Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế New York 2004

(Lý Hồng Chí, 21 tháng Mười Một, 2004)

Mọi người vất vả quá. (vỗ tay)

Làm một người tu luyện, đặc biệt là đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp, mọi người mang trên thân mình trách nhiệm quá lớn, gánh vác sứ mệnh trọng đại mà lịch sử trao cho chư vị. Nhưng mọi người làm được rất là tốt, về điểm này khi đối diện với các chúng sinh vũ trụ Sư phụ đều có thể nói như thế, nghĩa là họ đều rất bội phục. Đừng xem các việc mà mọi người làm ở thế gian đều rất tương tự việc mà người thường vẫn làm lúc bình thường, trên thực tế cơ điểm, mục đích làm việc của đệ tử Đại Pháp là hoàn toàn khác với người thường. Vì thế gian con người chính là ‘mê’, con người mê trong ‘hiện thực’ rất khó phân biệt thật-giả được rõ, dù có hiểu được hay không hiểu được cũng vậy, đệ tử Đại Pháp chẳng qua vì cứu độ chúng sinh nên lợi dụng hình thức của người thường mà thôi. Đối với người tu luyện mà nói, chính bởi vì xã hội nhân loại là mê, nên ở hoàn cảnh ấy mới có thể tu luyện, ai tu luyện xuất lai thì mới là xuất sắc.

Đại đa số học viên trong toàn thể quá trình chứng thực Pháp có biểu hiện về cơ bản đều rất là tốt. Đương nhiên còn một số không tốt, nhưng những người không tốt đó là đến để làm điều bất hảo, cựu thế lực nguyên là an bài họ làm những điều ấy, do đó trong các đệ tử Đại Pháp bất kể họ vào những lúc bình thường biểu hiện như thế nào, thì đến thời khắc mấu chốt thì đó mới là mặt chân thực của họ. Dẫu bình thường nói tốt đến mấy, ở trước mặt đại chúng biểu hiện ra tốt đến mấy, thì vào thời khắc then chốt mới là thể hiện chân thực của họ.

Mọi người đã vượt qua những năm tháng gian khổ mưa to gió lớn. Từ tình huống hiện tại mà xét, đã khác hẳn lúc trước rồi. Khi vừa mới bắt đầu cuộc bức hại vào 20 tháng Bảy, 1999, những tà ác ấy kiêu căng hống hách biết mấy, bày bố ra trận thế tà ác để thực sự đưa các đệ tử Đại Pháp vào chỗ chết. Bây giờ mọi người thấy cả rồi phải không, lịch sử khai sáng không phải cho những tà ác đó đâu, lịch sử là để thành tựu các đệ tử Đại Pháp, là được khai sáng cho các chúng sinh có thể được đắc cứu vào thời khắc cuối cùng. (vỗ tay) Trong những năm dài đằng đẵng của lịch sử, nhân loại trải qua văn minh của rất nhiều thời kỳ khác nhau, bên trong sinh mệnh của nhân loại đã được rót vào rất nhiều nhân tố của các loại văn hoá lịch sử từ xưa đến nay. Hết thảy những gì mà con người biểu hiện ra trong văn hoá lịch sử cận đại, và hết thảy những gì các sinh mệnh trên trái đất biểu hiện ra từ những niên đại xa xưa, trong cái nhìn của người thường thì là lịch sử của nhân loại, là quá trình sinh sôi của sinh mệnh, trong cặp mắt của các nhà khoa học thì được nhìn nhận là quá trình tiến hoá của sinh mệnh. Thực ra đều không phải. Toàn thể tam giới, kể cả tất cả sinh mệnh ở xã hội nhân loại, đều là vì để chúng sinh được đắc cứu khi vũ trụ ở Chính Pháp vào thời khắc cuối cùng mà được tạo ra, mà thành, mà đến, mà sinh, mà được khai sáng. Nghĩa là, tam giới chính là vì mục đích này, là vì để cứu vớt chúng sinh vũ trụ nên mới được tạo ra.

Tại thời kỳ xa xưa hơn nữa của lịch sử, ở tầng không gian nhân loại đây, ở hoàn cảnh nhân loại đây, ở tầng bề mặt vật chất do phân tử cấu thành đây, hoàn toàn không tồn tại nhân loại. Con người hiện đại khi dò tìm đã phát hiện ra sinh mệnh ngoài hành tinh, đúng thế, trong quá khứ chính là loại sinh mệnh như thế có ở khắp nơi tầng bề mặt do phân tử cấu thành này, từ xưa vốn dĩ không có con người. Tại sao về sau chư Thần tạo ra con người? Là vì vũ trụ cần trùng tổ lại mới, chúng sinh cần được cứu, tam giới cần thiết có hoàn cảnh này để làm trung tâm điểm trong toàn vũ trụ, truyền Đại Pháp trong hoàn cảnh đặc thù ấy [thì] chúng sinh các giới đều có thể nghe được Pháp. Chính là vì mục đích to lớn là cứu độ chúng sinh vũ trụ, mà tạo ra tam giới, đặc biệt là nhân loại trong tam giới. Như vậy trong các thời kỳ lịch sử, kể cả hết thảy những gì xuất hiện trong lịch sử nhân loại cận đại, đều là để tạo ra văn hoá mà có thể nhận thức Pháp cho con người, cho nhân loại hôm nay, chứ tuyệt đối không phải là vì mục đích để bản thân con người sinh tồn như thế nào, càng không phải vì để con người phát triển ra sao, cũng như sáng tạo ra cuộc sống tốt đẹp như thế nào trong xã hội nhân loại. Con người có thể hướng tới những cái tốt đẹp đó, cũng có thể đi thực hiện như thế, nhưng sự xuất hiện của tam giới và nhân loại tuyệt đối không phải vì mục đích đó đâu.

Nếu đã là tình huống như vậy, mọi người thử nghĩ xem, thế thì những sự việc phát sinh trong quá trình lịch sử, những sự việc trọng đại hơn nữa, có phải đều là có mục đích hay không? Có phải đều để đặt định gì đó cho nhân loại hôm nay không? Nói ví dụ như, nếu trong lịch sử không có Thích Ca Mâu Ni, không có Jesus, không có thánh Maria, không có Lão Tử, v.v., thì con người biết được hay không về ‘chính tín’ là gì, ‘Thần’ là gì, ‘Phật’ là gì, ‘Đạo’ là gì, tu luyện thế nào, nội hàm của ‘tu luyện’ là gì? Nội hàm của ‘thế giới thiên quốc’ là gì? Nếu những thứ đó trong đầu não con người là khoảng trắng, thì hôm nay tôi truyền Đại Pháp sẽ vô vàn khó khăn. Ngay cả khái niệm ấy mà tôi cũng phải giảng giải từ đầu cho con người thì không gọi là truyền Đại Pháp nữa. Tất cả những trạng thái khác nhau của sinh mệnh biểu hiện ra ở các thời kỳ và các dân tộc trong lịch sử, loại nhận thức phổ quát như phân biệt chính-tà, tốt-xấu, thiện-ác, hết thảy những điều ấy đều là chư Thần qua những tháng năm lâu dài đằng đẵng tạo cho con người một cách có mục đích, khiến con người có thể nhận thức một cách cơ bản nhất rằng thế nào là tốt, xấu, thiện, ác. Như vậy khi Đại Pháp hồng truyền, khi bắt đầu cứu độ chúng sinh, con người sẽ nhận thức được hết thảy những điều ấy, thì sẽ minh bạch được Pháp này là tốt hay xấu, chính hay bất chính.

Trong quá trình lịch sử người ta cũng nhận thức về ‘Thần’. ‘Thần’ là gì? Dù rất thô thiển, nhưng người ta đều biết Thần là vĩ đại, là thần thánh. Tuy các sinh mệnh khác nhau có khái niệm nhận thức về Thần là khác nhau, nhưng đều nhận thức rằng họ là Thiện với con người, là cứu vớt con người. Những nhân vật anh hùng xuất hiện ở các triều đại và các thời trong lịch sử Trung Quốc, hết thảy những nhân vật nổi bật xuất hiện trong những sáng tạo văn minh lịch sử, kỳ thực, họ đều là để đặt định các loại phương thức tư tưởng của nhân loại cho con người, đặt định các loại cấu trúc tư duy và phương thức tư duy của con người hôm nay. Đó là một công trình vĩ đại đào tạo kết cấu tư duy cho chủng loại sinh mệnh con người này. Đó là một công trình mà nhân loại trải qua năm tháng lâu dài mà tự thân mình thể nghiệm rồi mới có thể nhận thức được nội hàm văn hoá và sự vật. Đối với con người mà nói, một sự việc đã phát sinh rồi, người ta biết được rằng sự việc ấy là có ý nghĩa gì, thông qua sự việc ấy còn cần biết được biểu hiện nội tại của sự việc. Nói ví dụ như thế nào là Thiện, Thiện là trạng thái nào, nội hàm mà nó bao gồm là gì, phạm vi của nó có bao nhiêu chủng loại; ác là gì; tốt là như thế nào; xấu là ra làm sao. Người ta trong thực tiễn cuộc sống đều có thể nhận thức một cách thiết thực hết thảy điều ấy, thật sự lĩnh ngộ ra nội hàm, thì mới có được nhận thức sâu sắc đối với hết thảy điều ấy. Điều này không phải đơn giản dễ dàng một chốc lát là có thể khiến người ta minh bạch được đâu.

Thời kỳ đầu khi Thần tạo ra sinh mệnh con người, trong tư tưởng con người chưa có gì cả, toàn là khoảng không, không phân tốt-xấu, thiện-ác đồng tại, tương phản khác biệt rất mạnh, khi vui thì thiện, khi không vui thì ác. Con người hiện đại đã khác rồi. Tại sao con người hiện đại đến thời cận đại đột nhiên trở nên lý trí hơn nhiều? Ấy là lại có những biến đổi mới so với việc tạo ra con người trong quá trình lịch sử mà tôi vừa giảng, ấy là vì có những sinh mệnh cao tầng chuyển sinh vào nhân loại mà thành. Về bản thân nhân loại mà nói, thực ra quá trình lịch sử của nhân loại chính là một quá trình đặt định ra hành vi và tư tưởng của con người, cũng chính là bồi tạo loài người chân chính hôm nay. Mục đích của hết thảy điều này là gì? Là để trong Đại Pháp hồng truyền khiến con người có thể nhận thức Pháp. Như vậy có nghĩa là, sự kiện này vốn đã được an bài từ thời kỳ vô vàn xa xưa trong lịch sử, đã được đặt định ngay từ đầu rồi.

Tôi còn muốn bảo cho mọi người rằng ai mới là tu luyện, ai mới là chính tín. Trong quá khứ, có rất nhiều người giảng có phương thức tu luyện thế này, có phương thức tu luyện thế kia, tu luyện thế này, tín Thần thế kia. Tôi nói với chư vị rằng, dẫu trong lịch sử đã có bao nhiêu chư Thần đến đây, bao nhiêu Giác Giả đến đây, thì sứ mệnh chân chính của họ đều là đặt định ra văn hoá về tu luyện và chính tín cần thiết cho Đại Pháp; (vỗ tay) không ai độ nhân cả, không người nào đã lên thiên quốc, là vì phương thức tu luyện trong quá khứ là đặt định cơ sở cho hôm nay Đại Pháp có thể thật sự độ con người. Chư Thần từng hạ xuống đây trong quá khứ, trong những sự việc họ làm, xác thực là có những sinh mệnh được độ lên trên kia, nhưng đó không phải thật sự là bản thân người đó đâu, mà là phó nguyên thần của họ; mà ngay cả với Thần hạ xuống độ nhân ấy thì thân thể lúc bấy giờ mang tải họ —người— vẫn đang chuyển sinh luân hồi ở thế gian con người, ngay cả thân thể mang tải chính bản thân họ còn chưa hề được độ. Nghĩa là, trong lịch sử vẫn cứ nói lớn rằng độ nhân, độ nhân, ấy vậy mà không ai từng độ nhân cả. Vào thời Thích Ca Mâu Ni truyền Pháp, các đệ tử của Ông từng hỏi Ông: ‘Bạch Sư tôn, có thể không thoát ly các duyên thế gian mà tu thành Như Lai hay không?’ Cũng là muốn hỏi, liệu có thể ở thế gian không thoát ly hoàn cảnh cuộc sống và hoàn cảnh xã hội người thường mà tu thành Thần, tu thành Phật hay không? Thích Ca Mâu Ni nghĩ một lát rồi nói: ‘Vậy phải đợi đến lúc Chuyển Luân Thánh Vương hạ thế thì mới được’. (vỗ tay) Hơn hai nghìn năm trôi qua rồi, môn đồ của tất cả các loại chính giáo đều đang chờ đợi. Đợi gì? Đợi Thần đại hiển trên trời ư? Đợi Thần đến, không cần tu, cũng mặc kệ việc tu tốt hay xấu, mặc kệ là người tốt hay xấu, tất cả cùng nhau lên thiên quốc sao?

