Buông bỏ nhân tâm, trợ Sư cứu chúng sinh
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-10-2025] Năm nay tôi đã ngoài 60 tuổi, tôi đã rất may mắn đắc được Đại Pháp vào tháng 3 năm 1998, từ đó cuộc sống của tôi đã phát sinh những thay đổi to lớn. Tôi không còn là người ích kỷ như trước nữa, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã đi qua được 26 năm. Tôi xin chia sẻ một số thể hội trong tu luyện của mình với các đồng tu.
Đắc thiên thư, buông bỏ nhân tâm
Vào tháng 3 năm 1998, tôi cùng chồng đi xem bói ở cách nhà khoảng 20 dặm. Chúng tôi đến vào buổi sáng, nhưng thầy bói không có nhà. Chồng tôi nói sẽ không đi nữa, nhưng tôi nói buổi chiều hãy đi tiếp. Buổi chiều, lúc tôi gặp thầy bói, ông ấy nói: “Tôi không còn làm những việc đó nữa rồi; tôi tu luyện Pháp Luân Công rồi”. Rồi ông ấy kể cho tôi nghe những điều thần kỳ khi tu luyện Đại Pháp, cho tôi xem cuốn sách quý giá “Chuyển Pháp Luân” và cho tôi xem ảnh chân dung của Sư phụ. Tôi phấn khởi nói: “Tôi cũng muốn học!” Sau khi tôi nói với ông địa chỉ của mình, ông ấy nói: “Có một người ở khu vực của anh chị có cuốn sách đó”.
Tôi phấn khởi trở về nhà, cũng thỉnh về được một cuốn sách Pháp Luân Công, và tôi đọc một mạch hết cuốn sách. Tôi nghĩ, cuốn sách này giảng giải biết bao kiến thức mà sách vở thế gian không thể học được; đúng là sách quý rồi! Tôi cũng muốn học! Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Đồng tu cho tôi mượn sách nói: “Vài ngày nữa có đồng tu ở thành phố lớn sẽ đến khu vực chúng ta hồng Pháp và dạy động tác luyện công cho mọi người”. Lúc đó, sách rất khan hiếm. Đồng tu kia sau khi đến đã nói: “Chắc là không đủ sách cho mọi người đâu”. Mọi người đều vội vã đi lấy sách của mình. Tôi nghĩ, “Mọi người cứ lấy trước đi; nếu có thì sẽ có, không thì lại đợi thôi”. Vì vậy, tôi cứ ngồi yên như vậy. Đồng tu phát sách nói: “Còn lại một cuốn sách vừa vặn dành cho chị”. Tôi vui vẻ nhận lấy, cảm thấy thật kỳ diệu. Sau khi tu luyện tôi mới biết việc gì Sư phụ cũng đều an bài cho các đệ tử.
Với sự phối hợp của các đồng tu, các buổi tối mỗi ngày chúng tôi đều học Pháp và luyện công trong lớp học. Chẳng bao lâu, thân thể tôi nhẹ nhàng vô bệnh, những căn bệnh trước đây như bệnh dạ dày, bệnh đau nửa đầu, bệnh phụ khoa, bệnh phong thấp và phì đại tuyến vú của tôi đều biến mất mà không cần dùng thuốc. Tôi vui vẻ suốt cả ngày, thân tâm ngập tràn trong Đại Pháp.
Kiên tu Đại Pháp trong ma nạn
Ngày 20 tháng 7 năm 1999, chính quyền Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) do Giang Trạch Dân đứng đầu đã phát động cuộc bức hại Đại Pháp. Tôi rơi vào trạng thái độc tu, một mình giảng chân tướng, phát tài liệu và viết tay các tờ chân tướng để dán. Vì bản thân không thực tu và tâm làm việc rất mạnh, nên tôi đã mấy lần bị những người không hiểu chân tướng tố cáo, phải chịu đủ mọi hình thức bức hại. Dù tà ác dùng hình thức gì để bức hại tôi, đều không thể lay chuyển được tâm tôi kiên tu Đại Pháp.
Chồng tôi tính khí nóng nảy, anh dùng bạo lực để ngăn cản tôi tu luyện. Tôi thường bị đánh đập đến mức bị thương khắp người. Có lần, vừa đánh tôi, anh ấy vừa nói: “Nếu cô không từ bỏ tu luyện, tôi sẽ chặt đầu cô”. Anh ấy giơ con dao bếp lên kề vào cổ tôi, nhưng tôi không hề sợ hãi. Anh ấy ném dao xuống đất và khóc rống lên. Một lần khác, sau khi đánh tôi tàn bạo, anh muốn tôi từ bỏ tu luyện. Tôi nói: “Em không thể từ bỏ, em sẽ kiên định tu luyện Đại Pháp đến cùng”.
Khi chồng tôi nhìn thấy những người trong chính quyền đến nhà muốn bức hại tôi, anh ấy cũng đưa ra lý lẽ biện luận với họ. Nhân viên “Phòng 610”, còn có cả cảnh sát cũng đều sợ anh ấy, đã có mấy lần họ chán chường bỏ đi.
Ban đầu, tôi chỉ nói với người thân bạn bè và hàng xóm về chân tướng. Dần dần, tôi nói với các đồng nghiệp ở cơ quan, và sau đó là giảng chân tướng cho phụ huynh và học sinh. Hồi còn đi làm, phụ huynh thường tặng quà cho giáo viên nhân Ngày Nhà giáo. Sau khi tu luyện, tôi chưa bao giờ nhận quà và cũng hứa với họ rằng tôi sẽ dạy dỗ con cái họ hết lòng và đối xử bình đẳng với các em. Các phụ huynh đều vui vẻ nói: “Cô không giống với những giáo viên khác”.
