Hành trình tâm linh của tôi và trải nghiệm tổ chức hội thảo tại Quốc hội Anh
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Vương quốc Anh
[MINH HUỆ 09-09-2025]
Con xin kính chào Sư phụ từ bi tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Trước tiên, con xin cảm tạ Sư phụ đã dẫn dắt con trên con đường tu luyện suốt 27 năm qua và chỉ dẫn con viết bài chia sẻ thể hội tu luyện này.
Tôi đã từng có đủ loại quan niệm, cảm thấy bản thân không có thời gian, cảm thấy việc này thật quá khó.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn tới điều phối viên của Phật học hội Anh quốc của chúng tôi đã kiên trì động viên tôi viết bài chia sẻ này. Ông ấy nói rằng tôi đã làm rất tốt việc khởi xướng các buổi hội thảo và đã gánh vác rất nhiều phần việc. Ông ấy đề nghị tôi viết một bài chia sẻ nhân dịp Pháp hội Anh quốc, nói rằng nó sẽ truyền cảm hứng tới mọi người. Tôi đã từ chối hai lần nhưng anh ấy vẫn không bỏ cuộc.
Sau khi tôi phát chính niệm, con gái tôi nói rằng tôi có thể kể cho cháu nghe câu chuyện của mình, tôi nói còn cháu sẽ giúp tôi ghi lại. Sau đó, một học viên khác đề nghị rằng anh ấy sẽ ghi âm lại những gì tôi nói và anh ấy đã tìm ra cách chuyển nó thành văn bản, rồi gửi lại cho tôi qua hòm thư điện tử (email). Tôi nhận ra đây là điều mà Sư phụ đang yêu cầu tôi làm nên tôi đã đồng ý. Sau đó, tôi đã chỉnh sửa lại bài chia sẻ của mình nhiều lần.
Tôi xin được chia sẻ một chút về hành trình bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của bản thân.
Tôi sinh ra tại Tiệp Khắc dưới thời cộng sản cầm quyền và ngay từ ngày đầu tiên chào đời, tôi đã trải nghiệm về chủ nghĩa cộng sản. Sau đó tôi trốn chạy sang London và bắt đầu học tập tại đó. Sau này tôi tham gia một số lớp học khí công. Đến năm 1997, tôi cảm thấy rất thất vọng với tất cả những gì mình đã học được, tôi thấy chúng đều không thực sự giúp gì cho tôi về mặt tinh thần.
Thời điểm đó, vợ chồng tôi đều đang giảng dạy một số môn liên quan đến những điều này. Vì vậy, chúng tôi đã đến triển lãm “Tâm linh, Cơ thể, Tinh Thần” ở London, nơi chúng tôi có đặt một quầy thông tin để tổ chức diễn thuyết và gặp gỡ bạn bè.
Trong lúc đi dạo, chúng tôi nhìn thấy một quầy nhỏ có tên Pháp Luân Công. Trong quầy có một chiếc tivi nhỏ đang phát video hướng dẫn các bài công pháp của Pháp Luân Công. Lúc đó ở gian hàng không có sách tiếng Anh, chỉ có những trang giấy được ghim lại với nhau thành một tập gọi là “Pháp Luân Công”. Chúng tôi đã mua một tập đó và một băng video, giá chỉ khoảng 1 hoặc 2 bảng Anh. Điều này quá khác thường, vì các tài liệu của gia hàng khác đều có giá khoảng 20 bảng Anh.
Chúng tôi hay tin có một lớp học ở trung tâm London và chồng tôi quyết định đến tham gia. Anh ấy đã học các bài công pháp và mua cuốn sách Chuyển Pháp Luân (cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp). Tôi đã từng cảm thấy thất vọng với những môn khí công trước đó, nhưng với sự khích lệ của chồng, tôi đã xem video của Pháp Luân Công và đọc “Luận Ngữ“. Ngay lúc ấy tôi nhận ra rằng đây chính là điều mà tôi đã tìm kiếm suốt cả cuộc đời. Khi chúng tôi bắt đầu tu luyện, cuộc bức hại chưa xảy ra, chỉ đơn thuần là một môn tu luyện về mặt tinh thần. Tháng 7 năm 1999, chúng tôi đột nhiên biết tin Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại học viên Pháp Luân Công và thời gian đó, Sư phụ cũng gần một năm không giảng Pháp. Mỗi học viên chúng tôi đều phải tự suy ngẫm thấu đáo xem cần phải làm gì.
Hai vợ chồng tôi quyết định rằng nhất định phải để mọi người biết rằng một công pháp tốt như thế này đang bị bức hại. Chúng tôi hiểu về chủ nghĩa cộng sản, vì tôi và chồng tôi đều đã trốn thoát khỏi nước cộng sản. Chúng tôi cân nhắc xem làm cách nào để người dân ở nước Anh và Cộng hòa Séc nhận thức được cuộc bức hại này và giúp chấm dứt nó.
Chúng tôi có một người bạn trước kia là Huân tước, chúng tôi đã nói với ông ấy về chân tướng Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Ông ấy đề xuất chúng tôi đến Quốc hội để tổ chức các buổi hội thảo nói về cuộc bức hại Pháp Luân Công.
