Người mẹ 98 tuổi của tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-08-2025] Mẹ tôi năm nay 98 tuổi. Bà đã may mắn được học Pháp Luân Công (Pháp Luân Đại Pháp) trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, nhưng vì sợ hãi trước cuộc đàn áp tàn bạo và những vu khống trên diện rộng của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đối với môn tu luyện này, bà đã ngừng tu luyện. Bà sống như một người thường—xem TV, chơi bài và chơi mạt chược. Hai mươi sáu năm trôi qua nhanh chóng. Mắt, tai và chân của mẹ tôi ngày càng yếu đi. Bà cảm thấy rất phiền muộn vì suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà.
Sau khi cha tôi và chồng tôi qua đời, mẹ tôi cảm thấy càng cô đơn và lạc lõng hơn, bà luôn khao khát có người bầu bạn. Tôi chưa bao giờ ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và luôn làm tốt ba việc mà các học viên cần làm. Bất kể ngày lễ, thời tiết giá lạnh hay nóng nực, tôi chưa bao giờ ngừng giảng chân tướng và trợ giúp Sư phụ cứu người. Đó là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi, mỗi buổi chiều tôi đều ra ngoài để nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp.
Mẹ tôi luôn cố ngăn cản tôi ra ngoài vì tôi đã bị giam giữ hai lần do tới Bắc Kinh thỉnh nguyện cho Đại Pháp. Bà vô cùng lo lắng mỗi khi tôi về nhà muộn dù chỉ một chút.
Một buổi chiều, khi tôi chuẩn bị ra ngoài, bà giận dữ nói: “Con không được đi. Mẹ thấy không khỏe. Mẹ thấy đau khắp người. Mẹ có thể chết ở nhà mà không ai hay.” Nhìn vẻ mặt đau đớn và không vui của bà, tôi đã do dự. Tôi nhớ lại một đoạn trong sách Chuyển Pháp Luân:
“Người ta nếu nhảy ra khỏi cái ‘tình’ này, thì không ai động đến chư vị được, tâm người thường không động đến chư vị được; thay vào đó là ‘từ bi’, vốn là điều cao thượng hơn. Tất nhiên đoạn dứt điều ấy ngay lập tức không dễ dàng gì; tu luyện là quá trình lâu dài, là quá trình lần lần vứt bỏ các tâm chấp trước của bản thân; nhưng chư vị cần phải tự mình đặt yêu cầu nghiêm khắc cho mình.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nói với bà: “Con là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Chúng con cần thực hiện lời thệ ước đã ký với Sư phụ. Việc chúng con đang làm là thần thánh nhất. Sư phụ không thể có mặt ở đây để cứu người. Là học viên, trách nhiệm của chúng con là giảng chân tướng về cuộc bức hại. Mẹ hãy thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, Sư phụ sẽ bảo hộ cho mẹ.” Tôi vẫn kiên quyết ra ngoài giảng chân tướng.
Năm ngoái, một ngày nọ mẹ tôi nói: “Sức khỏe của con ngày càng tốt hơn. Mặt con hồng hào và tràn đầy năng lượng. Con không giống người đã 70 tuổi. Các anh và con gái con đều không khỏe bằng con. Chúng nó đau chỗ này, mỏi chỗ kia, phải uống thuốc hoặc đến bệnh viện. Sẽ thật tuyệt vời nếu chúng nó có thể tu luyện Pháp Luân Công, nhưng chúng nó không có phúc phận đó. Mẹ cũng nên tu luyện. Con dạy mẹ đi.” Tôi rất vui khi nghe bà nói vậy.
Bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công trở lại. Chân của bà bị cứng, khi ngồi đơn bàn, bà tỏ ra rất đau đớn. Tôi khuyên bà nên đả tọa trong thời gian ngắn hơn, nhưng bà không nản chí. Bà đã kiên trì đả tọa trong nửa giờ, đôi khi vài lần trong một ngày. Giờ đây bà đã có thể ngồi thẳng lưng, trông bà không giống như một người đã gần 100 tuổi.
Điều đáng quý hơn nữa là bà kiên trì học thuộc các bài thơ của Sư phụ. Bà đã học thuộc một lượt sách Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II. Bà nhẩm thuộc vào ban ngày và cả ban đêm. Bà nói ngay cả trong mơ bà cũng nhẩm thuộc. Bà dùng đèn pin để không làm phiền tôi, vì tôi ngủ cùng phòng với bà. Vì tuổi cao và trí nhớ kém, nên khi quên bà lại nhẩm lại từ đầu. Sự tinh tấn của bà đã truyền cảm hứng cho tôi.
Trong những năm gần đây, điều mẹ tôi lo lắng nhất là thị lực của bà. Chị gái của bà bị mù và phải nằm liệt giường ở tuổi 95. Anh trai của bà bị mù vào năm 90 tuổi. Mẹ tôi vẫn có thể đọc sách, da dẻ của bà trắng trẻo, tóc còn khá đen. Mọi người nói trông bà như chỉ mới ngoài 80. Năm ngoái, bà bị ngã ba lần ở nhà nhưng không hề bị thương.
Bây giờ ngày nào bà cũng niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Sư phụ vẫn luôn bảo hộ bà, bà chưa bao giờ gặp nguy hiểm nào. Giờ đây, bà còn khuyến khích tôi ra ngoài giảng chân tướng và nhắc tôi phải cẩn thận. Khi tôi đi vắng, bà ở nhà luyện công, đả tọa và đọc sách Đại Pháp. Bà rất chuyên tâm tu luyện và không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Hai người anh ở xa của tôi đến thăm bà. Cả hai đều nói rằng sức khỏe của bà đã cải thiện và sắc mặt của bà cũng đẹp hơn sau khi bà bắt đầu tu luyện. Họ rất mừng cho bà. Họ đã gọi điện video cho người thân để mọi người cùng vào xem. Một người trong số họ đã thốt lên: “Mẹ chúng ta tu luyện Pháp Luân Công nên sức khỏe tốt quá.”
Con xin cảm tạ Sư phụ đã bảo hộ cho cả gia đình chúng con và mang lại phúc lành cho mẹ con.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/28/498106.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/9/230845.html


