Tu luyện bản thân trong quá trình giải cứu các đồng tu bị giam giữ
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 24-05-2025] Khi đọc các bài chia sẻ trên Minh Huệ Net, tôi thường được truyền cảm hứng bởi trạng thái tu luyện tinh tấn và sự lý giải Pháp sâu sắc của các học viên. Tôi đã học được rất nhiều từ những bài viết này, đôi khi tôi cảm động đến rơi lệ trước những nỗ lực chứng thực Pháp của các học viên. So với họ, tôi vẫn còn kém xa. Nhưng tôi vô cùng trân quý con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài cho tôi. Tôi muốn kể cho các bạn nghe về những kinh nghiệm tu luyện của mình.
Loại bỏ tâm sợ hãi
Một học viên đã mời tôi tham gia nhóm học Pháp của các đồng tu đang tham gia giải cứu các học viên bị bức hại. Cô ấy đã liên lạc với tôi vài lần, nhưng tôi không muốn đi. Lý do là vì trước đây tôi đã bị bắt và bị bức hại khi tham gia vào các nỗ lực giải cứu. Những ám ảnh về việc bị bức hại vẫn còn bám theo tôi, những tư tưởng tiêu cực không ngừng xuất hiện và nỗi sợ hãi vẫn còn tồn tại.
Từ trong Pháp, tôi minh bạch rằng việc tôi bị bức hại không phải là do tôi tham gia giải cứu. Đó là vì tôi có những sơ hở trong tu luyện. Khi các học viên bị bắt và bị bức hại, trách nhiệm của chúng ta là phải giải cứu họ. Tôi nghĩ: “Nếu các đồng tu tìm đến tôi, hẳn là tôi có những chấp trước cần phải buông bỏ và những trách nhiệm cần phải gánh vác.” Tuy nhiên, “nỗi sợ” này đã níu chân tôi, tôi không thể tiến bước để tham gia.
Tôi đã hướng nội và đào sâu tìm kiếm ở bản thân. Chẳng phải gốc rễ của nỗi sợ này chính là sự ích kỷ sao? Đó là mong muốn bảo vệ bản thân và tránh những tổn thất cá nhân. Sư phụ giảng rằng chúng ta nên tu bỏ những quan niệm ích kỷ của mình và trở nên vị tha. Khi tôi đối chiếu hành vi của mình với Pháp, tôi thấy mình còn kém quá xa.
Trạng thái tu luyện của tôi bị đình trệ. Làm cách nào để loại bỏ nỗi sợ này? Tôi có thể chọn các hạng mục giảng chân tướng khác, nhưng tôi biết nỗi sợ này sẽ không tự nhiên biến mất. Đây là một rào cản mà tôi phải đột phá. Tôi quyết tâm loại bỏ nỗi sợ và đề cao bản thân.
Đồng tu nói với tôi bằng giọng nghiêm khắc: “Ngày mai chị hãy đến nhóm học Pháp của nhóm giải cứu!” Lúc đầu tâm tôi có chút dao động, nhưng tôi nhanh chóng bình tĩnh lại. Tôi không hề oán giận cô ấy. Tôi chỉ cảm thấy buồn vì mình vẫn bị nỗi sợ hãi kìm hãm. Việc giải cứu các đồng tu cần nhân lực, nhưng tôi lại đứng nhìn mà không làm gì. Tôi cảm thấy xấu hổ.
Đồng tu cũng nhận ra giọng điệu của mình không phù hợp và đã xin lỗi. Tôi nói: “Tôi không trách chị đâu. Đó là do trạng thái tu luyện của tôi không tốt.”
Tôi rất buồn vì mình không thể bước về phía trước. Tôi nghĩ: “Cô ấy liên tục tìm đến mình—chẳng phải Sư phụ đang cho mình cơ hội để loại bỏ tâm sợ hãi sao? Chẳng phải Ngài đang an bài một con đường cho mình sao? Mình phải đột phá!”
