Toàn tâm toàn ý làm truyền thông, thoát thai hoán cốt và thăng hoa trong khi giảng chân tướng
Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Đài Loan
[MINH HUỆ 21-10-2025]
Con kính chào Sư phụ tôn kính!
Chào các quý đồng tu!
Tôi là đệ tử Đại Pháp đắc Pháp vào năm 2004 nhờ sự giới thiệu của mẹ. Tuy nhiên, vì thói quen cả thèm chóng chán, tôi đã không kiên trì tu luyện và cứ mãi đắm chìm trong cuộc sống người thường. Một ngày nọ, mẹ tôi rơi vào nghiệp bệnh nghiêm trọng. Tôi đã dốc sức học hết các sách Đại Pháp trong vòng vài tháng với hy vọng có thể giúp mẹ. Nhưng mọi việc đến quá nhanh, cuối cùng, mẹ tôi đã rời bỏ thế gian.
Tôi không thể chấp nhận được cú sốc bất ngờ ấy, cả ngày tắm trong nước mắt. Một hôm, trong giấc mơ mẹ trở về thăm tôi. Mẹ tôi trông thật đầy đặn viên mãn, mang theo nụ cười tường hòa mà tôi chưa từng thấy ở nhân gian. Mẹ nói rằng bà đang đợi ở một nơi nào đó trên thiên thượng. Tôi lo lắng hỏi mẹ có ổn không, bà nói: “Con tốt, thì mẹ sẽ được tốt.” Từ khoảnh khắc ấy, tôi ý thức được rằng đệ tử Đại Pháp vốn có trách nhiệm. Cũng nhờ sự điểm hóa từ bi của Sư tôn mà tôi dần phấn chấn trở lại.
I. Giảng chân tướng tại Hồng Kông, mở ra con đường chứng thực Pháp
Sau khi mẹ qua đời, tôi quyết định một mình đến Hồng Kông giảng chân tướng. Với nhiệt huyết của người mới đắc Pháp, việc gì tôi cũng làm. Đôi khi tôi phải đứng hàng giờ dưới nắng gắt chói chang, có khi mưa to gió lớn ướt sũng cả người, nhưng tôi vẫn kiên trì. Có lần bão lớn ập đến, tôi đã nghỉ một ngày, nhưng không ngờ hôm ấy chúng sinh vẫn đội mưa đến điểm giảng chân tướng để lấy báo Đại Kỷ Nguyên, nói rằng một ngày không được đọc là không chịu được, vậy mà lại ra về tay không. Chúng tôi biết đó là sự nhắc nhở của Sư tôn. Còn có một vị ngày nào cũng đến lấy báo, trước khi đi nước ngoài còn dặn chúng tôi ngày nào cũng phải giữ cho ông một tờ. Khi trở về nước, việc đầu tiên ông làm là chạy ngay đến chỗ chúng tôi lấy báo. Mọi người đều cảm nhận được sự khát khao chân tướng đến cấp thiết của chúng sinh.
Trong một năm ở Hồng Kông đó, tôi đã tiếp xúc với hàng vạn người Trung Quốc đáng quý, cũng liễu giải sâu sắc hơn về Đại Pháp và chân tướng cuộc bức hại, điều này đã đặt định cho tôi một cơ sở vững chắc.
II. Buông bỏ nhân tâm, toàn tâm toàn ý tham gia Đại Kỷ Nguyên
Sau những trải nghiệm ở Hồng Kông, tôi hiểu rằng mình đến thế gian này là vì chúng sinh. Cái gọi là cuộc sống hạnh phúc hay tiền đồ tốt đẹp đều không còn quan trọng nữa.
Sư phụ giảng: “nếu chư vị nhiều người đến vậy mà không cần đi làm cho công ty người thường để giải quyết vấn đề sinh sống, bản thân tờ báo là đã có thể giải quyết rồi, toàn lực đặt hết cả vào đó, nếu tờ báo này có thể biến thành một công tác bình thường của xã hội người thường, có phát lương như bình thường, thế thì chư vị chẳng phải vừa làm việc mà đệ tử Đại Pháp cần làm, vừa có được đảm bảo cho sinh hoạt? Tốt quá phải không?” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên)
Vì vậy, tôi quyết định làm việc toàn thời gian cho Đại Kỷ Nguyên. Không ngờ thoáng chốc mà đã gần 18 năm trôi qua.
