Xem nhẹ lợi ích
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục
[MINH HUỆ 11-09-2025] Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp không chỉ giúp tôi từ một người từng bị bệnh tật hành hạ có được thân thể khỏe mạnh, mà còn khiến tôi từ một người từng trọng danh trọng lợi, cực kỳ ích kỷ trở nên thoát thai hoán cốt, trọng nghĩa khinh lợi. Dưới đây tôi xin kể vài câu chuyện nhỏ để chứng thực Pháp Luân Đại Pháp là một Đại Pháp cao đức.
1. Bỏ qua hiềm khích cũ, hóa giải oán hận với em dâu
Sau khi em trai tôi kết hôn, cha mẹ lần lượt chuyển nhà và đất cho em trai, hai gia đình sống chung một sân, nhà ở gian phía Đông, nhà ở gian phía Tây. Thời gian lâu dần, vì những chuyện vụn vặt trong cuộc sống mà xảy ra mâu thuẫn, em dâu luôn muốn cha mẹ tôi dọn ra ngoài. Mẹ tôi vì thương con trai, thương cháu, lại thêm sau đó cha tôi bị liệt nằm giường, phải dựa vào em trai chăm sóc hầu hạ; hơn nữa mẹ tôi cũng lo một ngày nào đó cha tôi qua đời, không có người ở bên cạnh cũng không được, do đó mẹ vẫn cứ không chịu dọn đi.
Trong thời gian hai năm mẹ chăm sóc cho cha bị liệt giường, mỗi khi làm việc gì không đúng, hoặc nói lời nào sai, em dâu không tỏ thái độ với mẹ, thì lại trút giận lên người cậu em trai hiền lành, nhu nhược của tôi. Cha tôi vừa mới qua đời, em dâu liền muốn đuổi mẹ ra ngoài.
Khi làm lễ cúng 35 ngày cho cha xong, lúc họ hàng thân thích xung quanh đều đã về hết, em dâu nói thẳng rằng nếu mẹ tôi không đi, thì em ấy sẽ đi. Lúc đó tôi không kìm được, liền tranh luận với em dâu: “Cha vừa mới mất được một tháng, sao em có thể nỡ lòng đuổi mẹ đi vào lúc này?” Em dâu mượn cớ đó trở về nhà mẹ đẻ, còn mẹ tôi đã ngoài 70 tuổi cũng phải dọn ra khỏi ngôi nhà mà bà đã sống cả một đời.
Việc đó đã xảy ra vài năm rồi, nhưng mỗi lần nghĩ lại hoàn cảnh lúc đó của mẹ, tôi vẫn còn thấy chua xót và rơi lệ. Nhưng là một người tu luyện, chiểu theo yêu cầu của Đại Pháp, tôi phải hướng nội tìm sai sót của bản thân: Tôi có tâm oán hận, tâm tranh đấu, chấp trước vào tình cảm đối với mẹ, lại không tu khẩu. Tôi cảm thông cho mẹ, duy hộ đạo hiếu là không sai, nhưng Sư phụ yêu cầu các đệ tử Đại Pháp phải làm người tốt và hành xử chiểu theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, vậy mà tôi đã không làm được yêu cầu dùng thiện tâm, thiện hành, thiện ngôn để xử lý vấn đề, đây chính là lỗi của tôi.
Em dâu ngay sau ngày mẹ dọn đi đã từ nhà mẹ đẻ trở về nhà mình. Mẹ tôi sau hai năm sống bên ngoài không có nơi ở cố định, cuối cùng đã ở lại cùng với chị thứ tư của tôi. Các chị đã sửa sang gian nhà giống như nhà ở thành phố để cho mẹ ở, trong nhà có hệ thống sưởi dưới sàn, có phòng vệ sinh. Bên cạnh mẹ còn có một đồng tu trẻ tuổi, thường xuyên cùng mẹ học Pháp và luyện công.
Tôi cũng đã sớm buông bỏ tâm oán hận đối với em dâu. Mỗi dịp lễ Tết, tôi về thăm mẹ, đi ngang qua nhà em trai, tôi đều mang mì, dầu ăn và các vật phẩm khác cho họ, vẫn chào hỏi em dâu bình thường. Gặp cháu trai thì cho tiền và còn dặn dò cháu nhất định phải hiếu thuận với cha mẹ. Một, hai năm gần đây, cháu trai học ở một trường đào tạo tại thành phố nơi tôi sống, tôi thường mua đồ ăn, đồ dùng cho cháu, hoặc đón cháu về nhà ăn cơm, chồng tôi cũng cho cháu tiền.