Vì vậy, tôi đã tăng cường học Pháp và phát chính niệm để giải thể vật chất sợ hãi trong trường không gian của mình và sự trói buộc của nó đối với tôi. Trong khi phát chính niệm, lời giảng của Sư phụ đột nhiên hiện lên trong đầu tôi:
“Có điểm này, [tôi] nói với mọi người rằng, cái mà chư vị cho là “bệnh” ấy dẫu nặng đến đâu, thì hy vọng rằng chư vị đều kiên trì đến [học]; Pháp rất khó được.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Vào khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm nhận được rằng Sư phụ đang khích lệ tôi tiến về phía trước. Khi đồng tu ấy nói chuyện lại với tôi, tôi đã đồng ý đi cùng cô ấy đến nhóm học Pháp. Mỗi lần trước khi đi, tôi đều phát chính niệm để tiêu trừ tất cả các sinh mệnh và nhân tố tà ác can nhiễu đến việc tôi tham gia vào nỗ lực giải cứu. Khi đến nơi, tôi cảm thấy nhẹ nhàng và vui vẻ, như thể được bao quanh bởi tiếng chim hót và hoa nở. Tôi biết Sư phụ hài lòng vì tôi đã tiến thêm được một bước.
Điều này có vẻ như là một việc nhỏ đối với người khác, nhưng tôi đã mất hơn hai tháng để đột phá qua rào cản này. Đó là một quá trình tu luyện vững chắc bản thân, từng bước một.
Tu luyện bản thân
Một học viên tên là Hồng bị bắt và sau đó được “bảo lãnh tại ngoại chờ xét xử.” Sau khi biết điều này, tôi đã chủ động nói chuyện với chị ấy. Đó là một học viên lớn tuổi và không rành về các thủ tục pháp lý. Tôi đã đọc một số bài viết trên Minh Huệ về cách sử dụng pháp luật để phản bức hại và biết rằng trong khi giải cứu sẽ cần tự mình soạn thảo các văn bản pháp lý. Vì việc bảo lãnh chỉ là một sự tạm hoãn, nên khoảng thời gian này cần được sử dụng để giảng chân tướng cho cảnh sát, viện kiểm sát và các quan chức tòa án, khuyên họ không nên phạm tội.
Sau khi chúng tôi nói chuyện, chị ấy đã đồng ý với những đề nghị của tôi. Cả hai chúng tôi đều hiểu rằng giảng chân tướng là chìa khóa để mở ra mọi cánh cửa. Vì chúng tôi đang gặp tình huống này, trách nhiệm của chúng tôi là cứu các chúng sinh có liên quan đang tham gia bức hại.
Đầu tiên, tôi giúp chị ấy soạn một lá thư để gửi cho các nhân viên liên quan. Sau khi các học viên khác chỉnh sửa, chúng tôi đã gửi thư đến một số sĩ quan cảnh sát địa phương, các quan chức viện kiểm sát và cấp trên của họ.
Đồng tu Hồng rất lo lắng vì chị ấy gặp khó khăn trong việc tìm người giúp chuẩn bị các văn bản pháp lý. Tôi nói: “Nếu chị thực sự không tìm được ai, tôi sẽ thử xem. Tôi sẽ kiểm tra trên Diễn đàn Công lý trực tuyến và giúp chị soạn thảo chúng.” Tôi đã đăng ký một tài khoản trên diễn đàn và bắt đầu tìm hiểu. Nó thực sự đã mở mang tầm mắt cho tôi! Các biện pháp pháp lý để phản bức hại được trình bày rất kỹ lưỡng, các tài liệu trong mọi danh mục đều có sẵn. Tôi đã học được rất nhiều về các điều khoản pháp lý.
Trước đây, mỗi khi tôi giúp giải cứu một học viên, các văn bản pháp lý luôn do các luật sư soạn thảo. Tôi chỉ đọc rồi quên đi. Kinh nghiệm lần này đã giúp tôi lấp đầy khoảng trống kiến thức pháp lý của mình. Các mẫu do các học viên chia sẻ trên diễn đàn rất đầy đủ. Tôi đã có thể sử dụng chúng bằng cách kết hợp các chi tiết của vụ án cụ thể này. Thông thường, các văn bản do luật sư viết thiếu nội dung giảng chân tướng, nhưng những văn bản do các học viên soạn thảo lại chứa đựng những chi tiết từ góc độ tu luyện, điều này khiến chúng rất hiệu quả trong việc phản bức hại.
