Trừ bỏ quan niệm, chấp trước trong quá trình phối hợp với các đồng tu để chứng thực Pháp
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 20-10-2025]
Con xin kính chào Sư phụ!
Xin chào các đồng tu!
Tôi đắc Pháp vào tháng 5 năm 2001.
Khoảng chừng năm 2010, khi ấy tôi đang giữ chức Viện trưởng Viện Kiểm sát thuộc tòa án quân sự khu vực phía Nam, Bộ Quốc phòng tại thành phố Cao Hùng. Những lúc có thời gian, đôi khi tôi phối hợp với các đồng tu tham gia các hạng mục liên quan đến phim chân tướng về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mổ cướp nội tạng sống và giảng chân tướng cho các nhân vật quan trọng (VIP). Sau khi nghỉ hưu vào cuối năm 2015, nhờ vào địa vị và cấp bậc trước đây, tôi có điều kiện thuận lợi hơn trong việc tương tác với xã hội dòng chính, vì vậy tôi đã tham gia vào nhóm hạng mục nói trên cho đến nay.
Tại đây, tôi xin báo cáo với Sư phụ và các đồng tu về quá trình tôi tìm ra các chấp trước và tâm người thường, cũng như các quan niệm hậu thiên, trong khi phối hợp với các đồng tu trong hạng mục chứng thực Pháp.
1. Tâm trịch thượng
Do môi trường làm việc trước đây của tôi trong quân đội rất coi trọng sự phục tùng theo cấp bậc, nên tôi đã hình thành khí chất quan liêu, trịch thượng, lời nói thường mang giọng điệu ra lệnh và cưỡng chế, không khoan nhượng khi thấy mình đúng.
Vì vậy, khi thấy đồng tu nào có chấp trước, không phù hợp với Pháp, tôi liền dùng giọng điệu như ra lệnh, phê bình mà nói: “Pháp của Sư phụ giảng như thế này thế này, sao anh lại có thể làm như vậy?!”
Có lúc đồng tu bị tôi nói đến mức không nói được lời nào, trong tâm tôi còn lấy làm đắc ý, cảm thấy mình có thể nhìn ra chấp trước của người khác, lại còn có thể dẫn lời giảng trong Pháp của Sư phụ để chỉ cho đồng tu biết họ sai ở đâu, hy vọng giúp đồng tu thay đổi, đồng thời cũng hiển thị rằng tôi tu không tệ.
Từng có đồng tu thiện ý chỉ ra cho tôi rằng: “Anh đừng luôn dùng Pháp của Sư phụ để chèn ép người khác! Đừng dùng phương pháp của anh để ép buộc người khác phải tu như thế nào”. Lúc ấy tôi còn nghĩ, Pháp của Sư phụ đã giảng như vậy rồi, sao bạn vẫn còn không ngộ ra vậy!
Sau này, cùng với việc học Pháp ngày càng sâu hơn, tôi phát hiện người thực sự không ngộ ra chính là tôi. Mọi người đều là đang trong tu luyện, không có ai cao ai thấp. Tôi không những không dùng lòng từ bi và thiện ý để giao lưu với đồng tu, lợi dụng cơ hội này để hướng nội tìm thiếu sót của bản thân và cùng nhau tinh tấn, mà ngược lại còn dùng thái độ trịch thượng, muốn lợi dụng Pháp của Sư phụ để chỉ đạo người khác, hơn nữa còn pha trộn rất nhiều tâm không tốt vào đó như tâm hiển thị, tâm hoan hỷ, mà bản thân không tự biết.
2. Tâm đố kỵ
Trong các buổi học Pháp và giao lưu của hạng mục, đôi khi có đồng tu chia sẻ rằng sau khi học một đoạn Pháp nào đó đã có lĩnh ngộ, hoặc gần đây đã ngộ ra điều gì đó trên Pháp, nếu những nội dung này là những điều tôi từng giao lưu với anh ấy trước đây, tôi sẽ thầm nghĩ trong tâm: “Đây chẳng phải là điều tôi đã nói với anh trước đây sao!? Giá mà anh nghe lời tôi sớm hơn có phải tốt không!”
