Thể ngộ của tôi về việc “cứu trợ lẫn nhau”
Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-09-2025] Một sự việc xảy ra cách đây một khoảng thời gian đã giúp tôi có thêm thể ngộ mới về lời giảng của Sư phụ:
“…chư vị cứu trợ lẫn nhau…” (Viễn ly hiểm ác)
Tôi xin chia sẻ trải nghiệm của mình với mọi người.
Đồng tu A bị ngã xuống một con dốc dài và sâu. Lo sợ rằng gia đình sẽ đưa bà đến bệnh viện, vừa tốn tiền lại vừa gây thêm gánh nặng cho họ, nên bà ấy đã đến nhà tôi thay vì về nhà của mình.
Các vết thương của đồng tu A trông rất nghiêm trọng: một khối u lớn ở sau đầu; vết bầm tím xung quanh mắt bên phải khiến mắt bà híp lại chỉ còn một khe nhỏ; và những vết trầy xước nghiêm trọng trên cánh tay phải của bà. Phần hông bên phải bị đau khi bà cố gắng bước đi, nên bà ấy phải dùng tay nhấc chân lên trước khi bước. Tôi nghĩ rằng: “Bà ấy đã 70 tuổi rồi. Bị ngã từ độ cao như thế, nếu không nhờ sự bảo hộ của Sư phụ, thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.”
Tôi vừa nấu ăn xong thì bà ấy tới. Tôi nói: “Chị hãy ngồi xuống và ăn chút nào.” Đồng tu A đáp: “Tôi không ăn được thức ăn cứng – chỉ ăn được một chút cháo hạt kê thôi.” Tôi nói với bà ấy sẽ ra ngoài để mua một ít hạt kê. Hạt kê thường rất dễ tìm mua, nhưng hôm đó tôi đi đến vài siêu thị mà không thể tìm thấy. Tôi cảm thấy hơi bực bội. Tôi thường không nhẫn nại và dễ nổi nóng, tuy nhiên vì để giúp đỡ đồng tu A, tôi đã tìm kiếm khắp trong thị trấn và rốt cuộc cũng đã tìm thấy.
Trong khi chăm sóc cho đồng tu A, mỗi khi mất kiên nhẫn hoặc cảm thấy bực bội, tôi đều hướng nội tìm. Tôi nấu ăn ba bữa một ngày, như thể đang chăm sóc cho một đứa trẻ vậy.
Tôi chia sẻ với đồng tu A rằng chúng ta phải làm theo những yêu cầu của Sư phụ, làm tốt ba việc và phủ định sự bức hại của cựu thế lực. Tối hôm đó, chúng tôi đã luyện công. Bà ấy đã rất nỗ lực dẫu đang đau nhức toàn thân.
Khi tôi hỏi bà ấy: “Hôm nay chúng ta có thể đi phát tài liệu cho người dân được không?” Bà ấy đáp: “Được chứ.” Tôi bèn đưa bà ấy đi phát tài liệu chân tướng cùng với mình. Vì bà ấy đi lại khó khăn, nên tôi mang theo ít tài liệu hơn – mỗi lần chỉ khoảng 20 đến 30 cuốn. Vì việc leo cầu thang trở nên khó khăn, đồng tu A sẽ bước về phía trước bằng chân trái và dùng chân phải để làm điểm tựa. Khi bà ấy gặp khó khăn, tôi thường đưa tay ra giúp đỡ. Tôi liên tục hướng nội tìm và không ngừng khích lệ bà ấy. Tôi theo sát bà ấy giống như cách mà người ta chăm sóc cho một đứa trẻ bị thương.
Khoảng hai tuần sau, trong khi chúng tôi luyện bài công pháp thứ hai “Pháp Luân Trang Pháp”, đồng tu A bắt đầu cảm thấy mát lạnh ở lòng bàn chân, và thân thể bà ấy ngày càng dễ chịu hơn. Khi nhìn xuống, bà thấy một vũng máu bầm trên mặt đất. Hoá ra đó chính là máu chảy ra từ những vết sưng trên đầu, mắt và các vết thương trên cánh tay bà. Sau khi luyện công, khối u trên đầu và vết bầm ở hai mắt bà ấy đã biến mất, và chân bà ấy cũng không còn đau nữa. Bà ấy đã có thể đi lại một cách dễ dàng.
Thông qua trải nghiệm này, tôi đã buông bỏ được tư tâm và học cách chăm sóc cho các đồng tu khác. Điều đó cũng giúp ma luyện tâm tính của tôi. Tâm tính tôi đã trở nên tường hoà và trầm ổn hơn. Đồng tu A cũng tăng cường thêm chính tín và chính niệm của mình, và được tiêu nghiệp, toàn thân thể được tịnh hoá.
Qua trải nghiệm này, tôi ngộ ra rằng khi ma nạn xuất hiện, thì đó thực sự là cơ hội. Chúng ta phải nắm bắt lấy chúng, chứ không được lảng tránh hay trốn chạy khỏi chúng. Chúng ta nên kịp thời hướng nội tìm và nỗ lực đề cao bản thân mình.
Giúp đỡ người khác cũng là giúp đỡ bản thân. Cứu người khác cũng là cứu chính mình. Khi phó xuất thì bạn sẽ đắc được rất nhiều.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/9/11/498812.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/15/230921.html



