Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 25-08-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2013. Kể từ đó, tôi thường cảm ngộ được sự từ bi điểm hóa của Sư phụ. Tôi không chỉ cảm nhận được những gian lao của Sư phụ khi giúp tôi trong quá trình tu luyện cá nhân, mà càng cảm nhận sâu sắc hơn sự từ bi vô lượng của Sư phụ khi cứu độ chúng sinh.

Tôi tu luyện mà không thể nhìn thấy các không gian khác và bị nhiều khía cạnh của văn hóa đảng ngăn trở. Để diễn tả về sự khó khăn gian khổ và siêu thường của Sư phụ khi cứu người, tôi xin chia sẻ việc bố tôi đã được cứu độ như thế nào. Hy vọng tất cả chúng ta thực sự có thể nghiêm túc tuân theo lời dạy bảo của Sư phụ để tu luyện bản thân thật tốt và cứu nhiều người hơn.

Bố tôi bị ĐCSTQ đầu độc rất sâu

Tháng 5 năm 2023, bố tôi vì bị vàng da nên đi đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ chẩn đoán mắc bệnh ung thư tụy giai đoạn cuối. Lúc đó bố tôi đã 78 tuổi rồi. Bác sĩ nói phẫu thuật không không khả thi và khuyên ông nên điều trị bảo tồn. Sau khi làm thủ thuật xâm lấn tối thiểu dẫn lưu ống mật, vài ngày sau ông xuất viện. Ngạc nhiên là, ông cảm thấy không khó chịu chút nào–không đau, không ngứa–điều mà ngay đến bác sĩ cũng thấy kỳ lạ. Ông ở trong tình trạng như thế trong hơn sáu tháng.

Là người tu luyện, chúng ta đều biết không có điều gì xảy ra ngẫu nhiên. Sư phụ giảng:

“Một người đắc Pháp là cả nhà thọ ích.” (Giải đáp thắc mắc tại giảng Pháp ở Tế Nam, Chuyển Pháp Luân Pháp giải)

Bố tôi thọ ích là vì ông có con gái tu luyện Đại Pháp.

Bố tôi từng là bí thư đảng và bị hệ tư tưởng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc nặng nề. Thậm chí sau khi đã nghỉ hưu, ông vẫn nhất quyết tham gia mọi hoạt động của ĐCSTQ, bất chấp sự phản đối mạnh mẽ của tôi. Không biết tôi đã giảng chân tướng cho ông bao lần, nhưng ông luôn từ chối nghe, cứ khư khư bám cứng vào những tư tưởng mà ĐCSTQ đã nhồi nhét vào ông. Ông thường nói rằng: “ĐCSTQ phát lương cho bố. Con đối đầu với đảng thì sẽ không có cơm ngon canh ngọt mà ăn. Nếu mất việc thì phải làm sao. Đừng cố gắng khiến người ta thoái đảng nữa”…

Tôi cố gắng giải thích cho bố rằng tiền của ĐCSTQ là đến từ thuế do người dân đóng, bản thân đảng không làm lao động, không trồng trọt, không sản xuất thì nó lấy tiền đâu mà phát lương. Tôi nói tiếp: “Chúng con là người tu luyện, mục đích không phải là muốn lật đổ nó, mà chúng con là những người đang bị cái đảng đó bức hại, chúng con chỉ muốn chấm dứt cuộc bức hại, được tự do tín ngưỡng và có môi trường hợp pháp để tu luyện. Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn là được nó dàn dựng nhằm lừa gạt mọi người, khiến mọi người thù ghét Phật Pháp, quay lưng với Đại Pháp và mất đi cơ hội được cứu”….

Dẫu tôi cố gắng thế nào để giải thích những điều ấy với bố, bố cứ mãi tranh luận với tôi, đôi khi tức lên ông còn buông những lời bất kính với Sư phụ. Tôi cảm thấy bất lực. Mỗi lần tôi cố gắng giảng chân tướng cho ông thì đều nhận lại một kết thúc buồn. Thậm chí có lần ông từng nói: “Con còn nhắc đến chuyện này nữa, thì đừng có quay lại đây nữa. Con chỉ tổ làm ta bực bội mà thôi”.

Bố tôi cũng thích câu cá, mỗi khi tôi nói rằng câu cá là sát sinh, ông không tin. Tôi thực sự là hết cách với ông, không biết một người như ông thì làm sao mà có thể được cứu đây. Thế nhưng, có lần tôi mơ thấy bố tôi đã làm tam thoái (thoái xuất khỏi ĐCSTQ). Tôi biết chính là Sư phụ đã điểm hóa cho tôi, bảo tôi cứu bố tôi, nhưng tôi chưa thể làm được.