III. Tà ác sợ hãi khi đồng tu dốc toàn lực làm truyền thông
Những năm đầu tham gia ở các huyện thị bên ngoài, nguồn lực rất khan hiếm, thu nhập vô cùng ít ỏi. Trong mấy năm tu luyện oan tâm thấu cốt, tôi đã trải qua biết bao gian khổ. Ngay khi mọi việc bắt đầu thuận lợi, tôi lại nhận được thông báo điều chuyển đến trụ sở chính ở Đài Bắc để hỗ trợ. Lúc ấy, trong tâm tôi vô cùng giằng co, không muốn rời bỏ cuộc sống tạm ổn định trước mắt. Nhưng tu luyện chính là phải từng bước từng bước đề cao, vả lại khi Đại Pháp cần thì cần gánh vác không chút do dự. Vì thế, tôi đã đồng ý. Không ngờ ngay đêm trước lúc lên đường, tài khoản ngân hàng của tôi lại bị đóng băng, tiền mặt mang theo cũng cạn sạch. Vốn đã eo hẹp về kinh tế, tôi càng rơi vào cảnh họa vô đơn chí.
Nghĩ rằng quyết định đi Đài Bắc không thể thay đổi, đêm ấy tôi lục tìm khắp các ngăn kéo từng đồng xu một, gom đủ hơn 400 đài tệ, vừa đủ để bắt chuyến xe khách rẻ nhất lúc nửa đêm. Không còn một xu dính túi, nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa xe, nghĩ về tương lai mịt mờ chưa biết sẽ ra sao, tôi không kìm được mà bật khóc. Nhưng nghĩ đến sứ mệnh của mình, nghĩ đến ánh mắt mong mỏi của chúng sinh, tôi quyết định can đảm tiến bước. Sau đó, từng nguy cơ lần lượt được hóa giải. Tôi cảm nhận rõ đây thực sự là một khảo nghiệm; nếu khi ấy tôi chần chừ dừng lại để giải quyết việc cá nhân, thì có lẽ những an bài sau đó đều khác rồi.
Những trải nghiệm còn rõ mồn một trước mắt này đã giúp tôi thể hội sâu sắc hơn uy lực cứu người của việc giảng chân tướng qua phương tiện truyền thông. Chính vì thế, tà ác mới sợ hãi đến mức dốc hết sức lực để ngăn cản.
IV. Dĩ Pháp vi trọng, đặt chúng sinh lên hàng đầu, kỳ tích liên tiếp xuất hiện
1. Khi giảng chân tướng ở Hồng Kông, có hôm thân thể tôi xuất hiện những nốt ban đỏ. Lúc đó, tôi rất vui, nghĩ rằng Sư phụ đang quản mình! Mình đang được tiêu nghiệp! Ngày hôm sau tôi vẫn thấy vui. Nhưng những ngày sau đó, ban đỏ mọc đầy cánh tay, cổ, rồi sắp lan lên cả mặt. Tôi lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn: nếu tiếp tục như vậy, người khác có thể nghĩ mình bị bệnh ngoài da, không dám nhận tờ rơi nữa. Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Xin Sư phụ đừng để con tiêu nghiệp nữa; nếu điều này ảnh hưởng đến việc cứu độ chúng sinh thì xin Sư phụ tạm dừng cho con.” Vì cơ điểm của tôi là cứu người chứ không phải đề cao cá nhân, nên bất tri bất giác tôi đã phủ định việc này. Ngày hôm sau, ban đỏ bắt đầu lặn, và hai ba ngày sau thì hết hẳn. Đó là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm uy lực của chính niệm.
