Tu luyện như thuở ban đầu không giải đãi, tinh tấn thực tu báo ân Sư
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 20-10-2025]
Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các đồng tu!
Thời gian thấm thoát, nhìn lại hành trình 23 năm tu luyện của mình, hết thảy đều là nhờ hồng ân và sự từ bi bảo hộ của Sư phụ, trong tâm con tràn đầy lòng cảm ân vô hạn. Suốt chặng đường gập ghềnh gian nan đó, có lúc con tinh tấn, có lúc lại giải đãi. Con xin cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại đã dẫn dắt con trên con đường trở về, khiến con lĩnh ngộ được ý nghĩa của sinh mệnh, đạo lý chân thực của tu luyện cho đến sự mỹ hảo của Đại Pháp. Giờ đây con xin dâng lên Sư tôn chút thể hội nhỏ trong những năm tu luyện đã qua, và chia sẻ cùng các đồng tu.
1. Học Pháp, học thuộc Pháp, thực tu bản thân
Sư phụ vẫn luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc học Pháp, là Đệ tử Đại Pháp thì đều phải coi trong việc học Pháp và học Pháp cho tốt. Nhưng tôi tự hỏi rằng: học Pháp bao nhiêu năm rồi, bản thân tôi đã thực sự làm được học Pháp tốt chưa? Tuy là trạng thái kiên trì học Pháp, nhưng lại cảm thấy như là học Pháp chạy theo hình thức, giống như là để hoàn thành nhiệm vụ, có lúc học cũng không nhập tâm, chỉ lý giải trên bề mặt, chứ không thấy được nội hàm của Pháp.
Từ khi đắc Pháp, mỗi lần thấy hay nghe được chia sẻ của đồng tu về việc học thuộc Pháp, trong tôi lại dấy lên cái tâm muốn học thuộc Pháp, nóng lòng muốn thử. Nhưng lần nào cũng chỉ học thuộc được một thời gian là lại bị nhân tâm và quan niệm hậu thiên cản trở phải dừng, cho rằng mình bận rộn không có thời gian, trí nhớ không tốt, không thể học thuộc hết được, thường thường đều rơi vào trạng thái ‘ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới’. Nhưng trên Minh Huệ có rất nhiều thể hội của những đồng tu cao tuổi, trình độ học thức cũng không cao đã học thuộc xong “Chuyển Pháp Luân”, làm tôi rất xúc động! Bản thân lại làm chưa được, thật hổ thẹn. Nhưng nguyện vọng học thuộc “Chuyển Pháp Luân” vẫn vẹn nguyên trong sâu thẳm nội tâm tôi, chưa từng phai nhạt. Khi Sư phụ công bố hai bài Kinh văn “Vì sao có nhân loại” và “Tại sao muốn cứu độ chúng sinh”, tôi thể ngộ được rằng tiến tình Chính Pháp vô cùng nhanh, cần phải nắm chắc thời gian mà nghiêm túc dối đãi. Từ nội tâm, tôi phát ra một niệm cường đại: nhất định phải học thuộc “Chuyển Pháp Luân”! Sau đây là một chút tâm đắc và kinh nghiệm trong quá trình học thuộc Pháp của tôi.
Khi học thuộc pháp lần đầu tiên, trước tiên tôi thông đọc một lần, sau đó học thuộc từng câu từng câu, sau khi học thuộc được cả đoạn thì lại cẩn thận thông đọc một lần là sẽ thuộc được cả đoạn, cứ như thế học thuộc các đoạn tiếp theo, khi học thuộc xong một bài giảng thì lại thông đọc một lần. Mỗi ngày có thể học thuộc được bao nhiêu thì tôi học thuộc bấy nhiêu, đặt mục tiêu phải kiên trì học thuộc không được gián đoạn. Để đốc thúc bản thân không được giải đãi, tôi ghi lại “Nhật ký học thuộc Pháp” để nhắc nhở bản thân. Sau nửa năm tôi đã học thuộc được một lượt “Chuyển Pháp Luân”, khi đó tôi cảm thấy một sự vui mừng khó tả, dường như mỗi tế bào trong toàn bộ thân thể và tâm hồn đều đang nhảy múa. Sau đó tôi tiếp tục học thuộc lần thứ hai, lần này tôi học thuộc từng đoạn từng đoạn, cũng hoàn thành trong thời gian nửa năm. Hiện tại tôi đang bắt đầu học thuộc lần thứ ba. Tuy rằng cách học thuộc Pháp như vậy không nhanh, nhưng lại có thể chuyên chú và học Pháp cũng nhập tâm. Thu hoạch lớn nhất chính là có thể khắc sâu Pháp vào trong tâm, chân chính có thể dùng Pháp để đối chiếu bản thân, xét tìm ở bản thân, đã khác biệt với việc dùng Pháp để đối chiếu người khác, để tu người khác của trước kia. Kỳ thực trong khi học thuộc Pháp, cũng là đang đột phá các chủng can nhiễu và khắc phục tư duy phụ diện, đó là quá trình tu tâm đồng hóa với Pháp, thân và tâm đều đang biến đổi, mỹ diệu vô cùng. Nhưng nếu không có ý chí và quyết tâm kiên định thì sẽ khó mà làm được.
