Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 27-10-2025]

Con xin kính chào Sư tôn! Xin chào các đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ tháng 3 năm 1998. Dưới sự từ bi bảo hộ của Sư tôn, tôi đã trải qua 27 năm tu luyện với biết bao sóng gió. Cuối năm 2019, tôi và chồng sang Úc thăm cháu nội, nhưng vì dịch bệnh nên đã ở lại đây. Do vậy, tôi quyết định tham gia gọi điện thoại giảng chân tướng trên nền tảng RTC cho những người Trung Quốc đáng quý. Trong quá trình này, tôi thu được nhiều lợi ích, tâm tính cũng không ngừng đề cao. Tôi xin chia sẻ một vài thể hội tu luyện trong quá trình gọi điện thoại giảng chân tướng cho chúng sinh ở Trung Quốc.

Quy chính nhất tư nhất niệm của bản thân

Thông qua học Pháp, tôi minh bạch rằng Sư tôn đã giao cho chúng ta sứ mệnh thần thánh cứu độ chúng sinh, chỉ khi chúng ta học Pháp thật nhiều, học Pháp thật tốt, thường ngày tu tốt từng tư từng niệm, chúng ta mới có thể hoàn thành sứ mệnh thần thánh này. Với trí huệ Đại Pháp ban cho, và khi bảo trì tâm thái từ bi hòa ái, coi chúng sinh đều như người thân lâu ngày gặp lại, thì mới có thể hoàn thành sứ mệnh thần thánh của mình, không cô phụ ân từ bi cứu độ của Sư tôn.

Quá trình gọi điện thoại giảng chân tướng cũng chính là quá trình ma luyện bản thân và tu tâm. Trong khi giảng chân tướng, tôi gặp đủ loại người. Khi gặp người mắng chửi, tôi hướng nội xem mình còn tâm tranh đấu, tâm oán hận không; gặp người nói lời thô tục, tôi xét xem mình có tâm sắc dục không, khi gặp người đòi tiền, tôi tìm tâm cầu lợi của mình, v.v… Tôi ngộ ra rằng mọi biểu hiện của chúng sinh đều phản ánh chấp trước và nhân tâm của chúng ta.

Có lần, một người đàn ông nghe điện thoại nói: “Bà vừa già vừa xấu, đừng nói chuyện với tôi.” Tất nhiên, anh ấy không nhìn thấy tôi. Tôi trả lời: “Tôi không muốn hẹn hò với anh đâu, chúng ta có thể nói chuyện thân thiện một chút được không?” Anh ấy trả lời: “Được”. Thế rồi tôi bắt đầu chia sẻ về thiên tượng biến hoá hiện nay, rồi đến việc chúng ta từ nhỏ đi học đều phải đeo khăn quàng đỏ, đã từng phát thề độc với tà đảng. Tôi giải thích rằng chỉ bằng cách xóa bỏ lời thề độc đó mới có thể được ông Trời bảo hộ, bảo bình an. Trong suốt quá trình nói chuyện, bất kể anh ấy nói gì, tôi cũng không tranh cãi, cũng không thuận theo lời của anh ấy, bảo trì tâm thái tường hòa. Tôi hỏi anh ấy có phải đảng viên không, thì được biết anh ấy chưa từng vào Đảng, chỉ từng vào Đoàn, và Đội. Tôi nói: “Tặng anh hóa danh hay là ‘Quang Minh’, hi vọng tiền đồ của anh tươi sáng, thoái đoàn đội để bảo bình an”, anh ấy nói: “Được” và đồng ý thoái xuất khỏi Đoàn, Đội.

Lại một lần khác, người bắt máy cũng là một nam giới. Anh ấy nói: “Bà cũng đã hơn 60 tuổi rồi nhỉ?” Tôi nói: “Cảm ơn anh! Ít nhất anh cũng không nói tôi hơn 80 tuổi.” Chúng tôi đều bật cười. Trong lúc nói cười vui vẻ, tôi giảng chân tướng, anh ấy minh bạch, vui mừng làm tam thoái, chọn cho mình một tương lai tốt đẹp.

