Trừ bỏ quan niệm người thường để cứu thêm nhiều người
Bài viết của một học viên ở Nhật Bản
[MINH HUỆ 25-10-2025]
Con xin kính chào Sư phụ!
Chào các bạn đồng tu!
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2010. Khi lần đầu mở cuốn sách Chuyển Pháp Luân, nước mắt tôi lăn dài trên má và một cảm giác tôn kính lớn lao dâng trào trong tôi. Kể từ hôm đó, bất cứ khi nào tôi luyện công hay đọc sách Đại Pháp, tôi đều rơi lệ. Tôi không biết vì sao lại thế, nhưng trải nghiệm này đã tăng cường quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi.
Trong sáu năm liền, tôi đã chăm sóc một người thân trong gia đình cho đến khi ông ấy có thể sống một cuộc sống bình thường trở lại. Tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy mãn nguyện, cứ như thể tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng. Tuy nhiên, tôi cũng bị kiệt sức. Hàng ngày, cứ sau 8 giờ tối tôi lại vừa làm việc nhà vừa thở hổn hển, mệt rã rời. Và vào mùa xuân, cứ khoảng gần cuối tháng ba, tôi lại bị cảm lạnh kéo dài nhiều tháng. Tôi phải từ chối những lời mời của bạn bè, thậm chí một vài bạn còn cảm thấy phản cảm với tôi. Cơ thể tôi rất yếu và tôi luôn cảm thấy không khỏe.
Sau khi luyện Pháp Luân Đại Pháp, tất cả các triệu chứng bệnh tật của tôi đều biến mất. Tôi thực sự tin rằng nếu tôi không biết đến Đại Pháp thì có lẽ tôi đã không sống được đến ngày hôm nay. Tôi cũng từ bỏ tôn giáo mà tôi đã theo.
Mới đầu, tôi dễ dàng trải nghiệm huyền năng của Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng phải mất một thời gian dài tôi mới có thể ngộ Pháp một cách lý tính và bảo trì chính niệm của một học viên chân chính. Tôi thậm chí còn có những hành vi trái với các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi cũng dè dặt tham gia vào các hạng mục Đại Pháp vì sợ bị chỉ trích phê bình.
Có lần, một đồng tu chia sẻ với tôi rằng “tu bỏ nhân tâm có thể tiêu trừ một lượng lớn nghiệp lực”. Những lời của cô ấy đã giúp tôi nhận ra những chấp trước ẩn sâu mà tôi có. Sau đó, một học viên khác giới thiệu tôi với một hạng mục chứng thực Pháp, tôi cảm thấy rất biết ơn vì điều này.
Trong một năm qua, tôi đã gặp một số ma sát tâm tính trong hạng mục. Theo quan sát của tôi, hành xử của đồng tu Mai không phù hợp với yêu cầu của Đại Pháp. Cô ấy có vẻ thiếu cân nhắc, thường xuyên viện cớ và áp đặt mọi việc một cách mạnh mẽ. Thái độ thiếu tôn kính của cô ấy đối với Đại Pháp khiến tôi khó chịu. Một hôm, tôi lấy hết can đảm để đối đầu với cô ấy và hỏi: “Sao chị lại nói những lời thiếu tôn kính với Pháp như vậy?” Tôi cảm thấy nếu việc này không được làm sáng tỏ thì tôi không thể tiếp tục làm ở hạng mục này được nữa.
Học viên Mai trả lời: “Tôi chưa bao giờ nói điều gì bất kính cả”.
Tôi đáp lại: “Những lời chị nói khiến tôi bị sốc nên tôi nhớ rõ lắm. Nhưng vì bây giờ chị không nhận, điều đó nghĩa là chị đã nhận ra là nó sai rồi”. Lúc này tôi nhận ra rằng có lẽ tôi đã quá khắt khe với cô ấy.
Sau đó, trong lúc trò chuyện, đột nhiên cô ấy thốt lên: “Đồng tu Trần có tâm đại thiện và không bao giờ đổ lỗi cho người khác”. Những lời của cô ấy đột nhiên khiến tôi nhận ra rằng tôi đã có niệm đầu trách móc người khác.
Trong buổi chia sẻ về cách đối đãi với đồng tu Mai, mọi người đều cần hướng nội. Tôi nhận ra tôi có xu hướng đổ lỗi cho người khác. Thế nhưng, sau khi nhận ra những thiếu sót của mình, có lần tôi lại để ý đến ngôn hành của Mai.
