Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 16-10-2025] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 15 năm, và tôi muốn chia sẻ những thể ngộ tu luyện gần đây của mình trong việc loại bỏ văn hóa đảng.

Không nhận ra văn hóa đảng

Tháng 3 năm ngoái, tôi chuyển đến Nhật Bản và thứ văn hóa đảng đã ăn sâu vào tôi sau khi ra nước ngoài lại càng trở nên rõ rệt, nhưng tôi đã không nhận ra điều đó, chỉ có đồng tu thấy có điều gì đó không ổn ở tôi. Tôi liên tục cảm thấy mọi việc mình làm đều sai, nhưng lại không thể xác định được mình đã sai ở đâu, còn cảm thấy bản thân hành xử rất bình thường.

Tháng 8 vừa qua, tôi kết hôn. Chồng tôi là người Nhật, tính cách của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Anh ấy chậm rãi; tôi thì nóng vội. Anh ấy tỉ mỉ; còn tôi lại cẩu thả. Anh ấy không suy nghĩ nhiều; còn tôi thường nghĩ quá nhiều về mọi thứ. Sự tương phản rõ rệt về tính cách giữa chúng tôi bắt đầu bộc lộ trong cuộc sống hàng ngày.

Sau khi kết hôn, điều đầu tiên tôi cần phải tu là tính nóng vội của mình. Tôi đọc các bài giảng của Sư phụ, tôi muốn hiểu cách người nước ngoài sống và suy nghĩ các vấn đề, có gì khác với những người ở Trung Quốc bị đầu độc bởi văn hóa đảng.

Nóng vội, ích kỷ, tự cho mình là đúng

Chồng tôi đã nói với tôi về những lễ nghi của người Nhật và cách xử lý một số việc trong cuộc sống. Tôi nghe thấy cũng rất hay, nhưng bảo tôi sửa thì có một số điều tôi thực sự không muốn thay đổi. Tôi cảm thấy thật phiền phức khi phải tuân theo các quy tắc.

Có lần khi chúng tôi đi giải quyết một số công việc, nhân viên yêu cầu chúng tôi điền xong đơn rồi mới xếp hàng. Tôi không đồng tình, cho rằng cứ xếp hàng trước rồi đứng điền đơn cũng được. Nhân viên nhắc lại lần nữa, nhưng tôi vẫn không nghe. Tôi cảm thấy vừa đứng vừa điền đơn không có gì là không được. Hơn nữa, lúc đó đã gần đến giờ đóng cửa và tôi muốn mau mau làm cho xong. Trước đây tôi đã từng làm như vậy, nên tôi không nghe lời họ.

Chồng tôi không thể chấp nhận hành vi này, nhưng anh ấy cũng không nói lời nào nặng nề, chỉ lặng lẽ ngồi đó.

Tôi đã không tuân theo một quy tắc mà bản thân cho là không cần thiết, chỉ khăng khăng theo ý mình. Sau đó khi bình tĩnh lại, tôi mới nhận ra đó chính là văn hóa đảng—tự cao tự đại, tự cho mình là đúng, không muốn bị ai quản, không chịu tuân theo quy tắc.

Khi nhận ra điều này, tôi lập tức xin lỗi chồng: “Em đã sai rồi. Đây là văn hóa đảng. Em đã không nhận ra điều đó là sai. Em hy vọng anh có thể hiểu. Em sẽ không làm vậy nữa. Em sẽ thay đổi.” Chồng tôi nói: “Người Nhật đều tuân theo quy tắc; họ không hành động như vậy. Em biết mình sai rồi thì từ từ thay đổi, đừng áp lực.” Tôi nghĩ rõ ràng là tôi sai, nhưng anh ấy không bao giờ ép tôi phải thay đổi, mà chỉ tự mình hướng nội tìm, bản tính thật tốt, thật ôn hòa, khoảng cách giữa chúng tôi thực sự quá lớn.

Không biết nghĩ cho người khác, không biết cảm ơn, oán giận

Tính nóng vội khiến tôi luôn vội vàng, nôn nóng, không biết nghĩ cho người khác. Tôi luôn muốn tu bỏ nó, nhưng lại tự cho rằng nó cũng có điểm tốt—như cái gọi là “hiệu suất cao” trong công việc, chỉ muốn tu bỏ phương diện tiêu cực. Nhưng trước giờ tôi toàn ở một mình nên cũng không cảm thấy nhanh chậm có vấn đề gì. Giờ chồng tôi tính cách điềm đạm và có phần chậm rãi, hễ tôi nóng vội là anh ấy không thể chịu được.

Những người quen biết anh từ nhỏ cũng nói chuyện rất ôn hòa, vì vậy anh cảm thấy lời nói của tôi cứng nhắc, áp đặt. Anh ấy thường nói “Cảm ơn” và “Xin lỗi”, đối với những việc nhỏ anh ấy cũng cảm ơn, còn tôi thì không thấy cần phải như vậy. Sau khi chúng tôi kết hôn, tôi cho rằng anh ấy giúp tôi là việc đương nhiên, điều đó khiến tôi không có tâm cảm ân.

Ban đầu, tôi cố gắng giữ sự điềm tĩnh trên bề mặt. Sau đó anh ấy nói với tôi rằng sự điềm tĩnh cần có một nụ cười. Tôi nghĩ, “Làm sao mà cười nổi khi trong tâm đang phải nén giữ sự oán giận?” Tôi không thể làm được. Tôi nhận ra rằng, đó chính là vì nội tâm chưa tu xuất được sự bình hòa nên dù cố gắng thế nào bề mặt cũng không thể đạt được.