Đương nhiên, dù tôi là ai, người ta đều biết tôi đang truyền Pháp cứu độ thế nhân. Sư phụ chỉ là một thân xác thịt người thường đang ở đây giảng Pháp cho mọi người. Nhận thức về Sư phụ, rất nhiều người thường có cách nhìn khác nhau. Không sao cả, tin hay không tin đều không sao cả. Tôi không nói rằng tôi là Thần, tôi không nói tôi là Phật, con người thế gian hoàn toàn có thể coi tôi như một người hết sức bình thường. Hết thảy những gì tôi làm đều là lấy phương thức của con người mà làm, khi độ các đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp thì tôi dùng phương thức của con người bình thường mà làm. Trong hoàn cảnh xã hội này, trong không gian mê này, sẽ không có sinh mệnh cao tầng nào dùng phương thức biểu hiện ra Thiên Thần đại hiển để độ nhân ở thế gian toàn bằng Thần tích đâu. (vỗ tay) Trong một diện nhỏ, chỉ liên quan đến mấy người cá biệt, hoặc để tạo thành văn hoá trong lịch sử, thì đó là chuyện khác. Nhân loại chính là như thế này. Tất nhiên cũng không có điều gì tuyệt đối cả. Có thể là vào thời Pháp Chính Nhân Gian tôi sẽ lấy phương thức của Thần mà làm, vì thời ấy ắt phải làm như thế. Còn trước sau lúc bắt đầu Chính Pháp mà dùng phương thức của Thần mà hành sự trên diện lớn, thì sẽ tạo thành chấp trước cho người tu luyện.

Có người nghĩ: ‘Thần có bản sự lớn thế, sao không cứu vớt người nghèo, trừng phạt kẻ ác? Vì lẽ gì không đến thi triển Thần tích?’ Cấu thành của xã hội nhân loại và tam giới đã đặt định ra phương thức tồn tại và mục đích của chúng rồi. Đây chính là một xã hội ‘mê’, chính là xã hội không để chúng sinh hoàn toàn nhìn thấy chân tướng. Ai tu luyện nơi đây đều phải ở trong mê này lấy phương thức của người thường mà làm người tốt, mà hành thiện, vứt bỏ chấp trước mới có thể thoát ly nơi này, đó mới được gọi là ‘tu luyện’. Nếu hoàn toàn lấy phương thức của Thần mà làm gì đó ở đây, thì đều không thuộc về ‘tu luyện’ nữa. Rất nhiều người tu Đạo trong lịch sử đã làm ra Thần tích ở thế gian, ấy là để sáng tạo văn hoá của lịch sử. Vì sao vào thời cận đại rất ít đi rồi? Vì càng đến gần thời truyền Đại Pháp thì càng không cho phép những sự việc như thế xuất hiện nhiều. Thời cận đại khi Chính Pháp bắt đầu rồi, đến lúc đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp cần tu luyện, thì yêu cầu đã cao rồi; đặc biệt là khi những sinh mệnh đặc thù ấy của vũ trụ bắt đầu chứng thực Pháp, bắt đầu viên mãn chính mình, thì hoàn cảnh ở đây lại càng trọng yếu hơn, về yêu cầu lại càng nghiêm hơn, rất hiếm để con người thấy chân tướng. Vì lô sinh mệnh này tu được cao, đối với họ mà nói thì yêu cầu cũng cao; trách nhiệm mà lô sinh mệnh này gánh vác là lớn, vậy thì họ cần ở hoàn cảnh rất khổ mà vượt ra, (vỗ tay) do đó nói rằng đệ tử Đại Pháp thật xuất sắc.

Trạng thái tu luyện này mà đệ tử Đại Pháp đối diện hôm nay, cũng có thể nói là, đã khác với bất kể phương thức và trạng thái tu luyện nào trong lịch sử. Tôi vẫn luôn giảng rằng sự tham dự của cựu thế lực là một loại bức hại, là một loại can nhiễu. Nếu trong lịch sử, được chư Thần độ đều là phó nguyên thần của con người chứ không phải bản thân chủ nguyên thần của con người, thế thì mọi người hãy thử nghĩ, chủng loại phương thức độ nhân ấy còn có thể hữu dụng đối với tu luyện của đệ tử Đại Pháp hôm nay không? Các đệ tử Đại Pháp, kể cả chủ thể của con người thế gian đều ở bề mặt, vậy những gì chúng làm có đúng không? Có thể được không? Hoàn toàn không thích đáng, vì thế mới nói chúng là đang can nhiễu. Hôm nay tôi bảo mọi người loại phương thức tu luyện này, loại hình thức tu luyện này, là lấy phương thức phù hợp tối đa với xã hội người thường mà tu luyện, là lợi dụng tối đa phương thức của người thường mà chứng thực Đại Pháp, (vỗ tay) đó là chưa từng có trong lịch sử. Đối với chư Thần kia mà nói, thì đối với dạng phương thức tu luyện này như thế nào là họ không biết chút gì, [họ] hễ mà làm ra gì đó thì hoàn toàn là không đúng được, do đó chúng tuyệt đối là một loại can nhiễu đối với tu luyện của đệ tử Đại Pháp. Không phải nói rằng chúng không có bản sự, mà vũ trụ quá khứ chính là tạo ra những sinh mệnh như thế, vũ trụ quá khứ chỉ có trí huệ như vậy thôi. Trong lần Chính Pháp này, vũ trụ sẽ kiện toàn những gì chưa kiện toàn của quá khứ, cải biến những gì mà vũ trụ quá khứ về năng lực là không thể làm nổi, do đó đệ tử Đại Pháp mới có thể được đắc độ, mới có thể tu luyện viên mãn. Nếu chiểu theo phương thức tu luyện của quá khứ, thì đệ tử Đại Pháp hôm nay sẽ không ai viên mãn cả.

Chỉ có chiểu theo phương thức thành tựu, phương thức tu luyện, phương thức độ nhân một cách chân chính của Đại Pháp hôm nay thì mới có thể viên mãn, (vỗ tay) không chỉ viên mãn, mà còn thật sự độ được người ta, độ được chủ nguyên thần của con người. (vỗ tay) Đối với những vị được gọi là ‘Thần’ mà lại thao túng Chính Pháp kia mà nói, chỉ biết một mà không biết hai, chỉ biết quá khứ mà không biết hiện tại và tương lai, chỉ biết hình thức mà không biết nội hàm, làm ra những thứ mà chúng không đủ sức để làm, tạo thành cho bản thân Chính Pháp và tu luyện của đệ tử Đại Pháp những can nhiễu nghiêm trọng. Do đó tôi giảng rằng, hết thảy những gì tôi làm hôm nay là khác với trong lịch sử. Đệ tử Đại Pháp và những tín đồ Cơ Đốc bị bức hại trong lịch sử, về hình thức xem ra đều là bị bức hại, nhưng làm người tu luyện, làm sinh mệnh đang đi hướng về Thần, thì biểu hiện ra là khác nhau. [Họ phải] một mực chịu đựng là vì vũ trụ trong quá khứ không có năng lực giải quyết vấn đề uyên nguyên của lịch sử, khiến cả sinh mệnh ở tầng cao hơn cũng đến làm hại Thần, đồng thời bức hại những người đang đi hướng về Thần; điều ấy đối với lịch sử mà nói, đối với lịch sử của vũ trụ và đối với Thần mà nói, đều là không quang vinh lắm. Hôm nay tôi không chỉ là đi con đường khác với họ trong quá khứ, [mà còn] là sự khác biệt giữa tương lai và quá khứ, là phương thức tu luyện mà Đại Pháp trao truyền cho con người chính là như thế, tôi và các đệ tử Đại Pháp cũng đang đặt định cơ sở cho tương lai, phương pháp tu luyện trong tương lai sẽ vĩnh viễn như thế này! (vỗ tay) Đó mới gọi là độ nhân một cách chân chính, đó mới là thật sự độ được con người ta.

Đây không phải là ai muốn cải biến gì đó liền có thể cải biến được đâu. Như mọi người đã biết, hiện nay đang là thời kỳ Chính Pháp, vũ trụ đang canh tân, trùng tổ lại mới, tái tạo. Trong điều kiện này mới có thể bù đắp những chỗ thiếu sót, điều chỉnh cho chính những chỗ thiếu sót cũng chỉ có thể khi mà đại khung đang trùng tổ lại mới thì mới có thể làm được, do đó đây là cơ duyên. Loại cơ duyên này là không cho phép bất kỳ sinh mệnh nào đến can nhiễu và phá hoại, ai can nhiễu thì đều có tội, ai can nhiễu thì đều phải chịu trách nhiệm.

Những lời mà tôi vừa nói, về cơ bản là khái quát rằng phương pháp tu luyện hôm nay của các đệ tử Đại Pháp là khác với tu luyện trong quá khứ. Vì một người nếu muốn được đắc độ, người ấy ắt phải tự thân từ trong hoàn cảnh gian khổ, trong khó nạn, trong lợi ích, trong tình dục mà vượt xuất ra. Bất kể việc gì đều đụng chạm đến lợi ích thiết thân của người tu luyện, bất kể việc gì cũng đều làm xúc động đến cá nhân chư vị, đến tư tưởng tình tự của chư vị, đến tâm tính của chư vị, và đến những thứ chấp trước trong tư tưởng của chư vị. Chư vị bước đi thế nào, lựa chọn những gì, đó chính là sự khác biệt. Trái lại, thì chính là người thường. Chư vị có thể từ cái Lý của người thường mà vượt xuất ra, từ chấp trước của người thường mà vượt xuất ra, thì chư vị chính là Thần. (vỗ tay) Điều này tuyệt đối không giống như phương thức tu luyện trong quá khứ.

Con người trong quá khứ hễ vào chùa, vào tu Đạo viện, vào núi, tránh xa nhân thế để đi tu, thì bản thân thân thể cá nhân ấy không có chịu nhận quá nhiều khảo nghiệm tâm tính và xúc động trực tiếp đến chấp trước, cũng như trắc nghiệm về lợi ích trực tiếp nhất, do đó bản thân người đó cũng bằng như không tu. Đành rằng trong đời người đã vứt bỏ sinh hoạt bình thường của con người, đối với cá nhân đó mà nói thì chỉ bất quá là lựa chọn một phương thức sinh hoạt khác mà thôi. Nếu phó nguyên thần ấy thật sự có thể tu thành, từ trong thân thể họ mà xuất ra được một phó nguyên thần trở thành Thần, đối với họ mà nói là có phúc phận, đời sau người ấy có thể được phúc báo. Phúc báo ấy, là phúc báo đắc được ở thế gian, chỉ thế mà thôi. Từ mục đích một sinh mệnh tu luyện mà nói, ai tu luyện mà lại cầu điều đó? Từ căn bản mà giảng tam giới không phải là vì điều đó mà được tạo ra, chúng sinh cũng không phải vì điều đó mà đến. Nói cách khác, tu luyện hôm nay của đệ tử Đại Pháp mới là vĩ đại nhất, là khai sáng của lịch sử, chư vị bước đi cho chính con đường của chư vị là điều cực kỳ then chốt. (vỗ tay)

Tôi vẫn luôn giảng rằng, tôi nói rằng các đệ tử Đại Pháp không thể bước sang cực đoan, phải nhất định đi cho chính con đường của chư vị. Chư vị suy nghĩ tận đâu đâu, chư vị hôm nay tà ngộ, ngày mai chư vị nhiệt huyết dâng trào rồi làm ra các việc này khác, dưới kích động của tâm hiển thị mà không ngừng làm những việc dại dột, tất cả đều trực tiếp là do chủ nguyên thần của chư vị và biểu hiện trực tiếp của sinh mệnh chư vị. Người như thế có thể viên mãn không? Vì hành vi của chư vị đều là chủ thể tu luyện của chư vị biểu hiện ra, mà cần được đắc độ cũng chính là chủ thể đó, thế thì sinh mệnh như thế mà được sắp xếp lên chỗ Thần nơi đó thì có được không? Không được, do đó chư vị cần phải làm cho tốt, một cách lý trí và thanh tỉnh mà dùng chính niệm để tu luyện. Chư vị có thể lấy phương thức sinh hoạt phù hợp ở mức độ lớn nhất với người thường mà tu luyện. Chỉ cần Sư phụ nói nó là khả dĩ, thì chư vị cứ đi mà chiểu theo phương thức sinh hoạt của người thường mà làm thôi, bởi vì con đường của chư vị chính là như vậy, con người là phải dùng phương thức đó để được đắc độ. Chư Thần trong tương lai nếu họ muốn đến độ nhân thì cũng phải làm như thế, bởi vì vũ trụ tương lai về phương diện độ nhân này có đối tượng được nhắm vào chính là chủ thể con người. Do đó không cần nhìn chủng loại hình thức tu luyện quá khứ và những loại phương thức tín Thần đó như thế nào, cũng không cần xem thế lực của họ lớn đến đâu, chỉ chư vị mới là đang tu luyện một cách chân chính. (vỗ tay) Vũ trụ đang trong Chính Pháp, những Thần mà họ tin theo đều đang được sắp xếp lại vị trí mới của mình, họ còn lên đến đâu để đắc độ? Làm sao lên thiên quốc? Thế giới thiên quốc đều đang trùng tổ lại mới, họ đến thiên quốc nào đây? Chư vị mới là đường đường chính chính, mới là xuất sắc, mới là sinh mệnh vĩ đại khi thật sự cứu độ chúng sinh mà tiến về thế giới thiên quốc.