Tôi nhận ra đây là sứ mệnh của mình, tôi cần phải làm cho các chính trị gia hiểu rõ về cuộc bức hại cho đến khi cuộc hức hại này chấm dứt. Từ đó, hầu như mỗi năm tôi đều tham gia vào các hoạt động trong các dự án của Quốc hội. Sau đó, nhiều học viên khác cũng tham gia. Chúng tôi cũng liên lạc với một số chính trị gia tại Cộng hòa Séc để nhờ họ giúp tổ chức các buổi hội thảo tại đó.
Trong quá trình này tôi đã trải nghiệm đủ loại khó khăn, tôi nỗ lực đề cao tâm tính và phát chính niệm nhiều hơn. Ví dụ, trong một buổi họi thảo, một học viên trong nhóm lẽ ra phải làm một số việc cụ thể theo phân công, nhưng mãi đến khi chỉ còn một tuần trước hội thảo, tôi mới phát hiện rằng anh ấy chưa làm gì cả. Tôi đã nhờ chồng tôi ngồi cạnh và phát chính niệm trong khi tôi gửi email mời mọi người tới tham dự và tổ chức buổi hội thảo. Kết quả rất tốt, buổi hội thảo diễn ra thuận lợi và thành công.
Năm nay, rất nhiều người tham gia buổi hội thảo. Chúng tôi phải chuyển một số người sang căn phòng khác vì trước đó chúng tôi không biết rằng Thượng viện Anh chỉ cho phép tối đa 45 người trong một căn phòng. Nhưng may mắn thay, mọi việc diễn ra rất tốt đẹp. Một người quen của tôi làm việc trong Quốc hội có quyền sử dụng một căn phòng khác, và cô ấy đã dẫn 30 người sang phòng đó. Ở đó, mọi người vẫn có thể nghe được rõ nội dung. Chúng tôi cũng thực hiện những cuộc phỏng vấn rất đặc sắc cho The Epoch Times và NTD TV. Đó là một sự phối hợp làm việc nhóm rất tuyệt vời.
Tất nhiên là chúng tôi cũng có những quan điểm và sự lý giải khác nhau. Tôi tu bản thân mình, giữ tâm thái bình hoà, hướng nội tìm trong bản thân, loại bỏ những quan niệm và chấp trước của mình.
Luật sư nhân quyền người Canada ông David Matas đã đến. Chúng tôi đưa ông ấy đến Bộ Ngoại giao và Phát triển Anh (FCDO). Ông ấy tập trung quan tâm đến vấn đề đàn áp xuyên quốc gia. Cuộc bức hại ở phương Tây ngày càng nghiêm trọng, còn cuộc bức hại ở Trung Quốc thì lại càng kinh hoàng. Do đó, mặc dù mọi người ngày càng nhận thức rõ hơn về những gì đang thực sự diễn ra, nhưng cuộc bức hại này vẫn chưa dừng lại. Vì vậy, tôi cần tiếp tục ở lại hành tinh này và tiếp tục kiên trì làm những việc tôi đang làm cho đến khi vấn đề được giải quyết (cuộc bức hại chấm dứt). Tôi nhận ra rằng đây chính là sứ mệnh của mình.
Trong quá trình tu luyện, tôi đã trải qua đủ mọi ma nạn và khó khăn. Tôi thường tự nhủ bản thân rằng: “Một cái bất động sẽ ức chế vạn động!” ( Giảng Pháp tại Pháp hội miền Trung Mỹ Quốc)
Sau đó, tôi tĩnh tâm lại. Tôi dần hiểu ra rằng bất kể gặp phải chuyện gì, tôi đều phải nhớ đến Pháp của Sư phụ. Pháp có thể phá trừ mọi chấp trước, can nhiễu và chướng ngại. Đôi khi tôi làm chưa được tốt. Ví dụ như khi chồng tôi qua đời. Tôi nghĩ đáng lẽ mình có thể hỗ trợ anh ấy tốt hơn và lại lo lắng không biết điều gì sẽ xảy ra với anh ấy. Một số học viên mà tôi quen biết ở các nước khác cũng qua đời.
Tôi luôn muốn đọc các bài viết trên Minh Huệ Net, nhưng không có nhiều thời gian. Tôi biết Minh Huệ có cả chương trình phát thanh (Podcast), nên tôi có thể nghe Đài phát thanh Minh Huệ trong khi làm các việc. Sau đó, một học viên đã giúp tôi cài đặt ứng dụng MH radio trên điện thoại. Những bài chia sẻ thực sự vô cùng hữu ích cho việc tu luyện của tôi. Mỗi ngày tôi đều nghe vài bài chia sẻ trong khi làm việc. Nếu gặp phải ma nạn hay chuyện gì đó ảnh hưởng đến mình, khi cảm thấy buồn phiền, hoặc bị đối xử không tốt, bị hiểu lầm,… tôi liền nhanh chóng hướng nội tìm và buông bỏ nó.
