Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại New Zealand

[MINH HUỆ 06-11-2025] Con xin kính chào Sư phụ! Chào các đồng tu!

Khi còn ở Trung Quốc, tôi có một người họ hàng nhiều năm liền không tiếp nhận chân tướng. Điều này khiến tôi rất khổ tâm. Trong một lần họp mặt gia đình, cô ấy chủ động kể với tôi rằng khi đi du lịch Nhật Bản, cô đã xem các bảng thông tin về Pháp Luân Đại Pháp ở các điểm du lịch. Nhờ đó, cô ấy mới hiểu ra, hóa ra trên thế giới có nhiều người thuộc các sắc tộc khác nhau tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đến vậy. Cô ấy cũng biết được vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn là do Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dàn dựng để bức hại những người tu luyện theo Chân-Thiện-Nhẫn. Những chân tướng đó đã tác động rất lớn đến cô ấy. Cô ấy đã kể lại cảnh tượng đó một cách sống động, và hôm đó tôi đã thuyết phục được cô ấy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Tôi ngạc nhiên trước sự chuyển biến tư tưởng của cô ấy, và cảm nhận được sức mạnh từ sự từ bi của Sư phụ và uy lực cứu người của Đại Pháp. Lúc đó, từ nội tâm, tôi xuất một niệm: nếu tôi có cơ hội ra nước ngoài, tôi cũng sẽ đến các điểm du lịch để giảng chân tướng.

Có lẽ nhờ tâm nguyện này, không lâu sau, vợ chồng tôi đã chuyển đến New Zealand. Dù chưa có chỗ ở ổn định, phải di chuyển đến nhiều thành phố khác nhau, chúng tôi vẫn tiếp tục đến các điểm giảng chân tướng. Vào lúc chúng tôi chịu sự bức hại của ĐCSTQ, New Zealand đã dang tay tiếp nhận chúng tôi, chúng tôi nên biết ơn và mang vẻ đẹp của Đại Pháp đến cho người dân nơi đây để họ cũng được Đại Pháp cứu độ và bảo hộ. Trong những năm qua, chúng tôi vẫn luôn đoái hiện thệ ước trợ Sư cứu độ chúng sinh, hoàn thành sứ mệnh của mình.

Thời gian đầu mới đến, chúng tôi chủ yếu giảng chân tướng tại các điểm du lịch. New Zealand nổi tiếng với nhiều phong cảnh đẹp như tranh vẽ, thu hút du khách từ khắp nơi trên thế giới, gồm cả Trung Quốc. Chúng tôi chọn những địa điểm thu hút cả khách du lịch và người dân địa phương để giảng chân tướng. Bảng trưng bày của chúng tôi hình ảnh rất bắt mắt, chữ viết rõ ràng, mọi người từ xa đã có thể thấy điều chúng tôi muốn truyền tải. Lúc đó, các khu danh lam thắng cảnh tấp nập dòng người qua lại. Niềm hân hoan của chúng sinh sau khi minh bạch chân tướng và được đắc cứu lộ rõ trên nét mặt, đặc biệt là du khách Trung Quốc, sau khi quyết định tam thoái và biết đến câu chân ngôn “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, họ đã bày tỏ lòng biết ơn chân thành đối với Sư phụ và Đại Pháp. Sự chân thành đó vẫn còn in đậm trong ký ức của tôi.

Khi đại dịch COVID tàn phá thế giới, New Zealand cũng không ngoại lệ, ngành du lịch bị ảnh hưởng nặng nề. Chúng tôi chuyển điểm giảng chân tướng đến một quảng trường trung tâm thành phố có đông người qua lại, xung quanh là các cửa hàng, nhà hàng, tòa nhà thị chính và các địa điểm giải trí, nơi tụ tập của cả người dân địa phương và du khách. Mỗi ngày, dòng người qua lại chỗ chúng tôi không ngớt. Theo thời gian, mọi người bắt đầu hiểu và đón nhận chúng tôi. Có người sau khi đọc bảng trưng bày đã chủ động ký tên thỉnh nguyện, cũng có người nói họ đã nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp qua mạng xã hội. Các chủ nhà hàng và cửa tiệm người Hoa gần đó đã trở thành bạn của chúng tôi, mỗi khi đi ngang qua họ thường nhận tài liệu thông tin mới nhất của chúng tôi.