Sau này, khi các trường học sáp nhập, tôi lại đến dạy ở một ngôi trường mới. Trong buổi họp phụ huynh, một phụ huynh nói với tôi: “Con tôi về nhà khen cô, cháu nói cô giáo mới đến không bao giờ nổi nóng, cũng không dùng hình phạt bạo lực đối với học sinh. Cô rất tốt với chúng con. Cô giáo trước đây, nếu một học sinh học không tốt hoặc phạm sai lầm, cô giáo sẽ tát học sinh. Ngày nào học sinh cũng sợ hãi”. Tôi liền nhân cơ hội giảng chân tướng, có nhiều phụ huynh đã hiểu ra và đã làm tam thoái (thoái xuất khỏi các tổ chức Đảng, Đoàn, Đội của ĐCSTQ).
Trong tâm luôn nghĩ đến chúng sinh – Tâm tưởng sự thành
Ở khu tôi sống có một người đàn ông đã xa nhà đi làm thuê nhiều năm. Hàng xóm cho rằng ông ấy bặt vô âm tín mười mấy năm như vậy thì có khả năng đã không còn sống nữa. Tôi nghĩ: “Nếu như ông ấy vẫn còn sống, nhưng chưa nghe được chân tướng, chưa kết duyên với Đại Pháp, thì tương lai ông ấy sẽ ra sao? Làm sao để được cứu đây?” Tôi rất sốt ruột. Nhưng kỳ tích đã xuất hiện. Ông ấy bất ngờ trở về, hàng xóm đều bàn tán xôn xao. Tôi gặp ông ấy ở một thị trấn nhỏ. Tôi nghĩ đây là sự an bài của Sư phụ. Tôi nói với ông ấy về chân tướng Đại Pháp và về việc tam thoái bảo bình an. Ông ấy sau khi minh bạch đã dùng một bí danh để thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên của ĐCSTQ. Ông ấy rất vui mừng, vài ngày sau ông lại rời đi và từ đó không bao giờ quay trở lại.
Một lần khi tôi đang giảng chân tướng cho một chủ hiệu thuốc, thì có một thanh niên bước vào và đứng đó lắng nghe. Cậu ấy nói: “Mẹ tôi cũng tu luyện Pháp Luân Công, bà khuyên tôi tam thoái, tôi nói: ‘Mẹ ơi, mẹ có thể tự tập ở nhà nếu muốn. Con không thoái, con không muốn gây khó dễ cho ĐCSTQ’.” Tôi liền nói với cậu ấy: “Tu luyện Pháp Luân Công chỉ là để làm người tốt, còn có thể khỏi bệnh khỏe thân. ĐCSTQ đã bịa đặt vụ tự thiêu ở Thiên An Môn để lừa dối người dân, kích động thù hận với Đại Pháp. Trời sẽ diệt nó, chỉ có thoái xuất khỏi ĐCSTQ thì mới có thể bảo đảm được bình an. Tôi chọn cho cậu một bí danh để thoái xuất nhé”. Và cậu ấy vui vẻ đồng ý.
Năm ngoái, có một đồng nghiệp mà tôi đã không gặp mặt hơn ba mươi năm, thông qua người khác giới thiệu đã tìm đến tôi, nói là muốn tôi giúp anh ấy làm một thủ tục, chứng minh chúng tôi đã từng làm việc cùng nhau. Sau khi giúp anh ấy làm xong việc này, tôi liền giảng chân tướng cho anh ấy. Anh ấy nói: “Có lần ở ga tàu, có người đã nói với tôi về việc này, nhưng tôi không thoái, hôm nay tôi sẽ thoái ĐCSTQ; tôi đã gia nhập Đoàn Thanh niên”. Sau đó, đồng nghiệp của tôi vui vẻ rời đi. Tôi mừng vì anh ấy đã được cứu.
Một hôm, tôi gặp một bà cụ lớn tuổi trong làng, và tôi giảng chân tướng cho bà ấy. Bà ấy nói có người ở chợ đã nói với bà ấy rồi, nhưng bà vẫn chưa thoái ĐCSTQ. Bà nói mình đã ngần này tuổi rồi, chết thì chết thôi. Tôi lại nói với bà rất nhiều về chân tướng. Một buổi chiều, tôi nghĩ bà là một người có duyên, đã nghe chân tướng hai lần nhưng vẫn chưa được cứu. Tôi lập chưởng phát chính niệm, xin Sư phụ gia trì để tôi có thể đến giảng chân tướng cho bà một lần nữa. Tôi đã mang theo một ít ngô đến nhà bà để chế biến. Sau khi chế biến xong, tôi lại nói với bà về chân tướng, nói về thiện ác hữu báo. Bà cũng rất tán đồng, và tôi cũng nói về tầm quan trọng của việc bảo bình an. Bà minh bạch và đồng ý thoái ĐCSTQ.
Ví dụ tương tự như thế có rất nhiều. Sau mỗi lần khuyên tam thoái xong, tôi đều thầm cảm ơn Sư phụ! Tôi chỉ là dùng cái miệng này nói một chút và đôi chân này chạy một chuyến; chân chính độ người là hồng ân của Sư phụ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/500384.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/13/231294.html