Tôi đã sử dụng các mẫu và biên soạn đơn xin miễn truy tố, đơn xin rút lại cáo trạng, đơn xin gỡ bỏ các hạn chế bảo lãnh, đơn xin trả lại các vật phẩm bị tịch thu, đơn xin loại trừ bằng chứng bất hợp pháp, đơn xin yêu cầu bằng chứng gỡ tội, đơn xin giải thích pháp luật thông qua vụ án, và một đơn khiếu nại hình sự. Trong khi sắp xếp những văn bản này, tôi đã có một sự hiểu biết rõ ràng về những vi phạm pháp luật của ĐCSTQ trong việc bức hại Pháp Luân Công.
Mặc dù tôi khá bận rộn và đôi khi phải làm việc đến 2 giờ sáng, tôi không hề cảm thấy mệt mỏi. Ngược lại, tôi cảm thấy mãn nguyện và cũng cảm nhận được Sư phụ đang gia trì và khích lệ tôi. Tôi biết ơn Sư phụ vì sự giúp đỡ từ bi của Ngài, đồng thời biết ơn các học viên trên diễn đàn vì những đóng góp vị tha của họ. Bề ngoài, tôi đang giúp biên soạn tài liệu cho một học viên khác, nhưng trong quá trình đó tôi đang tu luyện và hoàn thiện bản thân.
Vụ án tiếp tục tiến triển, hồ sơ đã được chuyển đến tòa án. Tôi đến nhà đồng tu Hồng để mang cho chị ấy một số văn bản pháp lý mình đã tải xuống. Chị ấy nhờ tôi điền vào đơn để người bào chữa là thành viên gia đình cô ấy xem xét các hồ sơ vụ án. Vì tòa án đã chặn quyền truy cập này, tôi cũng đã soạn một đơn khiếu nại pháp lý chống lại thẩm phán vì đã từ chối quyền xem xét hồ sơ của người bào chữa là thành viên gia đình, và nhờ các học viên trên Diễn đàn Công lý giúp chỉnh sửa.
Sáng hôm đó tôi rất vội vì phải đi học Pháp với một nhóm khác, trong khi điền đơn, tôi đã vô tình viết tên Hồng vào cả hai mục “nguyên đơn” và “bị đơn”. Tôi đã không kiểm tra lại văn bản và vội vã rời đi. Sau khi về nhà, tôi đột nhiên nhận ra và nhờ đồng tu Hồng kiểm tra lại lỗi đó. Chị ấy nói với tôi rằng một học viên khác tên là Thành đã phát hiện ra lỗi trong khi in và đã sửa lại. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ nhưng cũng nhẹ nhõm vì lỗi đã được sửa.
Hai ngày sau, ai đó đã chuyển cho tôi một tin nhắn thoại từ học viên Thành. Cô ấy chỉ ra lỗi của tôi bằng một giọng điệu gay gắt. Cô ấy trách tôi và nói rằng đơn khiếu nại pháp lý của tôi có định dạng không chuẩn, ngôn ngữ dài dòng và viết không tốt.
Điều này là một cú sốc lớn. Trong giọng điệu của cô ấy có sự châm biếm, chế giễu và chỉ trích, điều này thực sự khó để tôi chấp nhận. Lời nói của cô ấy không giống như của một đồng tu, mà giống như một quan chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đang mắng ai đó. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi chưa bao giờ bị một học viên khác chỉ trích như thế này. Mặc dù nghe không dễ chịu, tôi biết rằng trong tu luyện không có gì là ngẫu nhiên. Chắc hẳn có điều gì đó mà tôi cần phải tu. Tôi nhanh chóng bình tĩnh lại và hướng nội, tự hỏi: “Lời quở trách của cô ấy đã chạm đến chấp trước nào của mình?”