Một hôm, một người đàn ông cao lớn đi ngang qua, tay phải ôm mấy cuốn sách dày, phong thái điềm tĩnh, trông giống như một học giả. Tôi mỉm cười và đưa cho ông một số tài liệu chân tướng. Ông lịch sự từ chối nhưng sau đi được vài bước, ông lại quay lại và ngạo mạn nói: “Cô có biết không? Trên mạng còn đang tranh cãi về tính xác thực của việc cưỡng bức thu hoạch nội tạng đấy. Cô từ đâu đến?” Tôi nói: “Tôi đến từ Trung Quốc.” Ông ấy lại hỏi: “Tại sao cô lại ở đây? Sao cô không trở về đất nước của mình?” Tôi trả lời: “Vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã bị ĐCSTQ bức hại. Tôi ở đây với hy vọng nhiều người hơn nữa biết về tội ác của ĐCSTQ và kêu gọi công chúng hãy cùng chúng tôi giúp chấm dứt cuộc bức hại đã kéo dài hơn 20 năm qua.”

Ông ấy giận dữ vặn lại: “Cô đang nói dối! Nếu ĐCSTQ thực sự bức hại cô, làm sao cô vẫn có thể tới đây được?” Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào ông ấy và kiên quyết đáp: “Chính là vì trong nhiều năm qua, những nhân sỹ chính nghĩa và các học viên Pháp Luân Đại Pháp trên khắp thế giới đã liên tục phơi bày và lên án cuộc bức hại nên tội ác của ĐCSTQ mới phần nào được hạn chế. Bản thân tôi đã từng phải chịu đựng nhiều hình thức tra tấn tàn bạo ở Trung Quốc. Đây là câu chuyện của tôi, mời ông xem qua.” Tôi đưa bài viết về trải nghiệm của bản thân cho ông ấy. Ông đọc kỹ, rồi nhìn tôi với vẻ không tin. Tôi ngẩng đầu lên, bình tĩnh chỉ vào lỗ mũi trái của mình và nói: “Ông hãy nhìn xem. Đây là chứng cứ tội ác do ĐCSTQ để lại sau khi tra tấn tôi bằng cách bức thực qua đường mũi.” Ông ấy nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt đăm chiêu. Sau một thoáng im lặng, ông ấy cầm tờ rơi từ tay tôi và chậm rãi bước đi. Tôi có thể cảm nhận được sự chấn động sâu sắc từ nội tâm ông, tư tưởng của ông nhanh chóng thay đổi, chân tướng đã chạm đến sâu thẳm tâm linh ông.

Trên quảng trường thường có những tín đồ Cơ Đốc tụ tập thành từng nhóm năm hoặc sáu người. Tôi thường chủ động chào hỏi; đa số họ đều nhận tờ rơi, có người lập tức ký tên thỉnh nguyện ủng hộ các học viên Pháp Luân Công phản bức hại. Có lần, một cặp vợ chồng trẻ đến chỗ tôi. Người chồng là người New Zealand bản địa, nói được một chút tiếng Trung; vợ là người Trung Quốc. Thấy nhiều người qua đường tới ký tên, họ rất hiếu kỳ, chủ động bắt chuyện với tôi. Họ đã biết về Pháp Luân Đại Pháp trên mạng nhưng chưa tìm hiểu sâu. Tôi chia sẻ câu chuyện của mình từ lúc đắc Pháp, sự cải biến thân tâm, những điều kỳ diệu xảy ra ở bản thân cũng như các đồng tu sau khi tu luyện, và những bức hại bản thân tôi đã trải qua ở Trung Quốc—dù nhiều lần bị giam giữ và tra tấn một cách vô nhân đạo, nhưng tôi cũng chưa bao giờ phản bội Sư phụ. Tôi nói với họ rằng sự kiên định này là điều phổ biến trong các học viên. Người vợ dịch lại cuộc trò chuyện, người chồng càng nghe càng hứng thú. Họ đã nhận tất cả các tài liệu tôi đưa.

Sau khi biết về những bức hại tôi phải chịu đựng trong tù, ngay lập tức họ muốn cầu nguyện cho tôi. Tôi cảm ơn họ và nói: “Hiện tại tôi đã có đủ năng lực thanh trừ tà ác, có thể vận dụng pháp lực thần thông Sư phụ ban cho là phát chính niệm để bảo vệ chính mình.” Họ kinh ngạc trước sự vĩ đại của Đại Pháp và khâm phục đức tin kiên định của các học viên. Chúng tôi trò chuyện gần một giờ đồng hồ; người vợ liên tục giơ ngón tay cái lên tỏ ý tán thưởng và hoàn toàn đồng tình với quan điểm của tôi.

Một lần khác, một người theo đạo Cơ Đốc dừng lại trước tấm bảng trưng bày với dòng chữ “Chấm dứt ĐCSTQ” và hào hứng nói: “ĐCSTQ là ma quỷ! Chẳng phải là cần như vậy với ĐCSTQ sao?” Ông ấy vừa nói vừa làm động tác cứa cổ. Chúng tôi mỉm cười trả lời đúng vậy. Ông lập tức ký tên thỉnh nguyện và nói hy vọng ĐCSTQ sẽ sớm biến mất khỏi trái đất này.