Cháu trai bị mọc một cục u màu đen trên ngón tay, xung quanh sưng đỏ, bôi thuốc cũng không đỡ, em trai và em dâu rất lo lắng. Khi tôi biết chuyện, đã đưa cháu đi bệnh viện địa phương, nhưng bệnh viện tuyến huyện bảo phải đi kiểm tra ở bệnh viện lớn trên tỉnh. Tôi liền đưa cháu đến bệnh viện lớn, trên đường đi tôi nói với cháu: “Chân-Thiện-Nhẫn là Phật Pháp, thành tâm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’, sẽ được Thần Phật che chở, tay cháu sẽ không có vấn đề gì.” Cháu vui vẻ tiếp nhận.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ ở bệnh viện lớn nói: “Cứ bôi thuốc trước đã, khi nào hết sưng thì sẽ làm phẫu thuật laser để cắt bỏ cục u.” Trên đường về, tôi lại dặn dò cháu thành tâm niệm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Vài ngày sau, cháu được nghỉ học và trở về nhà.
Một tháng sau, cháu gửi tôi bức ảnh cục u đen tự rơi ra, không phải đi bệnh viện chiếu xạ laser nữa. Trước kỳ thi, tôi lại mua quần áo và giày cho cháu, còn đưa thêm 200 tệ để cháu mua đồ ăn. Trước Tết, em dâu mang đến cho chúng tôi một con ngỗng lớn, còn có cả nấm rừng để bày tỏ lòng biết ơn với chúng tôi.
2. Dành lợi ích cho bạn bè, chia lợi ích cho đồng nghiệp, nhường lợi ích khi mua đồ
Tôi có bảy, tám người bạn là người thường, hầu hết chúng tôi đều bằng tuổi nhau. Trước đây họ từng là nhân viên và đồng nghiệp của tôi. Khi trong nhà bạn bè có việc, chúng tôi đều giúp đỡ nhau, báo tin cho nhau biết, ví dụ như con của A lên đại học, cha của B bị ốm, chồng của C phải phẫu thuật, mẹ của D qua đời, hoặc chính bản thân người đó gặp phải chuyện gì. Khi có thời gian, tôi sẽ mang quà và tiền, cùng các bạn khác đến thăm hỏi; nếu không có thời gian, tôi nhờ bạn khác mang tiền đến giúp. Nhưng chuyện gia đình của tôi thì tôi chưa bao giờ nhắc tới, cũng không nhận tiền từ ai.
Những đồng nghiệp mới đến cơ quan hầu hết đều còn trẻ, có người vừa tốt nghiệp mới ra trường. Khi họ bước vào một môi trường mới hoặc vừa mới bước ra xã hội sẽ rất mong nhận được sự quan tâm và sự đối xử tử tế, ấm áp của mọi người. Bởi vậy, tôi luôn quan tâm hơn tới họ, đối đãi với các bạn trẻ ấy như con cái của mình vậy.
Năm ngoái có một cậu thanh niên trẻ đến học việc, ông chủ nói dịp lễ Tết khi chia thưởng sẽ không có phần của cậu ấy. Mỗi lần chia thưởng, tôi đều lấy phần của mình chia cho cậu ấy một ít. Đồng nghiệp giới thiệu cậu ấy đến cơ quan học việc rất cảm động, cũng lấy một phần chia cho cậu ấy. Tôi và đồng nghiệp thống nhất với nhau là không nói với ông chủ, cũng không nói với cậu ấy về việc cơ quan không chia thưởng cho cậu.
Gần nhà tôi có phiên chợ buổi sáng, tôi thường tới đó mua rau, củ, quả, thịt, trứng và các vật dụng sinh hoạt khác. Về giá cả và số lượng, tôi chưa bao giờ tính toán, cố gắng nhường lợi ích cho người bán, rất nhiều lúc họ trả lại tiền lẻ cũng không nhận lại.
Tôi giảng chân tướng cho bạn bè, đồng nghiệp, và cả những người bán hàng nhỏ ở chợ, khuyên họ “tam thoái”, họ đều tiếp nhận, hơn nữa nhiều người còn bày tỏ sự chán ghét đối với Trung Cộng. Trung Cộng đã mất hết lòng dân.
Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã hơn 20 năm, những việc làm trên đã trở thành chuyện bình thường và tự nhiên trong đời sống của mình.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/11/轻利-499326.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/21/230996.html