Lẽ ra, việc đồng tu có lĩnh ngộ đối với Pháp của Sư phụ và đề cao tâm tính là một việc tốt, tôi nên vui mừng cho sự đề cao của đồng tu, nhưng tôi lại nảy sinh một tâm đố kỵ mạnh mẽ.
Sự đề cao của đồng tu là do bản thân anh ấy ngộ ra được Pháp lý ở tầng thứ đó, tôi hoàn toàn không thể thay anh ấy tu luyện được, vậy mà tôi lại muốn tranh một chút công lao, và hiển thị năng lực của mình.
3. Chấp trước vào chấp trước của đối phương
Trong nhóm của chúng tôi có một đồng tu, từ lời nói và hành động hàng ngày của anh ấy, tôi có thể cảm nhận sâu sắc rằng anh ấy luôn luôn nghĩ đến việc chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh, đối với các hạng mục chứng thực Pháp thì càng toàn tâm vô tư phó xuất, kiên định tín Sư, tín Pháp. Nhưng tôi lại rất để tâm đến phần chưa tu tốt của anh ấy.
Mặc dù phía minh bạch của tôi thường nói với các đồng tu khác rằng anh ấy tốt như thế nào, nhưng sau khi xảy ra mâu thuẫn với anh, trong tâm tôi luôn cảm thấy bất bình. Quan niệm hậu thiên dẫn động nhân tâm, khiến trong đầu tôi cứ quanh quẩn với suy nghĩ rằng anh ấy sai ở chỗ này, sai ở chỗ kia! Sao tính cách anh ấy lại như vậy! Tôi luôn đẩy cơ hội đề cao tâm tính ra ngoài.
Đây là do tôi chưa lý giải tốt Pháp của Sư phụ, không hiểu về hình thức tu luyện Đại Pháp, cũng là biểu hiện của tâm tính không tốt.
Phần đã tu tốt của đồng tu là một vị Thần thần thánh và vĩ đại, chỉ là phần chưa tu tốt thì vẫn đang trong quá trình tu luyện. Tôi không nhìn thấy phần đã được cách khai của đồng tu, nhưng lại dùng tâm người thường để bình luận về anh ấy.
Khi xảy ra mâu thuẫn với đồng tu, tôi thường không lập tức hướng nội tìm thiếu sót ở bản thân, mà luôn cảm thấy mình đúng, rồi sau đó nói đối phương sai thế này thế kia. Đồng tu thường khuyên tôi đừng luôn nói xấu người khác, đừng luôn nhìn vào khuyết điểm của người khác, nhưng tôi vẫn luôn không ngộ ra, không hướng nội tìm.
Đây là Sư phụ đã mượn lời của đồng tu để điểm hóa cho tôi, nhưng trong tâm tôi vẫn luôn bất bình, nghĩ rằng bạn không cho người khác nói, chính là bạn không muốn bị người khác nói. Lúc đó tôi chỉ nhìn vào khuyết điểm của đối phương. Đồng thời chấp trước vào chấp trước của đối phương, nhưng kỳ thực, người không muốn bị nói lại chính là tôi.
4. Tâm oán trách
Trong bài giảng “Tu luyện Đại Pháp là nghiêm túc”, Sư phụ đã đặc biệt đề cập đến sự nguy hiểm của “bất mãn trong tâm” và “tâm oán hận” của người tu luyện. Tôi cảm thấy vấn đề về tâm oán trách này là vô cùng nghiêm túc. Tôi phát hiện rằng tâm này phát triển từ nông đến sâu, có một số tâm người thường ở mức độ nhẹ hơn, nông hơn, lúc đầu không dễ nhận ra, dần dần sẽ tích tụ thành oán hận. Ví dụ, khi mâu thuẫn đến, tôi luôn cảm thấy đối phương sai, đối phương không tốt, trong lòng cảm thấy oan ức, không phục, và bất mãn khi ý kiến của mình không được chấp nhận, không phục cách quản lý của người phụ trách, sau đó cứ ghi nhớ trong lòng, gạt đi không được. Những nhân tâm này nếu không trừ bỏ trong thời gian dài, nhẹ thì không ngừng tìm người để than khổ, nặng thì sinh tâm oán hận.
