đánh rơi
Trước đây, tôi cảm thấy may mắn khi nhặt được tiền của người khác đánh rơi và tôi sẽ dùng nó để mua đồ ăn. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, thuận theo việc học Pháp, tôi đã hiểu được Pháp lý về được mất và trở nên biết nghĩ cho người khác. Tôi nhận ra người bị mất tiền sẽ buồn đến thế nào. Tôi cũng hiểu rằng mình đã dùng đức của mình để đổi lấy số tiền đó.
Thỉnh thoảng, tôi nhặt được tiền khách hàng đánh rơi trên sàn—có lúc 10 tệ, có lúc 100 tệ. Vợ chồng tôi liền xem lại camera giám sát và trả lại cho khách hàng vào lần tiếp theo họ đến. Đối với những khách hàng mà chúng tôi không nhận ra, chúng tôi đợi họ quay lại. Nếu người đó không bao giờ quay lại, chúng tôi dùng số tiền đó để làm tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.
Một lần khi khách hàng đang thanh toán, một đồng xu rơi ra khỏi túi của cô ấy và lăn xuống dưới quầy. Đáy quầy chỉ cao hơn sàn khoảng ba, bốn centimet. Tôi cúi xuống nhưng không thể nhìn thấy nó lăn đi đâu, vì vậy tôi liền quỳ một đầu gối xuống, mặt gần như chạm sàn, rồi dùng một cái que để tìm nó. Vị khách nói: “Đừng bận tâm tìm nó nữa. Chỉ là một đồng xu thôi, không đáng để mất công như vậy đâu!” Nhưng, tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm. Cuối cùng tôi đã tìm thấy và đưa cho cô ấy, cô ấy liên tục nói: “Cảm ơn.” Tôi có thể thấy cô ấy không chỉ biết ơn vì lấy lại được tiền, mà còn cảm động trước nỗ lực của tôi.
Vài ngày sau, người khách đó quay lại cùng một người bạn. Cô ấy nói với người bạn: “Chủ cửa hàng này rất tốt bụng! Tôi đánh rơi một đồng xu, cô ấy đã quỳ xuống để tìm.” Nếu là trước đây, có lẽ tôi sẽ nghĩ: “Chỉ là một đồng xu. Nếu nó nằm trên đường thì cũng chẳng ai nhặt. Cô ấy chỉ đứng đó trong khi mình phải úp mặt xuống sàn. Bẩn thỉu và xấu hổ làm sao!”
Nhưng vào khoảnh khắc đó, tôi không chấp trước vào thể diện, không quan tâm đến bụi bẩn hay số tiền nhỏ. Sự tập trung duy nhất của tôi là tìm ra đồng xu—nó thuộc về người khác nên tôi không thể giữ. Dù chỉ là một đồng xu cũng phải trả lại cho chủ nhân của nó. Điều tôi tìm thấy không chỉ là một đồng xu, đó là ý thức trách nhiệm và sự chu đáo đối với khách hàng, giúp họ không chịu thiệt thòi dù là những thứ nhỏ nhất.
Sư phụ giảng:
“Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015, Giảng Pháp các nơi XIII)
Điều tôi thể hiện cho người phụ nữ đó thấy là sự thiện lương và bao dung—một biểu hiện của Chân-Thiện-Nhẫn.
Tâm của tôi trở nên rộng mở và chân thành
Vợ chồng tôi có quan điểm khác nhau. Anh ấy khăng khăng nhập những sản phẩm chất lượng cao, bền, trong khi tôi lại thiên về những mặt hàng rẻ hơn. Đặc biệt khi có khách hàng bỏ đi vì chúng tôi không có hàng giá thấp, điều đó càng củng cố suy nghĩ của tôi: “Xem kìa, khách hàng bỏ đi vì hàng của chúng ta quá đắt. Là một cửa hàng nhỏ, chúng ta nên nhập hàng với mọi mức giá để đáp ứng nhu cầu của mọi khách hàng.”
Mỗi khi tôi thảo luận điều này với chồng, anh ấy đều khăng khăng: “Một số khách hàng không biết, đặc biệt là với đồ nhựa. Những món đồ rẻ tiền thường được làm từ vật liệu tái chế. Chúng mỏng manh, có mùi khó chịu và không tốt cho sức khỏe. Anh sẽ không bán loại hàng đó. Các sản phẩm khác cũng vậy, nếu chúng ta biết hàng hóa kém chất lượng, chúng ta sẽ không nhập.”