Thuận theo việc học thuộc Pháp ngày càng sâu, dần dần cũng sẽ lĩnh ngộ được những nội hàm của Pháp lý, như sau khi học thuộc mục “Huyền quan thiết vị” tôi cảm thấy: một người tu luyện muốn thành tựu thế giới của bản thân mình, tất phải không ngừng vượt quan trên con đường tu luyện, hết quan này đến quan khác, trải qua từng lần thống khổ mà đề cao lên. Có những quan lớn, có những quan nhỏ, có quan lại rất khó vượt qua, nhưng dù thế nào thì đó là một quá trình tất phải đi qua, không thể trốn tránh. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Washington DC năm 2018” rằng:
“‘Tu luyện’ là gì? Thực ra không có bao nhiêu người thật sự minh bạch hàm nghĩa chân chính của nó. Tu luyện ấy, chính là ‘thành tựu sinh mệnh’”.
Học Pháp không tốt, thì sẽ không thể trở thành sinh mệnh được Đại Pháp thành tựu, cũng là có lỗi với tầng tầng sinh mệnh trong phạm vi thế giới của bản thân. Cho nên tôi cần phải quy chính trạng thái học Pháp, không thể chạy theo hình thức, phải thực sự học một cách vững chắc thiết thực, dùng Pháp để chỉ đạo thực tu của bản thân, không thể đọc Pháp chỉ vì đọc Pháp, học thuộc Pháp chỉ vì học thuộc Pháp.
2. Sư phụ bảo hộ, hóa hiểm thành an
Tháng 8 năm nay, có một hôm tôi nằm mơ, bị một tiếng động lớn làm đánh thức, tưởng là động đất, liền dậy kiểm tra thì ra là do móc treo bức ảnh cưới kỷ niệm ở đầu gường bị gãy khiến bức ảnh rơi xuống, nó rơi một góc hơi nghiêng và rơi mạnh xuống chiếc gối còn lại, suýt trúng vị trí đầu của tôi, may thay người nhà (cũng là đồng tu) ngủ ở phòng khác, nếu không, với sức nặng như vậy mà rơi trúng đầu thì không biết hậu quả sẽ thế nào. Khi đó tôi lập tức ý thức được rằng Sư phụ đang bảo hộ tôi!
Thực ra, Sư phụ thời thời khắc khắc đều ở bên cạnh chúng ta, trông chừng đệ tử, bảo hộ đệ tử. Có một trải nghiệm khiến tôi suốt đời khó quên đó là trước khi đắc Pháp, có lần tôi lái xe chở đồng nghiệp đến ngoại ô thành phố tham gia hội thảo y học, nhưng không hiểu sao lại không tìm được đường, cứ đi lòng vòng trên một con đường nông thôn vắng vẻ. Đột nhiên, tôi nhìn thấy phía trước có một con đường dốc khá rộng và thẳng, tôi tăng tốc để tiến lên thì giật mình thấy phía trước là một vực thẳm, trong phút chốc tôi cảm giác có một âm thanh bảo tôi cấp tốc phanh lại, chiếc xe lúc này dường như treo lên trong không trung rồi dừng lại, không bị rơi xuống dưới. Vì lúc đó đã lỡ thời gian hội thảo nên tôi quyết định trở về nhà, trong khi đi về, xe chạy ở làn ngoài cùng bên trái, thì ở làn bên phải có một chiếc xe tải hạng nhẹ chở đầy cát đá đột nhiên tăng tốc vượt lên, làm vương vãi đầy cát đá xuống đường, vì tránh không kịp nên tôi đâm phải một cục đá lớn và bị nổ lốp! Chiếc xe rung lắc dữ dội, trong khoảnh khắc ấy dường như có một sức mạnh nào đó giữ vững tay tôi nắm chắc vô lăng, giữ cho chiếc xe đang lắc lư dừng bên lề đường, không xảy ra nguy hiểm gì. Mỗi lần nhớ lại tôi vẫn rùng mình sợ hãi. Đệ tử thành tâm cảm tạ sự từ bi bảo hộ của Sư tôn.