2. Có lần, cha tôi gọi điện nói bệnh viện chẩn đoán ông bị ung thư kèm theo nhiều biến chứng nghiêm trọng. Như vậy, hai anh em tôi ắt phải một người lo tiền thuốc men, một người phải nghỉ việc để chăm bố. Tôi lập tức chìm trong u sầu, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không đúng. Thế là tôi nói với phía mặt minh bạch của cha: “Con là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí, con đến thế gian là để cứu người. Nếu kiếp trước giữa cha và con có ân oán, khiến cha phải mắc bệnh vào thời điểm này, ảnh hưởng tới việc con cứu người, thì chúng ta hãy cùng phủ định nó, ân oán quá khứ đừng tính với con nữa. Cha đã sinh ra con, cha nhất định sẽ có phúc phận lớn.” Từ đó, mỗi ngày cứu người ở Đại Kỷ Nguyên tôi đều coi như ngày cuối cùng, cứ thế chịu đựng dày vò dưới áp lực nặng nề chưa biết sẽ ra sao. Ba tháng sau, một hôm cha gọi điện. Nhận được cuộc gọi, da đầu tôi tê dại, tay run run bắt máy, ai ngờ cha nói mình không sao cả; hoá ra y tá đã xem nhầm bệnh án, thật là một sự nhầm lẫn tai hại. Lúc đó, cha còn đang cùng bà con trên xe đến Nội Hồ, Đài Bắc để đi du lịch. Thật sự quá thần kỳ. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã giúp tôi hoá giải nạn này.
3. Có năm, cha tôi bị tai nạn xe, gãy hết xương sườn, bác sỹ nói ông phải nằm bất động từ hai đến ba tháng. Tôi ở bệnh viện chăm sóc cha vài hôm, thầm nghĩ mình không thể mắc kẹt ở đây được! Mình phải ra ngoài cứu người. Bệnh viện không phải là nơi dành cho mình. Thế là tôi quyết định vay tiền đưa cha đến trung tâm chăm sóc, vì tiền thì có thể kiếm lại được, nhưng sinh mệnh của chúng sinh thì không thể đợi chờ. Kết quả, 10 ngày sau tôi nhận được điện thoại báo rằng cha tôi cảm thấy buồn chán nên đã tự trốn về nhà. Lúc đó tôi bật cười, nghĩ bụng cha có thể cử động, vận động được nghĩa là đang phục hồi rồi. Tôi biết mình đã lựa chọn đúng, Đại Pháp lại một lần triển hiện sự kỳ diệu, một lần nữa xoay chuyển tình thế, ba tháng nằm bất động đã rút ngắn thành 10 ngày. Phí chăm sóc cũng tiết kiệm được. Sau đó, người gây tai nạn còn bồi thường một khoản tiền, không nhiều không ít, vừa vặn bằng đúng với số tiền tôi đã vay lúc đầu. Quả thực là hữu kinh vô hiểm, tôi đã vượt qua được một quan.
4. Năm ngoái, bệnh viện gọi điện báo cha tôi bị bỏng nặng phải nhập viện và cần phẫu thuật gấp, yêu cầu người nhà ký tên, nếu không kịp có thể sẽ bị nhiễm trùng. Hôm đó, công việc của tôi vô cùng bận, trong lúc nguy cấp, một bên nếu không xử lý công việc thì sẽ ảnh hưởng việc cứu người, một bên là ca phẫu thuật không thể bỏ lỡ của cha, tôi thật khó để vẹn cả đôi đường, nhưng cuối cùng tôi vẫn quyết định xử lý công việc trước, rồi lập tức vội vàng đến bệnh viện. Liếc nhìn thời gian không còn kịp nữa, tôi bắt taxi và may mắn gặp toàn đèn xanh, đến nơi vừa kịp lúc tàu cao tốc sắp chạy, xuống ga tôi lại chạy thục mạng ra sân ga để đổi tàu. Một chiếc tàu đang sắp khởi hành nhưng tôi vẫn còn cách vài bậc cầu thang. Tôi nhìn theo con tàu, chân cố sức chạy, trong tâm cầu khẩn: “Đợi tôi với!” Nhưng con tàu đã từ từ lăn bánh. Lúc đó, tôi khẩn thiết cầu xin: “Kính xin Sư phụ, xin hãy đợi con!” Và rồi một cảnh tượng kỳ lạ xảy ra: con tàu đang từ từ tiến về phía trước đột nhiên lại lùi về phía sau và dừng lại ngay khi tôi vừa đặt chân xuống đất. Tôi lao nhanh lên tàu, và tàu lại tiếp tục chuyển động. Đến nay, tôi vẫn không thể hiểu nổi, sao con tàu lại có thể lùi lại được? Cứ thế tôi chạy tiếp đến phòng phẫu thuật, vừa kịp lúc 12 giờ trưa, đúng lúc y tá bước ra yêu cầu tôi ký vào giấy đồng ý phẫu thuật. Một lần nữa, tôi lại cảm nhận được uy lực của Đại Pháp.
