Cuối cùng tôi cũng trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp khi tuổi đã cao
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 25-08-2025] Tôi năm nay 87 tuổi và may mắn bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào cuối năm 2023. Trước đây, thị lực của tôi rất kém, đến nỗi phải đeo kính mới đọc được. Thính lực của tôi cũng không tốt. Mọi người phải hét lên tôi mới nghe thấy. Tôi cũng uống rượu ba đến bốn lần mỗi ngày và xem TV đến nửa đêm. Nhưng sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể và loại bỏ chứng nghiện thuốc lá, rượu, TV và điện thoại di động. Thính lực và thị lực của tôi cũng được cải thiện. Mỗi ngày tôi đều học Pháp và luyện công, đắm mình trong sự từ bi hồng đại của Đại Pháp.
Hết lòng hỗ trợ người nhà tu luyện
Ba người con của tôi đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Trước khi trở thành một học viên, tôi cũng đã làm tất cả những gì có thể để hỗ trợ các con tu luyện. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, các con gái của tôi đã nhiều lần bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bức hại, bắt giữ, giam cầm, đưa vào trại lao động cưỡng bức và kết án tù.
Cháu trai của tôi vẫn còn rất nhỏ khi mẹ cháu bị bắt cóc và giam giữ. Cảnh sát đã đưa cháu đến nhà bà nội nhưng ở đó không có ai chăm sóc cháu, vì vậy họ đã đẩy cháu ra ngoài đường, trở thành trẻ mồ côi. Khi nghe tin đó, tôi đã nhanh chóng đến đón cháu về. Vợ chồng tôi bắt đầu nuôi dưỡng và chăm sóc cháu, đưa đón đi học và dạy cháu làm bài tập. Tôi đã chịu áp lực từ mọi phía và đã đưa cháu đến các cơ quan chính quyền khác nhau để yêu cầu họ thả con gái tôi. Chúng tôi cũng đến các trại tạm giam và trại lao động cưỡng bức để đưa quần áo và tiền cho con gái tôi, tôi đã cất giữ an toàn các sách Đại Pháp, tài liệu và thiết bị in ấn ở nhà con gái. Con gái tôi bị bức hại đến mức không thể tự chăm sóc bản thân, tôi đã đưa con về nhà để chăm sóc hồi phục sức khỏe. Sau đó tôi giúp con tìm được một công việc có chế độ đãi ngộ tốt để con có thể chăm sóc bản thân và một môi trường tu luyện tốt.
Vì cuộc bức hại, con gái tôi đã bị mất việc và bị buộc phải ly hôn với chồng. Sau đó, con bé ở trong một ngôi nhà đơn sơ, sống một cuộc sống giản dị. Con bé bận rộn làm tài liệu để cứu người với tài chính eo hẹp. Vì vậy, tôi thường mua rau, thức ăn và đồ sưởi ấm cho con. Tôi giúp con sửa chữa nhà cửa và chăm sóc cháu trai. Ngôi nhà chỉ rộng khoảng 30 mét vuông và rất chật chội với nhiều đồ đạc, nhu yếu phẩm hằng ngày, vật tư tiêu hao và máy móc. Để giúp con gái làm tài liệu dễ dàng hơn, tôi đã cho con gái tiền để mua một ngôi nhà rộng 80 mét vuông, như vậy cháu sẽ có một nơi tốt hơn để sản xuất tài liệu giảng chân tướng và cứu người hiệu quả hơn.
Một lần, một viên cảnh sát nói với tôi rằng con gái tôi đã bị bắt vì phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Tôi vội vã đến sở cảnh sát để yêu cầu thả con. Tuy nhiên, họ đã đe dọa tôi và buộc tôi phải đưa họ về nhà con gái để họ khám xét, xem có tài liệu Pháp Luân Công nào không. Khi chúng tôi đến cửa nhà con gái, tôi nói rằng tôi không có chìa khóa và kiên quyết không để họ phá cửa vào. Họ đã không thể vào nhà để lục soát. Cảnh sát đã đồng ý thả con gái tôi và tôi đã bắt taxi đến trại tạm giam để đón con. Lúc đó, tôi thấy cô con gái thứ hai của mình cũng đang bị giam ở nơi này. Đột nhiên huyết áp tôi tăng vọt. Tôi không biết cả hai con gái đều bị bắt giam phi pháp, vì vậy tôi chỉ cứu được một người. Con gái út của tôi sau đó đã được trả tự do sau khi bị giam giữ phi pháp hơn mười ngày. Trong tâm tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và ĐCSTQ đang bức hại những người tốt.