Trong quá trình phối hợp với các đồng tu trong hạng mục để chứng thực Pháp, đã xuất hiện nhiều mâu thuẫn do Sư phụ an bài hoặc tương kế tựu kế để chúng tôi đề cao. Từ Pháp của Sư phụ, chúng tôi đều biết rằng mâu thuẫn là cơ hội tốt để trừ bỏ chấp trước, tiêu nghiệp và đề cao tâm tính, nhưng khi kích động đến tâm linh, tôi lại luôn nghĩ đến những thiếu sót của đối phương, cuối cùng là thường xuyên oán trách, thường thì sáng sớm thức dậy, điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là những chuyện này.
Gần đây, tôi thường xuyên cảnh giác bản thân, một khi trong tư tưởng nảy sinh niệm đầu rằng đối phương “không tốt”, “không đúng”, tôi liền diệt trừ nó, không thể nuôi dưỡng nó, không thể dung túng nó làm gia tăng chấp trước và tâm người thường.
5. Quan niệm hậu thiên
Con người vì các yếu tố như gia đình, xã hội, giáo dục, nghề nghiệp mà hình thành rất nhiều quan niệm hậu thiên, gây ra trở ngại rất lớn cho việc tu luyện của chúng ta. Đặc biệt là tôi đã làm việc lâu dài trong một đơn vị cấp cao như Bộ Quốc phòng, cộng thêm việc tôi học chuyên ngành luật, rất hiểu về sự vận hành của hệ thống liên quan và một số quy định pháp luật. Vì vậy, mỗi lần chúng tôi cần liên hệ công việc với các cơ quan chính phủ, quan niệm hậu thiên của tôi lại tự động phán đoán rằng việc này có khả thi hay không? Có những quy định pháp luật nào? Có thể sẽ gặp phải trở ngại gì? Có thành công hay không? V.v. Nếu có trở ngại hoặc quy định pháp luật nào đó, quan niệm hậu thiên lại càng củng cố nó, sản sinh ra nhiều tư tưởng tiêu cực, kết quả là chưa hành động đã tự đặt ra rất nhiều tảng đá lớn cản đường.
Tôi phát hiện ra đồng tu phụ trách hạng mục lại có rất ít quan niệm này, suy nghĩ của anh ấy rất đơn thuần, thường biết là làm ngay, đã nhận định là làm, không suy nghĩ trước xem liệu có khả thi hay không.
Ví dụ như, chúng tôi quảng bá một bộ phim tài liệu về việc ĐCSTQ thu hoạch nội tạng sống. Tháng 7 năm ngoái, chúng tôi đã mời nhân vật chính, ông Z, đến Đài Loan để quảng bá một lần, và dự định mời ông ấy đến Đài Loan lần nữa vào đầu tháng 6 năm nay. Quy trình xin nhập cảnh là trước tiên phải nộp đơn xin xét duyệt bằng văn bản cho cơ quan quản lý các vấn đề điện ảnh thuộc Viện hành chính, sau khi được chấp thuận mới có thể lên hệ thống trang web của Cục Di trú để xin giấy phép nhập cảnh.
Bởi vì năm ngoái chúng tôi nộp đơn trước hơn hai tháng, còn năm nay chỉ có một tháng để nộp đơn, nên quan niệm người thường của tôi đã nảy sinh suy nghĩ tiêu cực, nghĩ rằng một quy trình nộp đơn phức tạp và rườm rà như vậy, chỉ có một tháng liệu có được không?
Sau khi chuẩn bị xong hồ sơ vào đầu tháng 5 và nộp đơn, người phụ trách của cơ quan chủ quản nói với tôi rằng năm nay việc xét duyệt nghiêm ngặt hơn, không thể sử dụng lại hoàn toàn nội dung hồ sơ của năm ngoái, nên cần phải chỉnh sửa và bổ sung giấy tờ. Còn về việc bao lâu sẽ được phê duyệt, anh ấy chỉ nói sẽ cố gắng xử lý hết sức, chứ không cho tôi câu trả lời.