Tôi giải thích với chồng rằng phát âm tiếng Trung có thanh điệu lên xuống, vì có âm cao thấp nên đôi khi nghe người Trung Quốc nói có vẻ không ôn hòa, lấy đó làm cái cớ. Sau đó ngẫm lại tôi nhận ra văn hóa Trung Hoa là văn hóa Thần truyền, tôi không nên nhìn nhận vấn đề như vậy.

Tôi hỏi anh ấy: “Đồng nghiệp của anh và những người anh gặp đều nói chuyện ôn hòa như vậy sao?” Tôi nghĩ anh ấy sẽ nói không, nhưng anh ấy lại nói đúng là như vậy. Tôi có chút hoài nghi. Thật vậy sao? Vậy thì vấn đề hẳn là ở tôi. Mọi người đều ôn hòa như vậy, còn tôi thì không. Tôi lập tức hướng nội. Trong văn hóa đảng có giả, ác, đấu. Sự ôn hòa bề mặt của tôi chẳng phải cũng là giả tạo sao? Tôi luôn muốn bày tỏ quan điểm của mình, không chịu lắng nghe người khác, luôn ngắt lời khi mọi người đang nói, áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, cứ phải khăng khăng rằng mình đúng còn người khác sai.

Chồng tôi lại nói: “Em luôn khăng khăng theo ý mình, cứ luôn nhấn mạnh ý kiến của bản thân, không bao giờ lắng nghe ý kiến của anh.”

Ngay khi tôi định phản bác, lời giảng của Sư phụ bỗng hiển hiện:

“Có người vẫn luôn cứ nhấn mạnh rằng mình là đúng; chư vị đúng, chư vị không sai, vậy thì sao? Là đề cao trong Pháp chăng? Dùng nhân tâm để nhấn mạnh đúng-sai, bản thân đó đã là sai rồi; bởi vì chư vị dùng cái Lý của người thường để đo lường bản thân chư vị, chư vị dùng cái Lý của người thường để yêu cầu người khác. Tại Thần mà nhìn một người tu luyện ở thế gian, [thì] đúng và sai của chư vị hoàn toàn không trọng yếu; mà tống khứ tâm chấp trước nhân tâm mới là trọng yếu. Trong tu luyện chư vị buông bỏ tâm chấp trước nhân tâm như thế nào mới là quan trọng. (Giảng Pháp tại Manhattan)

Tôi lập tức xin lỗi chồng: “Em vừa nhớ lại lời Sư phụ dạy. Em sai rồi—em không nên nhấn mạnh ý kiến của mình, điều em cho là đúng có thể thực sự không đúng. Em rất xấu hổ, tu luyện đã 15 năm rồi mà em vẫn còn quá nhiều thứ cần tu bỏ, văn hóa đảng đã ăn sâu vào em. Nếu em có chỗ nào không đúng, mong anh nhắc nhở em, em sẽ sửa, cũng xin anh cho em chút thời gian.” Chồng tôi trả lời: “Em đừng vội. Cứ từ từ thôi. Anh cũng có những thiếu sót của riêng mình—đôi khi anh chỉ không thích nói ra suy nghĩ của mình.”

Chủ động loại bỏ văn hóa đảng, lấy Pháp làm kim chỉ nam

Sau khi chia sẻ và thảo luận với các đồng tu, tôi nhận ra rằng trong suốt quá trình tu luyện của mình, khi mâu thuẫn nảy sinh, tuy cũng biết mình sai, nhưng tôi vẫn cảm thấy đối phương cũng có lỗi.

Tôi đã mang tâm oán hận đối phương mà tu bản thân, lại còn cảm thấy tâm tính của mình đã đề cao. Tôi đã chuyển biến quan niệm, nhìn nhận vấn đề cũng đã khác trước. Sau khi nhận ra điều này, mỗi khi mâu thuẫn xảy ra, tôi biết mình cần phải hướng nội và tập trung vào ưu điểm của người khác thay vì những thiếu sót của họ.

Thông qua học Pháp, hướng nội và chủ động loại bỏ văn hóa đảng, bây giờ mỗi khi đối mặt với vấn đề, trước tiên tôi kiên nhẫn lắng nghe ý kiến của người khác. Khi người khác nói, tôi lặng lẽ lắng nghe, không ngắt lời họ. Khi có khác biệt về quan điểm, tôi đã có thể buông bỏ tự ngã, không nhìn vào bề mặt của sự việc, không nhìn nhận vấn đề từ góc độ của người thường nữa.

Thay vào đó, tôi suy ngẫm về những gì Sư phụ giảng trong Pháp, đối chiếu bản thân với các tiêu chuẩn của Pháp, tìm ra những điểm mình còn thiếu sót, và quan sát mọi người trong một xã hội bình thường không có văn hóa đảng sống như thế nào.

Con vô cùng biết ơn Sư phụ đã cho con ở lại Nhật Bản, để con có thể tu luyện ở nơi đây, tìm ra khoảng cách của bản thân. Sau này, con sẽ nỗ lực hơn nữa, trân quý thời gian quý báu mà Sư phụ đã phải gánh chịu cự đại để kéo dài cho chúng con. Con sẽ tinh tấn tu tâm và làm tốt ba việc. Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các đồng tu.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/16/501167.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/28/231079.html