Bài viết do một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đi lục kể, đồng tu giúp ghi chép

[MINH HUỆ 03-09-2025] Trước khi tu luyện, sức khỏe tôi không tốt, đặc biệt là chứng thoát vị đĩa đệm thắt lưng. Tôi nằm bẹp trên giường không thể dậy nổi, không thể cử động trong suốt nửa năm trời.

Đến tháng 5 năm 1996, tôi xem video giảng Pháp của Sư phụ và đã có một sự thay đổi thoát thai hoán cốt. Kể từ đó, tôi bước vào con đường phản bổn quy chân. Pháp Luân Công không cần của tôi một đồng nào mà mọi bệnh tật của tôi đã khỏi. Trong suốt 29 năm qua, tôi không phải uống một viên thuốc nào. Sức khỏe tốt lên, làm việc không mệt, thu nhập cũng nhiều hơn, cuộc sống chẳng phải tốt đẹp sao? Đây chính là hồng phúc trời ban.

Tháng 12 năm 2024, tôi bị bắt khi đang giảng chân tướng cho người dân ở chợ. Họ đưa tôi tới một đồn công an. Ở đó, tôi bị đưa vào một căn phòng toàn là cảnh sát. Tôi ngồi trên ghế, còn viên cảnh sát thẩm vấn tôi thì ngồi xổm trên mặt đất, những người khác thì đang xem máy tính. Anh ta hỏi gì tôi cũng chỉ im lặng. Cuối cùng, anh ta nói: “Bà hãy nói qua về những lợi ích mà bà nhận được khi luyện Pháp Luân Công đi”. Tôi liền nói: “Tôi luyện Pháp Luân Công nhờ đó mà có một sự biến hoá thoát thai hoán cốt“. Tất cả cảnh sát trong phòng đều quay lại lắng nghe.

Tôi nói: “Tôi luyện Pháp Luân Công sức khỏe tốt lên, các anh cũng nhìn thấy đấy, tôi rất khỏe mạnh. Điều quan trọng nhất của Pháp Luân Công là dạy con người làm người tốt. Một lần tôi đi xe buýt tuyến 13, chúng tôi có ba người đang đứng, xe đột nhiên phanh gấp, cả ba đều ngã lăn ra. Xương sườn của tôi đập vào cạnh bậc để bước lên của ghế trước và ba cái xương sườn bên trái bị gãy; hai người kia cũng bị ngã, một người bị chấn động não. Trên xe ai nấy đều chửi bới om sòm, nhưng tôi thì không và cũng không nói một lời nào cả, vì người tài xế cũng không cố ý. Tài xế nói: “Dì này, dì là người bị ngã nặng nhất mà chỉ có dì là không chửi bới gì”. Họ đưa tôi đến bệnh viện và yêu cầu tôi nhập viện, bác sĩ nói: “Bà không được cử động, nếu không xương sườn bị gãy sẽ đâm thủng nội tạng“.

Một vị đội trưởng và bí thư của phòng giao thông đến, họ muốn tôi nhập viện vì đó là trách nhiệm của họ. Tôi nói: “Tôi không cần nhập viện đâu, tôi là người tu luyện Pháp Luân Công, tôi về nhà luyện công còn khỏi nhanh hơn nằm viện nhiều. Trước đây sức khỏe tôi rất kém, nhờ luyện công mà đã khỏi cả rồi.”

Tôi về nhà. Ngày hôm sau, tôi phân vân không biết có nên luyện các bài động công hay không? Rồi tôi quyết định luyện! Tôi luyện công trước ảnh Pháp tượng của Sư phụ. Khi luyện đến động tác cần cúi người xuống, tôi đau đến mức nước mắt chỉ chực trào ra. Đúng khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nghe thấy giọng nói của Sư phụ truyền đến: “Con của ta”. Âm thanh vô cùng rõ ràng, một luồng hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể. Tôi biết Sư phụ đang chăm sóc cho tôi.

Tôi kiên trì học Pháp luyện công. Chỗ xương sườn bị gãy sưng u lên thành một cục to. Không lâu sau các đồng tu đến nhà giúp tôi phát chính niệm và tôi tận mắt nhìn cục sưng đó xẹp đi trông thấy. Tôi thấy dễ chịu hơn nhiều, không còn đau như trước, cảm giác như có một khối gì đó rất lớn đã được loại bỏ khỏi cơ thể. Ngay trong ngày hôm đó, người tài xế xe buýt gọi điện cho tôi, nói : “Dì ơi, họ bắt cháu đi học lớp kiểm điểm, đình chỉ công tác, không cho lái xe nữa rồi”. Tôi nói: “Cháu mau nói với lãnh đạo đi, bây giờ đang thiếu người, mau đi làm lại đi. Dì không bắt vạ, không gây phiền phức cho các cháu và dì cũng không nằm viện”.