Có lần, lúc tôi đang làm tài liệu chân tướng ở nhà thì bố tôi đến. Ông tiến đến và toan đập vỡ máy in của tôi. Ông cũng đập vỡ điện thoại và máy nghe nhạc của tôi thậm chí còn dọa báo tôi với cảnh sát. Ông thậm chí còn đánh vào đầu tôi, nhưng tôi không thấy đau. Tôi biết Sư phụ đã chịu đau thay cho tôi.

Nhưng cuối cùng, tôi đã không giữ vững được tâm tính và hét lớn: “Tu luyện thành người tốt thì có gì sai sao? Bố cứ việc tới đồn công an mà báo cảnh sát đi!” Ông tức giận thở hổn hển và định xé nát tài liệu mà tôi đã làm, nhưng không hiểu sao lại bị rách tay và chảy máu—có lẽ đây là báo ứng cho hành động ném máy nghe nhạc khi nãy của ông. Tài liệu thì chỉ bị nhăn nhúm chứ không bị rách.

Mẹ cố gắng kéo bố ra khỏi nhà tôi, nhưng ông không chịu. Có lần, tôi đã đẩy ông ra ngoài và đóng sập cửa lại. Khi quay vào trong nhà, nước mắt tôi không ngừng trào ra. Lúc đó, bên tai tôi vang lên tiếng nhạc “Phổ Độ” của Đại Pháp. Lúc ấy, tôi tu luyện đã ba năm rồi, nhưng khi nghe thấy tiếng nhạc vẫn còn nửa tin nửa ngờ. Tôi cũng chưa hoàn toàn lĩnh hội được sự từ bi của Sư phụ. Giờ nghĩ lại, tôi thấy lúc đó ngộ tính của mình quả thật rất kém.

Tôi lại mơ thấy bố đã thoái đảng, nhưng lần này tôi vẫn không làm được như Sư phụ mong đợi. Mặc dù tôi biết đây là cơ hội quý báu để giảng chân tướng sâu hơn cho bố tôi, nhưng tâm chấp trước giữ thể diện, tranh đấu và oán hận đã ngăn trở tôi. Tôi nghĩ: “Bố đã đánh con—tại sao con phải nói chuyện tử tế với bố?” Cứ như vậy, tôi đã giữ khoảng cách với bố suốt một thời gian dài.

Nếu lúc đó tôi tận dụng cơ hội này để chân thành tiếp cận và giảng chân tướng sâu cho bố, có thể bố sẽ lắng nghe, vì khi ấy ông đã biểu hiện ra có chút áy náy với tôi. Thế nhưng tôi đã không hướng nội tìm trong bản thân để tu cái tâm này mà để lãng phí cơ hội đề cao, bỏ lỡ cơ hội để ông được cứu độ.

Cuối cùng tôi cũng đã đột phá

Hơn nửa năm sau khi dẫn lưu ống mật, tình trạng của bố tôi ngày càng tệ hơn và ông bắt đầu cảm thấy đau đớn. Ông tìm đủ cách để chữa trị, từ bác sĩ Trung y đến thầy lang hay đến những người tự quảng cáo là “chữa bệnh thần kỳ” trên mạng. Ông đã uống đủ các loại thuốc bổ và thảo dược nhưng tình trạng vẫn không cải thiện. Ông sút cân từ 75kg xuống còn 40kg. Người ông chỉ còn da bọc xương, thậm chí đêm đi ngủ còn không đủ sức để nhấc nổi chiếc gối.

Thời gian đó, bố kể cho tôi nghe hai việc: Một hôm, ông đột nhiên cảm thấy như ngã vào hầm băng, lạnh thấu xương, đắp nhiều lớp chăn mà vẫn không thấy ấm. Tôi nghĩ đó là Sư phụ đang giúp đẩy âm khí ra khỏi cơ thể ông, nhưng tôi đã không nói ra; Lần khác, có một đêm, ông không cảm thấy đau ở đâu cả– như thể là một người hoàn toàn khỏe mạnh–mặc dù một lần nữa tôi không nói ra, nhưng tôi biết là Sư phụ đang gánh chịu thay cho ông.

Cả hai lần tôi đều tự nhủ: “Bố đã yếu lắm rồi, nhưng ông vẫn không chịu thoái đảng. Nghiệp lực trước kia của bố còn chưa hoàn trả, vậy mà bố vẫn còn câu cá và tạo thêm nghiệp mới. Có lẽ ông không thể cứu được rồi. Mình có cố gắng giảng chân tướng, thì e là bố cũng sẽ không lắng nghe đâu”. Những tư tưởng phụ diện này là do độc tố của vô thần luận đang chi phối tôi, khiến tôi thiếu kiên định và tín Sư tín Pháp. Mặc dù đã bước vào con đường tu luyện, tôi vẫn chưa hoàn toàn loại bỏ ảnh hưởng của ĐCSTQ trong tâm trí, vẫn bị nó tác động. Vậy nên tôi đã lỡ hai cơ hội quý giá để giúp bố, phụ sự khổ tâm an bài của Sư phụ, uống công Ngài đã phải chịu đựng bao nhiêu như thế.