Sau khi cúp máy, tôi suy ngẫm về những chúng sinh mình vừa gặp, vì sao họ lại nói những lời như thế? Người tu luyện gặp bất cứ việc gì cũng không phải ngẫu nhiên. Nhìn lại trạng thái tu luyện của bản thân, không nhìn thì không biết, mà vừa nhìn thì giật mình. Gần đây tôi ra ngoài nhiều, nhìn thấy nam thanh nữ tú lại muốn nhìn thêm một chút, đôi khi trong tâm còn ước giá như mình trẻ hơn một chút. Có lúc đi mua sắm cùng người nhà, thấy quần áo đẹp không mua cũng muốn nhìn thêm đôi lần để thoả mãn cái tâm hư vinh. Hướng nội sâu hơn, đó chẳng phải là tâm sắc dục sao?

Trước đây tôi cũng biết những niệm đầu như vậy không phù hợp với tiêu chuẩn của người tu luyện, nhưng lại không chú trọng tu bỏ chúng. Khi đọc lại bài giảng của Sư tôn, tôi càng thể hội sâu sắc hơn tính nghiêm túc của tu luyện, tu luyện không có việc nhỏ. Từ tận đáy lòng, tôi xuất một niệm rằng tôi không cần loại vật chất dơ bẩn này, không thừa nhận an bài của cựu thế lực, chỉ đi trên con đường tu luyện mà Sư tôn đã an bài, dùng tiêu chuẩn của Pháp để nghiêm khắc yêu cầu bản thân, thuần tịnh từng tư từng niệm của bản thân. Khi tôi tìm ra những tâm này và quyết tâm phơi bày chúng, thì cái lưng của tôi, đã bị đau hơn một năm từ sau khi bị ngã và trước mỗi lần tham gia hoạt động đều đau dữ dội – hôm nay lập tức hết đau. Tôi lại một lần nữa thể nghiệm được rằng: chỉ cần hạ quyết tâm chân tu thực tu, Sư tôn thời thời khắc khắc đều điểm hoá, gia trì, bảo hộ cho đệ tử. Đệ tử vô cùng cảm ân sự từ bi cứu độ của Sư phụ, dùng hết ngôn ngữ của con người cũng không thể biểu đạt hết được.

Có lần, một cậu bé tiểu học nghe điện thoại, cậu bé nói: “Bà ơi, nghe cháu nói này”, sau đó chửi tôi một câu rất thậm tệ rồi gác máy.

Tôi cố gắng không động tâm. Ngày nay, xã hội nhân loại đang suy đồi, đạo đức bại hoại; đặc biệt là người Trung Quốc dưới sự truyền bá tư tưởng của tà đảng Trung Cộng, thiện ác bất phân, họ thật sự là những người đáng thương nhất. Nghĩ đến đó, tâm tôi cảm thấy vững vàng hơn. Tôi gọi điện lại, lần này người bắt máy là chị của cậu bé. Tôi nói: “Bà gọi điện để chúc các cháu bình an, hạnh phúc, không có ác ý, chỉ muốn chia sẻ một chút về việc chú ý an toàn thôi.”

Cô bé nói: “Bà ơi, người vừa rồi mắng bà là em trai cháu, nó chưa hiểu chuyện.”

Tôi nói: “Không sao, bà không để bụng, bà biết các cháu đều là những đứa trẻ ngoan, chỉ hi vọng các cháu đều bình an, vui vẻ, trưởng thành!”

Tôi nói với cô chị: “Hiện nay nhiều trẻ em bị mất tích, các cháu nhất định phải chú ý an toàn. Còn nữa, chúng ta từ tiểu học đều phải đeo khăn quàng đỏ và thề rằng sẽ phấn đấu trọn đời vì chủ nghĩa cộng sản, nhưng sinh mạng của chúng ta là do cha mẹ ban cho, không thể tuỳ tiện dâng hiến như thế được. Chúng ta hãy huỷ bỏ lời thề độc đó để được Trời Phật bảo hộ, được bình an nhé? Bà tặng cháu một cái tên đẹp là ‘Phúc Mỹ’, nghĩa là vừa có phúc khí vừa xinh đẹp, thoái Đội bảo bình an được không?” Cô bé nói “Được ạ!” Tôi lại giảng cho cô bé nghe về chân tướng Đại Pháp.