Tôi cảm thấy xấu hổ. Trước đây, các đồng tu luôn khen ngợi tôi, vì tôi giỏi viết các văn bản giải cứu. Nhưng bây giờ tôi lại bị đồng tu hoàn toàn bác bỏ. Đằng sau sự xấu hổ đó là chấp trước vào danh tiếng của tôi. Mặt tôi nóng bừng vì xấu hổ, tôi cảm thấy nặng nề và ngột ngạt. Tôi cũng có một mong muốn ẩn giấu là bào chữa về sai sót của mình. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng việc muốn bảo vệ bản thân xuất phát từ tâm bất bình, mong muốn đổ lỗi và che đậy sự thiếu trách nhiệm của mình.
Tôi đã không biên soạn văn bản đó một cách nghiêm túc. Sai sót đó cho thấy sự thiếu trách nhiệm, một thái độ qua loa bắt nguồn từ văn hóa đảng, và một tâm thái thiếu kiên nhẫn.
Khi tôi có được nhận thức này, tâm tôi đột nhiên trở nên sáng tỏ, như thể một bức tường đã sụp đổ trước mặt tôi. Tôi thực sự muốn cảm ơn đồng tu Thành. Vì vậy, tôi đã viết cho cô ấy: “Tin nhắn thoại của chị đã khiến tôi vô cùng xúc động. Mắc một lỗi như vậy thực sự là điều không thể tha thứ. Chị đã chỉ ra rằng ngôn ngữ không súc tích và định dạng không đúng. Điều này phản ánh kỹ năng ngôn ngữ yếu kém và sự không quen thuộc với các văn bản pháp lý của tôi. Tôi đã không kiểm tra kỹ công việc của mình. Đó là một thái độ điển hình của làm việc hời hợt. Cảm ơn chị đã thẳng thắn. Đó là một gậy cảnh tỉnh đối với tôi. Đây chỉ là sự khởi đầu của việc tôi tham gia vào công việc pháp lý. Trước đây, tôi chỉ xem lướt qua những gì người khác làm và không bao giờ để tâm. Nhưng để làm tốt bất cứ điều gì, chúng ta đều phải thực sự nghiêm túc. Tôi sẽ nỗ lực trong tương lai, nếu có điều gì tôi không hiểu, tôi hy vọng chị sẽ tiếp tục chỉ dẫn cho tôi.”
Tôi cảm thấy rằng mình đã vượt qua được khảo nghiệm về việc chấp nhận lời chỉ trích một cách khiêm tốn. Tôi cũng đã nhẫn chịu được giọng điệu gay gắt của cô ấy, vì tôi hiểu rằng đó là do tiêu chuẩn cao và cách tiếp cận nghiêm khắc của cô ấy. Khả năng xử lý việc này của tôi đến từ uy lực của Đại Pháp và những lời giảng của Sư phụ. Tôi chân thành cảm tạ Sư phụ đã ban cho tôi sức mạnh của Pháp.
Phản hồi của tôi cũng giúp cô ấy cảm nhận được sự chân thành của tôi. Trong công việc cùng nhau sau này, cô ấy luôn kiên nhẫn giúp đỡ tôi rất nhiều.
Trong việc phối hợp với các đồng tu, những tình huống khảo nghiệm tâm tính của chúng ta có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Theo lý giải của tôi, nếu một tình huống không chứa đựng những nhân tố giúp tôi đề cao, nó sẽ không xuất hiện trước mặt tôi.
Con đường tu luyện hơn 20 năm của tôi đã khiến tôi nhận thức sâu sắc về những nỗ lực to lớn mà Sư phụ đã bỏ ra để chúng ta thành công. Sự bảo hộ từ bi của Ngài giúp chúng ta vượt qua những khổ nạn to lớn. Mỗi bước chúng ta đi qua gian khó và trở ngại đều phản ánh nỗ lực và tâm huyết của Sư phụ. Mọi ngôn từ không thể diễn tả được ân điển vô biên của Sư phụ. Tôi chỉ có thể tinh tấn tu luyện, hoàn thành sứ mệnh của mình, và bước đi thật tốt trên chặng đường cuối cùng của hành trình tu luyện của mình để xứng đáng với danh hiệu “Đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp”. Con xin cảm tạ Sư phụ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/24/491662.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/21/229457.html