Do lịch trình đầu tiên của ông Z khi đến Đài Loan là tham dự buổi chiếu phim tại một cơ quan chính phủ cấp rất cao, nên vô cùng quan trọng. Đồng tu phụ trách hạng mục đã nhiều lần hỏi tôi, liệu ông Z có thể nhập cảnh đúng hạn không? Tôi chỉ có thể trả lời rằng năm nay xét duyệt nghiêm ngặt hơn, tiến độ nộp đơn hiện tại ra sao, thời gian gấp gáp thế nào v.v. Nếu ước tính theo quan niệm của tôi thì rất không lạc quan, nhưng việc giảng chân tướng cứu người là một việc quan trọng, thực sự không thể thất bại. Sao tôi có thể dùng quan niệm của mình để đưa ra kết luận được chứ!
Sau hai tuần bổ sung giấy tờ, cơ quan chủ quản đột nhiên thông báo cho tôi rằng đơn vị nộp đơn của chúng tôi không hoạt động trong lĩnh vực liên quan đến điện ảnh, không đủ tư cách, nên phải trả lại hồ sơ.
Lúc này, chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày nhập cảnh dự kiến vào đầu tháng 6 của ông Z. Tôi thực sự có cảm giác như bị sét đánh ngang tai. Quan niệm của tôi nói với tôi rằng, cho dù có thể tìm được một đơn vị đủ tư cách, thì việc có thể hoàn thành đơn xin giấy phép nhập cảnh đúng hạn hay không cũng rất không lạc quan. Nhưng phía minh bạch của tôi lại nói với tôi rằng, chúng tôi không có đường lui, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, không thể từ bỏ, phải tìm một công ty đủ tư cách để nộp đơn.
Đồng tu phụ trách hạng mục lập tức bắt tay vào việc tìm một công ty phù hợp. Rất nhanh sau đó đã tìm được một công ty văn hóa điện ảnh do một đồng tu thành lập, vậy là tôi nộp đơn lại từ đầu. Sau một tuần, cơ quan chủ quản cuối cùng đã cấp thư chấp thuận.
Tiếp theo là nộp đơn trực tuyến lên hệ thống nhập cảnh của Cục Di trú, quy trình vẫn rất phức tạp. Do đã mất ba tuần trước đó, nên chỉ còn lại tuần cuối cùng, nhưng thực tế chỉ có từ thứ Hai đến thứ Năm, tức bốn ngày làm việc, vì từ thứ Sáu trở đi là kỳ nghỉ lễ Đoan Ngọ kéo dài ba ngày.
Sau hai lần bị trả lại và bổ sung hồ sơ, đã là hai giờ chiều thứ Năm, chỉ còn ba tiếng nữa là hết giờ làm việc. Cục Di trú còn phải gửi hồ sơ này qua hệ thống máy tính đến ba bộ ngành liên quan để xét duyệt, sau khi được chấp thuận mới có thể cấp giấy phép nhập cảnh. Nếu ngày hôm đó không xin thành công, ông Z dù đã mua vé máy bay cho ngày Chủ nhật, cũng sẽ không thể lên máy bay đến Đài Loan.
Lúc này, đồng tu phụ trách hạng mục bắt đầu gọi điện cho các lãnh đạo cấp cao của các cơ quan hữu quan để giảng chân tướng, nói rõ tầm quan trọng của trường hợp này và tìm kiếm sự hỗ trợ. Còn tôi thì liên tục gọi điện cho ba bộ ngành cùng xét duyệt khác, gặp người phụ trách và quản lý, nhờ họ hỗ trợ xét duyệt chấp thuận càng sớm càng tốt. Cuối cùng, với sự hỗ trợ làm thêm giờ của các quan chức liên quan, vào hơn 8 giờ tối hôm đó, trường hợp nhập cảnh của ông Z đã được phê duyệt. Trước khi tan làm, một quan chức của Cục Di trú đã dặn dò rằng cuối cùng phải hoàn tất việc thanh toán lệ phí trên hệ thống thì hệ thống mới cấp giấy phép nhập cảnh.