Có đồng tu gửi cho tôi một tin nhắn: “Về phương diện tu luyện mà xét, thì mọi việc đều là hảo sự, bởi đây là cơ hội để chúng ta nhận ra những chấp trước và thiếu sót của mình, theo đó chúng ta có thể đề cao bản thân”. Cô ấy cũng trích đoạn Pháp của Sư phụ:
“Hai phương diện đều có vấn đề, đều ôm giữ nhân tâm rất mạnh. Lực lượng mà đệ tử Đại Pháp hợp lại là phi thường to lớn, khi phát chính niệm mọi người đều có thể tập trung tư tưởng, lực lượng xuất ra là đặc biệt mạnh mẽ, rất ghê gớm! Lạn quỷ chính là muốn can nhiễu chư vị, chính là muốn ảnh hưởng chư vị, khiến nhân tâm của chư vị phát huy tác dụng, căm phẫn bất bình, đối với ai thấy không thuận mắt, thì khiến nhân niệm của chư vị mạnh tới mức chính niệm hoàn toàn không đem ra được!” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York kỷ niệm 25 năm Đại Pháp hồng truyền)
Tôi nhận ra rằng tôi thiếu thiện tâm. Là người tu luyện mà đổ lỗi hoặc oán giận người khác thì chính là đang không phù hợp với Pháp. Không kể người khác tốt xấu ra sao, chúng ta nên hướng nội và đối xử thiện với họ. Sau đó, tôi bắt đầu nhìn thấy nỗ lực không mệt mỏi của học viên Mai vì chúng sinh, và sự phó xuất của cô ấy trong các hạng mục Đại Pháp. Tôi biết ơn vì cô ấy đã giúp tôi nhận ra thiếu sót của mình, và một lần nữa tôi lại có thể phối hợp cùng cô ấy. Tôi ngộ ra rằng cô ấy cũng là một đệ tử mà Sư phụ trân quý, đang cố gắng tinh tấn trong tu luyện.
Hướng nội sâu hơn nữa, tôi nhận ra rằng trong thời đầu phối hợp, khi hòa giải mâu thuẫn giữa người thường và Mai, tôi rất bực mình vì đã mất rất nhiều thời gian. Nếu lúc đó tôi giải quyết vấn đề thiện hơn thì chắc hẳn tôi đã có thể xử lý thỏa đáng hơn cho cả hai bên. Tâm cầu thoải mái và an dật đã khiến tôi cảm thấy không vui. Không thành tâm nghĩ cho người khác chính là thiếu sót của tôi trong tu luyện. Chỉ đến bây giờ tôi mới ngộ ra rằng việc người thường phàn nàn về Mai với tôi là điều tất yếu.
Trước kia, tôi luôn nghĩ mình phải bảo vệ bản thân trong khi tìm kiếm lợi ích cho người khác. Nhưng Sư phụ dạy chúng ta phải đạt được sự vô ngã thuần chân. Qua sự việc với học viên Mai, tôi đã học được cách không đổ lỗi cho người khác và luôn phải bảo trì thiện tâm.
Giảng chân tướng
Sau đây, tôi muốn chia sẻ một vài trải nghiệm về giảng chân tướng.
Khi luyện công, tôi thường xuyên thấy hiện lên các gương mặt trong tâm trí. Tôi nhận ra rằng mình phải giảng chân tướng cho nhiều người hơn nữa. Vì thế, tôi đặt tâm huyết vào các hạng mục Đại Pháp để truyền rộng chân tướng, để Sư phụ có thể cứu nhiều người hơn.
Tôi thường đi ra ngoài phát tài liệu giảng chân tướng. Tôi trân quý mỗi người mà tôi gặp. Ở nhà, tôi tặng tài liệu cho những người giao hàng và gửi thư. Trên xe điện, khi có cơ hội, tôi đều tặng tờ giới thiệu Shen Yun hoặc thẻ Ganjingworld.
Trước đại dịch, tôi đã giới thiệu Shen Yun cho bà Bạch. Có vẻ như bà ấy rất thích. Sau một thời gian, khi những hạn chế đã được nới lỏng, tôi nghĩ: “Có lẽ bà Bạch vẫn chưa xem Shen Yun”. Tôi bèn đến mời bà đi xem biểu diễn, nhưng con trai bà lịch sự từ chối: “Mẹ cháu bị bệnh mất trí nhớ, đi ra ngoài dễ bị kích động nên mẹ cháu không đi xem được đâu”. Bà ấy cũng không nhận ra tôi. Tôi cảm thấy tiếc vì đã không mời bà sớm hơn. Ở thời điểm đó, cảm giác cấp bách của việc cứu người thực sự khắc sâu tận đáy lòng tôi.
Vài ngày sau, bà Bạch vô tình đến cửa nhà tôi vì nghĩ rằng đó là nhà của bà. Tôi nhận ra: “Bà Bạch đang đi tìm Pháp”. Đêm đó, tôi đến nhà bà và mời bà một lần nữa, nhưng con trai bà vẫn lịch sự từ chối.
Tuy nhiên, tôi không bỏ cuộc. Tôi tin rằng chỉ có đệ tử Đại Pháp mới có thể giúp bà ấy được cứu. Tôi quyết định rằng lần tới khi chúng tôi gặp nhau, tôi sẽ chỉ cho bà ấy nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và mời bà ấy đi xem Shen Yun.
Chẳng lâu sau, tôi lại gặp bà ấy. Đột nhiên bà ấy chào tôi từ phía sau: “Chào chị!” Tôi biết đây là cơ hội của mình đã đến. Tôi đến nhà bà và chỉ cho bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo”, và cho bà xem các tác phẩm của Shen Yun. Bà Bạch biểu lộ là mình hiểu.