3. Hướng nội tìm, vượt quan nghiệp bệnh
Đầu tháng 4 năm nay, khớp háng bên trái của tôi có cảm giác đau, ban đầu tôi cũng không để tâm. Về sau dần dần nặng lên, nằm, ngồi đều cảm thấy đau. Cứ đến đêm là đau đến không chịu được, nằm xuống càng khó chịu hơn, đến mức cả đêm không chợp mắt nổi, hễ cử động là đau dữ dội đến mức không kìm được mà kêu rống lên. Tôi biết đó là giả tướng, tôi là đệ tử chân tu thì không có bệnh! Đây là đang tiêu nghiệp. Thế là tôi bắt đầu phát chính niệm, đồng thời hướng nội tìm ở bản thân, nhưng cảm giác như không có tác dụng, cũng không tìm thấy tâm chấp trước nào của mình. Trong lúc bị cơn đau như đâm vào tim ấy hành hạ, tôi cảm thấy như không còn chính niệm nữa. Lúc này, đồng tu người nhà thấy tôi bị đau như vậy bèn đưa cho tôi tuýp thuốc bôi “giảm đau tiêu viêm”, để cho tôi được dễ chịu hơn. Nhưng khi đó trong tâm tôi cảm thấy rất không vui, lạnh lùng đáp một câu: Em không cần thuốc bôi, điều em cần là hỗ trợ chính niệm. Vì lúc đó đã quá mệt rồi, nên tôi mơ màng thiếp đi trong trạng thái vừa đau vừa giận.
Sáng hôm sau một cơn ho dữ dội kèm theo từng cơn đau quặn ngực khiến tôi tỉnh giấc, cơn ho dai dẳng lan ra vùng eo và vùng ngực, khiến cho vùng đau lan rộng và dữ dội hơn, đau đến mức khó thở, khiến tôi gần như sắp ngã. Đồng tu người nhà thấy tôi đau khổ như vậy, khi đi làm về đã mang cho tôi một hộp thuốc siro ho dặn tôi uống ngay sẽ dễ chịu hơn. Lần này tôi đã không giữ vững được tâm tính nữa, bụng đầy tức giận, không còn để ý gì nữa, trách mắng anh ấy. Đến nửa đêm tĩnh lặng, tôi mới dần ý thức được trạng thái “tiêu nghiệp” nghiêm trọng này là không bình thường, khẳng định là tâm tính có vấn đề, cần phải đào sâu hơn chấp trước của bản thân và vứt bỏ nó. Tôi bắt đầu tĩnh tâm và nghiêm túc hướng nội tìm, tìm được rằng từ trước đến nay tôi luôn xét nét, bắt bẻ, hễ ngôn hành của đồng tu người nhà không phù hợp với quan niệm của tôi, tôi liền cho rằng anh ấy không đúng, từ đó sinh ra tâm oán trách, tức giận và oán hận; cảm thấy anh quá trọng tình, tự cho mình là đúng, ngộ tính không tốt. Tôi còn có tâm xem thường người khác, luôn muốn dùng Pháp lý để chia sẻ với anh cũng như hiển thị bản thân… Sau khi tìm ra những nhân tâm này và thanh lý chúng, quy chính bản thân, tôi cảm thấy toàn thân và tâm trở nên vô cùng nhẹ nhõm, rồi ngủ thiếp đi. Tỉnh dậy, tôi thấy thân thể dường như đã không còn đau như thế nữa, nhanh chóng khôi phục lại bình thường. Thực ra, vượt quan nghiệp bệnh chính là vượt quan tâm tính, khi thân thể xuất hiện trạng thái bệnh, điều đầu tiên phải làm là không thừa nhận giả tướng, phải tín Sư tín Pháp như bàn thạch mà hướng nội tìm. Dù khó chịu đựng đến đâu cũng không được từ bỏ, không thể mất đi chính niệm, thời khắc đều nhớ rằng bản thân là người tu luyện, là đệ tử của Sư phụ, điều gì cũng không cần sợ.
4. Đại Pháp khai trí khai huệ cho tôi
Năm 2004, Đại Kỷ Nguyên phát hành “Cửu Bình“ (Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản), làm dấy lên làn sóng thoái xuất các tổ chức của Trung cộng. Các đệ tử Đại Pháp hải ngoại đã triển khai giảng chân tướng khuyên tam thoái với chúng sinh Đại lục, Đài Loan cũng thực hiện giảng chân tướng khuyên tam thoái qua điện thoại, mạng internet và các điểm du lịch… Khi đó tôi vừa đắc Pháp chưa được bao lâu, trong buổi học Pháp chia sẻ, nghe được có công cụ phần mềm giảng chân tướng cần đồng tu tham gia. Khi đó em bé còn nhỏ, tôi không có điều kiện thuận lời để tham gia nhiều hoạt động hơn, nên khi thấy có hoạt động giảng chân tướng phù hợp tôi không nghĩ nhiều liền tham gia. Thực ra tôi cũng thông thạo việc sử dụng máy tính, công việc người thường là làm hộ lý, thời đại học chỉ học rất cơ bản về máy tính, nên để sử dụng máy tính cho việc giảng chân tướng quả thực vẫn là một khảo nghiệm lớn. Tôi vẫn thường phải hỏi đồng tu kỹ thuật những điều này điều kia, bản thân cảm thấy bất tiện, cũng không muốn làm phiền đồng tu, vì thế liền nảy sinh tâm muốn học sử dụng máy tính cho tốt để giảng chân tướng cứu người. Trùng hợp là khi đó có lớp bồi dưỡng sử dụng máy tính để giảng chân tướng, tôi liền đăng ký tham gia, từ đó bắt đầu chú tâm học về kỹ thuật máy tính. Đoạn thời gian đó tôi thường ngủ rất ít, có lúc thức trắng đêm để học, trong tâm tôi lúc đó chỉ một lòng học để phục vụ cho việc cứu độ chúng sinh!