Tuy nhiên, ngay trong quá trình thanh toán, toàn bộ hệ thống đột nhiên bị treo, không thể đọc được thẻ IC. Tôi cứ thế trơ mắt nhìn hồ sơ đã được phê duyệt mà không thể lấy được chỉ vì chưa thanh toán.
Lúc này, vị quan chức hỗ trợ chúng tôi đã tan làm, cũng không có cách nào tìm được người xử lý. Tôi bình tĩnh lại và phát chính niệm trong một thời gian dài, thỉnh cầu Sư phụ giúp đỡ, trong tâm nghĩ rằng chúng sinh đang chờ chúng tôi giảng chân tướng để được cứu độ, việc này nhất định phải thành. Đến hơn 11 giờ đêm vẫn không thể đăng nhập vào hệ thống, mãi cho đến sau khi phát chính niệm xong lúc 12 giờ đêm, tôi đột nhiên nhớ ra lúc đầu khi đăng ký hệ thống, còn có một bộ tài khoản và mật khẩu, có thể dùng để đăng nhập hệ thống mà không cần thẻ IC. Thế là tôi thử một chút, cuối cùng đã đăng nhập được, hoàn tất thanh toán và nhận được giấy phép nhập cảnh.
Bởi vì việc này rất quan trọng trong việc giảng chân tướng và cứu chúng sinh, tôi cảm thấy tà ác ngăn cản rất ghê gớm, đi mỗi bước đều bị chặn một bước, có cảm giác từng bước đều khó đi. Nếu tôi không buông bỏ quan niệm người thường, thì đối với toàn bộ hạng mục, điều đó chẳng khác nào đang kéo chân mọi người. Còn nếu tôi buông bỏ quan niệm người thường, thì giống như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân: “Nan hành năng hành”, nhất định sẽ “Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn”.
Nhìn lại toàn bộ quá trình này, đó thực sự là một kỳ tích. Trong bài “Sư đồ ân” trong Hồng Ngâm II, Sư phụ giảng:
“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”.Tạm dịch:
“Đệ tử chính niệm mà đầy đủ
Thì Sư phụ sẽ đủ sức đưa trở về trời.”
Tôi cảm thấy trong quá trình này, tôi chỉ dần dần ức chế quan niệm, không để quan niệm người thường khởi tác dụng. Đây là một cách làm tiêu cực và bị động, vẫn chưa thực sự đạt đến mức độ “chính niệm đầy đủ” mà Pháp yêu cầu. Thực ra là do đồng tu không có quan niệm người thường, chính niệm chính hành, chúng tôi cùng nhau hình thành niềm tin rằng nhiệm vụ phải được hoàn thành, mới có thể hiển hiện Thần tích.
Lời kết
Đây là lần đầu tiên kể từ khi nghỉ hưu, tôi hướng nội tìm các chấp trước và tâm người thường của mình một cách tương đối toàn diện và có hệ thống. Kết quả tìm được thực sự khiến tôi rất kinh ngạc và cảm thấy hổ thẹn. Hóa ra tôi có nhiều chấp trước và tâm người thường đến vậy, ví dụ như tâm sắc dục, tâm tranh đấu, tâm an dật, tâm không muốn bị người khác nói v.v., tôi cần phải tinh tấn thực tu trong tu luyện để trừ bỏ chúng.
Ngoài ra, trước đây tôi luôn tự cho mình là đúng, cho rằng mình tu tốt, sau khi hướng nội tìm mới phát hiện ra mỗi một đồng tu đều có rất nhiều điểm sáng, chính vì phần đã tu tốt của họ được ngăn cách ra nên tôi chỉ thấy những thiếu sót của họ. Hơn nữa, mỗi khi trong mâu thuẫn với đồng tu, tôi nhìn vào phần chưa tu tốt của đối phương, đó lại chính là chỗ chưa tu tốt của bản thân mình. Thực ra tất cả đều là Sư phụ mượn đồng tu để điểm hóa cho tôi. Bản thân tôi vẫn không ngộ ra, không hướng nội tìm để tu tốt bản thân, đã đi rất nhiều đường vòng. Sau này tôi nhất định phải chú ý hơn nữa.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài giao lưu tâm đắc tại Pháp hội Đài Loan 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/20/501673.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/27/231067.html