Một ngày khác, chúng tôi đến điểm giảng chân tướng thì thấy hai người đàn ông phương Tây đứng im lặng giữa quảng trường, vẻ mặt trang nghiêm. Sau khi chúng tôi dựng bảng trưng bày xong, họ đi thẳng tới và nói muốn ký tên. Một người giải thích: “Chúng tôi theo đạo Cơ Đốc. Bạn bè đã kể cho chúng tôi về những gì các bạn làm ở đây, nên hôm nay chúng tôi đặc biết đến đây để gặp các bạn.” Sau khi ký tên, thần sắc họ trông vô cùng thư thái, như thể vừa hoàn thành việc đại sự trong đời.

Vào những ngày nắng đẹp, quảng trường luôn tấp nập người qua lại. Một hôm, tôi đang thu thập chữ ký như thường lệ, còn chồng tôi ngồi thiền trên chiếc ghế bên cạnh đài phun nước. Đột nhiên, một nam thanh niên người phương Tây khoảng 30 tuổi đi ngang qua tôi. Tôi đưa tờ rơi cho cậu ấy, nhưng cậu ấy lại giận dữ quát lên: “Biến đi!” Một tay cầm chai rượu, còn một tay giơ nắm đấm lên như định đánh tôi. Ngay lúc đó, một cặp đôi đi ngang qua đã can thiệp—người đàn ông đẩy cậu ta ra, còn người phụ nữ dang tay che chắn cho tôi.

Hai nhân viên bảo vệ vội vã lao ra khỏi trung tâm mua sắm; một người ra lệnh cho anh ta rời đi và gọi cảnh sát. Người đàn ông kia không những không nghe mà còn liên tục la hét: “Đây là New Zealand, ta là KIWI, người Trung Quốc thì hãy xéo về Trung Quốc”. Lúc đó, những người xunh quanh thấy tiếng ồn ào liền dừng lại xem. Giám sát an ninh cũng vội vã đến trình báo vụ việc tại chỗ, lúc đó anh ta mới vội vã rời đi. Trong suốt thời gian này, người phụ nữ liên tục an ủi tôi. Tôi mỉm cười và nhẹ nhàng nói với cô ấy: “Cảm ơn cô, tôi không sao. Chồng tôi đang ngồi ở ngay kia.” Tôi chỉ về phía chồng mình và các đồng tu đang ngồi thiền để cô ấy yên tâm rồi giảng chân tướng cho họ. Họ cảm ơn tôi. Sau này khi chúng tôi đến điểm giảng chân tướng, cảnh sát thường ghé qua hỏi xem có ai quấy rối không, sau khi xác định không có ai cản trở chúng tôi họ mới rời đi.

Sau sự việc này, vợ chồng tôi đều biết điều đó không phải ngẫu nhiên. Sáng hôm đó, trên đường đến điểm giảng chân tướng, chúng tôi đã tranh cãi với nhau. Tôi trách anh ấy không nhớ đường, đường gần không đi lại đi đường vòng, vừa tốn thời gian vừa tốn xăng. Anh ấy phàn nàn tôi hay cằn nhằn. Không ai chịu nhường ai. Thông qua hướng nội tìm, chúng tôi thể hội được sâu sắc rằng tu tốt chính mình là căn bản, nếu không đạt tiêu chuẩn của người tu luyện, rất dễ bị các loại nhân tâm can nhiễu và chi phối, sự việc trong phạm vi trường không gian của chúng ta cũng sẽ biến đổi theo tâm thái của chúng ta, tạo cớ cho cựu thế lực dùi vào sơ hở.

Chúng tôi cũng gặp những sinh viên Trung Quốc cố gắng phá rối chúng tôi. Nhìn thấy các bảng trưng bày và thông tin về việc tam thoái, một nam sinh liên tục lăng mạ chúng tôi. Tôi thấy cậu ấy còn trẻ mà đã bị ĐCSTQ đầu độc quá sâu, tuy đã đến xã hội tự do nhưng tư tưởng vẫn bị trói buộc bởi chế độ độc tài. Tôi cảm thấy sinh mệnh ấy thật đáng thương. Tôi nghĩ: nếu hôm nay chúng tôi không giảng chân tướng cho cậu ấy, sinh mệnh của cậu ấy sẽ phải đối mặt với nguy hiểm bị đào thải. Lúc đó, tôi xuất được thiện tâm, không nhìn vào biểu hiện phía con người này của cậu ấy đang nhục mạ chúng tôi, chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể cứu được cậu ấy đây? Cậu ấy không chỉ hại mình mà còn ở đây phát tán độc tố ảnh hưởng đến việc đắc cứu của chúng sinh.

