Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-10-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp lớn tuổi. Con đường tu luyện có những lúc thăng trầm và tôi hối tiếc rằng mình đã thường buông lơi, không luôn hành xử như một người tu luyện chân chính.

Là người tu luyện, nếu chúng ta không nghiêm khắc yêu cầu bản thân, thì sẽ có những vấn đề nghiêm trọng trong tu luyện. Suy nghĩ khác nhau sẽ dẫn đến những kết quả khác nhau. Suy nghĩ của người thường và người tu luyện khác nhau một trời một vực. Khi người thường gặp khó nạn, họ thường đi theo lối suy nghĩ của người thường. Chẳng hặn như: “Đầu tôi nóng rồi, có phải tôi đang bị sốt không?“, hay “Tôi bị tiêu chảy rồi, liệu có phải tôi đã ăn đồ ăn có vấn đề không?”, v.v. Người tu luyện không nên trôi theo lối suy nghĩ đó.

Sư phụ giảng:

“… tốt xấu xuất tự một niệm của người ta, sai biệt ở một niệm ấy đưa đến hậu quả khác nhau.” (Bài giảng thứ tưChuyển Pháp Luân )

Suy xét bản thân: “Tôi có yêu cầu bản thân chiểu theo tiêu chuẩn cao trong khi làm mọi việc không? Tôi có đạt được tiêu chuẩn của Pháp không?” Sau một ngày làm việc, những gì còn lại với tôi là sự mệt mỏi, đôi khi tôi ngồi trên ghế sofa đọc sách Đại Pháp mà mắt trĩu cả xuống, không mở ra nổi. Tôi không còn chính niệm nữa, mà thay vào đó, tôi lại nghĩ: “Mình mệt quá, cần ngủ một giấc thật ngon để tái tạo sức lực.” Tôi đã giữ lối suy nghĩ này hơn 20 năm mà hoàn toàn không nhận ra rằng nó là sai. Chỉ người thường mới cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ. Tôi phát chính niệm để giải thể suy nghĩ đó, nhưng can bản không giải quyết được. Vậy vấn đề nằm ở đâu?

Gần đây, trong khi đọc lại đoạn Pháp “tốt xấu xuất tự một niệm của người ta” này, Sư phụ đã điểm ngộ cho tôi. Tôi nhận ra mình đã dùng quan niệm người thường để suy nghĩ vấn đề này và đã tự coi mình là người thường trong suốt một thời gian dài. Tuy nhiên, tôi là người tu luyện—tôi không mệt, tôi không buồn ngủ.

Khi thân thể tôi khó chịu, tôi biết rằng nên coi đó là một việc tốt. Tuy nhiên, sự khó chịu đó là thật, lặp đi lặp lại, và đôi khi cảm giác hết sức rõ ràng rằng nó sắp kéo tôi sập xuống. Trong những khoảnh khắc như vậy, liệu tôi có thể kiên định tin vào Đại Pháp và Sư phụ hay không? Tôi nhận ra rằng phải có niềm tin vững chắc không thể bị lay động thì mới là thực tu.

Thỉnh thoảng, khi thân thể xuất hiện trạng thái không tốt, chủ ý thức không mạnh của tôi sẽ xuôi theo quan niệm người thường để phân tích nó: “Tay chân bị tê bì, sao gần đây lại bị tê? Cơ thể tôi có vấn đề gì bất thường chăng?” Cái tâm người thường của tôi sẽ bị chìm theo những cảm giác của thân thể và dao động lên xuống theo chúng. Cả người tôi bị giả tướng bề mặt dẫn động. Một bên nghĩ rằng mình là người luyện công không mắc bệnh, một bên lại lo lắng, sợ hãi.

Lúc này tôi tự hỏi: Chủ ý thức của mình đi đâu mất rồi? Những suy nghĩ phụ diện đó có thực sự là tôi không? Không phải tôi! Tôi là người tu luyện, không phải người thường. Tôi phải làm chủ bản thân, kiên trì thanh trừ những tư duy phụ diện, kiên định giữ vững chính niệm rằng tôi không có bệnh.

Xuất hiện tư tưởng của người thường không đáng sợ, điều đáng sợ là chúng ta không phân biệt ra đâu là niệm đầu của người thường. Tôi phải tu xuất ra một niệm kiên tín Đại Pháp và kiên tín Sư phụ. Tôi phải luôn không ngừng thuần tịnh bản thân, không ngừng tu bỏ đi những quan của người thường, không ngừng đồng hóa với Đại Pháp và không ngừng dùng chính niệm để chỉ đạo bản thân.

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/12/501353.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/21/231400.html