Theo việc học ngày càng sâu, năng lực máy tính của tôi ngày càng được đề cao, nhờ sự điểm ngộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của đồng tu, Đại Pháp đã khai trí khai huệ cho tôi. Về cơ bản việc cài đặt vào bảo trì những ứng dụng trên điện thoại, hệ điều hành máy tính, phần mềm phần cứng cho đến công cụ giảng chân tướng tôi đều có thể xử lý tốt, đồng thời cũng giúp các đồng tu giải quyết các vấn đề khi sử dụng máy tính. Hơn nữa tôi học những điều đó cũng rất nhanh, có những vấn đề chưa từng gặp, chỉ cần mày mò một chút là đã có thể nắm bắt được ngay.
Tôi ngộ được rằng, kỹ thuật không chỉ là quá trình học, mà còn là quá trình tu xuất ra, cũng là một quá trình tu tâm. Cùng với tâm tính không ngừng đề cao, kỹ thuật cũng ngày càng cao, làm sẽ ngày càng tốt. Tôi biết, những đề cao này hoàn toàn không phải do năng lực học tập của tôi tốt, mà là tâm tính đã đến đó, phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp tầng đó, từ trong Pháp đắc được trí huệ.
5. Buông bỏ tự ngã trong phối hợp hạng mục
Khi tham gia hạng mục giảng chân tướng không lâu, tôi được xắp xếp đảm nhận công việc điều phối, đây cũng là một phần trong tu luyện của tôi. Tôi vẫn luôn có một ngộ nhận rằng, vì năng lực chuyên môn của mình có hạn, cũng không giỏi trong việc điều phối nên khi gặp mâu thuẫn và quan khó thường hay do dự, chùn bước và muốn từ bỏ công việc. Thực ra, công tác điều phối cũng không khác biệt mấy so với việc tu luyện và chứng thực Pháp thông thường, đều là một loại hình thức tu luyện, chỉ khác nhau về nội dung công việc mà thôi. Có thể sẽ có nhiều an bài và cơ hội để tu bỏ nhân tâm và chấp trước hơn, cho nên từ một góc độ khác mà xét thì cũng là sẽ đắc được nhiều hơn, càng là một loại trách nhiệm và sứ mệnh, nên nhất định phải trân quý. Thể ngộ của cá nhân tôi là: chỉ có buông bỏ nhân tâm, nhân niệm, nhân tình thì mới thoát ra khỏi tự ngã, nếu không thì dù chuyển đi đâu cũng vẫn phải tu bỏ.
Tôi nhận thức được rằng, người điều phối cũng đang trong quá trình tu, so với một đồng tu thông thường thì phải phó xuất nhiều hơn, chịu đựng nhiều hơn, càng cần phải coi trọng học Pháp, học Pháp nghiêm túc, dụng tâm tu tốt bản thân, chân chính làm được thực tu. Có như thế mới rõ ràng Pháp lý, trong mâu thuẫn mới có thể nhẫn được, mới có được chính niệm dũng cảm thừa nhận, vào thời khắc quan trọng mới có thể phối hợp tốt với các đồng tu, theo kịp tiến trình chính Pháp.
Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới, Giảng Pháp tại các nơi XII” rằng:
“tu luyện như thuở đầu, thì tất thành”.
Đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ kỹ lời dạy của Sư tôn, trong thời khắc cuối cùng không còn nhiều này, quyết không giải đãi. Chân chính tu tốt bản thân, hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình. Chỉ có tinh tấn thực tu, làm tốt ba việc một cách thiết thực mới không phụ ân Sư.
Trên đây là một chút thể hội tại tầng thứ tu luyện của bản thân, có chỗ nào không phù hợp với Pháp, mong các đồng tu từ bi chỉnh sửa giúp.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!
(Bài chia sẻ tâm đắc thể hội tại Pháp hội Đài Loan 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/20/501672.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/26/231057.html