Những lời tôi vừa giảng, là nhắm vào đệ tử Đại Pháp chúng ta mà giảng. Là người không tu luyện hoặc là học viên mới, chư vị có thể nghe nhưng chưa hiểu rõ những gì tôi đang giảng, hoặc cảm thấy huyền hoặc khó tin. Không cần sốt ruột, tôi ở đây không có hại cho ai cả, không có nhân tố bất hảo đối với con người. Không hiểu thì chư vị dần dần sẽ hiểu, về nhận thức thì chư vị có thể dần dần nhận thức được những người tu luyện này.

Cuối cùng tôi còn muốn nhấn mạnh một chút về vấn đề này. Có một số học viên cá biệt rất không trầm tĩnh, tâm chấp trước rất mạnh! Nghe được một chút, thấy được một chút, thậm chí cảm giác một chút rằng mình có bản sự nào đó, hoặc tự cảm thấy mình giống như ai đó, thế là bắt đầu đầu óc lẫn lộn, thần hồn điên đảo, luyên thuyên cả lên. Chư vị còn có thể tu không? Bất kể chư vị là ai, hôm nay tôi không độ được chư vị thì chư vị sẽ là quỷ trong địa ngục! Vì sao chư vị không lý trí như vậy? Vì sao phát tán trong các học viên những việc can nhiễu đến tu luyện và chứng thực Pháp của các học viên? Chư vị chỉ là vấn đề tự tâm sinh ma của bản thân thôi sao? Chư vị đang can nhiễu Đại Pháp. Tội ấy vẫn còn nhỏ chăng? Nếu như hôm nay tôi, Lý Hồng Chí, không thừa nhận chư vị là đệ tử Đại Pháp, không thừa nhận chư vị là học viên của tôi, thì chư vị nghĩ xem còn có chư vị nữa không? Tam giới đều là vì điều này mà được tạo ra, dù khung thể của vũ trụ này to lớn đến đâu, hết thảy các sinh mệnh đều đang chăm chú nhìn vào trong đây, hết thảy các sinh mệnh nơi đây đều cần phải được thừa nhận. Do đó tôi khuyên những học viên mà vẫn không lý trí đó: chư vị phải lý trí lên thôi, chư vị cần có trách nhiệm với sinh mệnh của chư vị; vì tâm chấp trước của chư vị cho nên mới tạo thành việc chư vị bị những sinh mệnh tà ác ngoại lai làm chủ, can nhiễu, và khống chế, khiến chư vị không lý trí như thế.

Lời tôi vừa giảng, Sư phụ nói ra tương đối nặng. Mọi người có thể thấy cả rồi, thời kỳ gần đây, có lúc lời tôi giảng nhắm vào các học viên như thế là nghiêm trọng hơn rồi, là vì tôi thấy được hậu quả đáng sợ của họ. Dẫu chư vị nhận thức như thế nào, dù những người không hiểu tôi và không hiểu đệ tử Đại Pháp kia có nhận thức gì, tôi, Lý Hồng Chí, chính là vì chúng sinh mà đến, tôi là đang cứu độ chúng sinh, tôi không muốn nhìn thấy bất kể sinh mệnh nào huỷ hoại chính mình, vì tôi chính là vì chư vị mà đến! (vỗ tay) Tôi lo lắng, tôi lo lắng vì chư vị, thời gian càng ngày càng cấp bách. Mọi người cũng thấy cả rồi, hình thế biến hoá cũng rất lớn. Nếu cuộc bức hại này đột nhiên kết thúc, thì không còn cơ hội nào nữa đâu, hết thảy đều định lại rồi.

Một thời gian khá lâu tôi không tham dự Pháp hội với mọi người, do vậy sẽ cùng ở đây với mọi người lâu một chút. (vỗ tay nhiệt liệt)

Tôi nghe nói rằng có học viên đến từ Nga, còn có những vị đến từ một số nước Đông Âu, đến đây một lần cũng rất khó, về kinh tế, về các phương diện đều khó khăn. Còn có một số học viên mới khác, còn chưa từng gặp tôi, vẫn luôn muốn gặp Sư phụ. Rất nhiều học viên cũ đã một thời gian khá lâu không gặp tôi rồi. Dường như chư vị đều có rất nhiều lời muốn nói, hôm nay nếu tôi rời đi thì mọi người sẽ rất thất vọng. (Sư phụ cười) (vỗ tay) Như vậy, đã là như thế, chúng ta cứ theo biện pháp cũ, mọi người có gì cần nói, thì chư vị viết vào tờ câu hỏi rồi đưa lên, sau đó tôi sẽ giải đáp cho mọi người. (vỗ tay)

Mọi người thật là vất vả. Trời đã trở lạnh. Mùa hè khi mọi người ở lãnh sự quán, ở trên phố và các hoàn cảnh mà giảng chân tướng và chứng thực Đại Pháp, trời tuy nóng nhưng vẫn chịu đựng vượt qua. Hễ khi mà trời lạnh hơn, hoàn cảnh tự nhiên tạo thành khó khăn nhất định cho mọi người. Về phương diện này mọi người không vì hoàn cảnh tự nhiên không tốt mà không làm gì nữa, mà trái lại, mọi người vẫn đang nỗ lực, không buông lơi. Thật sự rất xuất sắc, các sinh mệnh tương lai, con người thế gian tương lai sẽ đều cảm tạ chư vị, là vì ai có thể được lưu lại trong tương lai đều nhờ chư vị nên mới được lưu lại. (vỗ tay) Hiện nay con người thế gian ở trong mê, còn ở trong cái gọi là khảo nghiệm là các đệ tử Đại Pháp, chúng sinh đều ở trạng thái mê. Con người tương lai đều sẽ biết đệ tử Đại Pháp là ai, đều sẽ biết các đệ tử Đại Pháp rất xuất sắc, hơn nữa những người được lưu lại sẽ cảm kích các đệ tử Đại Pháp.

Đệ tử: Nếu điều kiện cho phép, có thể quay về Đại Lục công tác không?

Sư phụ: Nếu bức hại kết thúc rồi, trước khi Pháp Chính Nhân Gian tới, chư vị muốn quay về Đại Lục công tác thì chư vị cứ về Đại Lục công tác. Còn như hiện nay có được hay không? Hiện nay tốt nhất là đừng về, vì ở đó bức hại vẫn đang tiếp tục. Tôi biết, có một số học viên cá biệt mà chư vị có thể nhận được từ quan viên nào đó hoặc nhân vật có thân phận nào đó ở Đại Lục gọi điện thoại cho chư vị, gửi thông điệp cho chư vị, bảo chư vị hãy trở về, bảo đảm gì gì đó cho chư vị, bảo đảm rằng không bức hại, bảo chứng sẽ thế này thế khác. Mọi người thử nghĩ xem, chính sách bức hại này là họ định ra phải không? Bản thân việc họ bảo đảm chẳng phải có vấn đề? Họ nhận chỉ thị của ai? (vỗ tay) Họ có bảo đảm gì? Ai bảo đảm họ? Bản thân việc đó chẳng phải có vấn đề sao? ‘Thống chiến’ là gì? Khi mấy thủ đoạn lưu manh không linh nghiệm thì làm ra cái thống chiến này. Lại lôi ra thủ đoạn này, chư vị cần chú ý. Chúng ta không có uy hiếp bất kể chính quyền nào, chúng ta chỉ yêu cầu nó chấm dứt bức hại thôi. (vỗ tay) Vừa bức hại vừa lung lạc nhân tâm, cả lưu manh không khéo cũng bị chúng qua mặt. (mọi người cười)

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp ở Trùng Khánh xin vấn an Sư phụ. (Sư phụ: Cảm ơn mọi người) (vỗ tay) Chúng con bảo đảm với Sư phụ rằng, bất kể lúc nào chúng con cũng đều làm tốt những việc cần làm tốt.

Sư phụ: Thật xuất sắc. (vỗ tay)

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp ở Đại học Thanh Hoa Bắc Kinh xin vấn an Sư phụ.

Sư phụ: Cảm ơn mọi người. (vỗ tay)

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp bị giam một cách phi pháp trong trại cưỡng bức lao động nữ ở Bắc Kinh xin vấn an Sư phụ.

Sư phụ: Cảm ơn mọi người. (vỗ tay)

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp bị giam một cách phi pháp trong tù ở Bắc Kinh xin vấn an Sư phụ.

Sư phụ: Cảm ơn mọi người. (vỗ tay) Dù ở hoàn cảnh nào đều cần kiên định chính niệm, bởi vì chư vị là đệ tử Đại Pháp, chư vị là sinh mệnh đặc thù.

Đệ tử: Pháp hội Châu Âu năm tới sẽ khai mở ở Luân Đôn, chúng con thành tâm mong Sư phụ sẽ quang lâm. (mọi người cười, vỗ tay) Xin hỏi Sư phụ về nguyên nhân sửa “bảy vị Phật” thành “sáu vị Phật”?

Sư phụ: Giảng từ mấy phương diện, một là trong lịch sử thì đến thế gian này là không ít chư Phật, không chỉ là sáu, cũng không chỉ là bảy, tất nhiên cũng còn có chư Thần khác nữa. Nói riêng về chư Phật, đã có không ít vị Phật đến độ nhân, nhưng những Phật mà có mang sứ mệnh, giống như Thích Ca Mâu Ni, thì trong lịch sử trước Thích Ca Mâu Ni thì có sáu vị. Tôi định giảng là tính luôn cả Phật Thích Ca Mâu Ni ở trong đó, vậy chính là bảy. Nhưng trong Phật giáo vẫn luôn giảng là sáu, vì môn đồ Thích giáo nhìn nhận rằng họ là Phật tử của Thích Ca Mâu Ni, nên họ không tính Phật Thích Ca Mâu Ni [trong số đó], họ giảng là có sáu vị. Tôi giảng là muốn tính cả Phật Thích Ca Mâu Ni là thành bảy vị. Đương nhiên, truyền Pháp mà, cũng cần phù hợp theo năng lực tiếp thu của nhân loại hiện nay, do đó để môn đồ Phật giáo có thể được đắc độ tối đa, chúng ta chiểu theo họ nói, đổi thành sáu vị là được rồi. (vỗ tay)

Đệ tử: Kính chào Sư phụ tôn kính. Con đại biểu các học viên ở Romania vấn an Sư phụ.

Sư phụ: Cảm ơn mọi người. (vỗ tay)

Đệ tử: Ở Romania đa số là học viên mới, cũng trải qua các loại khó khăn, nhưng họ đều rất tinh tấn. Xin Sư phụ giảng một chút rằng học viên Romania cần làm thế nào để tham gia tốt hơn vào chứng thực Pháp, cũng như Romania làm thế nào có thể đóng vai trò tốt hơn nữa trong chứng thực Pháp?

Sư phụ: Tôi vừa giảng về so sánh giữa con người trên thế gian và đệ tử Đại Pháp, hiện nay nhân số đệ tử Đại Pháp là rất ít, vậy mà chư vị gánh vác sứ mệnh lịch sử lớn như vậy. Đệ tử Đại Pháp ở bất kể địa khu nào, về cơ bản, chư vị chính là hy vọng được đắc cứu của chúng sinh địa khu đó, hơn nữa là hy vọng duy nhất. Chúng sinh ở nơi ấy, cần phải nghe được phúc âm của chư vị, phải nghe được chư vị trong khi giảng chân tướng khiến họ nhận thức được Đại Pháp là gì, do đó trách nhiệm của đệ tử rất trọng đại. Như vậy làm thế nào cho tốt hơn nữa? Tôi nghĩ rằng, đã là đệ tử Đại Pháp mà giảng, mỗi người chúng ta dựa vào một cái miệng mà giảng chân tướng cho tất cả mọi người của một địa khu thì giảng không hết được, năng lực của đệ tử Đại Pháp trong chính niệm chính hành và uy đức của tu luyện cũng sẽ khởi tác dụng.

