Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc

[MINH HUỆ 27-08-2025] Năm 2000, chồng tôi mua một căn hộ ở một khu dân cư mới, cách xa nhà của chúng tôi. Vì căn hộ ở tầng một, nên chúng tôi mở một siêu thị nhỏ và chồng tôi bảo tôi quản lý. Mục đích chính của anh ấy là để tôi tránh khỏi sự sách nhiễu và bức hại của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Mặc dù ở trong siêu thị, nhưng tôi biết rằng với tư cách là một người tu luyện, tôi có trách nhiệm và sứ mệnh của mình, vì vậy tôi không thể bị trói buộc bởi công việc ở siêu thị này.

Sư phụ thấy tôi có tâm muốn giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, nên đã an bài một học viên mang cho tôi một chiếc máy tính và máy in. Người đó cũng dạy tôi và một học viên khác cách truy cập vào trang Minh Huệ Net. Lúc đó, vị học viên này đang phải sống xa nhà để tránh bị bức hại, vì vậy cô ấy đã tạm thời đến ở cùng tôi. Vì nằm bên trong khu dân cư nên siêu thị không có nhiều khách. Do đó, chúng tôi có nhiều thời gian để học Pháp, phát chính niệm và in tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi chỉ làm tài liệu đủ cho một đến hai học viên khác sử dụng. Thỉnh thoảng, tôi cùng với học viên đó ra ngoài phát tài liệu.

Sau khi Sư phụ công bố bài viết “Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân,” tôi càng cảm thấy sự cấp bách của việc cứu độ chúng sinh. Tôi nảy ra ý định giảng chân tướng cho khách hàng. Tôi biết rằng những người tôi gặp đều là người có duyên, trách nhiệm của tôi là giúp họ hiểu rõ chân tướng. Tôi nói ý tưởng đó với đồng tu và cô ấy hoàn toàn đồng ý. Tuy nhiên, ban đầu tôi vẫn còn lưỡng lự, vì đây là nơi ở của tôi. Nếu bị tố cáo hoặc tin tức lan truyền, danh tính của tôi có thể bị lộ. Suy nghĩ này khiến tôi do dự.

Sư phụ giảng:

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002, Giảng Pháp tại các nơi II)

Lời giảng của Sư phụ khiến tôi tỉnh ngộ. Tôi bình tâm lại và biết phải làm gì. Trước hết, tôi phải làm tốt và làm cho chính. Tôi cố gắng hết sức để mọi người cảm nhận được sự chân thành, lương thiện, bao dung và rộng lượng của một học viên Đại Pháp. Triết lý kinh doanh của tôi là chữ tín. Tất cả hàng hóa đều đảm bảo chất lượng, giá cả hợp lý, nếu khách hàng không hài lòng, họ luôn có thể trả lại sản phẩm.

Vì khu dân cư vẫn đang trong quá trình xây dựng và các căn hộ cũng đang được bán trong thời gian này, nên những người đến mua hàng thường là công nhân xây dựng. Cũng có một vài cư dân sống rải rác. Các công nhân xây dựng thường mua mì ăn liền. Vì họ không tiện nấu mì ở công trường, tôi đã cho họ đun nước tại cửa hàng và cung cấp bát đũa miễn phí cho họ. Khi khách quên đồ, tôi sẽ giữ lại và trả lại cho họ. Có những lúc khách hàng trả thừa tiền, tôi đều chủ động trả lại số tiền thừa đó. Một lần nọ, một thợ điện thuộc bộ phận quản lý nhà ở của khu dân cư đến mua thuốc lá sau khi nhận lương. Sau khi anh ấy rời đi, tôi phát hiện thấy mấy tờ tiền một trăm nhân dân tệ rơi trên sàn. Tôi nhặt lên, chạy theo anh ấy để trả lại và nhắc anh ấy cần cẩn thận hơn.

