Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 28-10-2025]

Con xin kính chào Sư tôn!
Xin chào các quý đồng tu!

Viết bài chia sẻ tu luyện giúp tôi có đột phá về căn bản

Trước Pháp hội Úc năm 2008, tôi đã tu luyện Đại Pháp được 13 năm, nhưng chưa từng viết bài chia sẻ tu luyện. Một lần, sau khi tham gia hoạt động, một đồng tu lâu năm thân quen nói với tôi: “Anh đã trải qua nhiều điều trong tu luyện, làm được nhiều việc như vậy, anh nên viết bài chia sẻ đi”. Tôi nói mình chưa bao giờ viết, và cũng không biết viết thế nào. Đồng tu ngỏ ý giúp tôi viết, tôi vui vẻ đồng ý. Lúc đó, thực sự tôi chưa nhận ra tâm tự mãn của bản thân, tự cho rằng mình luôn có thể làm được một số việc, đã là rất tốt rồi, còn cần nói ra sao, không viết cũng không sao. Tôi còn tự mãn cho rằng đồng tu nhìn thấy nỗ lực của mình, nguyện ý giúp mình viết bài, và cho rằng đồng tu nhất định sẽ hết lời khen ngợi.

Sau đó, qua điện thoại, tôi thuật lại trải nghiệm tu luyện của mình. Khi chia sẻ về một hạng mục mà tôi điều phối, gần đây tôi trải qua mâu thuẫn tâm tính rất mạnh với các điều phối viên khác nên tôi đã kể lại quá trình này. Lúc đó, bề mặt tôi vẫn nói về việc hướng nội tìm, nhưng không nhận ra tâm oán hận bên trong, hơn nữa còn có cả tâm hiển thị.

Trong quá trình vượt quan, tôi từng gọi điện cho đồng tu lâu năm gần gũi để tìm sự ủng hộ. Tôi nói về những khó khăn và việc không dễ có được sự thấu hiểu khi chia sẻ với các điều phối viên khác trong hạng mục. Không ngờ đồng tu lại nói: “Anh đang tranh đấu vì danh lợi”. Lúc đó, tôi rất sốc. Mục đích tôi gọi cho đồng tu là hy vọng nhận được sự an ủi, ủng hộ, nào ngờ đồng tu nói như vậy. Sau đó, tôi suy ngẫm lại liệu mình có thực sự tranh đấu vì danh lợi hay không? Tại sao trạng thái không thể phối hợp tốt với các điều phối viên khác lại kéo dài như vậy? Mặc dù cũng ý thức được tâm tranh đấu chưa buông bỏ được, vẫn luôn day dứt trong tâm, nhưng việc đồng tu thẳng thắn chỉ ra vấn đề khiến tôi nhận ra tâm danh lợi của mình có lẽ quá rõ ràng, ai cũng đều nhìn thấy.

Khi kể lại câu chuyện này với đồng tu hỗ trợ viết bài, tôi vẫn không buông bỏ được tâm oán hận. Bây giờ nhìn lại, kỳ thực ẩn sâu bên trong tôi có tâm hiển thị. Tôi cảm thấy mình đã tu luyện nhiều năm như vậy, đã làm được nhiều việc, còn làm điều phối viên cho một số hạng mục, cảm thấy bản thân rất có năng lực. Mặt khác, tôi còn hy vọng nhân cơ hội này có thể giãi bày một chút để người khác biết được những khó khăn của mình trong hạng mục. Đồng tu nghe xong, nói vài ngày sau sẽ đưa cho tôi bản thảo đầu tiên. Khi nhận được bản thảo, tôi đặc biệt kinh ngạc. Bài chia sẻ này rõ ràng là về hướng nội tìm, hoàn toàn không có mong muốn hiển thị bản thân.

Bài viết trích một đoạn Pháp của Sư phụ về việc tu tâm tính. Khi đọc kỹ bản thảo, đối chiếu với Pháp của Sư phụ, và nhớ lại các chủng tâm thái trong quá trình thuật lại cho đồng tu giúp mình viết bài, tôi chợt nhận ra mình có rất nhiều tâm chấp trước. Đầu tiên là tâm hiển thị mạnh mẽ, cho rằng mình là điều phối viên chính của hạng mục, nên khi nói chuyện, tôi không suy xét đến cảm thụ của người khác. Tôi còn có tâm coi thường đồng tu hỗ trợ kỹ thuật dù không biểu hiện qua lời nói.