Sau đó, khi tôi gặp lại bà thì bà gần như chẳng nhớ nổi lấy một chữ. Cuộc viếng thăm đó thực sự là cơ hội cuối cùng để tôi giảng chân tướng cho bà. Tôi nhận ra rằng: “Không thể trì hoãn việc giúp mọi người được đắc cứu. Chúng ta phải chớp lấy từng thời khắc”.
Câu chuyện của mẹ chồng tôi
Một trường hợp khác là mẹ chồng tôi. Vào tháng Ba năm ngoái, bà bị chuẩn đoán mắc ung thư ruột kết. Một đêm đầu tháng Sáu, tôi nằm mơ thấy bà bị ốm rất nặng trên giường, đeo khẩu trang trắng nhưng lại nói với tôi bằng giọng sang sảng. Bà trông rất vui khi nhìn thấy tôi.
Cùng ngày hôm đó, chồng tôi gọi cho tôi nói rằng tình trạng của bà xấu đi. Tôi chạy đến bệnh viện và nghĩ, tôi phải giúp bà niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân–Thiện–Nhẫn hảo”. Tôi bảo em dâu đang chăm sóc cho mẹ chồng cùng niệm. Cô ấy đã biết đến Shen Yun và Pháp Luân Đại Pháp nên đồng ý liền.
Tôi không ngờ những ngày cuối đời của mẹ chồng đang đến gần. Sự đau buồn bủa vây lấy tôi. Nhưng tôi nhắc nhở mình rằng là một đệ tử Đại Pháp, tôi phải kiềm chế nỗi đau buồn bằng chính niệm.
Mẹ chồng tôi nhẩm niệm chín chữ chân ngôn trong ba ngày liên tiếp. Vào ngày thứ tư, bà bắt đầu thở yếu dần đi và qua đời vào ngày thứ năm. Một lần nữa, tôi nhận ra rằng: “Việc trợ Sư cứu người không thể chần chừ”.
Tu khứ cảm xúc
Năm 2022, ông Định mất ở tuổi 59 vì bệnh ung thư. Ông thường hỗ trợ các hoạt động Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi ông Định qua đời, tôi đến thăm ông ở nhà tế bần và khuyên ông đọc cuốn Chuyển Pháp Luân. Ông vui vẻ nhận lời. Vài tuần sau khi đọc xong cuốn sách thì ông qua đời. Tôi đau khổ, không thiết ăn uống gì cả. Các đồng tu nhận ra sự đau buồn của tôi. Sau đó, ba người bạn ủng hộ Pháp Luân Đại Pháp và mấy người thân của tôi lần lượt qua đời. Mỗi lần xảy ra, tôi lại bị động tâm. Hồi đó, thậm chí cái chết của một người nổi tiếng mà tôi chưa gặp bao giờ cũng khiến tôi không định lại được. Lo sợ về sự già nua, bệnh tật và cái chết đã bắt đầu nổi lên cùng với cảm giác cô đơn ngay từ hồi bé. Tôi nhận ra rằng những niệm đầu này luôn bị chi phối bởi tình, và tôi phải tu khứ những chấp trước này.
Tôi nhận ra rằng khi đầu óc của tôi không thanh tỉnh thì cảm giác cô đơn sẽ nổi lên. Nhưng sau khi tôi đọc đoạn giảng Pháp của Sư phụ về sự cô đơn thì điều đó đã thay đổi. Giờ đây tôi đối mặt với cái chết bằng sự điềm tĩnh, bởi vì tôi biết rằng những người đã ra đi là đang trên hành trình sang vũ trụ mới.
Trong 15 năm qua, kể từ khi đắc Pháp, tôi cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ luôn ở bên tôi, khích lệ tôi trong thời khắc tôi đau buồn và lo sợ, và lúc nào cũng bảo hộ tôi.
Sư phụ giảng trong bài ‘Viễn ly hiểm ác’ rằng:
“Là chư vị muốn ký thệ ước tới thế gian trước khi giải thể thời mạt hậu, tu Đại Pháp để cứu các sinh mệnh do mình đại biểu. Cũng tức là, chư vị dùng sinh mệnh để ký thệ ước trở thành đệ tử Đại Pháp, muốn tu luyện trong Đại Pháp.”
Câu “chư vị dùng sinh mệnh để ký thệ ước trở thành đệ tử Đại Pháp” đã khiến tôi chấn động. Tôi nhận ra rằng dùng sinh mệnh để hạ xuống thế gian này nghĩa là gánh vác trọng trách thần thánh cứu người. Đây là sứ mệnh của tôi, tôi phải luôn ghi nhớ trong tâm. Sư phụ trân quý chúng ta hơn cả chúng ta trân quý bản thân mình. Tôi phải giữ được lời thệ ước với Sư phụ.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ trong Pháp hội Nhật Bản 2025)
Bản quyền © 1999 – 2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/25/501700.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/12/231283.html



