Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 08-10-2025] Gia đình tôi là một gia đình bình thường nhất, nhưng cũng phi thường nhất ở Trung Quốc.

Trước tiên nói về sự bình thường. Cả nhà tôi sống ở vùng nông thôn miền Bắc Trung Quốc, sống dựa vào làm ruộng và đi làm thuê, cả nhà phải vất vả khổ cực mới giải quyết được vấn đề cơm ăn áo mặc. Nhà tôi chính là gia đình bình thường nhất trong hàng ngàn hàng vạn gia đình nông dân Trung Quốc.

Lại nói về sự phi thường, năm 12 tuổi, tôi mắc chứng bệnh run rẩy toàn thân, tuổi càng lớn thì bệnh cũng càng nặng thêm. Sau đó, tôi còn bị lao phổi, viêm màng phổi, viêm khớp dạng thấp rồi chuyển thành bệnh tim. Trong làng có một bé gái mắc bệnh giống hệt tôi đã qua đời, trong khi tôi vẫn còn sống.

Một ngày cuối năm 1998, phụ nữ trong làng tụ tập chơi bài, tôi cũng đi. Chồng tôi rất bực mình, nói: “Cô run rẩy thế mà cũng đòi chơi à“. Ý là tôi không thể chơi thắng được.

Nghe xong tôi tức giận, nói: “Tôi quanh năm suốt tháng sống với anh mệt mỏi biết bao nhiêu, sao anh không nói cho tôi cầm 20, 30 đồng đi chơi, thua thì anh cũng chẳng bận tâm.”

Vì so đo, giận dỗi với chồng, tôi thầm nghĩ: “Người nhà mẹ đẻ đang xem băng hình khí công, mình ở nhà cãi nhau với anh ấy chẳng ích gì, mình tự đi xem băng hình vậy.”

Đến nơi, anh trai đưa cho tôi cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, và bảo tôi đọc. Khi tôi nói không muốn đọc, anh ấy bảo: “Cuốn sách này tốt lắm, cô xem anh là người tốt đúng không, nhưng đem so với tiêu chuẩn trong cuốn sách này, thì anh vẫn còn kém xa. Cô mang sách về nhà đọc đi, tu tâm là việc tốt.”

Tối hôm đó, tôi dẫn theo cậu con trai sáu tuổi và cùng mọi người học năm bài công pháp. Tôi không phải đến để trị bệnh, nhưng sau đó, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất lúc nào không hay. Tôi cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, và tràn đầy sức lực để làm công việc đồng áng trở lại. Tôi thầm nghĩ: “Một pháp môn tốt như vậy, nhất định mình phải tu đến cùng.”

Không ngờ tháng 7 năm 1999, Giang Trạch Dân lại phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp trên toàn quốc. Tôi đọc các tài liệu chân tướng thì biết hơn 50 học viên Pháp Luân Đại Pháp đã bị bức hại đến chết. Tôi nói với người chồng chưa tu luyện: “Hơn 50 người đã bị bức hại đến chết, việc này không đúng. Sự bất công này không thể tiếp diễn thêm nữa. Em luyện công, em hiểu rõ sự tình, Chân-Thiện-Nhẫn tốt như vậy, em nếu không đứng ra chứng thực Pháp này thì ai đi chứng thực Pháp này đây?”

Chồng tôi không phản đối, nhưng đêm trước ngày tôi đi thỉnh nguyện anh ấy cứ khóc mãi. Tôi nói : “Em đi nếu không về được mà cũng bị đánh chết, anh hãy chăm sóc hai con, ngàn vạn lần không được nói Đại Pháp không tốt, nhất định đừng đi về phía phản diện.” Ngày hôm sau, anh ấy đã khóc khi tiễn tôi đi.

Gia đình tôi rất nghèo, tìm được con dâu cũng không dễ dàng gì. Ngày con dâu về nhà, sợ con dâu có thể đã bị lừa dối bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà không hiểu Đại Pháp, tôi đã cất hết tài liệu Đại Pháp trong nhà đi, không ngờ lại vô tình để sót một cuốn Tuần báo Minh Huệ. Con dâu cầm lên đọc, cháu nhận ra trong đó đều là lời của những bậc thánh nhân viết. Chính nhờ cuốn Tuần báo Minh Huệ đó mà con dâu tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Con trai và con dâu tôi có ba người con, tất cả hiện đều đang học tiểu học. Các cháu tôi rất ngoan, thích đọc và nghe các bài chia sẻ trải nghiệm tu luyện trên trang web Minh Huệ, kể cả khi làm bài tập về nhà hay khi đi ngủ cũng nghe. Ba đứa trẻ học tập đều đặc biệt tốt, đều đứng trong top 3 của lớp, thầy cô đều yêu mến, thường khen các cháu học giỏi, hiểu lễ phép.

Khi con dâu tôi bị bắt, con trai tôi vội vã về nhà. Cháu không nói câu oán trách nào, có lúc chỉ uống ít rượu rồi khóc nói: “Con đường mà cô ấy chọn không có gì sai cả. Làm người tốt sao lại bị bắt chứ?” Cháu gái tôi quỳ ngoài sân, chắp tay hợp thập nói: “Xin Sư phụ hãy cứu mẹ con.” Tôi đưa ba đứa cháu đến đồn cảnh sát để yêu cầu thả con dâu. Chúng tôi ở đó hơn nửa ngày, bọn trẻ không hề quấy khóc, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh tôi. Khi về đến nhà, các cháu cũng không khóc mà phân chia việc nhà, dọn dẹp phòng và tự giặt quần áo.

Chính quyền thị trấn bảo tôi lên văn phòng của họ. Khi tôi đến, họ nói nếu tôi viết cam kết sẽ thả con dâu. Tôi có chút dao động. Đúng lúc đó, trời đổ mưa, các cháu đến đón tôi. Các cháu che ô cho tôi, nói chúng không sợ bị ướt.

Vừa về đến nhà, cháu gái út bỗng khóc òa lên, kéo tôi đến trước Pháp tượng của Sư phụ, nói: “Bà nội, bà hãy xin lỗi Sư phụ đi. Sư phụ đã cho chúng ta nhiều như thế mà bà lại muốn phản bội Sư phụ, bà có lỗi với Sư phụ. Bà nội, bà càng làm không tốt, mẹ con càng không về được. Bà phải tinh tấn lên.” Vừa nói, cháu vừa nắm chặt bàn tay nhỏ bé để làm động tác thể hiện sự tinh tấn. Tôi sững người trước những lời nói của cháu. Một đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể nói ra những lời như thế!

Đây chính là gia đình phi thường của chúng tôi.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/8/496156.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/20/231387.html