Trong khu dân cư của chúng tôi cũng có một siêu thị lớn hơn, hàng hóa đa dạng hơn. Tuy nhiên, công nhân và cư dân lại thích đến siêu thị của tôi. Ngay cả những người hàng xóm gần siêu thị đó cũng bỏ qua siêu thị gần nhà để đến siêu thị của chúng tôi. Họ nói siêu thị đó bán nhiều hàng kém chất lượng, bao gồm cả thuốc lá, đồ uống và thực phẩm. Chủ siêu thị đó lại tham tiền và thường xuyên cãi nhau với khách hàng. Khi khách hàng mua mì ăn liền nhờ họ đun nước, họ đều tính phí dịch vụ. Còn chúng tôi thì thành thật và hào phóng, nên được mọi người quý mến.

Ban đầu, chúng tôi chủ yếu giảng chân tướng cho các công nhân xây dựng. Họ đa số là những thanh niên ở độ tuổi hai mươi, ba mươi và rất chất phác. Vì chúng tôi đã xây dựng được mối quan hệ tin cậy, nên việc tôi giải thích chân tướng cho họ trở nên rất tự nhiên. Hầu như không ai trong số họ tỏ ra phản đối. Sau một thời gian dài tiếp xúc với chúng tôi, các công nhân đã gọi học viên ở cùng tôi là chị cả và gọi tôi là chị hai. Đôi khi, khi có người mua thứ gì đó và muốn ở lại lâu hơn một chút, chúng tôi sẽ trò chuyện với họ về chuyện gia đình và sau đó kể cho họ nghe thêm về Đại Pháp và một số câu chuyện về thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo.

Một chàng trai trẻ nói với tôi: “Cháu thích nghe cô nói về những điều này. Chưa có ai nói với cháu những điều như thế này. Cháu nghĩ những gì cô nói đều có lý.” Chàng trai trẻ này không chỉ thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, mà sau khi về nhà, cậu ấy còn gọi điện cho tôi và nhờ tôi giúp cha mẹ và chị gái của cậu ấy thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Các công nhân xây dựng trong khu, bao gồm cả ông chủ của họ, sau đó về cơ bản đều biết danh tính của tôi. Ông chủ của họ cũng thường xuyên đến siêu thị, tôi cũng đã giảng chân tướng cho ông ấy. Ông ấy không chỉ chấp nhận mà còn nhắc nhở tôi một cách tử tế: “Hãy cẩn thận, đừng nói với bất kỳ ai về điều này.”

Sau đó, đồng tu ở cùng tôi phải rời khỏi siêu thị vì lý do cá nhân, công việc xây dựng trong khu dân cư cũng kết thúc. Các công nhân đã lần lượt rời đi. Sau đó, khách hàng của tôi chủ yếu là cư dân trong khu. Vào thời điểm đó, tỷ lệ lấp đầy trong các tòa nhà vẫn thấp, vì vậy tôi không có nhiều khách hàng. Nhưng ngày nào cũng có nhóm trẻ em khoảng 10 tuổi đến siêu thị của tôi. Đôi khi, các cháu không mua gì, chỉ vào đi dạo. Mặc dù vậy, tôi vẫn luôn chào đón một cách nhiệt tình và hỏi han về chuyện học hành và cuộc sống.

Những đứa trẻ này sau đó đã trở thành khách hàng thường xuyên của siêu thị. Đôi khi, chúng nhờ tôi làm trọng tài khi xảy ra xung đột, tôi thường kể cho chúng nghe câu chuyện về Hàn Tín, người đã chịu nhục chui qua háng của kẻ vô lại. Đôi khi, chúng sẽ hỏi tôi: “Tại sao cô lại tốt bụng như vậy? Sao cô biết nhiều điều thế?” Tôi sẽ nói với chúng: “Cô tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn.”