Khi lên lớp hai, cháu ngoại của tôi đã chuyển về sống ở khu vực của tôi. Hằng ngày tôi chăm sóc cháu, đưa đón cháu đi học và theo dõi việc học của cháu. Khi cháu tốt nghiệp tiểu học, trường trung học mà cháu theo học cách nhà khoảng 2,4 km và cháu phải đi qua một cây cầu để đến đó. Tôi lo lắng cho sự an toàn của cháu, vì vậy tôi tiếp tục đưa đón cháu đi học. Có lần tôi bị tai nạn xe hơi trên đường đến trường đón cháu và bị gãy ba cái xương sườn.
Nhờ hành thiện mà được Đại Pháp bảo hộ
Cháu ngoại tôi đã khiến chúng tôi tự hào khi thi đỗ vào một trường đại học. Tôi đã mua cho cháu những vật dụng cần thiết hàng ngày và đi tàu hỏa cùng cháu đến trường nhập học. Tôi đã trả tiền sách và tiền ở ký túc xá cho cháu và nhờ nhà trường làm thủ tục vay tiền học. Hầu hết các sinh viên khác đều được cha mẹ đưa đi, tôi là người ông duy nhất đưa cháu đi học. Các giáo viên và phụ huynh nói rằng, ở tuổi của tôi, lẽ ra phải có người chăm sóc, nhưng tôi lại phải đưa cháu trai đến trường.
Lúc đó, mặc dù tôi chưa học Pháp, nhưng tôi đã được phúc báo vì bảo vệ các tài liệu Đại Pháp và ủng hộ các thành viên trong gia đình tu luyện. Tôi có sức khỏe tốt và thức dậy lúc 4 giờ sáng mỗi ngày để làm ruộng, sau đó về nhà vào khoảng 7 giờ sáng để nấu bữa sáng. Sau bữa sáng, tôi thường đạp xe đến thị trấn để mở cửa hàng, sau đó ăn một bữa trưa đơn giản và về nhà vào buổi tối. Mặc dù nhà tôi cách đó hơn 3 km và tôi phải đi qua đường ray xe lửa, rồi một cây cầu lớn và hai con dốc lớn, nhưng tôi chưa bao giờ đi taxi. Dù mưa hay tuyết, tôi vẫn một mình đạp xe đến đó. Ở tuổi của tôi, rất ít người còn sống, chứ đừng nói đến việc tự mình điều hành một cửa hàng. Tôi đã tự mình bổ sung hàng hóa và quản lý cửa hàng. Mặc dù hơi mệt một chút, nhưng việc kinh doanh ở cửa hàng rất tốt, nên tôi rất vui.
Vợ tôi bị đột quỵ vào năm 2005, việc tiêm và dùng thuốc không có nhiều tác dụng đối với sức khỏe của bà. Bà biết rằng Pháp Luân Đại Pháp có sức mạnh chữa bệnh kỳ diệu, vì vậy bà đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp cùng với các con. Không lâu sau, bà đã phục hồi sức khỏe.
May mắn đắc Pháp tu luyện
Năm 2022, con gái tôi ra tù. Sức khỏe của cháu rất yếu. Sân trước nhà con gái tôi cỏ dại mọc đầy, trong khi mái nhà và tường liên tục bị bong tróc. Vì vậy, tôi đã bảo con đến ở với chúng tôi. Tuy nhiên, các thành viên của sở cảnh sát, trại tạm giam và Ủy ban Chính trị và Pháp luật thỉnh thoảng lại đến sách nhiễu chúng tôi, làm những việc như tìm đến để “trò chuyện”, cố gắng ép con gái và vợ tôi từ bỏ tu luyện, đồng thời chụp ảnh họ trái phép. Mỗi lần họ đến, vợ chồng tôi phải mất vài ngày mới lấy lại được sự yên bình sau những hỗn loạn mà họ gây ra. Mỗi khi nghe thấy tiếng gõ cửa, chúng tôi lại sợ thót tim. Chúng tôi lo lắng rằng họ sẽ bắt con gái chúng tôi đi. Sự sách nhiễu liên tục này đã khiến vợ tôi qua đời.