Khi viết bài chia sẻ, từng cảnh tượng sống động hiện ra, bao gồm sự phối hợp thiếu ăn ý giữa các đồng tu trong hạng mục, đặc biệt là điều phối viên. Đối chiếu với Pháp của Sư phụ, tôi dần có thể nhận ra các chủng tâm thái của bản thân, đều rất không ổn định và tiêu cực. Chúng rõ ràng đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực đến việc phối hợp, phát triển của hạng mục. Tâm thái của người tu luyện vô cùng quan trọng. Tôi chỉ cho rằng bản thân mình làm gì cũng đúng, nên oán hận người khác vì sao không hiểu mình, lại còn sinh ra nhiều trở ngại như vậy. Trong hơn một tháng viết bài chia sẻ, từng sự việc một hiện rõ mồn một, tâm tôi cũng không ngừng xáo động. Tôi suy đi ngẫm lại, dần dần cũng ngộ ra điểm then chốt để đề cao trong tu luyện chính là hướng nội vô điều kiện.

Tôi hiểu rằng đồng tu giúp viết bài chỉ thấy được mặt chính diện, mặt tốt của mình. Trong quá trình viết bài chia sẻ đầu tiên, tôi đã có được sự đột phá trong nhận thức về Pháp. Có thể nói đó là bước ngoặt quan trọng sau 13 năm tu luyện của tôi. Điều quan trọng nhất là tôi đã minh bạch được Pháp lý hướng nội tìm, tiếp đến là tôi đã buông bỏ được tâm oán hận và cái tâm hay day dứt, bắt đầu có thể từ góc độ của người khác mà nhìn nhận vấn đề, từ đó thấu hiểu, bao dung cho họ, nhờ đó cũng không dễ phát sinh mâu thuẫn với người khác.

Sau này, nếu có ý kiến khác nhau, tôi chỉ nói rõ ý kiến của mình một lần, không còn cố gắng tranh biện khi bị phản bác nữa. Khi tâm thái bình hòa, tôi cũng không bị cái tình dẫn động mà lo lắng hay trầm tư suy nghĩ, tự thêm phiền não, chấp trước. Tất nhiên, những thay đổi này đều là nhờ việc đồng tu giúp viết bài chia sẻ, từ đó giúp tôi có sự đề cao rất lớn. Tôi cũng tự nhắc nhở bản thân từ nay trở đi không thể coi nhẹ việc viết bài chia sẻ tâm đắc thể hội.

Nghĩ lại lúc đó tôi đã tu luyện được 13 năm mà vẫn chưa minh bạch được điều cơ bản nhất của người tu luyện là hướng nội tìm, cứ mơ mơ màng màng mà vấp váp suốt ngần ấy năm, thật là không có trách nhiệm đối với tu luyện của bản thân, cũng cảm thấy có lỗi với hạng mục giảng chân tướng. Nếu có thể nghiêm túc đối đãi với việc viết bài chia sẻ sớm hơn, thì sự phối hợp giữa tôi và các đồng tu chắc chắn sẽ tốt hơn, tránh được hao tổn, hạng mục giảng chân tướng cũng có thể phát huy tác dụng lớn hơn.

Lúc đó, tâm lo lắng việc viết bài chia sẻ sẽ ảnh hưởng tiêu cực tới các đồng tu liên quan cũng tiêu tan sau khi viết bài chia sẻ đầu tiên.

Đối chiếu với Pháp, tôi hướng nội tìm vô điều kiện và luôn có thể tìm ra những vấn đề ở bản thân mình: hoặc là chấp trước vào nhận thức của bản thân, hoặc là thái độ, ngữ khí cứng rắn, hay tuy miệng không nói ra nhưng trong tâm lại đầy oán hận coi thường. Mà việc đề cao chân chính của người tu luyện là cần cải biến từ nội tâm, từ đó tôi buông bỏ được tâm sợ mất lòng người khác khi viết bài chia sẻ.

Viết bài chia sẻ giúp tôi minh bạch hơn về Pháp lý

Thông thường, khi vượt quan tâm tính giữa người với người, tuy ngoài miệng tôi không nói ra, bề mặt cũng khá ôn hòa, nhưng khi viết bài chia sẻ và đối chiếu với Pháp thì những chấp trước ẩn sâu trong tâm sẽ được phơi bày. Lúc đó có thể nhận rõ được tâm không phục, thậm chí trong tâm còn thầm oán trách người khác, tự tìm lý do để an ủi bản thân. Kỳ thực, đó mới là trạng thái chân thực khi đó, sâu trong nội tâm chưa cải biến, đó không phải là sự đề cao chân chính, mà chỉ là biểu hiện bề mặt cho người khác xem.