Tôi nói với các cháu nhỏ về Đại Pháp dựa theo trình độ hiểu biết của chúng, bảo các cháu hãy cố gắng trở thành những đứa trẻ ngoan, chân thật, từ bi và khoan dung, và hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi cũng sẽ nói với các cháu rằng ĐCSTQ cổ xúy giả, ác, đấu, điều này trái ngược với Chân-Thiện-Nhẫn. Hơn nữa, ĐCSTQ còn bức hại tàn bạo những người tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi hỏi các cháu: “Chân-Thiện-Nhẫn có tốt không? Hay là giả, ác, đấu mới tốt?” Các cháu trả lời rằng Chân-Thiện-Nhẫn tốt. Điều khiến tôi vui mừng là sau đó, những đứa trẻ ấy đã thực sự có thể hành động theo nguyên tắc Chân-Thiện-Nhẫn. Đôi khi, chúng thậm chí còn đến và kể cho tôi nghe những câu chuyện về việc các cháu đã không nói dối người khác, giúp đỡ người khác và khoan dung với người khác như thế nào.

Một số phụ huynh biết chuyện từ con cái đã không cho phép con mình đến cửa hàng của tôi nữa. Tôi nghe điều này từ những đứa trẻ khác. Khi biết được điều đó, tôi đã tự hỏi: “Việc mình làm có phải là không lý trí không? Liệu mình có rước họa vào thân trong tương lai không?”

Tôi nghĩ rằng tôi không giảng chân tướng vì lợi ích cá nhân, cũng không vì bất kỳ động cơ cá nhân nào. Tôi chỉ chân thành muốn những điều tốt đẹp nhất cho những đứa trẻ, hy vọng rằng chúng sẽ không bị ĐCSTQ làm hại. Tôi hy vọng rằng chúng có thể có một tương lai tươi sáng. Điều này không phải là ích kỷ hay chỉ nghĩ cho bản thân. Nó phù hợp với Pháp, vì vậy tà ác không có sơ hở nào để lợi dụng. Với suy nghĩ này, tâm tôi lại bình yên và tôi tiếp tục làm những việc mình cần làm mỗi ngày. Cha mẹ của những đứa trẻ đôi khi cũng đến siêu thị và tôi vẫn đối xử với mọi khách hàng bằng lòng từ bi như bình thường. Đôi khi, họ cũng đến và trò chuyện với tôi. Có lẽ họ có thể cảm nhận được ý tốt của tôi. Những đứa trẻ đã bị cha mẹ hạn chế sau đó lại được phép đến cửa hàng của tôi.

Cũng có những bậc cha mẹ đã kết duyên với tôi thông qua con cái của họ và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Linh là một bà nội trợ, là người vui vẻ và xinh đẹp. Một ngày nọ, cô ấy đến siêu thị, vừa bước vào cô đã nói: “Hôm qua chị đã nói gì với Hàng Hàng vậy (cậu con trai đang học tiểu học của cô ấy)? Hàng Hàng nói rằng rất thích nghe những điều chị nói, mỗi câu chị nói đều hữu ích hơn hàng chục, hàng trăm câu mà em thường nói với cháu. Thường khi cháu bị bắt nạt, em phải mất rất nhiều công sức để dỗ dành. Sao mà chị có thể giải quyết được vấn đề của cháu vậy?”

Hôm trước, Hàng Hàng bị một đứa trẻ lớn hơn bắt nạt. Cháu đã đến siêu thị và khóc khi kể cho tôi nghe những nỗi ấm ức của mình. Tôi đã an ủi cháu và nói với cháu về nguyên lý bất thất bất đắc và sự chuyển hóa của nghiệp lực. Tôi nói với cháu rằng khi cháu phải chịu đựng sự bất công và khó khăn, cháu sẽ nhận được đức, một thứ quý giá hơn, vì đức có thể được đổi lấy sức khỏe tốt, hạnh phúc, trí tuệ và sự giàu có. Hơn nữa, qua sự tôi luyện này, cháu sẽ trở nên kiên cường và rộng lượng hơn. Sau đó, tôi cũng kể cho cháu nghe câu chuyện về việc Hàn Tín đã chịu nỗi nhục phải chui qua háng của kẻ bắt nạt.

Tôi nói với Linh: “Tôi có một cuốn sách quý. Tôi đã học được những nguyên lý này từ cuốn sách ấy.” Một cách tự nhiên, tôi đã nói với cô ấy về Đại Pháp. Sau khi nghe tôi nói, cô ấy ngạc nhiên: “Sau khi nghe chị nói, em có thể cảm thấy rằng Pháp này tốt và chân chính và em cũng muốn đọc cuốn sách đó.” Cứ như vậy, Linh đã đắc Pháp và trở thành một học viên Đại Pháp.