Đến ngày thứ 22, tôi đã đi làm lại bình thường. Tôi nói với người tài xế: “Dì không sao rồi, đã đi làm lại rồi, cháu nói với lãnh đạo của cháu là dì không sao cả nhé“. Đội trưởng và bí thư lại đến nhà tôi và nói: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi, tổn thất là do chúng tôi. Nếu là người khác thì dù khỏi rồi cũng chưa chịu xuất viện đâu, cứ ở lì trong bệnh viện. Dì đây lại không nhập viện, vậy dì muốn bao nhiêu tiền?”

Tôi nói: “Tôi không cần tiền, người tài xế cũng không cố ý, cậu ấy cũng không muốn xảy ra tai nạn. Tôi là người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, Sư phụ của chúng tôi dạy phải biết nghĩ cho người khác, bao dung người khác, nghĩ cho người khác trước. Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi làm người như vậy. Các anh đừng bao giờ tin những lời nói không tốt về Pháp Luân Công trên tivi, không phải như vậy đâu. Pháp Luân Công chính là dạy một người làm người tốt, dù người ta làm tổn thương mình, mình vẫn phải thấu hiểu cho họ, bao dung họ”. Nghe đến đây, vị bí thư cảm động đến mức nước mắt lưng tròng, rồi ông ấy đi ra ngoài. Cuối cùng tôi vẫn là không lấy tiền.

Cảnh sát cũng rất cảm động, đều im lặng lắng nghe. Tôi nói tiếp: “Tôi trước đây nóng tính, hay cáu gắt, cãi nhau với chồng. Sau khi tu luyện, tôi biết hướng nội tìm, nên không còn cãi nhau nữa.”. Cảnh sát hỏi: “Cãi nhau là lỗi của ai?” Tôi nói: “Của tôi.”

Tôi còn kể một câu chuyện nữa. Có một hôm trời rất lạnh, trên đường gần như không một bóng người. Lúc tôi đến ven đường thì có một cậu thanh niên đi xe ba gác lao rất nhanh, một cọc tiền rơi xuống. Tôi nhặt lên và gọi: “Này cậu ơi, cậu ơi”, nhưng cậu ấy đi nhanh quá không nghe thấy. Đúng lúc đó có một người đi xe điện đi tới, tôi nói: “Mau đuổi theo cậu thanh niên kia, cậu ấy làm rơi tiền rồi”. Một lúc sau cậu ấy quay lại, là một thanh niên ngổ ngáo khoảng 18, 19 tuổi, đang đi giao hàng.

Tôi nói: “Cháu làm mất tiền rồi, làm sao ăn nói với ông chủ đây?” Cậu ấy không nói một lời cảm ơn, cầm lấy tiền rồi đi luôn. Đứa bé đáng thương, không có chút kinh nghiệm xã hội nào. Nếu không trả lại cho cậu ấy, số tiền mấy nghìn tệ này đủ để cậu ấy phải đền rồi. Nếu tôi không tu luyện thì chắc chắn không làm được như vậy, xã hội này ai thấy tiền mà không nhặt bỏ túi. Tôi nhớ hồi còn học tiểu học, có một người bạn mua phích nước được thối thừa mấy đồng, tôi đã nói: “Sao mình không gặp được chuyện tốt thế này nhỉ, trả nhầm cho mình mấy đồng thì tốt biết mấy”. Lúc đó cảnh giới tư tưởng của tôi chỉ có vậy, còn bây giờ thì dù bao nhiêu tiền tôi cũng không lấy.

Tôi thấy cảnh sát đều kính nể, ánh mắt lộ rõ sự khâm phục. Họ gọi điện cho chính quyền xã và đội sản xuất của chúng tôi, nhưng cả hai bên đều không quản. Thực ra mấy năm trước tôi đã giảng chân tướng cho những người ở đó rồi, họ đều hiểu rằng bức hại người tốt sẽ gặp báo ứng, nên mấy năm nay họ không còn sách nhiễu tôi nữa.

Hôm đó, dưới sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã trở về nhà.

Tại đây, tôi xin thiện ý khuyên nhủ những cảnh sát vẫn còn đang tuân theo mệnh lệnh một cách máy móc: Sinh mệnh là của bản thân các vị, khi gặp những việc liên quan đến Pháp Luân Công thì hãy đi vòng qua, tuyệt đối đừng bức hại những người tốt tu Phật hướng thiện. Tham gia bức hại nhất định sẽ gặp báo ứng, Chu Vĩnh Khang, Lý Đông Sinh, Nhậm Trường Hà, v.v. chính là những ví dụ tiêu biểu.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/3/499032.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/15/230923.html