Tôi từng viết bài chia sẻ thể hội tu luyện về duyên phận trong gia đình và với bạn bè. Khi đối chiếu với Pháp, tôi nhận ra trong đó có tâm tự cao tự đại, kiêu ngạo, đồng thời kèm theo cảm xúc tiêu cực rất mạnh mẽ. Trong quá trình viết bài, tôi đã đào sâu vào những vấn đề tồn tại ở bản thân, từ trong Pháp mà tìm ra điểm then chốt để buông bỏ chấp trước.

Ví dụ, có lần vợ tôi mua cho con một nhạc cụ đắt tiền. Lúc đó tôi cho rằng ít nhất phải năm năm nữa con mới lớn và dùng đến nó. Tôi không đồng ý, nhưng dù nói thế nào cũng không thể ngăn cản được. Tôi vô cùng giận dữ, tràn ngập cảm xúc tiêu cực. Sau này, tôi đã phần nào nguôi ngoai, nhưng vẫn chưa buông bỏ được, và từng phàn nàn với vợ rằng năm năm là có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền lãi, thật là chẳng biết tính toán gì cả. Vợ nói tôi chỉ chăm chăm nhìn vào chút tiền ít ỏi đó, làm sao tôi biết năm năm sau giá cả sẽ thế nào. Lời này quả thật đúng, hiện giờ sau năm năm vật giá đã tăng thật đáng sợ.

Khi viết bài chia sẻ và nghĩ đến chuyện này, tôi đã nghiêm túc suy ngẫm xem vấn đề là từ đâu. Tôi nhớ mục đích viết bài chia sẻ chính là để đề cao trong tu luyện, buông bỏ chấp trước, vậy tại sao chỉ vì vợ mua sớm một món đồ mà tôi lại tự tìm phiền não, trong khi việc này không hề gây tổn hại đến ai. Gốc rễ của chấp trước nằm ở chỗ: tôi là con út trong gia đình, từ nhỏ được anh chị nhường nhịn, nên đã hình thành thói quen tự làm theo ý mình, tự cao tự đại. Còn vợ tôi, tuy có vẻ như mua đồ hơi sớm, nhưng xuất phát điểm là muốn chuẩn bị trước, để con có điều kiện tập luyện tốt.

Tôi vẫn thường xuyên học các bài giảng Pháp của Sư phụ, nhưng mỗi khi khảo nghiệm tâm tính đến thì lại cảm thấy quan tâm tính này đến một cách khó hiểu và đột ngột, đặc biệt là khi gặp mâu thuẫn với đồng tu người nhà. Đôi khi, vì muốn giữ hòa khí trong gia đình nên tôi nhẫn chịu, bề mặt có thể nhẫn được, nhưng nội tâm lại thường xuyên dày vò, không thể chân chính từ Pháp mà nhìn nhận vấn đề, chỉ là ráng nhẫn, còn tự cho rằng mình “Nhẫn” khá tốt. Thông qua việc viết bài chia sẻ về việc tu luyện trong hoàn cảnh gia đình và bạn bè, tôi đã suy ngẫm thế nào là “Nhẫn” chân chính, nó không phải là cái “Nhẫn” mà tôi tự cho là bản thân mình đã nhẫn khá tốt trong những khảo nghiệm gặp phải những năm qua.

Tôi minh bạch được rằng kỳ thực cho dù xuất hiện mâu thuẫn với ai, bất kể đối phương bất chấp lý lẽ đến mức nào, thì đều là an bài của Sư phụ để đệ tử tu bỏ chấp trước và đề cao. Nếu bản thân không thể đối diện với mâu thuẫn mà tu, tìm ra chấp trước và trừ bỏ nó, thì làm sao có thể tu tốt bản thân, từ đó trợ Sư chính Pháp, cứu độ chúng sinh được tốt hơn chứ? Tôi nhận thức được rõ rằng đồng tu người nhà hay những người xung quanh có thể nói đều là những trợ thủ không thể thiếu tạo hoàn cảnh giúp tôi tu luyện viên mãn, thật sự tôi nên cúi đầu cảm tạ họ.

Sau khi viết xong bài chia sẻ, tôi cảm thấy thân tâm nhẹ nhõm, không khí gia đình tràn ngập sự bao dung, thấu hiểu, sự đề cao trong tu luyện của con cũng khiến tôi cảm thấy rất an lòng. Vợ chồng tôi luôn cố gắng học Pháp cùng nhau nhiều nhất có thể. Khi vợ tôi không ở Úc, cô ấy cũng cố gắng học Pháp trực tuyến mỗi ngày. Gia đình tôi trở nên hòa thuận hạnh phúc. Thân tâm tôi cũng thoải mái dù công việc bận rộn từ sáng đến tối trong suốt cả tuần, nhưng tôi cảm thấy thật phong phú và hiệu quả.