Trong kỳ nghỉ dài ngày của Tết Trung Thu năm 2023, hơn chục người họ hàng đã đến thăm ông. Trước khi dùng bữa, mọi người bảo ông hãy nói vài lời. Ông hào hứng nói: “Tôi rất vui vì mọi người đã đến thăm tôi; điều này cho thấy mọi người quan tâm đến tôi. Tôi sẽ cố gắng hết sức chiến đấu với căn bệnh này”. Hôm đó, ông trông thật sự vui vẻ. Sau bữa trưa, khi họ hàng chuẩn bị ra về, tôi giảng chân tướng cho họ và tất cả những ai trước đó chưa thoái đảng thì giờ đều đồng ý thoái.

Sau đó tôi cùng bố mẹ về nhà, mẹ tôi nói: “Xem kìa, có một con chim khách”. Tôi cũng nhìn thấy. Nó đậu trên góc tòa nhà. Tôi nghĩ đó là điềm lành và quyết định giảng chân tướng cho bố một lần nữa.

Tôi nói: “Mọi người đến thăm bố vì họ kính mến bố. Bố và mẹ đều là những người tốt tính, luôn sẵn lòng giúp đỡ mọi người. Những điều mà bố làm hàng ngày đó, cũng chính là đã tích đức, và mọi người quan tâm đến bố. Nhưng bố hãy nghĩ mà xem, ĐCSTQ là một tổ chức vô thần. Nó bảo mọi người đừng tin vào nhân quả. Bố xưa kia thậm chí còn phát lời thề độc sẽ vì nó mà hiến dâng sinh mạng, là người của nó. Bố thực sự cần thoái đảng để có một tương lai tươi sáng. Bố thử nhìn bản thân xem, bây giờ bố gầy gò lắm rồi. Bố còn nhớ lần trước chúng con về, bố đã làm món đậu phụ chiên không? Em gái con cứ tấm tắc khen ngon. Khi nào bố lại có thể làm món đó cho chúng con ăn nữa đây?”

Tôi vừa nói vừa khóc. Bố tôi cũng cảm động lau nước mắt. Tôi nói: “Bố hãy thoái đảng nhé. Được không bố? Bố có thoái không?” Ông trả lời: “Có, bố thoái”.

Tôi tiếp tục: “Bố cũng nên xin lỗi Sư phụ vì những gì đã nói trước đây. Bố hãy nói với Sư phụ là bố xin lỗi và biết sai rồi. Bố hãy nói đi!”

Ông nói: “Sư phụ, con xin lỗi. Con sai rồi”. Ông lại lau nước mắt lần nữa.

Tôi nói: “Pháp Luân Đại Pháp là cứu người. Ngày mai bố hãy thử luyện công thử xem nhé. Hơn 100 triệu người có thể luyện được và đạt được sức khỏe tốt thì sao bố không thể luyện? Con cũng đang rảnh, chúng ta có thể học Pháp và luyện công cùng nhau. Để xem sức khỏe của bố có tiến triển hơn không nhé!”. Bố tôi đồng ý, nhưng nói tạm thời vẫn cần uống thuốc. Tôi nói: “Được bố ạ. Chúng ta sẽ thực hiện từng chút từng chút một ạ”.

Lần sau khi tôi đến thăm, bố kể với tôi rằng ông mơ thấy cảnh sát đến bắt và tra hỏi: “Ai giúp ông thoái đảng? Quay lại mau!” Ông sợ đến nỗi không thể ngủ tiếp. Tôi nói: “Ai dám động đến bố chứ? Ai làm thì sẽ chịu trách nhiệm nếu có chuyện xảy ra. Tình trạng của bố đang như thế này, ai dám chứ? Động vào bố khéo họ còn bị vạ lây đấy chứ!” Nhưng ông cương quyết nói: “Không được, bố không thể luyện tiếp được!”

Tôi không nói thêm gì nữa. Nhưng giờ ngẫm lại, thì thấy là chính niệm của tôi lúc đó không đủ mạnh. Nếu tôi phát chính niệm để loại bỏ nhân tố tà ác phía sau can nhiễu ông, mọi việc có thể đã khác rồi. Tôi cũng thiếu từ bi và không thực sự gánh vác trách nhiệm cứu chúng sinh. Tôi cho rằng ông thoái đảng là đủ để được cứu rồi. Là người không tu luyện, ông không hiểu những nhân tố đằng sau giấc mơ, nhưng là đệ tử Đại Pháp, tôi hiểu được. Tại sao tôi không gánh vác trách nhiệm và loại bỏ những nhân tố đó để ông có thể thực sự tiếp nhận Đại Pháp? Bây giờ ngẫm lại, tôi cảm thấy hổ thẹn và vô cùng hối hận.