Nhiều lần, vào thời khắc then chốt khi vượt quan, tôi luôn đặt việc cứu người lên hàng đầu, đặt chính cơ điểm, tôi là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, không phải tu luyện cá nhân như trong quá khứ, một bên là sinh mệnh hoàn toàn vì người khác, còn một bên là vì giải thoát cá nhân.
Sư phụ giảng: “Những vị Đại Giác Giả kia họ là vì điều gì? Họ hoàn toàn là vì người khác.”(Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân)
Tôi nhận ra khi trong tâm chỉ có chúng sinh và trách nhiệm, tôi sẽ cảm nhận được lực lượng của Pháp đang gia trì chính niệm cho mình, tựa như tất cả chư Thần trên khắp thiên vũ đều đang trợ giúp tôi. Đó chính là quá trình sinh mệnh đồng hóa với Đại Pháp, mọi việc đều có an bài, quan niệm cũ đang bị phá trừ, tà ác đang bị giải thể. Điều này hoàn toàn khác với trạng thái trước đây của tôi khi vẫn còn mang theo tư tâm, muốn lợi dụng Đại Pháp để giải quyết những phiền phức mà bản thân gặp phải.
5. Tà ác sợ hãi khi đệ tử Đại Pháp dốc toàn lực làm truyền thông
Tôi nhiều lần cảm nhận được tà ác rất sợ hãi khi đệ tử Đại Pháp dốc toàn lực làm công tác truyền thông, bởi nếu thực sự có thể toàn tâm toàn ý làm công việc này, mỗi ngày trong môi trường tập thể cùng nhau chứng thực Pháp, những điều nói và bàn đều là làm sao để cứu người được tốt hơn, thì đối với tà ác sẽ tạo được sự chấn nhiếp lớn nhường nào. Vì vậy, tà ác luôn không ngừng can nhiễu, lợi dụng mâu thuẫn trong khi phối hợp để gia tăng hiểu lầm và gián cách, khiến mọi người thất vọng, buông xuôi hoặc bất bình phẫn nộ mà rời đi.
Tôi nghĩ bất kể trong hạng mục và môi trường nào, mọi mâu thuẫn gặp phải đều là giả tướng diễn hóa ra để tu luyện và đề cao, trong đó còn bị xen lẫn những an bài chệch khỏi Pháp của cựu thế lực, lợi dụng nghiệp lực đời đời kiếp kiếp của chúng ta mà tạo ra mâu thuẫn, đó đều là những khảo nghiệm mang tính phá hoại cực kỳ ác độc.
6. Dùng chính lý nhìn nhận vấn đề, bước ra khỏi danh lợi tình
Vận hành một hạng mục truyền thông là một quá trình vô cùng gian nan, nhìn bề mặt thì nhân lực, vật lực, tài lực đều rất khó khăn. Trước đây từng có người khuyên tôi nên tính toán cho tương lai của mình, đi làm kiếm chút tiền để cuộc sống có sự đảm bảo rồi hãy tham gia, hoặc chờ khi truyền thông đi vào quỹ đạo hơn rồi tính cũng không muộn. Lúc đó tôi lại nghĩ, vậy thì tôi sẽ dồn lực ngay vào công việc này, trở thành một phần sức mạnh giúp truyền thông đi vào quỹ đạo.
Hạng mục truyền thông đã trải qua nhiều gian nan mà đi đến hôm nay, ảnh hưởng cũng không ngừng mở rộng, mức lương cũng dần được cải thiện, liên tục khai sáng môi trường để nhiều đồng tu hơn nữa có thể tham gia. Trong những tháng ngày ấy, tuy có nước mắt, có đắng cay, nhưng tôi chưa từng hối hận. Tôi hiểu rằng đó là sự cần thiết trong tu luyện, tôi cần tận dụng môi trường này để tu khứ những nhân tâm mà bản thân chưa buông bỏ được. Chính nhờ có môi trường này, tôi mới có thể tiếp tục tìm kiếm và cứu độ chúng sinh của mình.