Sau đó, tôi hỏi: “Em trai có ở bên cạnh cháu không? Cô bé trả lời: “Có ạ, em đang nghe đây ạ”. Tôi nói: “Cháu mau chuyển phúc phận này cho em trai nhé“. Cậu bé ngượng ngùng cầm điện thoại nói: “Bà ơi, cháu xin lỗi, cháu sai rồi.” Tôi nói: “Bà không trách cháu, bà biết cháu là đứa trẻ ngoan và thiện lương. Bà cũng tặng cháu một cái tên đẹp, là ‘Minh Minh’, minh bạch thoái đội bảo bình an, được không?” Cậu bé vui vẻ đồng ý. Sau đó tôi còn nói: “Bà hy vọng rằng sau này dù ở đâu, cháu cũng sẽ là một đứa trẻ chân thành và thiện lương, vì Trời cao luôn bảo hộ những người lương thiện. Cháu phải học tập thật tốt để báo đáp ơn sinh thành dưỡng dục của cha mẹ nhé.” Hai chị em nghe xong đều rất vui.

Tôi hiểu rằng khi giảng chân tướng cho trẻ em, không chỉ cần giúp các em làm tam thoái, mà còn cần giảng cho các em hiểu một vài đạo lý làm người căn bản, giúp các em quay trở lại với văn hoá truyền thống. Đôi khi cha mẹ đứng bên cạnh nghe được, họ cũng cảm nhận được sự chân thành và thiện lương của chúng ta, cảm nhận được rằng chúng ta thực tâm muốn tốt cho họ. Khi không bị giả tướng bề mặt của người thường dẫn động, dưới sự gia trì của Sư phụ, với tâm thái hòa ái từ bi, lời chúng ta nói ra sẽ có lực xuyên thấu, có thể thức tỉnh lương tri của chúng sinh. Có lúc gọi điện thoại xong bản thân tôi cũng cảm động rơi lệ trước sự từ bi hồng đại của Sư tôn.

Tu tốt bản thân, viên dung gia đình

Một hôm, trong bữa tối, tôi tranh cãi vài câu với chồng vì những chuyện vặt trong nhà. Lúc đó tôi cũng biết người tu luyện không được giống như người thường, gặp chuyện cần phải nhẫn, nhưng đã không đào sâu xem bản thân còn có chấp trước nào không? Đến tối, khi gọi điện giảng chân tướng, điện thoại vừa kết nối, tôi còn chưa nói được mấy câu thì bị chửi mắng, liên tiếp mấy cuộc đều như vậy, ngay cả trẻ con nghe điện thoại cũng chửi mắng, người nào không chửi thì cũng tỏ ra khó chịu. Tôi lập tức cảnh giác, hướng nội tìm xem hôm nay mình đã sai ở đâu. Lúc này, cảnh tượng cãi nhau với chồng trong bữa tối hiện ra trước mắt. Phản ứng của chúng sinh chẳng phải chính là phản ánh chân thực tâm tính của mình sao. Tu luyện là nghiêm túc, không có việc gì nghiêm túc bằng.

Vì thế, trong tâm tôi nhận lỗi với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con sai rồi, từ nay nhất định con sẽ nghiêm khắc yêu cầu bản thân, tu bỏ tâm oán hận, tâm tranh đấu.” Khi tôi nghĩ như vậy và tiếp tục gọi điện thoại, thì không ai mắng chửi nữa. Đại Pháp thật sự quá thần kỳ. Con xin cảm ân Sư phụ luôn từ bi điểm hoá cho đệ tử. Gọi điện thoại xong, tôi nghiêm túc hướng nội. Trong cuộc sống hàng ngày, tôi toàn soi mói lỗi của chồng, dùng quan niệm bản thân để đo lường đúng sai của ông ấy, lúc ông ấy tức giận mắng tôi thì tôi lại không để ý gì đến ông ấy nữa, khiến ông ấy càng tức giận hơn.