Ma nạn dưới hình thức bị thương tích
Một thời gian trước tôi đã trải qua một ma nạn. Tôi đến Cộng hòa Séc để thăm chị gái và tham dự Pháp hội. Vì vậy, tôi rất mong ngóng được gặp mọi người. Tôi dự tính sẽ quay lại London trong vòng một tuần để giúp chuẩn bị cho buổi hội thảo tại Quốc hội, đồng thời tôi cũng muốn hỗ trợ Shen Yun, giới thiệu Shen Yun và phát tờ rơi cho mọi người.
Khi đến Séc, tôi đã khá mệt. Vào mùa đông, mảnh vườn của chị gái tôi rất nóng. Ở đó cũng có vài học viên mà tôi không muốn gặp, vì tôi cảm thấy bị tổn thương bởi những điều mà họ đã làm, và bản thân tôi vẫn chưa vượt qua được điều đó. Vì vậy, sau tất cả những chuyện này, sau khi luyện xong bài công pháp thứ hai, đầu tôi bắt đầu choáng váng, tôi cảm thấy rất nóng và trời đất quay cuồng.
Chưa kịp phản ứng là chuyện gì đang xảy ra, tôi đã ngã quỵ xuống đất và phần hông trái đau nhói dữ dội. Tôi gần như không thể cử động, cũng không biết phải làm gì. Tôi ước gì lúc đó mình có thể nghĩ đến việc cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Cơn đau dữ dỗi khiến tôi không thở nổi, điện thoại lại ở phía bên kia ngôi nhà. Vì thế, tôi chậm chạp bò sang phía bên đó để lấy điện thoại, rồi gọi cho chị gái cùng những người khác.
Chị tôi đã gọi xe cứu thương và họ đưa tôi đến bệnh viện. Tôi bị gãy xương và phải nhập viện. Tôi nằm ở bệnh viện một tuần, dù không thể cử động được mấy, nhưng tôi đã nghe rất nhiều bài giảng Pháp, đọc sách Chuyển Pháp Luânvà nói chuyện với các bác sỹ và y tá. Tôi cũng đưa cho họ tờ thông tin giới thiệu Shen Yun và tài liệu về chân tướng cuộc bức hại.
Một bác sỹ vật lý trị liệu giúp tôi dùng xe đẩy tập đi, quá trình này rất khó khăn và đau đớn, nhưng tôi vẫn cố gắng kiên trì. Sau một tuần họ cho tôi về nhà chị gái. Tôi tìm được một bác sỹ vật lý trị liệu khác hỗ trợ, rồi chuyển sang chống nạng và bắt đầu luyện các bài công pháp Pháp Luân Công và dần dần hồi phục. Sau khi ở đó khoảng hai tháng, công ty bảo hiểm đưa tôi bay về London và tôi đến nhà con gái ở.
Ngay trước Giáng sinh, con gái đã đưa tôi về nhà tôi. Tôi cảm thấy bản thân đã sẵn sàng và quyết định ngồi song bàn luyện công, và tôi thực sự đã làm được!
Trong suốt ma nạn lần này, tôi luôn tự hỏi: “Chấp trước của mình là gì? Mình có niệm đầu nào bất chính không? Vì sao mình lại rơi vào tình cảnh này?”
Khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân đến bài giảng thứ chín đoạn về Hàn Tín chịu nhục chui qua háng tên lưu manh, tôi nghĩ rằng đó cũng là điều tôi cần làm. Thậm chí là khi người khác làm tổn thương tôi, tôi cũng không cần nhìn vào họ, mà nên nhìn vào bản thân để đề cao tâm tính. Tôi đã không buông bỏ được chấp trước liên quan đến những việc xảy ra trong quá khứ, trước khi tôi bị ngã. Tôi đã hướng ngoại, nhìn vào người khác và oán trách họ, điều này là hoàn toàn sai rồi.
Tôi đã học được ngày càng nhiều hơn về điểm này qua việc nghe Đài phát thanh Minh Huệ. Người tu luyện chúng ta nên hướng nội tìm và buông bỏ nhân tâm của bản thân, bất kể người khác đối xử với mình tệ bạc như thế nào. Tôi phải luôn nhớ rằng đây là những an bài của Sư phụ, nghĩ xem tôi cần đề cao tâm tính mình như thế nào, cần buông bỏ điều gì để có thể vượt qua được ma nạn này.
Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ và các đồng tu đã giúp tôi buông bỏ và tu luyện tốt hơn. Nhờ đó mà tôi đã đề cao được tầng thứ của mình, cứu được nhiều chúng sinh hơn và làm tốt hơn việc bản thân cần làm trong Chính Pháp.
Chúng ta không phải là làm cho Sư phụ, chúng ta làm cho chính bản thân mình, chúng ta phải có trách nhiệm với thiên quốc của mình. Tôi nhất định sẽ không phụ sự tin tưởng mà Sư phụ dành cho tôi.
Con xin cảm tạ Sư phụ!
Cảm ơn các đồng tu!
(Bài viết được chọn trình bày tại Pháp hội Anh năm 2025)
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/9/499235.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/12/229798.html