Một phương diện khác, hết thảy những gì đệ tử Đại Pháp làm, hết thảy những gì nói ra khi giảng chân tướng, sẽ khiến chân tướng được lưu truyền trong xã hội người thường, làm cho giữa người với người hình thành hoàn cảnh giao lưu. Như vậy trong hoàn cảnh đó, đàm luận giữa người với người sẽ khiến những sinh mệnh đó được đắc cứu, ấy là gián tiếp. Còn có một vấn đề ấy là có rất nhiều sinh mệnh chịu nhận ảnh hưởng độc hại của các sinh mệnh tà ác, trong đầu não họ mang chứa rất nhiều tuyên truyền bất hảo từ các kênh truyền thông vu khống của Trung Cộng. Như vậy mọi người khi giảng chân tướng mà có thể tẩy sạch những cái đó thì tốt hơn, vì ai có tư tưởng không tốt về Đại Pháp sẽ bị khống chế bởi những sinh mệnh tà ác mà bức hại đệ tử Đại Pháp. Như vậy đệ tử Đại Pháp khi phát chính niệm, khi chính niệm chính hành, sẽ thanh trừ chúng. Kỳ thực, nếu chư vị niệm rất chính, thì khi đi trên đường phố, khi sinh hoạt ở thành phố của chư vị, thì hết thảy hoàn cảnh xung quanh đều được thanh lý. Sự tồn tại của chư vị đang khởi tác dụng cứu độ chúng sinh. Tuy nhiên, tu luyện cá nhân của chư vị sẽ gặp phải ma nạn, dù chư vị có bản sự to lớn đến đâu, là vì mỗi cá nhân đều có con đường cần phải đi trong tu luyện của họ; đồng thời trong chứng thực Pháp thì cựu thế lực cũng đã thiết lập rất là nhiều can nhiễu cho chư vị, những can nhiễu ấy trong tình huống thông thường chính niệm không đầy đủ thì rất khó thanh lý rớt đi.

Nếu như nói về làm sao cho tốt, đó chính là làm tốt ba việc mà các đệ tử Đại Pháp cần làm, ấy là tốt nhất rồi. (vỗ tay) Nhưng về dụng tâm là có khác nhau. Có người không dụng tâm lắm, có học viên tinh tấn hơn, dụng tâm nhiều hơn. Đương nhiên Sư phụ đều thấy được cả, mỗi cá nhân, trong xã hội có gia đình, có công tác, còn có các loại hoạt động xã hội mà phát sinh quan hệ về đủ loại phương diện với xã hội của chư vị, do đó thời gian còn lại rất ít. Sư phụ đều biết cả, đều thông cảm. Thực ra hình thức tu luyện của Đại Pháp cũng đã cân nhắc đến điểm này rồi, phương diện này là không ảnh hưởng.

Đệ tử: Các đệ tử Đài Loan xin vấn an Sư phụ. (vỗ tay) Xin hỏi Sư phụ về phương hướng trước mắt của website Chính Ngộ khu vực Châu Á Thái Bình Dương?

Sư phụ: Các website của đệ tử Đại Pháp là nên làm cho tốt, vì đó cũng là những cửa sổ giảng chân tướng, cũng khởi tác dụng trong cứu độ chúng sinh, nên cần phải làm cho tốt. Còn như nói cụ thể làm thế nào, thì đó là việc của chư vị. (Sư phụ cười) Vì sao Sư phụ không nói về những gì quá cụ thể? Sư phụ chỉ giữ cho tình huống chỉnh thể không xuất hiện vấn đề, [còn] giữa các học viên với nhau có xuất hiện một số vấn đề, tranh luận, hoặc là nhận thức khác nhau, đó đều là trạng thái tu luyện của chư vị biểu hiện ra. Con đường này nên tiến bước thế nào, mỗi một việc cần làm ra sao, đều là những gì mà bản thân chư vị buộc phải đối mặt trong quá trình ấy để dựng lập uy đức của chư vị. Nếu mỗi việc đều là tôi bảo chư vị làm như thế nào, thế thì việc ấy chính là do tôi làm, tất cả chư Thần đều không thừa nhận đó là chư vị làm đâu, (Sư phụ cười) (vỗ tay) do đó tôi vẫn muốn lưu các việc đó lại cho chư vị, tôi không thể lấy mất cơ hội tu luyện của chư vị được.

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp ở Quảng Châu xin vấn an Sư tôn.

Sư phụ: Cảm ơn mọi người. (vỗ tay)

Đệ tử: Xin hỏi Sư phụ tôn kính, có đệ tử ở Đại Lục lấy tiền dành dụm được để đưa cho hạng mục giảng chân tướng ở New York, thế có khả dĩ không?

Sư phụ: Khả dĩ thì khả dĩ thôi, nếu cuộc sống rất khá giả, thì không thành vấn đề. Còn nếu là tiền dành dụm mà được, cái đó thuyết minh rằng về sinh hoạt không có dư giả lắm, thế thì tốt nhất là lưu lại để giảng chân tướng ở Đại Lục, vì hoàn cảnh bên ngoài Đại Lục vẫn luôn mạnh hơn nhiều so với Đại Lục. (vỗ tay)

Đệ tử: Xin hỏi Sư phụ, giảng chân tướng ở Manhattan hiện nay có phải là sẽ một mạch đến Chính Pháp kết thúc thì mới thôi hay không? (mọi người cười)

Sư phụ: Không phải, lần trước khi các học viên giảng chân tướng ở Manhattan mở hội họp tôi đã nói rồi, mọi người chỉ làm một đoạn thời gian. Địa phương Manhattan này khá là đặc thù, về phương diện tài chính nó hầu như là trung tâm của thế giới, hơn nữa toàn thế giới có rất nhiều công ty lớn đều lập ở đó văn phòng hoặc chi nhánh công ty, nghĩa là, nó là một nơi giao hội kinh tế, có giao tiếp mật thiết với cả thế giới. Đồng thời, vì hoàn cảnh của nó đặc thù, những người tập trung ở Manhattan cũng đặc thù, tập trung ở đó đa số là người trí thức cao, có quyền lực nhất định ở xã hội, người có lực tài chính, nghĩa là, tác dụng của họ ở xã hội không hề bình thường.

Mặc dù ở khu vực New York, gồm cả một dải New Jersey, thì có số học viên không hề ít so với các địa khu khác, tuy nhiên, trải qua mấy năm rồi, phát hiện rằng Manhattan có rất là nhiều người vẫn không hề động đến tâm can. Làm việc giảng chân tướng một thời gian lâu đến như thế rồi, mà rất nhiều người vẫn chưa tiếp xúc được đệ tử Đại Pháp. Trung Cộng bức hại Pháp Luân Công đã đưa vào nơi đó rất nhiều tà ác, do đó tạo thành là người ở trong hoàn cảnh đó vẫn luôn có chướng ngại khi nhận thức Đại Pháp.

Đồng thời tôi còn phát hiện một vấn đề, trong các công ty lớn ở Manhattan, mà thậm chí cả trong các công ty nhỏ nữa, đều có viên chức là người Trung Quốc. Mà những người Trung Quốc ấy, đa số đều nhận phải mê hoặc của giả tướng do các kênh tuyên truyền vu khống của Trung Quốc thời bấy giờ, trong đầu não của họ vẫn luôn chưa được tẩy sạch, do đó họ trở thành những người phát tán độc tố ở xã hội Mỹ quốc. Không nói rằng những người đó bản chất là ác, nhưng xác thực là khi các đệ tử Đại Pháp giảng chân tướng, thì họ ở đó phát tán những thứ vu khống của Trung Cộng. Không phương hại gì đâu nếu mọi người cứ viết ra, viết trên truyền đơn, trên các bảng tin hoặc bài báo cáo trên kênh thông tin: ‘Người Trung Quốc trong công ty của các bạn cũng bị mê hoặc, họ đang giúp Trung Cộng phát tán độc tố, (vỗ tay) [các bạn] cần tự mình xem chân tướng.’ (vỗ tay)

Đệ tử: Con là trong tình huống không có kỹ năng người thường nào, làm thế nào để làm các việc chứng thực Đại Pháp được tốt hơn?

Sư phụ: Không có kỹ năng người thường cũng không sao cả. Rất nhiều học viên phát truyền đơn, phát báo trên phố, giảng chân tướng gặp mặt trực tiếp người thường, những cái đó đều có thể làm. Còn rất nhiều học viên tập trung trước lãnh sự quán quanh năm ở đó, cũng rất xuất sắc. Rất nhiều việc có thể làm.

Đệ tử: Kính thưa Sư phụ tôn kính. «Chuyển Pháp Luân» cũng như các kinh sách khác của Đại Pháp gần đây có nhiều chỉnh sửa chữ, việc này có nội hàm thâm tầng hơn là gì?

Sư phụ: Về nội hàm ấy chúng ta không giảng, tôi chỉ giảng về bề mặt. Ví như nói chữ “luyện” trong từ “tu luyện”, nếu là sự việc bức hại đệ tử Đại Pháp không phát sinh, tôi sẽ cấp cho chư vị con đường mà chư vị cần đi. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, những khí công giả và những thứ loạn bát nháo kia đều tham dự vào bức hại, thậm chí lên cả truyền hình để công kích Đại Pháp. Tất nhiên họ xuất phát từ mục đích là bởi vì người học Đại Pháp đông lên rồi, người của họ cũng đến học Đại Pháp, họ không kiếm được tiền nữa, vì thế mà ghen ghét. Do đó có học viên đề xuất, nói ‘Thưa Sư phụ, chúng ta có thể lấy chữ “luyện”, trong chữ “luyện” của môn khí công khác thay đổi chữ “hoả” thành chữ “mịch” được không? Nguyên lai họ không phải là tu luyện chân chính mà.’

Tôi chỉ là đưa ra một ví dụ đó, ở đủ mọi phương diện đều có các nhân tố do văn hoá biến dị tạo thành một cách biến dị. Vì Hán tự là văn tự đặc thù, nó rất gần với chữ ở thiên thượng. Tiếng Hán và ngôn ngữ trên trời cũng rất gần gũi, vì nó là văn hoá do Thần trực tiếp sáng tạo cho con người, hơn nữa đặt định ra ở Trung Quốc là văn hoá nửa-Thần, như vậy hình và âm của chữ đều có quan hệ liên đới với vũ trụ. Điều này khác biệt rất lớn với các văn tự của Tây phương, văn tự của các dân tộc khác. Bởi vì văn tự của các dân tộc khác từ một ý nghĩa nào đó mà giảng, kỳ thực là một loại phù hiệu mà Thần sáng tạo cho con người, mục đích là sau khi tiếp duyên rồi đến địa khu đó đợi Pháp, sao cho có thể khiến những người đợi Pháp ở đó sinh sống bình thường cũng như tạm thời cho người ta một loại phù hiệu để giao lưu. Còn nếu như Hán tự có âm và hình chữ là có quan hệ liên đới với vũ trụ, thì mọi người thử nghĩ xem, nó khởi tác dụng can nhiễu như thế nào đối với nhân loại, đối với các đệ tử Đại Pháp đắc Pháp và tu luyện ở tầng này mà chứng thực Pháp, thậm chí đối với cả Chính Pháp? Nghĩa là cựu thế lực dùng những nhân tố đó mà dùi vào sơ hở trong Chính Pháp. Chẳng hạn nói [về từ] “mục đích”, thời cổ đại quá khứ viết là “mục địa” là như đến “địa” của địa điểm nào đó, “địa” của “thổ địa” nhất định. Thời hiện đại về bề mặt nói là để quy phạm ngữ pháp, rằng thuận tiện cho người ta nắm vững ngữ pháp, bèn đổi “địa” viết thành “đích”, do đó chư vị dẫu đạt “mục đích” rồi nhưng chưa hề đến “mục địa”. (mọi người cười, vỗ tay)

Rất nhiều nhân tố đều có vấn đề, cựu thế lực vào thời cận đại đã phá hoại văn hoá Trung Quốc, lưu lại một mớ bòng bong cho tôi khi truyền Pháp. Các nhân tố phá hoại ở đủ mọi phương diện là có quá nhiều, do đó rất nhiều việc đều phải cải chính cho đúng, nhưng đã không còn thời gian nữa, muốn cải chính thì cũng chỉ là làm một chút giản đơn như thế thôi. May là nội hàm của Pháp không chịu ảnh hưởng. Cuốn sách «Chuyển Pháp Luân» này tại từng không gian có biểu hiện xuất lai đều không giống nhau, đến thiên thượng, thì xem ra hoàn toàn không phải là một so với cuốn «Chuyển Pháp Luân» ở mặt đất nữa, do đó không chịu ảnh hưởng.

Đệ tử: Đệ tử vẫn không làm được tu luyện một cách phù hợp ở mức tối đa với người thường, sau này sẽ lưu lại rất nhiều hối tiếc hay không?