Sư tôn giảng:

“Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma” (Thùy thị thùy phi, Hồng Ngâm 3)

Pháp của Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi. Trong cuộc sống sau này, tôi cần dùng tiêu chuẩn của Pháp để nghiêm túc đối đãi mọi việc gặp phải, cải biến quan niệm người thường, xem người thân trong gia đình cũng là chúng sinh, từ bi đối đãi với họ, làm gì cũng từ góc độ của mọi người mà suy xét. Từ trong tâm, tôi cảm ơn chồng đã giúp tôi đề cao tâm tính. Giờ chồng tôi đã thay đổi rất nhiều. Trước đây, tôi không có thời gian ở bên ông ấy, khiến ông không vui, nhưng giờ ông ấy đã lý giải được, dùng lời của ông ấy mà nói thì là tôi đang làm “việc đại sự”. Ông ấy còn chủ động giúp tôi trông cháu, làm việc nhà, như thể đã trở thành một con người khác. Kỳ thực đều là do tâm tôi đã thay đổi.

Giờ đây tôi càng thể ngộ sâu sắc nội hàm Pháp lý mà Sư tôn giảng: “Tu nội mà an ngoại” (Tinh tấn yếu chỉ)

Đột phá ma ngủ, tu bỏ tâm an dật

Trừ những lúc tham gia các hạng mục ở thành phố khác, tối nào tôi cũng gọi điện thoại giảng chân tướng. Úc và Trung Quốc chênh nhau hai tiếng, khi đổi sang giờ mùa hè thì chênh nhau ba tiếng. Phòng tôi ở không có điều hoà, mùa đông còn đỡ, nhưng mùa hè dù nóng cũng không dám mở cửa sổ, sợ tiếng nói chuyện hay tiếng chuông điện thoại làm ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi. Có những hôm, ban ngày bận rộn hoặc vừa tham gia hoạt động về, đến tối bắt đầu gọi điện thì tâm an dật nổi lên, tôi cảm thấy mệt mỏi, nếu chủ ý thức không mạnh thì rất dễ buồn ngủ.

Gọi điện thoại đến hơn 11 giờ đêm, cơn buồn ngủ kéo đến, khi ấy mắt chỉ cần nhắm lại một phút cũng cảm thấy dễ chịu, rất muốn được nghỉ ngơi một chút. Nhưng trong quá trình phối hợp với đồng tu, tôi không thể dừng lại, nếu dừng sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả cứu người. Chính lúc đó là thời điểm cần tăng cường chủ ý thức, phân biệt rõ chân ngã, đột phá ma ngủ. Trước đây khi buồn ngủ, tôi thường rửa mặt bằng nước lạnh, hoặc trước khi lên nền tảng thì chợp mắt một lát, nhưng dùng những biện pháp người thường không thể giải quyết vấn đề từ căn bản.

Thông qua học Pháp, tôi ngộ được rằng chúng ta là người tu luyện đang đi trên con đường thành Thần, là đệ tử Đại Pháp trợ Sư chính Pháp, sao có thể bị ma ngủ can nhiễu được.

Hướng nội tìm, tôi thấy chính tâm an dật khiến tôi cảm thấy buồn ngủ, mệt mỏi, lạnh, nóng. Đó là cái giả ngã hình thành từ quan niệm hậu thiên, là hòn đá ngáng chân trên con đường tu luyện. Tôi phát chính niệm cường đại, giải thể hết thảy sinh mệnh và nhân tố tà ác can nhiễu tôi giảng chân tướng, cứu độ chúng sinh. Đồng thời tôi cũng gia tăng thời gian luyện công mỗi ngày.