Giữa muôn vàn khó khăn và rắc rối, tôi cũng đã từng cảm thấy mất phương hướng, từng tê liệt đánh mất sơ tâm, thậm chí vì bất bình mà không ngừng oán trách, vì chấp trước không buông mà muốn trốn tránh, từ bỏ. Tuy nhiên, mỗi lần đối diện với thử thách và sóng gió, tôi lại có thêm cơ hội để soi xét lại nội tâm, tìm ra chấp trước căn bản của bản thân.
Người tu luyện cần phải có thể trong phản đảo mà chính diện nhìn nhận vấn đề. Tôi mất mẹ nên không có ai để chia sẻ, chỉ có thể đối thoại với Sư phụ, và chính điều đó càng giúp tôi chuyên tâm tu luyện. Sau nhiều năm phiêu bạt khắp nơi, ngược lại tôi lại thuận lợi dừng chân ở Đại Kỷ Nguyên, có thể toàn tâm toàn ý không chút tạp niệm tập trung vào công việc. Tình hình tài chính vốn eo hẹp, lại phải đối mặt với giai đoạn đầu đầy khó khăn của hạng mục truyền thông, nhưng chính những thử thách này lại giúp tôi không bị lạc lối trong thế giới phù hoa khi đang ở độ tuổi trẻ trung ham vui ham chơi. Vì không có nền tảng chuyên môn nên ngược lại tôi không bị vướng mắc bởi những quan niệm hay giới hạn cứng nhắc, từ đó giúp tôi có thể khám phá mọi khả năng. Chế độ của công ty vẫn còn nhiều khiếm khuyết, điều này không chỉ khiến tôi trở nên độc lập, chủ động hơn, mà còn giúp tôi phát huy tiềm năng của mình. Vì công ty có quản lý và yêu cầu, nên khiến tôi, vốn là người thiếu kỷ luật, cũng phải theo sát tiến trình, mỗi ngày tham gia học Pháp tập thể, phát chính niệm, giảng chân tướng, nhờ vậy mà không dễ bị rớt lại. Cứ như vậy dưới sự khổ tâm an bài của Sư phụ mà tôi đã đi đến hôm nay.
Quá trình từng chút từng chút làm tốt công việc tại Đại Kỷ Nguyên cũng giống như quá trình tôi từng bước hoàn thiện bản thân. Sau khi hiểu được điều này, tâm tôi vô cùng cảm ân Sư phụ, đây quả là một ân huệ quá đỗi may mắn với tôi. Thời gian hiện tại vô cùng trân quý, cứu người là cấp bách, vì vậy chúng ta nhất định phải nhanh chóng phát huy ưu thế của truyền thông để giảng chân tướng trên diện rộng.
Sư phụ giảng: “Tờ báo có ảnh hưởng to lớn nhường này, năng lực của đệ tử Đại Pháp đều rất lớn, toàn thân và tâm đều đặt cả vào làm việc này, thị trường mà lớn thì sẽ giải quyết; hãy dụng tâm một chút về phương diện này, thật sự làm nó cho tốt. Đều nghĩ như thế làm như thế; một số ít người nghĩ như thế thì không được; cần mọi người đều phải phối hợp.” (Giảng Pháp tại hội nghị Đại Kỷ Nguyên)
Mong rằng chúng ta có thể nắm chắc khoảng thời gian mà Sư phụ đang kéo dài cho chúng ta để cứu nhiều người hơn nữa, không phụ sự từ bi khổ độ của Sư tôn. Trên đây là tâm đắc tu luyện của tôi trong những năm qua, nếu có điều gì chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ rõ. Con xin cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các quý đồng tu.
(Bài chia sẻ tại Pháp hội Chia sẻ Trải nghiệm Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Đài Loan năm 2025 )
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/21/501676.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/26/231065.html