Cũng có một vài bé gái khoảng 10 tuổi. Sau khi trò chuyện với chúng, tôi biết được rằng chúng không phải là cư dân trong khu dân cư của chúng tôi. Chúng sống trong những ngôi nhà cũ gần đó sắp bị phá bỏ trong tương lai. Có lẽ những đứa trẻ này có duyên phận với tôi. Chúng thường đến theo nhóm mỗi ngày một hoặc hai lần, mỗi lần chúng đều ở lại rất lâu, hỏi han đủ thứ. Tôi luôn kiên nhẫn tương tác với chúng, dần dần kể cho chúng nghe về Đại Pháp và một số câu chuyện truyền thống Trung Quốc.

Vì những đứa trẻ này nhỏ hơn con gái tôi hai, ba tuổi, tình hình tài chính của gia đình chúng không được tốt lắm, nên tôi đã giặt những bộ quần áo mà con gái tôi từng mặc mà vẫn còn dùng tốt, ủi và gói lại cẩn thận, rồi tặng cho những bé gái này. Chúng rất thích. Để cho cha mẹ chúng hiểu, tôi thậm chí còn viết một lá thư cho họ, nói với họ về danh tính của tôi và về Đại Pháp. Tôi cũng nói với họ về cách tôi đối xử tốt với người khác, rằng tôi sẵn lòng chia sẻ những ý định tốt đẹp của mình với tất cả mọi người mà tôi gặp. Ngày hôm sau, những đứa trẻ mặc quần áo tôi đã tặng đến siêu thị và chuyển lời cảm ơn của cha mẹ chúng.

Một ngày nọ, cha của một trong những đứa trẻ đến siêu thị và tự giới thiệu bản thân với tôi. Chúng tôi trò chuyện về con gái của anh ấy. Tôi nói với anh ấy rằng những đứa trẻ rất trong sáng và giản dị. Tôi nói rằng trẻ em ở độ tuổi này đang trong giai đoạn mà cha mẹ nên nuôi dưỡng cho chúng những giá trị đúng đắn và cho chúng khả năng phân biệt đúng sai. Hướng dẫn trẻ có quan điểm đúng đắn về cuộc sống từ khi còn nhỏ là rất quan trọng đối với cả cuộc đời của chúng. Tôi giải thích rằng giáo dục cổ xưa của Trung Quốc tập trung vào việc khơi dậy lương tâm và lý trí của con người. Từ khi còn rất nhỏ, trẻ em đã được yêu cầu học thuộc lòng các tác phẩm cổ điển như Tam Tự Kinh và Đệ Tử Quy, điều này dần dần giúp chúng phát triển những thói quen văn minh tốt và những nguyên tắc sống. Nhiều người biết về nhân, nghĩa, lễ, trí, tín, cũng như ôn, lương, cung, kiệm, nhượng. Tôi nói rằng những giá trị này được công nhận một cách phổ biến và mọi người sử dụng những lời dạy cổ xưa này để chỉ đạo hành vi của mình. Sau đó, tôi đối chiếu điều đó với hệ thống giáo dục ngày nay, vốn chống lại truyền thống và đi ngược với nhân, nghĩa, đạo đức và các giá trị phổ quát. Thay vào đó, nó cổ xúy một triết lý đấu tranh và cạnh tranh với người khác và thậm chí còn trắng trợn bịa đặt những lời dối trá trong sách giáo khoa, đầu độc tâm trí của học sinh.

Sau đó, tôi đã nói về vụ tự thiêu ở Thiên An Môn do ĐCSTQ dàn dựng và việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó để được bình an. Anh ấy chăm chú lắng nghe và liên tục gật đầu để thể hiện sự đồng tình. Trước khi rời đi, anh ấy đã bày tỏ lòng biết ơn và liên tục nhắc nhở tôi: “Hãy chú ý đến an toàn của mình, chị cần học cách tự bảo vệ mình.”

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/27/498737.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/22/229925.html