Khi nhảy xuất khỏi phương thức tư duy của người thường, tôi sẽ không còn chịu sự ước chế của trường thời gian nơi nhân gian, kỳ tích liền xuất hiện. Giờ đây, khi gọi điện thoại buổi tối, tôi thật sự không còn buồn ngủ nữa.

Minh bạch chân tướng, đắc phúc báo

Tối ngày 2 tháng 6 năm nay, khi tôi gọi điện thoại đã gặp một bé gái học lớp năm đang ngồi trong xe của mẹ, xem video và nghe tôi giảng chân tướng. Bé rất thiện lương, tôi nói điều gì đều chăm chú lắng nghe. Cuối cùng, bé vui vẻ thoái khỏi Đội thiếu niên tiền phong. Ngay khi tôi định nói lời tạm biệt, bé gọi tôi: “Bà ơi, cháu có chuyện muốn nhờ bà.”

Cô bé nói: “Cháu bị mẹ vô tình khoá trong xe rồi, bà có thể giúp cháu không?”

Tôi nói: “Cháu mau gọi điện thoại cho mẹ đi.”

Bé nói: “Cháu không có số điện thoại của mẹ.”

Tôi nói: “Bà mới nói với cháu, khi gặp khó khăn thì niệm gì nhỉ?”

Bé lập tức nhớ ra và nói to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Chúng tôi cùng nhau niệm đi niệm lại, niệm đến lần thứ tám thì cánh cửa xe bỗng nhiên mở ra. Bé vui mừng reo lên: “Bà ơi, cửa xe mở rồi, mở rồi!”

Đệ tử một lần nữa lại chứng kiến sự thần kỳ của Đại Pháp. Tôi nói với bé: “Là Sư phụ Đại Pháp đã cứu cháu, cháu mau tạ ơn Sư phụ Đại Pháp đi.” Bé nói: “Cháu về nhà nhất định sẽ kể với mẹ.” Tôi cũng cảm động đến rơi lệ.

Cảm tạ sự từ bi hồng đại của Sư phụ. Những câu chuyện cảm động như thế vậy còn rất nhiều, nhưng vì bài viết có hạn, tôi không kể thêm nữa.

Lời kết

Mỗi ngày sau khi gọi điện thoại giảng chân tướng xong, tôi đều nghiêm túc hướng nội xem bản thân còn những thiếu sót nào để lần sau làm tốt hơn. Thông qua việc học Pháp nhiều hơn, không ngừng hướng nội tìm, dùng Pháp để tu chính nhất ngôn nhất hành, hiện tại khi gọi điện thoại, những hiện tượng không tốt càng ngày tôi càng ít gặp.

Khi gặp chúng sinh khen ngợi, tôi cũng không sinh tâm hoan hỉ hay hiển thị. Tôi minh bạch được rằng tất cả đều là trí huệ mà Sư phụ ban cho, đều có được nhờ tu luyện trong Đại Pháp. Đệ tử một lần nữa cảm ân Sư phụ từ bi cứu độ, không cách nào dùng ngôn từ của con người để biểu đạt, đồng thời tôi cũng cảm ơn sự giúp đỡ nhiệt tình của các đồng tu, đã tạo điều kiện thuận lợi giúp tôi có thêm thời gian cứu người.

Năm nay tôi lại có những đột phá mới, có những ngày gọi điện chín tiếng, trong một ngày giúp được nhiều nhất 83 người thoái. Điều kỳ diệu là ngày 1 tháng 7 năm nay có 71 người thoái. Tôi biết rõ đều là sự gia trì của Sư phụ và sự phối hợp của đồng tu, tôi chỉ động miệng một chút, làm những việc mình nên làm. Tôi hiểu rằng bản thân còn cách xa yêu cầu của Pháp, nên trong quá trình tu luyện sau này, tôi sẽ học Pháp nhiều hơn, học Pháp thật tốt, tu tốt bản thân, cứu nhiều người hơn, đoái hiện đại nguyện tiền sử.

Đệ tử khấu bái ân Sư!

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn trình bày tại Pháp hội Úc năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/27/501707.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/1/231140.html