Nhưng quan điểm của tôi là: “Một số người không quan tâm đến những điều này. Họ chỉ muốn giá rẻ. Nếu chúng ta không bán những sản phẩm như vậy, họ sẽ bỏ đi. Chẳng phải sẽ mất doanh thu sao?” Nhiều năm qua, cách làm của chồng tôi đã được nhiều khách hàng công nhận, họ nói với tôi: “Chúng tôi thích mua sắm ở chỗ của chị vì chất lượng tốt.” Tuy nhiên, những mặt hàng tôi nhập về hiếm khi nhận được phản hồi tích cực của khách hàng.
Sư phụ dạy chúng ta hướng nội khi gặp vấn đề. Vì vậy, tôi tự hỏi: “Suy nghĩ của mình có đúng không? Mình mua rẻ bán rẻ, hy vọng thu hút khách hàng. Mình biết chất lượng kém nhưng vẫn làm. Mình tự nhủ: ‘Khách hàng tự chọn sản phẩm rẻ. Chúng có bền hay không, có hại hay không, không phải là vấn đề của mình. Ít nhất khách hàng cũng vui vì họ chi ít tiền hơn. Chuyện xảy ra sau đó không phải là việc của mình. Nếu mình không bán những mặt hàng này, các cửa hàng khác sẽ bán. Khách hàng sẽ mua ở nơi khác, và mình sẽ mất đi khoản thu nhập đó. Đó chẳng phải là nhường việc kinh doanh cho đối thủ sao! Hơn nữa, ai cũng bán như vậy.”
Tôi đã xem xét lại những suy nghĩ của mình và đối chiếu với Pháp.
Sư phụ giảng:
“Chủng đặc tính Chân-Thiện-Nhẫn là tiêu chuẩn để nhận định tốt và xấu trong vũ trụ. Thế nào là tốt, thế nào là xấu? Chính là dùng Nó {Chân-Thiện-Nhẫn} mà xác định.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đã không Chân, không Thiện, cũng không Nhẫn.
Biết rõ hàng hóa kém chất lượng, tôi vẫn dùng giá rẻ để lôi kéo khách hàng—đây là bất chân. Biết một số sản phẩm có mùi khó chịu và có hại cho sức khỏe, tôi lại cho rằng đó là lựa chọn của khách hàng—đây là bất thiện. Biết những khoản lợi nhuận như vậy là bất chính, nhưng thấy các thương nhân khác cũng bán, tôi đã có tâm tranh đấu—đây là bất nhẫn.
Sư phụ dạy chúng ta tu luyện bản thân để trở nên vô ngã và vị tha, nhưng động cơ của tôi lại là vị tư và bắt nguồn từ lợi ích cá nhân. Tôi chỉ nghĩ đến được và mất của bản thân—tôi đã coi thường sự an toàn của người khác.
Tôi chợt nhận ra việc mình làm là sai. Tôi nên nghĩ từ góc độ của khách hàng, đảm bảo họ thực sự nhận được giá trị xứng đáng với số tiền họ bỏ ra, những sản phẩm bền, hữu dụng và có giá cả hợp lý. Chúng ta không thể chỉ đơn giản bán bất cứ thứ gì người khác bán. Là người tu luyện, chúng ta phải dùng Pháp để đo lường hành vi của mình, chứ không phải bằng tiêu chuẩn được người thường chấp nhận.
Khi tôi chuyển góc nhìn, đặt lợi ích của khách hàng lên trên lợi ích cá nhân, tôi phát hiện ra rằng tâm mình trở nên rộng mở như đại dương, có thể dung nạp vạn vật. Tôi không còn bận tâm khi khách trả hay đổi hàng, mà thay vào đó, tôi tìm thấy niềm vui thanh thản trong sự bình yên nội tâm này.
Dưới sự chỉ dạy của Sư phụ, tôi đã không ngừng quy chính và tu luyện bản thân cho đến khi tâm tôi trở nên hoàn toàn khoáng đạt và chân thành.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/2/497865.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/23/229939.html