Sư phụ: Chưa làm được tu luyện một cách phù hợp ở mức tối đa với người thường, “ở mức tối đa” chính là nói hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn. Như vậy nếu hôm nay kết thúc, chư vị thuộc về tầng thứ nào, thì là định lại như thế. Hôm nay chưa kết thúc, chưa kết thúc, cũng có nghĩa là điều chư vị chưa làm được và làm được ấy, điều chư vị tu tốt và chưa tu tốt ấy, chúng vẫn là biểu hiện trong quá trình, vẫn không thể định ra là chư vị thế nào. Tuy nhiên nếu nhận thức được chỗ thiếu sót của mình rồi, tôi tin rằng chư vị đưa câu hỏi này thì khẳng định là đã nhận thức ra rồi, vậy thì sửa đổi đi, hãy làm cho tốt. (vỗ tay)

Đệ tử: Xin hỏi Sư phụ tôn kính, trong sách «Chuyển Pháp Luân» xuất bản trước đây từ “trình độ” được chỉnh sửa thành “thành độ”, nhưng có đồng tu nói Minh Huệ Net còn chưa công bố, thế nên sửa lại thành “trình độ” hay không?

Sư phụ: Chỉnh sửa chữ là đã chỉnh sửa mấy lần rồi, điều cần chỉnh sửa thực là quá nhiều. Một khi đụng đến vấn đề này thì có nhiều việc phát sinh, do đó cho đến nay, thì việc chỉnh sửa kết thúc ở đây, không chỉnh sửa nữa. Về những gì cần chỉnh sửa, mọi người hãy xem bản «Chuyển Pháp Luân» mới nhất mà sắp xuất bản, là chiểu theo bản «Chuyển Pháp Luân» mới mà làm. Vì lúc chỉnh sửa chữ có lúc thông tri cho Minh Huệ Net, có lúc không thông tri cho Minh Huệ Net, tình huống là như vậy.

Đệ tử: Ngài từng giảng cho chúng con về kết cấu vũ trụ ấy có phải là kết cấu vũ trụ mới không?

Sư phụ: Kết cấu mà tôi giảng cho chư vị, đều là kết cấu ở cựu vũ trụ. Trong Chính Pháp thì những trạng thái biểu hiện xuất ra cũng là trạng thái biểu hiện ra của sinh mệnh trong cựu vũ trụ. Vũ trụ mới là không thể giảng, không chỉ không thể giảng, mà không thể tiết lộ thiên cơ. (Sư phụ cười) (mọi người cười, vỗ tay) Trong cựu vũ trụ có rất nhiều thiên cơ đã không thể xứng là thiên cơ nữa, vì nó sắp phải cải biến, sẽ phát sinh biến hoá, nhưng mà cựu vũ trụ này, cũng vẫn còn có rất là nhiều những sinh mệnh tốt và nhân tố tốt, bao gồm cả kết cấu tốt, vẫn cần được lưu lại. Do đó, trong cựu vũ trụ có rất nhiều sinh mệnh, và tuyệt đại đa số kết cấu là được lưu lại.

Đệ tử: Vào thời cấp bách cứu độ chúng sinh này, vì sao con còn có ‘tư tâm’ ngoan cố đến thế? Con thấy lo thay cho bản thân mình.

Sư phụ: Tôi nghĩ rằng có thể nhận thức ra chỗ thiếu sót của mình, ấy chính là tu luyện. Điều ấy thực ra cũng bình thường, miễn là có thể nhận thức ra thì chính là bắt đầu tiến bộ. Lúc bình thường có thể chú ý, dần dần làm được tốt, như vậy chư vị chính là đang tiến bộ. Đừng sốt ruột, sốt ruột sẽ sinh ra chấp trước. Thấy ra vấn đề thì sửa đi, thấy chỗ chưa tốt thì đi khắc phục. Có rất nhiều việc có thể chư vị làm không nổi, về điểm này, khi tôi truyền Pháp là đã được suy xét một cách toàn diện rồi, đã được tính đến vấn đề đó rồi. Nói cách khác, tôi muốn độ ấy chủ yếu là chủ nguyên thần, nghĩa là đang độ cá nhân đó. Con người có năng lực lớn ngần nào chứ? Con người chỉ là nhận ra chỗ sai lầm của bản thân mình liền đi khắc phục thì chính là đang tu, nhưng mà nhân tố cấu thành sinh mệnh của con người cũng biến dị rồi thì làm sao đây? Đặc biệt là ngay cả phương thức tư tưởng của con người cũng biến dị rồi thì làm sao đây? Chẳng hạn như, ở Trung Quốc thì Trung Cộng vẫn luôn cường hoá những thứ mà chúng giáo dục người ta qua ngần ấy năm, rất nhiều người thấy được ác đảng là bất hảo nhưng cũng là từ văn hoá do ác đảng giáo dục mà nói rằng ác đảng bất hảo, chứ họ không hề thật sự nhận thức được nó, không thể từ ngoài văn hoá ác đảng vốn nó đã nhồi nhét vào mà nhìn rõ nó. Đó chính là tư tưởng biến dị. Như vậy trong tình huống như thế thì làm sao đây? Do đó tôi nói rằng có cái chư vị có thể làm được, hễ có thể làm mà chư vị không làm thì chư vị không phải là người tu luyện; cái mà chư vị không thể làm nổi thì Đại Pháp nhất định sẽ làm cho chư vị, Sư phụ nhất định sẽ có biện pháp. (vỗ tay)

Nói cách khác, phần tu của chư vị thì chư vị nhất định phải tu, còn phần chư vị không tu được, phần chư vị cũng không cảm giác nổi, cảm giác không tới, thậm chí chư vị có ý thức đến nhưng cũng không có năng lực làm ấy, thì Sư phụ sẽ làm. Tất nhiên, không phải nói là chư vị thấy được tâm chấp trước nào đó chưa buông bỏ, lấy cớ bảo “chưa có năng lực”, tự mình muốn đẩy trách nhiệm, (vỗ tay) thế thì không được. Cái mà tôi nói đến là, đối với kết cấu sinh mệnh và kết cấu tư tưởng của chư vị, chư vị hoàn toàn ý thức không tới được và cũng không làm được ấy, cái đó Sư phụ khẳng định sẽ làm.

Đệ tử: Thưa Sư phụ, lúc cuộc bức hại này kết thúc có phải là thời khắc Pháp Chính Nhân Gian hay không?

Sư phụ: Rất có thể như thế. (vỗ tay) Tôi vẫn chưa giảng đến đó nha, hễ giảng thì tâm chư vị sẽ dấy động lên. Sẽ lưu lại những gì tốt đẹp và tráng quan cho chư vị tự mình thấy.

Đệ tử: Thưa Sư tôn, có thể giảng một chút về nguồn gốc của tà đảng Trung Cộng bức hại các đệ tử Đại Pháp? (mọi người cười)

Sư phụ: Cái thứ đó về căn bản là từ đâu ra, tôi thấy là vẫn không giảng ở Pháp hội; còn ở thế gian thì nó hình thành như thế nào, điều ấy không cần tôi giảng mọi người cũng đều có chỗ hiểu biết của mình rồi. Kỳ thực dù nó là tà đảng hay ác đảng cũng vậy, hoặc nó là một đảng chính trị nào đó cũng vậy, thì những người tu luyện chúng ta hoàn toàn không can thiệp đến nó. Dẫu nó ác đến mấy thì nó vẫn là việc của thế gian con người, dẫu nó tốt đến mấy thì nó cũng là việc của thế gian con người. Mà đã là người tu luyện thì thoát ly thế gian, tu luyện trong thế gian cũng không nhập vào phân tranh của thế gian. Nó ác là có mục đích tồn tại cho cái ác của nó, nó thiện cũng có mục đích tồn tại cho cái thiện của nó, điều ấy được quyết định bởi trạng thái xã hội của xã hội nhân loại, các đệ tử Đại Pháp hoàn toàn kệ nó. Nhưng như mọi người đều thấy rõ cả rồi, năm đó khi tên đại ma đầu ở cõi người bức hại chúng ta đã hò hét rằng cái ác đảng đó “nhất định phải chiến thắng Pháp Luân Công”, và “ta không tin rằng (tà đảng Trung Cộng) không chiến thắng nổi Pháp Luân Công”. Tôi biết rằng ấy là xuất phát từ sự tật đố của nó, nhưng đằng sau lời của nó, tôi biết, ấy là nhân tố của ác đảng kia. Nghĩa là, nó bức hại chúng ta thì chúng ta mới vạch trần nó ra. Chúng ta không thừa nhận cuộc bức hại này, khi giảng thanh chân tướng chúng ta nói cho con người thế gian rằng vì sao bức hại Pháp Luân Công, Pháp Luân Công là gì, ác đảng ấy là gì. Hễ là ai bức hại đệ tử Đại Pháp, thì đều cần vạch trần nó ra, dọn sạch những độc hại lưu truyền mà nó phát tán vào đầu não con người thế gian.

Có người nghe học viên giảng chân tướng rồi, vẫn nói Pháp Luân Công tốt lắm, [nhưng] tôi cảm thấy tà đảng Trung Cộng cũng có lý do của nó. Cũng có nhiều người cho rằng điều mà Trung Cộng nói cũng không sai, từ đó không nghe chân tướng nữa. Những người ấy không nhìn ra bản chất tà ác của nó. Có người bảo rằng Pháp Luân Công rất tốt, và ác đảng cũng không sai, mà là lỗi của đại ma đầu. Thế thì chúng ta cần bảo cho con người thế gian rằng vì sao nó bức hại Pháp Luân Công, bức hại Pháp Luân Công xuất phát từ mục đích gì, bảo người ta hãy nhìn xem rốt cuộc ai là tà giáo, và ác đảng ấy là ra làm sao. Các đệ tử trong khi bị bức hại hãy đưa nội tình lịch sử của nó phơi bày ra.

Các đệ tử Đại Pháp tuy là người tu luyện không quản những việc thế gian, nhưng tôi, Lý Hồng Chí, điều gì cũng biết hết. (vỗ tay) Trong mấy năm bị bức hại này tôi vẫn luôn giảng những lời ấy, nhưng bức hại vẫn còn tiếp tục. Cho đến nay, bộ xậu mới của Trung Cộng đã lên đó hai năm rồi, mà cuộc bức hại vẫn đang tiếp tục, đó chỉ là mấy người cá biệt đang làm điều ác thôi sao? Thế thì tại sao không đưa bản chất tà ác của ác đảng ra bàn dân thiên hạ? Nếu nó không bức hại ta, thì ta kệ nó, ta cũng không định nói gì nó. Hằng bao nhiêu sinh mệnh của đệ tử Đại Pháp bị đoạt mất rồi, mà bức hại vẫn diễn ra, quá tà ác; hơn nữa ác đảng còn lợi dụng các kênh thông tin một chiều, tuyên truyền vu khống một cách rầm rộ còn ghê gớm hơn cả thời “đại cách mạng văn hoá”, nhắm vào một nhóm những người lương thiện, [dù] ta nhẫn, ta dung [thứ], [thì] chư Thần đều không dung! (vỗ tay)

Đệ tử: Chấp trước về ‘tình’, con đã làm điều sai rồi. Vì con đường mình đi mà ân hận, con nên làm thế nào để bù đắp?

Sư phụ: Ài (thở dài) thực ra điều Sư phụ đau lòng nhất chính là việc này. Làm một người tu luyện, nó quá là xấu hổ. Là người thường thì nó cũng đã xấu hổ rồi, nhưng đã là người tu luyện, lẽ nào có thể còn đưa cái đó ra mà nói nữa? Quá nhục nhã. Chư vị biết chăng? Trong tu luyện quá khứ, người tu luyện một khi phạm giới về phương diện này, thì suốt đời không thể tu luyện nữa, nghiêm trọng đến như thế.

Vậy làm thế nào? Đại Pháp từ bi, Sư phụ xét một cách toàn thể sinh mệnh của chư vị, khi Pháp Chính Nhân Gian chưa tới chư vị vẫn còn có cơ hội. Tuy nhiên, không được tái phạm lỗi lầm này nữa. Không thể được đâu, đặc biệt là trong thời kỳ này, tà ác sẽ lợi dụng ‘tình’ của chư vị để tăng cường bức hại, khiến chấp trước dục vọng của chư vị trở nên hết sức nặng nề, thậm chí chư vị mà xử lý không khéo sẽ nhập sang đường tà. Sư phụ nhìn thấy điều ấy rồi đó. Nếu chư vị vẫn có thể làm tốt, tu tốt, thì tội ấy sẽ đều do tà ác; nhưng nếu chư vị bước đi không tốt, thì tội chính là do bản thân chư vị. Đương nhiên nếu đã thanh trừ can nhiễu của tà ác, thì hết thảy hành vi đều chính là hành vi của chư vị.