Tôi quay phim lại khi cậu ấy đang la lối, rồi sau đó chân thành nói: “Chàng trai trẻ, cháu là sinh viên quốc tế phải không? Cháu có biết hành vi vừa rồi của cháu ở New Zealand là phạm pháp không? Cô đã ghi hình lại rồi. Nếu cô đưa cho cảnh sát thì tiền đồ của cháu có thể bị hủy hoại. Nhưng tạm thời cô sẽ không làm như vậy, cô biết cháu bị những lời dối trá của ĐCSTQ lừa gạt. New Zealand là một quốc gia dân chủ, không phải là chính quyền độc tài như ĐCSTQ, cô tặng cháu cuốn Cửu Bình này, cháu nhất định hãy đọc thật kỹ nhé—cuốn sách này nói rất rõ bản chất thực sự của ĐCSTQ, sẽ hữu ích cho việc học tập và sinh sống của cháu ở đây. Cha mẹ cháu đã vất vả để cho cháu đi du học; đừng để họ phải lo lắng.”

Mặt cậu ấy tái đi, nhận ra tính nghiêm trọng của sai lầm mình mắc phải, cậu ấy nhanh chóng nhận cuốn Cửu Bình và rời đi.

Sau đó tôi có gặp lại cậu ấy. Lần này cậu ấy cười ngượng ngùng. Tôi hỏi tại sao trước đó cậu ấy lại kích động như vậy. Cậu ấy thừa nhận rằng hầu hết người nhà của cậu đều là đảng viên, khi nhìn thấy thông điệp “Trời diệt Trung Cộng”, cậu ấy cảm thấy đó như một sự đe dọa đối với gia đình mình. Tôi nói: “Vậy khi về nhà, cháu hãy nói cho họ biết chân tướng, bảo họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ, chẳng phải là sẽ được an toàn sao?” Cậu ấy nói đã đọc cuốn tài liệu và giờ cậu ấy đã hiểu.

Chứng kiến sự thay đổi của chàng trai trẻ, tôi thấy nhẹ nhõm. Khoảng thời gian đó, tôi đang học Pháp tinh tấn, nên khi can nhiễu đến, có thể hành xử dựa trên Pháp, có thể dùng Thiện tu xuất được trong Đại Pháp để giải thể các nhân tố tà ác phía sau cậu ấy, giúp cậu ấy minh bạch chân tướng. Đồng thời, bản thân tôi cũng được đề cao và thăng hoa trong Pháp.

Gần đây, tại buổi học Pháp nhóm, điều phối viên của chúng tôi kể rằng khi cô ấy giảng chân tướng cho các Nghị sỹ địa phương, một Nghị sỹ nói ông ấy đã ký tên thỉnh nguyện và nhận tài liệu ở điểm của chúng tôi. Cô ấy xúc động nói: “Các đồng tu thấy đấy, nỗ lực của chúng ta tại các điểm giảng chân tướng không vô ích đâu—tất cả đều khởi tác dụng.”

Trong những năm qua, chúng tôi đã gặp đủ loại người tại các điểm giảng chân tướng, những trải nghiệm đó thật sâu sắc. Mỗi lần đứng ở điểm, tôi cảm giác như đang tham gia vào cuộc đại chiến giữa chính và tà. Trong cuộc đọ sức chính tà này, chúng tôi không bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh, không bị tình dẫn động.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, mỗi bước đi đều không tách rời sự gia trì và bảo hộ từ bi của Sư phụ, cũng như sự khích lệ từ các đồng tu. Sư phụ đã ban cho một người nhỏ bé như tôi dũng khí và trí huệ phi thường. Có thể theo Sư phụ cứu độ chúng sinh trong thời đại vĩ đại này, đó là sứ mệnh thần thánh mà Sư phụ ban cho chúng ta. Chúng ta chỉ là thuận theo thiên tượng, thuận theo thiên ý mà làm, còn thực sự cứu độ chúng sinh là Sư phụ. Mỗi khi nhìn thấy sự rạng ngời thánh khiết trên khuôn mặt chúng sinh sau khi minh bạch chân tướng, tâm tôi lại trào dâng lòng tôn kính vô hạn đối với Sư phụ và Đại Pháp. Trong thời gian Chính Pháp hữu hạn còn lại, chúng ta cần học Pháp nhiều hơn, phát chính niệm nhiều hơn, tu tốt chính mình, cố gắng trợ Sư cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.

Trên đây là chia sẻ của tôi, có chỗ nào chưa phù hợp, mong các đồng tu từ bi chỉ chính.
Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các đồng tu!

(Bài chia sẻ được chọn đăng từ Pháp hội New Zealand năm 2025)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/11/6/502199.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/11/8/231226.html