Sau đó, sức khỏe của bố tôi sụt giảm rất nhanh. Đến một ngày, ông đau đớn tới mức không thể chịu nổi và phải nhập viện. Nằm trên giường, bố lay cánh tay mẹ và thều thào nói: “Nói đi! Nói đi!” Tôi biết bố muốn chúng tôi niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo”. Nhưng mẹ tôi và những người thân khác không dám niệm vì sợ những bệnh nhân trong phòng nghe thấy. Tôi mặc kệ họ và nói với bố: “Hai bố con mình mau niệm đi. Mấu chốt là bố đấy”. Tôi vừa niệm vừa nhẹ nhàng xoa xoa ngực bố và bố ôm tôi vào lòng.

Tình cảm giữa bố và tôi không sâu sắc. Hồi bé, tôi còn thường tự hỏi không biết mình có phải là con ruột của ông không nữa. Lúc tôi chừng 14 tuổi, có lần vì quên quét sân mà bố tát tôi một cái đau điếng, khiến tôi bị gãy một chiếc răng cửa. Trong trí nhớ của tôi, tôi chưa bao giờ được bố ôm. Nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy món nợ giữa chúng tôi đã giải quyết xong và ông đã lựa chọn được tương lai của mình.

Bây giờ ngẫm lại, tôi nhận ra suy nghĩ của mình lúc đó quá nông cạn, ý chí cũng không kiên định và chưa đủ tín Sư tín Pháp. Tôi đã nghĩ người nghiệp lực đầy thân như ông thì được “cải tử hoàn sinh” có lẽ là điều không thể. Tôi nghĩ cái tâm hẹp hòi này của tôi đã góp phần khiến bố tôi ra đi.

Tám ngày sau khi bố tôi mất, giữa mùa đông tuyết rơi tháng 11 ở phương bắc, một con bướm trắng xuất hiện bên cửa sổ phòng ăn, nó khá to. Ai cũng lấy làm lạ vì mùa đông thì làm gì có bướm? Vậy mà nó đậu ở đó, ngay sát chỗ mà bố tôi hay ngồi ăn. Tôi cho nó vài miếng quýt, thậm chí có lúc nó còn đậu lên vỏ quýt.

Biết chuyện, hàng xóm kéo đến xem và ai nấy đều kinh ngạc. Một người nói: “Có hai tình huống: Một là bố cô đã bay lên trời và biến thành tiên và đây là sứ giả của ông ấy, hoặc chính ông đang ở đây để báo tin rằng ông mãn nguyện và muốn cô biết rằng ông rất ổn. Dù thế nào thì cũng là điều tốt!”

Những người bạn từng chơi mạt chược với bố mẹ tôi cũng đến thăm hỏi. Con bướm đậu trên vỏ quýt mà tôi bóc. Tôi cố đưa nó đến một múi quýt nhưng nó lại đậu trên ngón cái của tôi. Tôi giơ tay lên và đưa nó sát vào người. Khi một người bạn gọi tên bố tôi, con bướm bắt đầu lấy hai chân trước nhỏ xíu đưa lên chà qua chà lại như thể đang rửa mặt. Ai cũng cười. Tôi nghĩ: “Mọi người đều được chứng kiến thời khắc thần kỳ này, cho thấy con người sau khi chết có thể chuyển sinh, luân hồi có tồn tại. Cho dù là có tin hay không, thì chuyện này đã xảy ra ngay trước mắt họ”.

Thông qua những trải nghiệm với bố, tôi cảm nhận sâu sắc rằng Sư phụ luôn bên cạnh chúng ta, vì sự tu luyện của đệ tử, vì sự đắc cứu của chúng sinh mà dốc lòng chăm lo.

Tôi viết ra quá trình tu luyện của mình và câu chuyện của bố tôi để nhắc nhở các học viên có người nhà bị nghiệp bệnh, rằng chúng ta cần phải trân quý mọi cơ hội mà Sư phụ an bài, phủ định toàn bộ sự an bài của cựu thế lực, tu thật tốt bản thân, bắt đầu từ từng ý từng niệm, từ góc độ Chính Pháp của Sư phụ để biết làm thế nào thiện đãi chúng sinh, làm sao dẫn dắt chúng sinh vứt bỏ quan niệm chấp trước để được Đại Pháp cứu độ.

Trong hồng ân vô biên của Sư phụ, chúng ta hãy lan tỏa vẻ đẹp của Đại Pháp tới nhiều người hơn nữa, để họ cũng cảm thụ được thánh ân, được đắc cứu.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/25/498656.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/30/231114.html