Trong thời kỳ Chính Pháp, chỉnh thể vũ trụ trong Chính Pháp, chư vị biết Sư phụ làm như thế nào chăng? Các sinh mệnh trong toàn thể vũ trụ, kể cả con người ở thế gian, các sinh mệnh ở thấp hơn thế gian và thấp hơn nữa, kể cả sinh mệnh ở âm gian và địa ngục, Sư phụ đều thực hiện với nguyên tắc này: tôi đều không nhớ đến tội lỗi và sai lầm dù lớn đến đâu mà sinh mệnh đó từng phạm phải, đều có thể tiêu bỏ cho chư vị, Thiện giải tất cả. Trong lịch sử từ xưa đến nay chưa từng có ai đối đãi như thế với chúng sinh, ở vũ trụ hễ đâu không tốt nữa thì nổ tan huỷ đi rồi tạo lại mới, hễ chỗ nào không đạt nữa, thì sẽ giống như ‘tân trần đại tạ’ của thân thể con người, tế bào nào không tốt nữa sẽ bị đào thải đi và tái sinh cái mới thay thế. Đối đãi chúng sinh một cách từ bi như thế này là chưa từng có kể từ khai thiên tịch địa, (vỗ tay) tôi vẫn luôn thực hiện như thế, tôi cũng đã làm được vậy rồi. Tuy nhiên có một điểm, nếu trong thời kỳ Chính Pháp mà phạm tội với Đại Pháp, can nhiễu Chính Pháp, thì tội ấy sẽ không thể bỏ qua. Chính là tiêu chuẩn ấy. Nếu tiêu chuẩn ấy cũng chẳng có nữa, thì Pháp của vũ trụ sẽ không tồn. Sinh mệnh tương lai sẽ không có Pháp để chiểu theo, không có Pháp để tuân theo, vũ trụ sẽ bằng như không có Pháp tồn tại, sẽ là một thế giới hỗn độn loạn bát nháo. Thế thì không được! Thế thì tương đương phá hoại vũ trụ, do đó hễ khởi tác dụng phụ diện đối với Chính Pháp thì chính là tội như thế. Đối với một sinh mệnh mà giảng, đó chính là chỉ do sai khác một niệm mà thành, nhưng hậu quả của nó là nghiêm trọng.

Đệ tử: Thưa Sư phụ tôn kính, con là đệ tử Hàn quốc đến từ Hắc Long Giang. Xin thay mặt toàn thể đệ tử Đại Pháp ở Hắc Long Giang cũng như các tiểu tổ giảng chân tướng Hàn quốc vấn an Sư phụ.

Sư phụ: Cảm ơn mọi người. (vỗ tay) Các đệ tử Đại Pháp Hàn quốc làm được rất là tốt. Ở Trung Quốc Đại Lục cũng có rất nhiều đệ tử Đại Pháp người Triều Tiên, bị bức hại rất nghiêm trọng, tôi đều biết cả.

Đệ tử: Các tổ chân tướng của chúng con giảng chân tướng trọng điểm nhắm vào khu vực Bắc Kinh chiếm tỷ lệ tám mươi phần trăm, còn lại giải cứu học viên chiếm hai mươi phần trăm. Giảng chân tướng gia tăng hơn nhắm vào khu vực Bắc Kinh, sẽ giảm nhẹ tà ác tụ tập tới Manhattan hay không?

Sư phụ: Nên nói như thế này, khi đệ tử Đại Pháp các nơi đều làm được rất tốt, thì tà ác kia không phân thân nổi, các nơi đều thanh lý chúng. Tà ác đến Manhattan đang bị thanh trừ triệt để. Hiện nay tà ác trong tam giới đang đã bị thanh trừ lượng lớn rồi. Chư vị thấy hình thế hiện nay đang biến hoá, ngay cả thời tiết cũng thay đổi. Các đệ tử Đại Pháp trước đây ngồi trước Lãnh sự quán ở New York đều biết, chỗ đó là lạnh nhất, các đệ tử Đại Pháp chúng ta chịu đựng rất nhiều trong những năm qua. Theo tình huống hiện nay mà xét, đệ tử Đại Pháp các nơi đều vận dụng tối đa năng lực của mình để làm các việc chứng thực Đại Pháp, do đó khiến tà ác kia càng ngày càng ít, chúng muốn tập trung, muốn làm gì đó đều rất khó.

Đệ tử: Làm thế nào để mọi người cùng nhau từ đại cục toàn thể mà xét các vấn đề, đặt Đại Pháp ở vị trí số một?

Sư phụ: Đây là điều các đệ tử Đại Pháp đều nên theo khi suy xét vấn đề. Còn nói về làm như thế nào, chỉ có học Pháp cho tốt, chiểu theo Sư phụ bảo chư vị mà làm, thì mới có thể đi cho chính con đường ấy.

Đệ tử: Các đệ tử chúng con đến từ Đại Lục là rất khó tới Mỹ quốc tham dự Pháp hội, rất khó gặp Sư phụ, xin Sư phụ giảng một chút cho các đệ tử trợ Sư Chính Pháp người Hàn quốc đến từ Đại Lục rằng nên làm thế nào cho tốt những gì mình cần làm, hoàn thành thệ ước tiền sử của chúng con.

Sư phụ: Các đệ tử Đại Pháp đều như nhau, ở chỗ nào cũng đều nên làm cho tốt. Vô luận chư vị đang sống ở xa quê hương hay trong hoàn cảnh bị tà ác bức hại trực tiếp, thì đều nên thể hiện ra chính niệm chính hành của đệ tử Đại Pháp, khiến tà ác run sợ. Tà ác biểu hiện khoa trương thế, nội tâm của nó đang run sợ. Chư vị là đệ tử Đại Pháp, nội tâm chư vị không thể sợ hãi. Nếu một người tu luyện thật sự có thể buông bỏ sinh tử, thì sinh tử sẽ vĩnh viễn rời xa người ấy. Nhưng đó không thể là cố ý biểu hiện ra, mà là chư vị ở trong Pháp mà tu được đến bước ấy, khiến chư vị trở thành sinh mệnh như thế. Nếu khi cuộc bức hại ở Trung Quốc Đại Lục bắt đầu, các đệ tử Đại Pháp đều có thể làm được khá là ngay chính như hiện nay, thì chúng không phát động được cuộc bức hại ấy, và tà ác sẽ bị tiêu huỷ trong nháy mắt, thế gian con người không phải là địa phương cho chúng làm những điều ác.

Hiện nay mọi người đều dần dần thanh tỉnh, trầm tĩnh, và lý trí hơn nhiều rồi, biết được làm như thế nào rồi, rất nhiều nhân tâm có thể nói là đã tu bỏ đi rồi. Thực ra vẫn có một số học viên mà nhân tâm chưa tu bỏ đi, đang bị doạ sợ, bị doạ sợ đến mức không dám làm ra cái gì loạn, hoàn cảnh nới lỏng ra một chút thì họ còn làm loạn. Như thế không được đâu, một người không thể tu trong Pháp thì không thể chân chính nhận thức Pháp. Chỉ có thật sự nắm chắc Pháp, thì mới có thể đi cho chính con đường ấy, sinh mệnh ấy mới được bảo đảm. Nếu trái lại, thì sinh mệnh như thế vẫn ở trạng thái nguy hiểm nhất, vì tà ác bất kỳ lúc nào cũng có thể dùi vào sơ hở của họ. Nếu làm người thường, thì dù bất hảo đến đâu, tà ác cũng không để ý đến họ. Là vì chư vị muốn tu, nên tà ác không để chư vị tu, nhưng chư vị không tu cho tốt đi, sẽ trở thành đối tượng bức hại của tà ác.

Đệ tử: Một số học viên cá biệt có biểu hiện rất tích cực trong giảng chân tướng, nhưng vẫn không vượt ra khỏi cái khung chật hẹp chấp trước về tự ngã, về phương diện hợp tác chỉnh thể thì làm không được tốt, nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến một bộ phận các học viên. Nếu như được đồng tu giúp đỡ mà vẫn làm không được tốt, xin hỏi Sư phụ, thì học viên như thế sẽ gặp hậu quả gì?

Sư phụ: Tôi nghĩ về điều này, hiện nay vẫn chưa thể nói học viên đó như thế nào, cũng không thể định ra kết luận, là vì trong quá trình tu luyện đều luôn có các biểu hiện khác nhau, tâm người thường đều sẽ biểu hiện ra. Miễn là họ chưa buông nó xuống được, thì nhất định sẽ biểu hiện ra; nhưng bộ phận đã tu tốt là không thấy được, là vì phần tu tốt của họ không biểu hiện ra. Phần tu chưa tốt một khi biểu hiện ra thì người khác sẽ nhìn thấy. Then chốt là khi người khác chỉ ra, hoặc khi chấp trước của họ đụng phải xung đột thì đối đãi như thế nào, có thể nhận thức ra chỗ thiếu sót của bản thân không, điều ấy mới là then chốt. Nhận thức ra được thì cần khắc phục nó, ấy mới là tu luyện. Nói tới nói lui, tôi chính là nói về vấn đề có thể tinh tấn hay không.

Nếu bản thân tu không tốt, cũng khiến đệ tử Đại Pháp khác hoặc rất nhiều đệ tử Đại Pháp vì bị ảnh hưởng mà tu không thành, thế thì hạ mười tám tầng địa ngục cũng không hoàn trả hết tội nặng đã can nhiễu tu luyện của đệ tử Đại Pháp. Một số học viên tâm chấp trước qua thời gian lâu không bỏ, cho nên bị tà ác can nhiễu. Mọi người cho rằng cá nhân ấy là xong rồi, không đạt nữa rồi. Hiện nay vẫn không thể nhìn nhận như thế. Kỳ thực có những học viên ở phương diện khác đã có rất nhiều tâm được bỏ đi rồi, rất nhiều tâm chấp trước đã mất đi rồi, cũng không biểu hiện ra nữa, nhưng những tâm mà họ tu chưa tốt vẫn sẽ biểu hiện ra, Sư phụ cũng nhất định khiến chúng biểu hiện ra, cũng nhất định phải để chúng đụng phải xung đột, cũng nhất định phải để mọi người nhìn thấy, mục đích là để họ buông bỏ đi. Nhìn thấy rồi thì mọi người cần chỉ ra cho họ. Chư vị không chỉ ra thì cũng là chư vị còn có tâm sợ đắc tội người khác, nên bèn để vị ấy phát sinh mâu thuẫn, xung đột với chư vị, để chư vị và họ đều nhận thức được, mục đích vẫn là để tu bỏ những nhân tâm đó đi. Nhưng đối với học viên mà có tâm chấp trước biểu hiện ra ấy lại vẫn không thể nhìn nhận rằng vị ấy đã không đạt nữa rồi. Do đó giữa các đệ tử Đại Pháp mà có vấn đề, có hiểu lầm là điều khó tránh, then chốt là giữa [đệ tử] với nhau không được thật sự phát sinh xung đột, mâu thuẫn, không tín nhiệm nhau.

Gần đây tôi thường xuyên nhấn mạnh về hợp tác với nhau cho tốt. Bất kể là những tâm bất hảo kia của chư vị đã buông bỏ hay chưa, chư vị đều phải hợp tác tốt với mọi người. Tại sao có những lúc ở địa phương nào cũng thường phát sinh tranh luận, đôi lúc tranh luận không dứt? Vì sao trong chứng thực Pháp mà ý kiến vẫn mãi thống nhất không được? Điều này ở Trung Quốc Đại Lục thời kỳ gần đây là khá nổi cộm. Kỳ thực đó là vấn đề gì? Rất đơn giản, chính là chư vị đang chứng thực Pháp hay chư vị đang chứng thực cá nhân? Nếu chư vị chứng thực Pháp, thì người khác nói chư vị cái gì chư vị cũng bất động tâm. Nếu người khác công kích ý kiến chư vị, làm chư vị [tức đến mức] nghẹn lời, chư vị cảm thấy khó chịu, chư vị nếu như gặp lúc người khác nhắm vào vấn đề nào đó của chư vị mà phản đối ý kiến chư vị hoặc không đồng ý với ý kiến chư vị, lúc ấy chư vị cảm thấy khó chịu, chư vị bèn đứng lên phản đối và giải thích, từ đó tạo thành lạc đề và không quan tâm nữa, thì dù là giải thích thiện ý nhất đi nữa, chư vị vẫn là chứng thực chính mình, (vỗ tay) bởi vì chư vị không đặt Đại Pháp ở vị trí thứ nhất, lúc ấy điều chư vị không buông được chính là chính mình.

Tuy nhiên tư tưởng con người là phức tạp, có lúc không dễ phân biệt đâu. Có người xác thực là suy xét vì Pháp, chính là nghĩ rằng làm thế là đúng, không có chấp trước vào bản thân, nên họ cứ kiên trì. Cũng có người nói rằng, ‘bạn kiên trì như thế, bạn phải chăng đang chứng thực bản thân?’ Thế nên mọi người khi đó nhất định phải trầm tĩnh. Thực ra khi [tất cả] đều là vì Pháp mà suy xét, thì vấn đề không hợp tác sẽ là không tồn tại. Chúng ta ở đâu cũng đều là người tốt, làm việc đều trước nhất nghĩ vì người khác phải không? Tại sao phối hợp giữa các đệ tử Đại Pháp với nhau lại không trước tiên nghĩ vì người khác? Thấy rằng ‘chúng ta đều là người tu luyện, mọi người đều đang tu, khỏi cần thái độ suy xét [cho nhau] giữa các đệ tử nữa’. Phải chăng là lối nghĩ ấy? Không đúng đâu. Chư vị chớ quên điểm này: chư vị là con người đang tu luyện, không phải Thần đang tu luyện, do đó nhất định phải suy xét vì người khác.