Sự ra đi của vợ tôi là một cú sốc tinh thần lớn đối với tôi. Cảm giác như thể trời sập xuống. Hơn 70 năm qua, chúng tôi đã cùng nhau đồng cam cộng khổ vượt mọi sóng gió. Khi bà ấy đột ngột ra đi, tôi gần như không muốn sống tiếp. Một ngày nọ, con gái tôi nói: “Sao cha không học Đại Pháp cùng con?” Sau đó, con bé bắt đầu đọc sách Chuyển Pháp Luân cho tôi nghe. Tôi nghe con đọc và cảm thấy rất hay, vì vậy tôi đã cầm lấy cuốn sách và tự mình đọc. Chuyển Pháp Luân quả thực là một cuốn sách quý, tôi không thể bỏ cuốn sách xuống được. Mỗi khi từ cửa hàng về nhà, tôi lại đeo kính lão đọc sách. Ban ngày tôi có thể dùng kính, nhưng vào ban đêm tôi không thể nhìn rõ chữ. Vì nóng lòng muốn học Pháp, tôi đã đóng cửa hàng vào buổi chiều để có thể về nhà và dành cả buổi chiều để đọc sách. Cuối cùng tôi cũng đọc xong và tâm tôi đã trở nên sáng tỏ. Tôi quyết định sẽ tu luyện đến cùng.
Trước đây, mỗi khi về nhà, tôi đều vặn to âm lượng TV. Nếu không, tôi sẽ không thể nghe được. Sau đó, tôi hâm rượu để uống, bữa nào cũng uống một ít. Ngày nào tôi cũng phải uống rượu và những lúc rảnh rỗi sẽ hút một điếu thuốc. Sau khi học Pháp, tôi đã bỏ được chứng nghiện thuốc lá và rượu, vốn đã kéo dài hơn một thập kỷ. Tôi cũng loại bỏ được các thói quen xấu khác, ví dụ như xem TV đến nửa đêm và mua sắm trên điện thoại di động.
Khi Sư phụ bắt đầu giúp tôi tịnh hóa thân thể, tôi liên tục đi vệ sinh. Những người con không tu luyện của tôi bảo tôi hãy uống thuốc, nhưng tôi nói với chúng rằng tôi không bị bệnh, dù ban đầu chúng không tin. Tôi nói với chúng rằng tôi đang học Pháp Luân Công và tôi thực sự không có bệnh. Sau đó, chúng nói rằng tôi đã quá già rồi, bắt đầu tu luyện cũng vô ích. Từ đó chúng theo dõi và không cho tôi học Pháp hay luyện công.
Nhưng tôi vẫn quyết tâm học Pháp. Thấy không thể ép tôi, chúng đã cố gắng dỗ dành tôi uống thuốc và không cho tôi học Pháp, gây náo loạn ầm ĩ cho đến tận đêm khuya. Việc này kéo dài hơn mười ngày. Khi thấy tôi vẫn quyết tâm học Đại Pháp, chúng không còn cố gắng kiểm soát nữa. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi giải thể các nhân tố tà ác đang ngăn cản tôi tu luyện.
Sau khi học Pháp, thân và tâm của tôi đã thay đổi. Sư phụ đã khích lệ và khai mở thiên mục cho tôi. Bây giờ tôi có thể nhìn thấy những hình ảnh trang nghiêm và thần thánh, ví dụ như Pháp thân của Sư phụ và Pháp Luân đang xoay. Thị lực và thính lực của tôi đều đã phục hồi. Mỗi ngày tôi đều học Pháp và đắm mình trong ân đức vô biên của Đại Pháp.
Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự cứu độ từ bi của Ngài!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/25/498660.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/12/230889.html