Sự cải biến nhờ thực tu trong Pháp cũng giúp mối quan hệ của tôi với gia đình bên vợ, cũng như với anh chị em trong đại gia đình, trở nên rất hòa hợp. Trước đây, họ trong trạng thái bị lừa gạt bởi tà đảng Trung Cộng, nên tôi rất không vui, không muốn nói chuyện gì nhiều với họ. Sau khi tôi thay đổi, gia đình tôi cũng sẵn lòng hỗ trợ về mặt tài chính. Con xin cảm tạ Sư phụ đã gia trì và bảo hộ đệ tử.

Từ đó, khi nhìn nhận vấn đề, tôi đã biết nhìn vào điểm tốt của người khác, kể cả với người thường. Bất kể hiện tại biểu hiện của họ thế nào, chỉ cần giảng chân tướng cho họ đến nơi đến chốn, họ cũng có thể là một sinh mệnh ở tầng thứ rất cao, ít nhất họ có thể đến được thế gian này đã là rất phi thường rồi. Trước đây, tôi không thể thoát khỏi tâm thái yêu ghét rạch ròi đối với một số người. Giờ đây, tôi dường như đã có một chút tâm từ bi. Kỳ thực, khi thay đổi được thói quen trước đây, đặc biệt là thói quen bị ảnh hưởng lâu dài của văn hóa Đảng, thân tâm nhẹ nhàng vô cùng, tư duy thông suốt, lực độ giảng chân tướng cũng mạnh mẽ hơn.

Viết bài chia sẻ giúp tôi bảo trì được trạng thái tu luyện như thuở đầu

Tu luyện vốn không phải là một việc dễ dàng. Trước khi viết bài chia sẻ, có nhiều mâu thuẫn và chấp trước tôi không muốn động chạm tới, thường là không muốn nghĩ tới, cảm thấy hao tâm tổn sức, thậm chí còn né tránh. Trạng thái như vậy rất dễ dẫn đến mệt mỏi, buông lơi trong tu luyện, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Thông qua viết bài tâm đắc thể hội, tôi có thể không ngừng nhận rõ ra các chấp trước, bước đi càng vững chắc trên con đường tu luyện. Tôi hiểu rằng tu luyện chính là sẽ có vô số quan lớn nhỏ mà bản thân phải vượt qua, để tự mình ngộ ra được, lĩnh hội được.

Chỉ khi bản thân nguyện ý đối mặt, Sư phụ mới có thể gia trì giúp đệ tử vượt quan, đề cao. Việc viết bài chia sẻ là một cách tuyệt vời để bản thân không ngừng tinh tấn, quy chính con đường tu luyện. Tôi nhận ra việc viết bài chia sẻ mỗi năm là rất cần thiết. Hơn nữa, quá trình viết bài sẽ khắc sâu ấn tượng, vì đã dồn nhiều thời gian và tâm sức, nên tự nhiên sẽ khởi tác dụng nhắc nhở bản thân trên con đường tu luyện sau này.

Tôi cũng hiểu được rằng học Pháp, luyện công tập thể, Pháp hội là hình thức tu luyện cơ bản của chúng ta.

Pháp hội không chỉ là đến để nghe các câu chuyện tu luyện của người khác mà bản thân mỗi người cũng nên đóng góp một phần vào sự thành công viên mãn của Pháp hội. Mặc dù việc viết bài chia sẻ đôi khi cũng rất vất vả, nhưng chịu khổ cũng là một phần trong tu luyện của bản thân, cũng vô cùng hữu ích, năng lực viết lách cũng có sự đề cao nhất định.

Nhìn lại quá trình viết bài chia sẻ trước đây, tôi hiểu rằng mỗi lần viết bài đều giúp bản thân đề cao hơn nữa trên phương diện Pháp lý, từ đó cũng khiến bản thân nghiêm túc đối đãi hơn với việc tu luyện, không được giải đãi. Thái độ tích cực khi viết bài chia sẻ cũng khiến tôi cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ, cảm thấy có tác dụng sự bán công bội đối với việc đề cao trong tu luyện, đối với Pháp lý cũng có nhận thức minh xác hơn. Sau đó, hàng năm tôi đều tận lực viết bài chia sẻ, không phải vì để có thể lên sân khấu phát biểu, mà là để có trách nhiệm với tu luyện của bản thân.

Trên đây là một chút chia sẻ ở tầng thứ sở tại của tôi, có chỗ nào không phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.

Con xin tạ ơn Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Úc năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/28/501706.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/2/231152.html