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp Hàn quốc hiện đang vận dụng các phương thức khác nhau để tăng cường mức độ giảng thanh chân tướng cho các giới, cũng dần dần chiếm được quan tâm và ủng hộ từ các giới nhân sỹ, hiệu quả giảng chân tướng càng ngày càng tốt, đồng thời khắp nơi trên toàn quốc các đệ tử mới ùn ùn gia nhập từng lượng lớn. Tuy nhiên gần đây xuất hiện việc bất hạnh ngoài ý [muốn] là có mấy vị học viên qua đời. Một vị đang ngồi xe buýt và xe đổ, một vị chết đuối, một vị gặp sự cố trong công tác. Trong đó có một vị rất là tích cực giảng chân tướng. Sau khi mấy sự cố đó phát sinh, trong các học viên mới xuất hiện những dao động nhất định.

Sư phụ: Vừa rồi tôi nói về cựu thế lực can nhiễu Chính Pháp và các đệ tử Đại Pháp, vậy tại vì sao cựu thế lực làm thế? Chúng xuất phát từ mục đích gì? Chúng cảm thấy rằng, những người đó các vị thảy đã là đến để tu, đều thấy rằng Đại Pháp là tốt, [vậy] các vị phải chăng đã thật sự từ Pháp Lý mà nhận thức Đại Pháp là tốt? Hay là vì người khác bảo là tốt bèn theo đó bảo là tốt? Hay là chư vị cảm thấy có lợi chư vị bèn nói là tốt? Tu luyện và Đại Pháp là nghiêm túc, Ông có thể khiến con người thành Thần, cựu thế lực không chịu được bèn muốn khảo nghiệm chư vị, nhìn xem khi có người đã đến hết thọ [mệnh] bèn để người đó rời đi trước thì chư vị vẫn còn nói Đại Pháp là tốt hay không, chư vị vẫn còn lưu ở đây để tu luyện hay không. Đây chính là cựu thế lực làm, do đó xuất hiện học viên mà có nguy hiểm đến tính mệnh, thì không thể nói là họ không tốt, cũng không thể nói họ có vấn đề nghiêm trọng nào đó. Kỳ thực đều là cựu thế lực tóm chặt vào nhân tâm mà làm loạn. Một là một số học viên có tâm dễ dao động, nếu như lô học viên ấy tu được rất tốt, rất vững vàng, thì sẽ không xuất hiện vấn đề này; nếu như có học viên mà thời gian lâu tâm chấp trước không buông thì cũng bị bức hại can nhiễu: ‘mình luyện công rồi, khỏi bệnh rồi, thoải mái quá, cuộc sống cũng tiện nghi rồi’, nhận thức vẫn cứ dừng lại ở chỗ đó, không thể từ Pháp nhận thức Pháp, thì cũng dễ xuất hiện vấn đề. Tất nhiên không nhất định đều là vấn đề thuộc loại đó. Bấy lâu nay cựu thế lực vẫn cứ làm như thế mà, những năm ấy học viên ở Trung Quốc Đại Lục trong tu luyện là cũng có tình huống như thế, do vậy trong tu luyện nhất định phải dùng chính niệm mà nhận thức, phải nhận thức một cách thanh tỉnh rằng tu luyện là hết sức nghiêm túc.

Tất nhiên, còn có một số sự việc phát sinh. Vì học viên các nơi hiện nay về cơ bản đều rất trầm tĩnh rồi, đều có thể từ Pháp mà nhận thức rồi, đối đãi những việc này một cách thích đáng. Trước đây thường có học viên nói, ‘ở điểm luyện công của chúng ta, một vị kia biểu hiện tốt lắm, anh ấy thực thi thế nào thì chúng ta làm như thế’. Tôi bảo chư vị rằng, nhất quyết không được làm như thế, cũng nhất quyết không được nghĩ như thế, người tu luyện là không thể học theo người, mà phải ‘dĩ Pháp vi Sư’! (vỗ tay) Một khi chư vị làm như thế, nghĩ như thế, thì sẽ xuất hiện hai loại vấn đề: Một là rất có khả năng chư vị sẽ đẩy học viên đó vào tuyệt lộ, cựu thế lực rất có thể sẽ khiến anh ấy xuất hiện vấn đề thậm chí rời đi [khỏi thế gian], từ đó khảo nghiệm các học viên khác: các vị đều nhìn vào anh kia, vậy trong tình huống thế này các vị còn học nữa chăng, còn tu nữa chăng? Trong tình huống thế này, là thật sự có người nghĩ: anh ấy còn không làm nổi thì tôi còn làm được chăng? Dao động rồi. Đó chẳng phải cựu thế lực dùi vào chỗ sơ hở hay sao? Ngay cả tôi làm Sư phụ cũng không còn lời để nói! Vậy cựu thế lực bèn nói, ‘Ngài coi xem, kết quả khảo nghiệm này thế nào? Chúng tôi làm đúng rồi nhé’. Do đó khi chính niệm không mạnh thì nhân tâm sẽ dấy động lên, nhất định phải chú ý! Phải ‘dĩ Pháp vi Sư’, chư vị không thể coi xem cá nhân nào đó tu thế nào liền từ đó học người mà không học Pháp.

Thời bấy giờ ở Trung Quốc Đại Lục khi mới bắt đầu cuộc bức hại chẳng phải có những học viên như thế? Rất nhiều học viên đều nhìn vào phụ đạo viên, phụ đạo viên làm thế nào thì họ là thế nấy, phụ đạo viên thoả hiệp rồi thì họ cũng theo đó mà thoả hiệp. Tất nhiên, học viên rốt cuộc là học viên, quay đầu lại trầm tĩnh xuống thì phát hiện không đúng, bèn học Pháp trở lại, phát hiện rằng nhận thức đó không đúng, đã sai rồi. Tuy nhiên, nói về việc này, nó chẳng phải gây vết đen cho bản thân mình phải không? Bản thân mình từng làm chuyện như thế, đã làm người tu luyện thì đó chẳng phải vết đen ư? Do đó nhân tâm dấy động lên là sẽ tạo thành phiền toái cho hoàn cảnh tu luyện. Nhất quyết phải chú ý điều này.

Trong tu luyện thì tình huống nào cũng đều có thể có. Có người thấy ai đó luyện công và luyện đến khỏi bệnh, ‘ái chà, bệnh nặng thế cũng khỏi rồi nhé, ái chà, vị kia ung thư cũng khỏi cả rồi, mình cũng đến luyện thôi’. Họ đến là vì gì đây? Vì [có bệnh] ung thư, vì trị bệnh mà đến, họ không phải chân chính đến để tu luyện. Tuy tôi biết rằng mỗi cá nhân nhận thức Pháp đều phải có một giai đoạn đầu, hoặc có nhận thức lúc đầu là thế này, hoặc có nhận thức lúc đầu là thế kia, nhưng đã gia nhập rồi thì cần phải đặt học Pháp ở vị trí số một, thế mới là tu luyện. Vậy trong tu luyện khi chư vị thật sự nhận thức về Pháp thì tâm nào chư vị cũng có thể buông bỏ: ‘A, mình đắc Pháp rồi, mình không sợ gì nữa, chết thì chết thôi, dẫu chết thì mình cũng đắc Pháp rồi mà, nếu chết thì mình có thể sẽ thế nào? Sẽ không xuống địa ngục đâu, phải không? Mình đắc Pháp rồi mà.’ Cá nhân ấy sẽ không có nguy hiểm đến sinh mệnh nữa, bệnh cũng không có nữa, (vỗ tay) bởi vì họ là trạng thái tư tưởng mà người tu luyện chân chính biểu hiện ra, họ thật sự nhận thức đến được và đề cao lên rồi, tâm nào cũng buông bỏ rồi, ít nhất thì về điểm này đã vượt qua người thường, bước qua cảnh giới con người rồi. Bệnh là người thường mới bị, cái tâm trị bệnh đã buông rồi, bệnh của họ cũng khỏi rồi.

Có người qua thời gian lâu không buông bỏ tâm trị bệnh. Người mà nguyên bổn mắc tuyệt chứng thực ra là đã đến thọ [mệnh] rồi, mắc tuyệt chứng rồi, tức là sinh mệnh sắp kết thúc rồi, nhưng họ đã học Đại Pháp. Dẫu họ là vì mục đích trị bệnh mà đến, [vẫn] để họ liên tục học Pháp, nhận thức Pháp, cũng cho họ thấy nhiều ví dụ thực tế, nhưng vẫn không thể từ Pháp nhận thức Pháp. Họ không đọc sách, cũng không thể từ Pháp mà lý giải Pháp, chỉ là theo đó luyện công. Họ vẫn nghĩ: ‘A, mình đã thành học viên Pháp Luân Công rồi, mình còn luyện công nữa, bệnh của mình sao vẫn chưa khỏi?’ Nhưng tu luyện là nghiêm túc, mà khảo nghiệm đối với nhân tâm không hàm hồ được đâu. Chư vị càng chấp trước thì để chư vị cảm thấy càng khó chịu, chư vị đến bệnh viện kiểm tra thì để chư vị thấy rằng còn bị nặng hơn. Vẫn chưa ngộ ra, thì càng ngày càng nghiêm trọng hơn, cuối cùng thì quả thật không được nữa rồi. Vì chư vị quả thật chưa phải học viên, không học Pháp, cũng không trừ bỏ tâm chấp trước về bệnh, chư vị chính là người thường vì trị bệnh thôi. Mục đích tôi truyền Đại Pháp là cứu độ con người từ căn bản của sinh mệnh, chứ không phải lấy trị bệnh cho người thường làm mục đích. Nếu chư vị quả thật có thể tu luyện, khi chư vị thật sự buông bỏ tâm sinh tử, chứ không phải làm cho người khác xem nhưng trong tâm thường xuyên không buông bỏ, [thế thì] bệnh nào của chư vị cũng khỏi. Tu luyện ấy, giữa con người và Thần chính là khác nhau ở một niệm ấy. Nhưng khác biệt ở một niệm ấy, nói ra thì đơn giản, mà trải qua nền tảng tu luyện thâm hậu mới có thể làm được. Bản thân thật sự có thể đặt công phu vào học Pháp, chư vị mới có thể làm được.

Tất nhiên, phàm là như thế, thông thường trong Đại Pháp sẽ liên tục trong thời gian dài cho cơ hội, cho cơ hội, vì chư vị dù sao đi nữa đã đắc Pháp rồi. Cứ luôn cho cơ hội [và] sẽ không chết, bèn liên tục cấp cho cơ hội. Tuy nhiên vẫn luôn cho cơ hội mà cá nhân đó vẫn cứ không ngộ ra được, tu luyện bao nhiêu năm rồi, cũng theo làm các việc Đại Pháp, nhưng họ về cơ bản chưa trừ bỏ tâm trị bệnh, về cơ bản họ vẫn không phải là học viên, khi thọ [mệnh] đến lúc thì sẽ rời đi. Người thường cũng có thể làm các việc của Đại Pháp, và điều họ đắc được là phúc phận. Người tu luyện làm các việc của Đại Pháp không cầu phúc phận của người thường và hạnh phúc như thế nào trong cuộc sống, chỉ có đề cao tầng thứ là trọng yếu nhất. Người tu luyện là không cầu những được-mất ở thế gian, chấp trước về bệnh chẳng phải cũng là được-mất ở thế gian phải không? Có người nói, ‘bệnh này khỏi rồi thì tôi sẽ làm nhiều việc tốt cho Đại Pháp, bệnh của tôi vì sao vẫn chưa khỏi?’ Chư vị khỏi, chư vị tu luyện, chư vị trở thành đệ tử Đại Pháp là có điều kiện, là vì chư vị khỏi rồi chư vị mới tu, chư vị mới thừa nhận. Tu luyện là vô điều kiện, ‘vô cầu mà tự đắc’.

Đương nhiên, sự tình nào cũng không tuyệt đối. Pháp Lý là giảng như thế. Có nhiều người mà tình huống cũng khác nhau, tôi chỉ là đưa ra một số ví dụ đó. Mọi người đều có thể nhận thức được việc này thì dễ làm rồi, chấp trước không buông bỏ thì sẽ thật sự khó làm.

Đệ tử: Các đệ tử Đại Pháp Ireland vấn an Sư phụ. Một thời gian lâu [con] không làm tốt các việc hồng Pháp tu luyện cá nhân, [bây giờ] còn thời gian bù đắp không?

