Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Úc

[MINH HUỆ 20-11-2025] Tôi là một bác sỹ và đã chọn làm việc theo hình thức thay thế tạm thời, nghĩa là tôi tạm thời đảm nhiệm vị trí của các bác sỹ khác tại nhiều bệnh viện trong khu vực. Điều này cho phép tôi có cơ hội được tiếp xúc với nhiều người có duyên phận hơn.

Có một lần vào ca đêm, tôi được phân công làm việc với một y tá địa phương tên là Jo. Jo là người Úc, tính cách vui vẻ, hào phóng. Cô ấy đặc biệt thích đồ ăn ngọt, mỗi lần làm ca đêm, cô ấy đều mang theo một bát kẹo to, bánh ngọt và đồ điểm tâm để chia sẻ với tôi. Cô ấy thường hay trêu đùa, tếu táo về cân nặng của mình, vì thói quen ăn đồ ngọt đã khiến cô ấy thừa cân.

Nhưng có một ngày, tình hình đột nhiên thay đổi. Khi tôi mời cô ấy một miếng bánh ngọt mà cô ấy yêu thích nhất thì bất ngờ cô ấy lắc đầu từ chối, cô ấy nói với tôi rằng cô ấy có vấn đề về sức khỏe, bác sỹ đã cảnh báo cô ấy phải kiểm soát chế độ ăn uống, nếu không tính mạng sẽ bị đe dọa. Cô ấy xắn tay áo lên cho tôi xem những vết phát ban đỏ trên cánh tay và nói rằng cô ấy thường xuyên bị mất ngủ, khó ngủ vào ban đêm. Lúc đó, tôi cảm thấy thương cảm cho cô ấy, liền chia sẻ với cô ấy về trải nghiệm tu luyện Đại Pháp của bản thân, cũng như những câu chuyện kỳ diệu của bạn bè, người thân, nhờ tu luyện mà được hưởng lợi ích từ pháp môn này.

Sau khi nghe xong, Jo rất ngạc nhiên, cô ấy nói: “Câu chuyện của bạn sao giống hệt với câu chuyện của một người bạn tôi quen đã từng kể vậy. Cô ấy cũng là một bác sỹ nhi khoa người Trung Quốc”. Tôi mỉm cười nhắc cô ấy: “Thật ra, trong một ca trực đêm từ năm 2018, tôi đã sớm nói với bạn sự thật về Pháp Luân Đại Pháp rồi. Lúc đó tôi đã nói suốt cả một đêm cho đến khi cổ họng khô khốc, nhưng thật đáng tiếc lúc đó bạn không hề động tâm”. Tôi lấy thẻ nhân viên lúc đó ra cho cô ấy xem, cô ấy mới giật mình nhớ ra.

Tôi nói: “Người Trung Quốc nói về duyên phận. Những cuộc gặp gỡ lặp đi lặp lại của chúng ta nhất định đều có ý nghĩa rất sâu sắc. Bạn có muốn thử tập Pháp Luân Đại Pháp không?”. Cô ấy chân thành gật đầu và nói: “Tôi muốn”. Tôi lập tức chỉ cho cô ấy động tác của bài công pháp thứ nhất. Không ngờ, cô ấy vừa bắt đầu tập mà mồ hôi đã ướt đẫm, chảy ròng ròng trên mặt, nhưng cô ấy lại nói rằng cảm thấy rất dễ chịu.

Chiều thứ Ba tuần sau, Jo đưa con gái Clair đến điểm luyện công đúng như đã hứa. Clair bị mắc chứng rối loạn lo âu nghiêm trọng, tinh thần có chút căng thẳng. Thời tiết hôm đó không nóng, nhưng khi luyện công Jo vẫn ướt đẫm mồ hôi, cứ vài phút lại phải ngồi xuống nghỉ. Tuy nhiên, cô ấy hết lần này tới lần khác lại cố gắng đứng dậy, cuối cùng kiên trì hoàn thành toàn bộ các bài công pháp. Ngày hôm sau, cô ấy nhắn tin cho tôi nói rằng đêm đó cô ấy đã ngủ rất ngon, đây là điều mà nhiều năm qua cô không có được. Con gái của cô ấy cũng nói với cô ấy rằng, trong lòng cô bé cảm thấy một sự bình yên chưa từng có. Cả hai mẹ con đều hy vọng sẽ tiếp tục tu luyện.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó tôi lại nhận được tin nhắn khác từ Jo. Cô ấy nói rằng do bất cẩn nên bị ngã vào buổi sáng sớm, phần lưng và eo bầm tím nghiêm trọng khiến cô ấy đau đớn dữ dội vì thế cô đã đặt lịch hẹn với bác sỹ và chuyên gia vật lý trị liệu. Tôi nhanh chóng động viên cô ấy nhớ lại lời giảng của Sư phụ, Sư phụ giảng:

“cái mà chư vị cho là “bệnh” ấy dẫu nặng đến đâu, thì hy vọng rằng chư vị đều kiên trì đến [học]; Pháp rất khó được” (Chuyển Pháp Luân)

Nhưng vì tín tâm của Jo vẫn chưa đủ nên cô ấy vẫn thấy thiếu tự tin, còn con gái cô ấy cũng không dám đến điểm luyện công một mình. Tôi cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng tôi lập tức điều chỉnh lại tâm thái và phát chính niệm.

Vài phút sau, Jo lại nhắn tin cho tôi, nói rằng cô ấy có mấy người bạn cũng muốn học Pháp Luân Đại Pháp. Tôi rất vui mừng và trả lời lại: “Càng nhiều càng tốt”. Hôm đó, bốn người bạn của Jo đã đến điểm luyện công. Sau khi tập xong, tất cả đều nói rằng họ cảm thấy rất tốt, thậm chí còn đề xuất muốn đóng học phí. Tôi nói với họ rằng, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp hoàn toàn miễn phí. Bởi vì trên thế giới, những thứ quý giá nhất như không khí, tình yêu thương và Đại Pháp đều không thể dùng tiền để đo lường được. Họ nghe xong đều rất cảm động, hơn nữa còn biểu thị rằng họ sẽ tiếp tục đến vào tuần tới.

Trong khi đó, tại nhà của mình, Jo cũng hướng dẫn cho chồng và con cô ấy cùng luyện công. Cô ấy nói với tôi rằng, chứng đau lưng của chồng cô đã thuyên giảm rõ rệt, cả gia đình đều cảm thấy thoải mái cả về thể chất và tinh thần. Từ đó trở đi, Jo dần dần bước vào con đường tu luyện.

Nhìn lại những trải nghiệm này, tôi nhận ra rằng: Những cuộc gặp gỡ giữa người với người tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên, tất cả đều do duyên phận dẫn đến và do an bài của Sư phụ. Chỉ cần trong tâm chúng ta luôn từ bi, chân thành truyền bá vẻ đẹp của Đại Pháp, thì chúng ta có thể thắp sáng hy vọng cho cuộc sống của người khác. Jo, gia đình và bạn bè của cô ấy cũng giống như những ngọn đèn thắp sáng giữa bầu trời đêm, tiếp tục soi sáng cuộc đời của nhiều người hơn nữa.

(Chịu trách nhiệm biên tập: Hồng Dương)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/12/在缘份中见证大法的美好-499265.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/25/231454.html