Sư phụ: Vậy chư vị làm đi, hiện nay chưa kết thúc, vậy là [còn] thời gian. (mọi người cười, vỗ tay) Bất kể là bản thân [chư vị] chưa làm được tốt ra sao, nói thế nào đi nữa Sư phụ cũng không muốn để chư vị rớt lại. (vỗ tay)

Trước đây tôi từng giảng, tôi nói rằng Vũ Trụ Chính Pháp là một giai đoạn, Pháp Chính Nhân Gian là một giai đoạn, nghĩa là Sư phụ là phân làm hai bước mà thực thi sự việc này, vì thế Sư phụ chưa hề giảng cho chư vị Pháp của tam giới, tôi chỉ giảng cho chư vị Pháp của vũ trụ. Trong tam giới thì nào là cấu thành của sinh mệnh các loại các dạng, nguyên lai của sinh mệnh, kết cấu của sinh mệnh, lịch sử thế gian, các loại học thuyết và tôn giáo cũng như khoa hoc ở thế gian con người, hết thảy đã xuất hiện như thế nào, mục đích là gì, các loại các dạng phân tranh ở thế gian con người là vì sao, hết thảy hết thảy những gì trong lịch sử, tôi đều chưa giảng. Kết cấu tam giới, trạng thái của các thiên thể khác nhau của tam giới, tôi thảy đều chưa giảng cho chư vị, trong vũ trụ thì nó quá nhỏ. Tam giới là không xứng được giảng trong Đại Pháp, nó quá thấp. Đại Pháp mà tôi giảng cho chư vị, trong đó bao hàm tam giới. Sau này chư vị cái gì cũng biết, các sự tình của tam giới không cần tôi giảng cho chư vị. Tương lai tôi còn phải làm việc ‘làm người’, bấy giờ sẽ cần giảng Pháp của tam giới. Tương lai khi làm các việc trong tam giới cũng là thời Pháp Chính Nhân Gian.

Vì sự việc này phân làm hai bước, nên trong vũ trụ xuất hiện một loại hiện tượng. Hiện tượng gì? Chính là trong tam giới vẫn luôn bị bao vây lại, sinh mệnh trong tam giới không xuất ra được, sinh mệnh ngoài tam giới không tiến vào được. Nguyên lai là tôi phong bế [nó lại], nhân tố do cựu thế lực chúng tạo thành từ sớm vẫn còn ở đó, chưa thanh lý xong, khi chưa làm đến bề mặt của thế gian thì ở bộ phận đó nhân tố của cựu thế lực vẫn ở đó gây tác dụng bất hảo. Vì Chính Pháp và Pháp Chính Nhân Gian là hai bước được phân ra để làm, nên tam giới cần thoát ly khỏi vũ trụ, từ khi tôi bắt đầu Chính Pháp, mười mấy năm qua, vẫn luôn vận động ra ngoài vũ trụ. Các nhà thiên văn học nhìn thấy các thiên thể vũ trụ đều không phải thiên thể ban đầu nữa, vị trí tồn tại của hệ Ngân Hà cũng không phải vị trí ban đầu nữa, các tinh hệ chung quanh vị trí tồn tại của hệ Ngân Hà ban đầu đã khác so với hiện nay rồi, đó là vì tam giới đang thoát ly khỏi vũ trụ. Tại quá trình di động các nhà khoa học đã phát hiện ra rồi, bảo rằng vũ trụ đang nở ra. Trên thực tế thì các thiên thể đang rời khỏi tam giới, ngoài ra tam giới ly khai khỏi vị trí ban đầu cũng càng ngày càng xa rồi. Mười mấy năm nay tam giới luôn luôn không ngừng ra khỏi vũ trụ. Trong quá trình đó, các nhà khoa học phát hiện những thay đổi rất lớn về các thiên thể, các ngôi sao trước chưa có đã xuất hiện, các thiên thể trước chưa có đã xuất hiện, các tinh hệ trước chưa có đã xuất hiện, [vậy] các ngôi sao các tinh hệ có từ trước đã đi đâu rồi? Vì sao vũ trụ phát sinh biến hoá to lớn nhường ấy? Kỳ thực ấy là biểu hiện tam giới trong quá trình di động thoát ly vũ trụ.

Website Chính Kiến chẳng phải đã có bài viết rồi? Rằng vũ trụ hiện đang tiêu mất ra xa với tốc độ vượt quá tốc độ ánh sáng, hệ Ngân Hà đang thoát ly khỏi vũ trụ. Đã đến lúc ngay cả con người hiện nay có thể nhìn thấy, chính là đã đến sự thoát ly của [phần] bề mặt nhất rồi. Thời đầu khi tôi làm việc này một số vị Thần nói với tôi rằng, ‘Việc Ông làm thì con người tương lai đều sẽ thấy, cuối cùng con người sẽ phát hiện rằng ấy là Ông làm,’ bởi vì một số biểu hiện sẽ dần dần tập trung đến tôi nơi đây.

Sau khi thoát ly xong, không gian bên ngoài hệ Ngân Hà sẽ không tồn tại gì nữa, cái ‘không không’ ấy đối với con người mà nói là rất đáng sợ. Những ngôi sao bên ngoài hệ Ngân Hà, hết thảy các thiên thể rải rác bên ngoài hệ Ngân Hà đều sẽ [biến] mất. Bài trên website Chính Kiến viết rằng hệ Ngân Hà của chúng ta sẽ thành “cô hồn dã quỷ” của vũ trụ. Vì sao sẽ xuất hiện loại hiện tượng này? Con người xem ra rất thờ ơ, kể cả các nhà khoa học, chỉ là vì không hiểu mà thôi. Quá khứ trong vũ trụ nếu phát sinh sự việc như vậy thì hệ Ngân Hà sẽ không tồn tại nữa, thoát ly vũ trụ thì nó tồn tại không nổi, sẽ giải thể. Vũ Trụ Chính Pháp và Pháp Chính Nhân Gian hai bước thực thi ấy, tam giới ắt phải phân ly khỏi vũ trụ. Nếu như vũ trụ Chính Pháp xong rồi, hết thảy đều là mới, thuần tịnh rồi, vậy mà tam giới vẫn là dơ bẩn như thế, thì nó sẽ ô nhiễm vũ trụ. Trong vũ trụ tốt đẹp nhường ấy lại có một chỗ dơ bẩn thì không được, do đó cần phải đưa ra làm riêng, do đó phân ly ra. (vỗ tay) Các nhà khoa học hiện nay cũng phát hiện vấn đề này rồi.

Đệ tử: Chỉnh sửa chữ của «Luận Ngữ» treo trên bức tường…?

Sư phụ: Cũng có thể chỉnh sửa cho «Luận Ngữ» đang treo trên tường, chư vị dùng màu [thích hợp] để sửa. Thực ra biện pháp nào cũng được mà.

Đệ tử: Giúp đỡ các học viên mới ở trong nước [Trung Quốc] bước ra như thế nào?

Sư phụ: Về học viên mới, mọi người vẫn không thể quá vội vàng với họ, vì họ vẫn phải có một quá trình nhận thức. Nếu họ chủ động muốn làm vậy thì họ làm thôi; nếu họ không muốn chủ động làm, tôi nghĩ rằng chúng ta không thể miễn cưỡng các học viên mới ra làm được, vì họ rốt cuộc là học viên mới.

Đệ tử: Đối đãi như thế nào với [việc] công ty lớn nước ngoài chuẩn bị vào trong nước đầu tư cũng như người nhà muốn quay về nước [Trung Quốc]?

Sư phụ: Người nhà về nước, [nếu] không tu luyện, về nước thì về nước thôi. Người tu luyện thì tốt nhất chư vị đừng về, về để đợi bức hại sao? Làm đệ tử Đại Pháp mà chư vị không làm việc của đệ tử Đại Pháp, thì bản thân chư vị cũng không đành lòng, mà làm thì chư vị gặp bức hại. Ở đây cũng có các việc mà chư vị cần làm.

Còn nói về có nhiều công ty họ đến Trung Quốc đầu tư, việc này mọi người hiện nay không quản. Chư vị chính là giảng thanh chân tướng, nói cho con người rằng Đại Pháp là gì, vì sao gặp bức hại; đưa trò hề ti tiện trong cuộc bức hại, những hành vi lưu manh hạ đẳng như vu khống lừa dối và phỉ báng của chính phủ, đưa hết thảy nói ra, nói về cuộc đàn áp tà ác, nói cho con người thế gian, khiến con người thế gian nhận rõ được hết thảy, vậy là đạt mục đích rồi. Trong giảng chân tướng chỉ cần giảng đến tầng đó, không giảng cao hơn. Còn như công ty nào đó đầu tư vào nơi ấy, nếu có cơ hội, chư vị chỉ có thể giảng thử một chút: ‘Là vì các vị đầu tư vào đó, tập đoàn tà ác ở Trung Quốc mới có tiền dùng để bức hại, hiện nay chúng tà ác như thế thì các vị biết được vậy đáng sợ không? Công ty các vị cũng chịu uy hiếp từ chúng phải không?’ Họ có đến đầu tư hay không thì chúng ta không can thiệp, chỉ có thể từ đạo lý rất nông cạn ấy mà giảng cho họ.

Tuy nhiên tôi nghĩ rằng, với lợi ích trước mặt, có người có thể nghe [theo], có người không thể nghe, do đó điều này không là trọng điểm. Trọng điểm chính là bảo cho người ta nguyên nhân Pháp Luân Công bị bức hại và sự tà ác của kẻ bức hại, vậy đủ rồi. Người ta nhận rõ cái tà ác đó, trong tư tưởng của họ sẽ bài trừ độc hại của tuyên truyền vu khống của các kênh thông tin Trung Cộng, [thế là] chư vị cứu họ rồi, chính là một bước ấy có thể khiến họ sang được bước sau. Nếu không thì đến lúc Pháp Chính Nhân Gian, công lớn mạnh kia một khi đến đây, Chính Pháp là có tiêu chuẩn, khi ấy không thể còn bất kể cơ hội nào để nhận thức nữa, từ vũ trụ nơi cao nhất cho đến thấp nhất đều là một tiêu chuẩn ấy. Bấy giờ sinh mệnh ấy như thế nào thì sẽ là thế nấy, trong thời gian nhanh nhất là xử lý xong. Nên bị đào thải sẽ bị đào thải, nên được lưu lại sẽ được lưu lại, nên được đề cao sẽ được đề cao, nên bị giáng xuống sẽ bị giáng xuống, lập tức là xong. Đầu não của sinh mệnh ấy chứa cái gì thì sẽ là cái nấy, do đó lúc bấy giờ không còn cơ hội nữa. Nếu họ đã quét sạch những độc hại của tập đoàn lưu manh tà ác kia, thì họ có thể bước sang giai đoạn tiếp theo, ít nhất họ có thể nhìn thấy biến hoá của tương lai.

Đệ tử: Con là tiểu đệ tử từ Đài Loan. Con thay mặt các tiểu đệ tử Đài Loan kính tặng Sư phụ một đoá liên hoa. (Sư phụ cười) (mọi người cười, vỗ tay) Cảm tạ Sư phụ vĩ đại.

Sư phụ: Cảm ơn. Đoá liên hoa nhỏ này được làm rất đẹp. (vỗ tay) Đây là chỗ dụng tâm vất vả của đệ tử Đại Pháp trong việc giảng chân tướng, mọi người quả là vất vả, nghĩ ra rất nhiều biện pháp cứu người. Con người ngày nay rất khó cứu, chư vị cần phù hợp trạng thái của họ thì họ mới muốn nghe, chư vị phải nói thuận theo cái tâm của họ thì họ mới muốn nghe. Nghĩa là chư vị cứu họ mà còn phải có điều kiện cho cứu độ. (Sư phụ cười)

Đệ tử: Xin hỏi Sư phụ, thân nhân của con cũng luyện công, và [anh ấy] nói rằng mình rất đặc thù, không làm việc phát chính niệm và giảng chân tướng, cũng rất ít học Pháp ngoài cuốn «Chuyển Pháp Luân». Thời kỳ Chính Pháp hiện nay các hạng mục công tác rất bận, nếu dùng rất nhiều thời gian giúp đỡ anh ấy, thì [con] cảm thấy khó cân bằng được vấn đề thời gian.

Sư phụ: Phải rồi. Nếu là học viên mới thì chư vị thông cảm cho họ, nếu là học viên tu lâu thì họ khẳng định là sai rồi. Còn về việc giúp họ thế nào, không có phương pháp đặc thù nào cả, thử xem xem họ sai lầm ở đâu, chư vị hãy ‘nhắm bệnh mà bốc thuốc’. Hãy cởi mở khúc mắc trong tâm họ, tìm ra chấp trước của họ.

Đệ tử: Làm sao mới có thể thật sự phá trừ an bài của cựu thế lực, bước ra khỏi tự tư, trở thành đệ tử Chính Pháp một cách chân chính?

Sư phụ: Vũ trụ quá khứ là ‘vị tư’, ví như nói về con người, thật sự g